Thiên Văn về tới nhà cũng đã rất muộn, trong con hẻm nhỏ Thiên Văn đi tới ngôi nhà nhỏ của mình. Ngôi nhà tuy nhỏ bé nhưng với Thiên Văn là một nơi hắn muốn về nhất sau một ngày làm việc và học hành.
Bố và Mẹ Thiên Văn đang ngồi trong nhà đứng ngồi không yên, họ biết chưa bao giờ Thiên Văn về trễ như vậy. Bình thường chỉ 8 > 9 giờ là Thiên Văn ở nhà cùng bố mẹ ăn cơm. Hôm nay vì những sự việc kì lạ xảy ra, Thiên Văn về nhà đã rất muộn. Khẽ mở cánh cổng gỗ đã cũ nát, Thiên Văn bước vào khoảng sân nhỏ.
Bỗng nhiên cánh cửa nhà mở toang ra ánh sáng của ngọn đèn led nhỏ bé hắt ra.
Bố mẹ Thiên Văn chạy ra oang oang nói.
" Văn bố mẹ đã nói với con rồi bố mẹ chỉ có mình con thôi đi ra ngoài thì phải về sớm một chút chứ..."
Tiếng nói của mẹ hắn khiến hắn vui mừng khôn xiết. Nói thật chưa bao giờ Thiên Văn muốn về nhà như vậy, đi một vòng quanh quỷ môn quan hắn đã nghĩ mình chưa báo hiếu cha mẹ mà đã chết thì thật bất hiếu. Bây giờ sống lại một lần nữa hắn tự nhủ sau này sẽ yêu thương và cố gắng học thành tài cho cha mẹ sống một cuộc sống no đủ.
Mẹ Thiên Văn nói một mạch, chạy ra nhìn Thiên Văn hai mắt liền nhíu lại, miệng run run lắp bắp nói:
" Cậu... cậu là ai? sao..sao lại vào nhà tôi? "
" Mẹ con là Văn nè mẹ, Bố là con nè, sao mọi người lại nhìn con như vậy " Thiên Văn không hiểu gì cố gắng nói với bố mẹ.
" Cậu là ai? sao lại nhận là con tôi? có phải cậu có ý gì với gia đình tôi không? " Bố Thiên Văn vừa nói liền quơ quơ cây gậy gần hàn rào.
Thiên Văn cả kinh nhìn bố cố gắng phân bua:
" Bố là con, con Thiên Văn đây mà! con bị người ta hãm hại, đâm chết rồi không biết tai sao lại sống lại " Thiên Văn nói rồi chỉ chỉ quần áo trên người bỗng dưng hắn khựng lại.
" Đây là ai? sao tôi lại biến thành như vậy? " Nhìn vào cái gương nhỏ treo trên cửa sổ nhà hắn lập tức ngẩn ngơ.
Từ lúc biến đổi cơ thể Thiên Văn chưa từng để ý đến, hắn chỉ đinh ninh mình còn sống thật may mắn mà không hiểu chuyện gì xảy ra với khuôn mặt và cơ thể mình.
Đang ngẩn ngơ với sự thay đổi của mình thì bổng dưng có một tiếng "Bụp". Ngay sau đó gáy Thiên Văn truyền tới một cơn đau, hai mắt hắn từ từ nhắm lại.
" A...a " Mở mắt ra Thiên Văn đã kêu lên đau đớn.
Nhớ lại hôm qua hắn đang nhìn mình trong gương thì đột nhiên bị bố hắn đập mạnh vào gáy.
Thiên Văn nghĩ, chắc có thể bố không tin mình là con ổng ổng tưởng mình là trộm đây.
Lắc đầu cười khổ Thiên Văn bước ra khỏi giường ngáp lớn.
" Cộc..cộc " Từ phía cửa truyền đến tiếng gõ rồi từ từ mở ra.
" Dậy rồi hả thằng nhóc? " Một giọng nói ồm ồm vang lên, một người đàn ông trung tuổi bước vào trên tay cầm một cốc cà phê đang bốc khói, người mặc đồng phục cảnh sát, dáng người cao gầy trừng 1m70 chậm dãi ngồi xuống cái ghế đơn để trong phòng.
" Ngồi đi thằng nhóc " trưởng cục công an Bùi Văn Vạn nói với Thiên Văn.
Thiên Văn hiểu rằng mình đã bị lôi lên cục cảnh sát liền biết điều đi tới cái ghế dài ngồi xuống.
" Tên, tuổi, giới tính?" Vừa nói vừa lấy tờ giấy làm biên bản đặt trên bàn Bùi Văn Vạn hỏi Thiên Văn.
Thiên Văn cũng bó tay, trước hắn xem mấy bộ phim cảnh sát hình sự, khi bắt được tội phạm cũng hỏi y như vậy. Lúc đó hắn còn nghĩ nhảm nhí nhưng giờ mình lại bị hỏi luôn.
Lắc đầu cười khổ Thiên Văn nói:
" Hoàng Thiên Văn , 18 tuổi, Nam "
Bùi Văn Vạn vừa nghe tên Hoàng Thiên Văn đã nhíu mày, nghe hết câu đã đập bàn.
" Cậu nghiêm túc cho tôi, có tin tôi cho câu đi trại giáo dưỡng không? "
Thiên Văn cả kinh im như thóc.
" Nói, cậu tên gì? " Bùi Văn Vạn mặt cau có nói.
Thiên Văn biết bây giờ hắn có nói gì cũng không giải quyết được, nghĩ một hồi hắn nói:
" Cháu tên Lê Duy Phương 18 tuổi là nam, chú cháu không có ăn trộm đâu chú tha cho cháu "
" Đưa giấy chứng minh ra " Bùi Văn Vạn dịu giọng nói.
" A.." Thiên Văn âm thầm cảm thấy không biết làm gì trong ví của hắn chỉ có giấy chứng minh mang tên Thiên Văn thôi, đầu óc hắn quay mòng mòng nhanh chóng tìm hướng giải quyết.
Một lúc sau hắn nói:
" Chú ơi! Nói thật với chú cháu là trẻ mồ côi không có cha mẹ, nay đây mai đó thật sự không có CMND " Thiên Văn nói xong mắt đỏ hoe như sắp khóc. Đúng vậy hắn có cha có mẹ, nhưng lại phải nói mồ côi thật là quá khổ. Hắn là kẻ yêu bố yêu mẹ mà hôm nay phải nói ra câu bất hiếu như vậy thật sự rất muốn khóc.
Nhưng hắn nghĩ, nếu mình bị vào trại cải tạo không phải càng bất hiếu sao? Ở lại còn có thể chăm lo cho bố mẹ nếu mình vào trại thì càng không giải quyết được việc gì.
Nghĩ là như vậy nhưng nước mắt hắn vẫn rớt xuống khuôn mặt trăng trẻo của hắn.
Trưởng cục nhìn thầy cảnh này không khỏi không đồng tình nhưng miệng vẫn cứng rắn nói:
" Vậy tại sao lại đột nhập vào nhà Hoàng Thiên Sinh , lại còn nói mình là con trai ông ta? "
" Thật ra Hoàng Thiên Văn là bạn cháu, chúng cháu quen nhau khi cháu đi đánh giầy, hôm trước hắn nói cháu đến nhà giúp chăm sóc cha mẹ hắn, hắn có việc phải đi một thời gian " Thiên Văn nghĩ tới đâu nói tới đó quả thật là thông minh, tuy hắn không biết chỉ số IQ của mình là bao nhiêu nhưng chắc là cũng rất cao đây.
" À! Sao cậu không nói sớm có phải tốt không? Được rồi tôi sẽ thả cậu và liên lạc với gia đình bạn cậu " Bùi Văn Vạn xua tay nói với Thiên Văn.
Thiên Văn thấy Bùi Văn Vạn bảo mình đi liền đứng dậy chào chuẩn bị rời đi:
" Dạ! Nếu chú đã nói thế cháu cũng xin phép ạ "
Bước ra khỏi cửa Thiên Văn mỉm cười may măn, bỗng dưng hắn lại bị gọi lại.
" Lê Duy Phương từ từ đã đi đâu mà vội vậy? " Bùi Văn Vạn gọi hắn lại tính làm gì đó khiến hắn méo xệch mặt, hắn đành quay đầu lại đi đến cái ghế ngồi.
" Chú gọi cháu ạ! " Thiên Văn giờ biết điều nói năng rất khép lép ra dáng con nhà có học.
" Có chỗ ở chưa, tới nhà ta ở không? " Bùi Văn Vạn nhìn Thiên Văn rất vừa mắt, khôi ngô tuấn tú nhìn chung là rất đẹp trai, ăn nói lễ phép không giống với kiểu đầu trộm đuôi cướp mỗi tội mái tóc bạc dài kia là không thích nhưng vẫn tính thu phục làm con nuôi.
" Dạ ..." Thiên Văn á khẩu miệng mở ra. Chuyện gì vậy trời? Không bắt mình, lại còn cho mình ở nhờ.
Suy nghĩ một lúc thấy cũng hợp lý, bây giờ mình không có nhà về nữa, phải kiếm chỗ ở đã lên đành hỏi:
" Chú.. vậy có được không? Không sợ cháu trộm đồ sao? " Thiên Văn nói xong ngước nhìn ánh mắt của Vạn cục trưởng.
" Ha ha! con giám sao " Bùi Văn Vạn cười ha ha nói:
" Chờ ta một chút ta dẫn con đi "
Bùi Văn Vạn thu xếp công việc rồi ra xe máy chở Thiên Văn đến nhà của mình.
Nhà của Bùi Văn Vạn cũng không lớn nhưng tiên nghi rất đầy đủ làm Thiên Văn thích thú. Nhưng ngay sau đó hắn cũng ý thức được đây là nhà người ta, mình làm khách phải chú ý cử chỉ. Thu hồi ánh mắt hắn nói với Bùi Văn Vạn:
" Chú Vạn, cháu muốn nói với chú một việc! "
" Việc gì cháu cứ nói đi " Bùi Văn Vạn hảo sảng cười nói với Thiên Văn.
" Thật ra, cháu cũng chỉ muốn ở đây ít bữa thôi, cháu còn có việc còn phải học nữa " Thiên Văn muốn tìm tới Lâm Thanh liền nói.
" Cháu học trường gì? " Bùi Văn Vạn nghi hoặc nhìn Thiên Văn. Cậu ta không phải nói là không có CMND sao? Sao vẫn đi học được?.
Thiên Văn cả kinh phát hiện mình lộ sơ hở liền trả lời:
" Cháu tự kiếm tiền rồi tự học thôi chứ có được đi học đâu. Cháu chỉ học đến hết cấp 2 là nghỉ rồi ".
" À.. Thế cháu định học gì nữa " Bùi Văn Vạn tỏ vẻ hiểu hỏi Thiên Văn.
" Cháu đã tự học hết chương trình cấp 3 muốn thi đại học " Thiên Văn nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
" Cháu tự học trương trình cấp 3? " Bùi Văn Vạn không khỏi kinh ngạc, một cậu bé tự học hết cấp 3 lại còn muốn thi đại học, tốt rất tốt.
" Như vậy đi chú sẽ nhận cháu làm con nuôi, giúp cháu làm CMND và giấy khai sinh và giúp cháu thi tốt nghiệp cấp 3 cháu thấy thế nào?"
" Dạ, như thế thì còn gì bằng nữa ạ, cảm ơn cha nuôi " Thiên Văn vui mừng còn không hết còn cảm thấy thế nào được nữa. Nếu như vậy ước mơ du học của mình sẽ thành công thôi, bố mẹ hãy chờ con con sẽ phụng dưỡng hai người.
Bùi Văn Vạn nghe Thiên Văn gọi cha nuôi vui mừng nói:
" Ha ha tiểu tử, giờ con là con trai ta phải cố gắng học tập nghe chưa "
" Dạ! Cha nuôi " Thiên Văn ngoan ngoãn nói:
" Còn việc này thưa cha, con muốn lên Lạng Sơn với sư phụ con một chuyến có được không" Thiên Văn dò hỏi ý kiến của cha nuôi hắn.
" Sư phụ con? Người này dạy con học sao?Nếu vậy thì cứ đi đi " Bùi Văn Vạn hiểu chắc chắn có người dậy con mình rồi, lên cũng chỉ hỏi cho có lệ cũng không cản Thiên Văn.
" Vâng là người ạ " Thiên Văn đang rất muốn khám phá sức mạnh của mình. Quyết định tìm Lâm Thanh