
26-02-2012, 05:02 PM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2012
Đến từ: Việt Nam
Bài gởi: 35
Thời gian online: 43
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Bí Ẩn Việt Nam
Bí Ẩn Việt Nam
Quyển 1: Lịch Sử Và Thời Đại Mới
Chương 9: Tên Mọt Sách
Tác giả: Kim Thần
Nguồn: tuchangioi.com
Hai người phương đông kia đã chết từ từ chìm xuống nàn nước lũ, cơ thể họ từ từ tản mát những làn khói trắng. Đây là "lực lượng" chỉ dị năng giả mới có, khác với người bình thường tu luyện võ học bọn họ chết đi sẽ từ từ tản ra sức mạnh của mình.
Còn võ thuật gia tu luyện là nội lực chết đi cũng chỉ giống như người bình thường mà thôi. Võ thuật gia có thể truyền võ học của mình cho thế hệ kế tiếp còn dị năng giả lại không làm được. Những điều này chính là sự khác nhau giữa người bình thường và dị năng giả.
Dị năng giả cấp 5 một dấu hỏi lớn cho thế giới dị năng họ có thể để lại gì khi chết cũng không ai biết, chỉ biết rằng thế giới đã từng xuất hiện một dị năng giả cấp 5 và một người đang ở trên lưng võ thuật gia đạp dòng nước lũ từ từ di chuyển..
hơn 10 phút sau tại một tầng lầu cao ở thủ đô bangkok Thái Lan hai người Việt Nam đáp xuống.
" Lão Phạm đã đến nơi rồi " Lâm Thanh lay lay cánh tay của Phạm Đình đang ngất đi vì cơn đau của độc cổ.
Đôi mắt đỏ hoe vì đau từ từ mở ra:
" Lão Lâm à! Tôi không thể trụ được nữa ông hãy giúp tôi tìm đệ tử của chúng ta, giúp nó thành người tốt làm việc thiện định phong châu của tôi sẽ tự tìm chủ nhân của nó " "Khụ khụ...."
Tiếng ho của Phạm Đình làm cho Lâm Thanh đau đớn họ là những người bạn đồng sinh cộng tử đã trăm năm nay. Không người thân chỉ có võ học khi chết đi thật là bi thảm.
Phạm Đình lén đau nói lời cuối:
" Không được để người ngoài lấy được Mật Phương "
"Nếu... có thể... hãy lấy và cất dữ nó... thứ này nguy hiểm " Nói hết câu toàn thân Phạm Đình tan rã thành bụi cát chỉ có một viên ngọc sáng từ từ bay lên nhằm thẳng hướng Việt Nam mà bay.
Lâm Thanh lắc đầu nói:
" Ta nhất định sẽ làm, sẽ giúp đệ tử của chúng ta nếu ta tìm thấy " Nói xong Lâm Thanh vận khí bay lên nhằm hướng viên ngọc mà theo.
Ngày 11 tháng 11 năm 2011 tại một con hẻm ở quân Hồng Bàng Hải Phòng:
" Ài! thật là chán ước gì ta có sức mạnh có thể đập cho mấy tên côn đồ đó một trận "
Hoàng Thiên Văn sinh viên khoa máy của trường Đại học Hàng Hải Việt Nam. Vốn là tên mọt sách hắn am hiểu 5 thứ tiêng nước ngoài Anh, Pháp, Nga,Trung, Hàn. Nếu tính là biết sơ sơ cũng phải 7, 8 thứ tiếng cả Nhật và Thái Lan hắn cũng biết .
Hắn quả thật là một tên mọt sách chính cống từ bé tới lớn không thể dục thể thao suốt ngày chỉ có học và học.
Cũng không phải hắn không thể dục thể thao mà bảo hắn không khỏe mạnh, từ cấp 2 hắn rất thích học nhưng gia đình hơi khó khăn vì muốn học hắn đã đi làm thêm nên hắn cũng to cao vạm vỡ chừng 1m80 nặng trừng 70 kg, tất nhiên gia đình hắn không ai biết chuyện này.
Bố hắn tên Hoàng Thiên Sinh mẹ hắn tên Phạm Thanh Nga cha mẹ hắn rất yêu thương hắn vì hắn rất ngoan và học giỏi. Tuy nhiên tiền học khó kiếm nên đành phải để hắn học gần nhà.
Hoàng Thiên Văn rất muốn lên Hà Nội và ước mơ lớn hơn là đi du học. Quả thật hắn chỉ thích học, cả 3 cấp hắn luôn đứng đầu lớp, nhưng học giỏi thì đã sao hắn vẫn bị bắt nạt vì hắn bị coi là "ích kỉ".
Khi còn đi học hắn không bao giờ cho bạn nhìn bài của hắn bất kể bạn nhờ vả năn nỉ. Hắn không muốn để các bạn của hắn kém đi, thế nhưng không ai hiểu tâm tư của hắn chỉ kêu hắn là thằng "ích kỉ". Đời là vậy nghĩ cho người khác chưa chắc đã được người ta biết đến có khi còn chuốc thêm hậu họa khó lường.
"A!" tiếng hét đau đớn vang lên trong con hẻm nhưng không một ai hay biết một đám lưu manh chạy đi.
Con hẻm vắng lúc này chỉ còn một tên sinh viên nghèo đang nằm ngửa mắt từ từ nhắm lại, máu từ sau lưng từ từ chảy ra nhuộm đỏ cả một góc con hẻm.
|