Hỏa Mẫu Nương Nương đối với những lời như vậy cũng không cách nào đáp lại. Tại vì toàn bộ cáo trạng đó, nàng trong lúc giận dữ mà viết ra, rồi lại vội vàng đem gửi đến Thiên Hình Bộ. Quả thực cũng không có cân nhắc cẩn thận.
- Thế nào? - Tiểu Thiên đắc ý, ngươi rõ ràng là bịa đặt nên cáo trạng này, thế nên mới không phản bác lại lời của ta.
- Hồ đồ! Hỏa Mẫu Nương Nương nổi giận, liền đáp bừa: Những chuyện trên hoàn toàn là sự thật!
- Sự thật! Vậy đem bằng chứng ra đây, ngươi đến cả Thanh tỉ cũng không có dẫn ra làm nhân chứng cụ thể, còn dám mạnh mồm!
Đúng lúc này, Huyền Phong đứng sau cất giọng:
- Ngươi muốn gặp sư muội, nằm mộng giữa ban ngày sao.
Tiểu Thiên trong thâm tâm xác định lại một lần nữa: ta tuyệt đối không ưa gã tiểu bạch kiểm này. Xem ra hắn cũng có ý đồ với Thanh Thanh đây.
- Ta không nằm mộng, chỉ thấy lạ cho Hỏa Mẫu cung chủ, nhân chứng cần thiết thì không xuất hiện, lại dẫn theo một gã bạch kiểm đến đây.
Huyền Phong đối với lời nói của Tiểu Thiên, hiển nhiên đã có phần bị kích động
- Tiểu tử thối, nhân chứng chính là ta đây, chuyện đồi bại ngươi làm ta đều thấy hết.
" Con mẹ nó, không phải là thật đấy chứ". Nghĩ thế, Tiểu Thiên vẫn tỉnh táo. Hắn cùng lắm thì bặt gặp được ta lần đó, nếu không đã chẳng có chuyện Thanh tỉ đến Bạch Tuyết Phong mấy tháng trời a.
- Ta kháo! Không ngờ bạch kiểm huynh lại có hứng thú đi rình mò chuyện của ta.
Hai chữ "rình mò" không dễ nghe chút nào, thế nên sắc mặt Huyền Phong cực kì khó coi…
- Nhưng mà không sao, nếu huynh đã thực sự "rình mò", vậy thử tả lại cái đồi bại đó ta nghe?
- Ngươi… Chuyện hư hỏng đó sao có thể tùy tiện nói nơi này được chứ? Huyền Phong giận tím mặt, mặt hắn chưa đủ dày để bịa ra những chuyện đó, mà sự thực thì Tiểu Thiên với Thanh Thanh, xa nhất mới chỉ là hôn môi mà thôi.
- Thế nào, không nói được? Vì đơn giản là ngươi đâu có thấy gì a?
- Hỗn đản, ta rõ ràng thấy ngươi… dụ dỗ đệ tử ta… hôn… chạm miệng nhau.. Hỏa Mẫu Nương Nương cáu tiết, không tự chủ xuất ra lời thực. Động đến từ "hôn" với nàng xem ra rất khó khăn
" Thời đại này xem ra vẫn cổ hủ quá đi" Tiểu Thiên nhủ thầm, nữ nhân thời đại hắn, ăn mặc mát mẻ ra ngoài đường thậm chí còn là mốt. Nhưng mà dẫu sao đã dụ được lời cần nói rồi. Hắn nhanh chong chộp lấy, hướng về phía Đổng Vương Công:
- Đổng Phán Chủ, ngài đã nghe rồi đó, ta cùng Thanh tỉ mới chỉ môi kề môi, hơn nữa đều là đôi bên tự nguyện, không có như trong cáo trạng kia bịa đặt.
Thiết Diện Phán quan đưa tay lên xoa cằm đầy râu, khe khẽ gật đầu đồng tình:
- Như thế đích thực cũng chưa đến mức quá phận, Thiên Quy không có cấm luật với cử chỉ nhỏ nhặt thế.
Nói rồi quay sang Hỏa Mẫu Nương Nương:
- Hỏa Mẫu cung chủ ta thấy đích xác cũng có phần khoa trương.
Huyền Phong thấy tình thế không ổn vội tìm cách vãn hồi:
- Đổng Phán Chủ, sư muội ta đích thực không nguyện ý a!
- Đó là lời ngươi nói! Tiểu Thiên quát một tiếng, rồi quay lên trên Đổng Phản Chủ không thấy tất cả đều là lời riêng của sư đồ họ hay sao, muốn chứng thực, tốt nhất là yêu cầu Thanh tỉ ra đối chất.
Hắn vốn đối với cáo buộc vô căn cứ đã không để ý ngay từ đâu, điều hắn thấy lạ là tại sao không thấy họ để Thanh Thanh ra mặt, cứ 1-2 tìm cách phủ định, trừ khi… Khóe miệng hắn cong lên, thanh âm có mùi đâm chọc:
- Ta hỏi người, Hỏa Mẫu Nương Nương, không phải là sáng nay đến muộn, là vì mất thời gian thuyết phục Thanh tỉ đến đây nói xấu ta đấy chứ.
Sư đồ Liệt Hỏa cung, ai nấy giật nảy mình. Cử chỉ ấy không qua mắt được Tiểu Thiên, lại càng không giấu được Đổng Vương Công, chỉ thấy vị phán quan khẽ lắc đầu. Xem ra, không phải là không có nhân chứng, mà là nhân chứng không chịu xuất hiện thôi. Lão liền ôn tồn:
- Hỏa Mẫu cung chủ, ta theo dõi các ngươi từ nãy đến giờ, ngài không những không có nhân chứng xác thực, mà đối với phản biện của Tiểu Tử kia cũng không có cách gì bác bỏ. Xem ra đích xác cáo trạng kia là không đúng sự thật.
…
- Nếu như vậy, e chừng giờ người cần bị xét hỏi là ngài đó, tội bịa đặt chốn công sai, làm tốn thời giờ của hình bộ cũng không nhẹ đâu!
- Ta...
Hỏa Mẫu Nương Nương vẻ mặt tràn đầy thất vọng, răng ngà nghiến chặt, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Thiên phún hóa. Nàng hiển nhiên đối với hắn hận ý xem ra không hề suy giảm. Nhưng mà cái tội danh trước mắt, thực là khiến nàng đau đầu. Tự nhiên nàng lại nhớ đến Thanh Thanh.
Đồ tôn đắc ý của nàng, ngày thường chưa bao giờ thấy nó cãi lời, thế mà lúc yêu cầu nó đến Thanh Thiên Phủ làm nhân chứng kết tội tiểu tử kia, liền một hai không chịu nghe lời, chỉ quì dưới đất vừa khóc vừa nói đúng một câu: "Sư phụ, đệ tử không làm được!". Để nàng bây giờ: một lời của tiểu tử kia cũng không nói lại.
Đi kiện người ta, giờ lại sắp bị kết tội trở lại, bi ai a!