
26-02-2012, 01:30 PM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2012
Đến từ: Việt Nam
Bài gởi: 35
Thời gian online: 43
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
|
Bí Ẩn Việt Nam
Bí Ẩn Việt Nam
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 6: Gặp Nạn
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Rất lâu sau khi trận Điện Biên Phủ diễn ra không có một tin tức nào về hai người lạ mặt lọ chỉ đến năm 2011 thì có một sự kiện lạ diễn ra ...
Bangkok Thái Lan vào tháng 10 bỗng dưng nội ô trở lên lụt lội, cả thủ đô bangkok trở lên hỗn loạn nhưng nguyên nhân thật sự thì không một nhà khoa học nào biết.
Gần trung tâm Bangkok diễn ra một trận đánh nhau ác liệt bốn người phương đông lao vào nhau đánh đến bão lũ mưa bay ngập trời, sức nóng như trong lò luyện kim.
Trận chiến giữa dị năng giả này một lần nữa có sự góp mặt của Phạm Đình chính là người cao lớn tóc bạc xuất hiện trong trận chiến Điện Biên năm xưa hầu như diện mạo không thay đổi có khi lại dũng mãnh hơn trước.
Đồng đội của Phạm Đình không ai khác là Lâm Thanh võ thuật gia ngũ hành, ông nhìn uy nghi và cực kì nhiếp người với đôi mắt tỏa ra kim quang khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
" Hai vị là dị năng giả phải không hahaha " một tên đầu chọc cất tiếng nói, tên kia thì vẫn thủ thế chỉ muốn lao vào.
" Các ngươi là ai sao biết bọn ta? ngươi làm việc cho ai? " Phạm Đình hỏi.
" Haizz, hai vị không cần hỏi chúng tôi là ai chỉ cần các vị theo chúng tôi thì các vị có thể sống nếu không thì chỉ có cái chết " tên luôn thủ thế cất tiếng nói, cái mặt đen đen chán có một dấu tròn có vẻ hắn là người Ấn Độ.
" Giết chúng ta sao, hahaha.... Các ngươi có quá tự tin không " Võ thuật gia cất tiếng nói.
" Chúng ta biết các vị rất mạnh, chúng tôi cũng không giám chắc sẽ tiêu diệt được các vị " Nói tới đây hai tên này ngừng lại rồi lại tiếp tục nói.
" Thật tiếc các vị vẫn không thể không chết " Tên trọc đầu nói.
Tên Ấn Độ nói theo:
" Các vị đã ăn phải vô hình cổ, đây là một loại trùng vô hình mà chúng tôi mới phát minh ra "
" Cái gì trúng độc sao? A ...." Tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng Phạm Đình khiến Lâm Thanh tái mặt.
" Không sao chứ lão Phạm " mặt Phạm Đình đổi sắc liên tục có thể nói đau đớn rất nhiều.
" A..." tiếng kêu lần này là của Lâm Thanh quả nhiên hai người đã trúng độc tình thế rắc rối rồi.
" Hừ các ngươi thật bỉ ổi " Lâm Thanh có vẻ khá hơn cất tiếng nói.
" Hai vị chỉ cần làm việc cho chúng tôi bảo đảm hai vị có thể sống sót. Chỉ cần hai vị lấy quyển Mật Phương trong thư viện quốc gia của nước các vị cho chúng tôi. Tôi bảo đảm hai vị sẽ sống một cách khỏe mạnh " Tên Ấn Độ nói.
" Mật Phương, đây là sách gì " Phạm Đình cất tiếng hỏi.
" Được nói cho hai vị biết cũng không sao, đằng nào mạng của hai vị cũng trong tay chúng tôi . Đây là quyển sách nói về cách luyện tập của một loại dị năng giả " Nói tới đây thì tên Trọc đầu ngừng lại vài phút sau tiếp tục nói.
" Các vị biết trên cả phong giả có một dị năng giả khác mạnh hơn không, dị năng giả này có thể mạnh ngay từ khi mới phát hiện dị năng của bản thân chỉ cần rèn luyện với Mật Phương thì có thể đạt tới Chấp năng giả rất nhanh và mạnh hơn Chấp năng giả khác rất nhiều " Tên trọc không cần giấu diếm nói tiếp.
" Nói tới đây thôi các vị có đồng ý làm không " Tên Ấn Độ ngăn tên trọc lại không cho hắn nói tiếp.
" Nói như vậy tổ chức của các ngươi có một người như vậy, ông chủ của các ngươi sao? " Lâm Thanh vẫn cố hỏi.
" Không sai, tôi biết các vị sẽ đoán ra thôi ngài rất mạnh mới chỉ là dị năng giả cấp 4 tức Yên Diệt Giả nhưng cơ hội đánh thắng một trong các vị cũng là 50% đấy " Tên Ấn Độ gật đầu nói.
50% sao mới chỉ cấp 4 mà có thể đánh ngang với cấp 5? điều này không thể tin được có nói khoác không Phạm Đình căn răng suy nghĩ.
" Vậy sao hắn không đi? "Lâm Thanh hỏi.
" Các vị không biết sao cạnh quyển sách này có một thanh kiếm nghe nói là của Lê Lợi. Ngoài dị năng giả cấp 5 ra không ai có thể vượt qua được nó " Tên Ấn Độ nói một mạch
Thuận Thiên kiếm, thanh kiếm này có thật sao? Lâm Thanh và Phạm Đình không hẹn mà cùng nghĩ tới một vấn đề.
" Không ta không làm việc bán rẻ quốc gia của mình " âm thanh yếu ớt vang lên từ miệng của Phạm Đình có lẽ không thê chịu được nữa.
|