Được Bùi Văn Vạn sắp xếp cho một căn phòng nhỏ, nghe nói là của con trai đã mất của ông.
Thiên Văn tự nhủ:
" mình nhất định phải đối tốt với ông như cha đẻ " Một lúc sau hắn cảm thấy mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Bùi Văn Vạn cũng biết hắn rất mệt mỏi, nhìn chiếc áo dính đầy máu đã thâm vì lạnh ông nhăn mày nghĩ:
" Cuộc sống của những đứa trẻ này thật bất hạnh "
Bùi Văn Vạn không làm phiền Thiên Văn ngủ nữa, đóng cửa phòng lấy xe đi tới của hàng quần áo.
Ông cũng không biết Thiên Văn mặc quần áo size như thế nào đành tự ước lượng. Mua vài bộ quần áo ông lấy xe đi về nhà, ông để mấy bộ quần áo lên ghế sô pha, mở cửa phòng hắn thấy hắn vẫn đang ngủ cũng không gọi dậy, đành đóng cửa lấy xe tới cục.
Cả ngày hôm qua mệt mỏi, bị đánh, bị đâm v.v... Thiên Văn mệt quá ngủ một mạch tới 12 giờ trưa, thấy điện thoại trong nhà kêu hắn mới tỉnh dậy. Chạy ra ngoài thấy cái điện thoại bàn đang reo hắn đưa tay nhấc máy:
" Alo! xin hỏi ai vậy?" Thiên Văn hỏi.
" Ai vậy? bố tôi đâu?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên có lẽ là con gái Bùi Văn Vạn.
Bùi Văn Vạn có vợ là Trịnh Thu Hà, con gái tên Bùi Thu Trang và một cậu con trai tên Bùi Văn Đức. Vợ ông và con trai chết cách đây 5 năm do một tai nạn giao thông, một mình ông nuôi cô con gái. Ông rất vui vì hôm nay đã thu nhận được một cậu con trai ngoan ngoãn mà quên mất thông báo cho con gái.
" Cô là con gái cha nuôi tôi à? Có phải tên Trang không?" Khi lái xe về nhà Thiên Văn đã nghe cha nuôi hắn nói sơ về gia đình, nên cũng biết qua hoàn cảnh.
" Đúng vậy anh là ai? sao lại nói bố tôi là cha nuôi?" Thu Trang hỏi lại.
" Là thế này, tôi được cha nuôi chiếu cố, nhận làm con nuôi tên tôi là Lê Duy Phương, chị cứ gọi tôi là em trai là được rồi, chị hơn tôi 2 tháng tuổi thì phải " Thiên Văn giải thích và cũng mặt dày nhận chị em.
" À ra vậy! thế đã ăn cơm chưa, qua đây ăn với chị không? chị khao" Thu Trang cũng biết bố rất thương em trai mình, lúc mẹ và em trai qua đời ông đã rất buồn, nhiều lần kêu ông lấy vợ mới mà ông không chịu.
" Được chị ở đâu, em tới? " Thiên Văn hỏi địa chỉ.
" Chị đang ở cổng trường Đại Học Y em ra đấy nhé, chị mặc áo khoác da màu đen quần jean màu đen, à trong nhà có ảnh chị mà.
" Vâng! em đến ngay " quét mắt thấy tấm ảnh hai cha con. Thiên Văn mỉm cười chị mình đẹp thật nha!.
Quét mắt một lần nữa thấy có vài bộ quần áo, chọn một bộ ướm thử Thiên Văn mỉm cười nói:
" Cha nuôi có con mắt tinh thật, vừa in " chạy vào tắm hắn tắm vội vàng thay quần áo chải tóc.
Bộp, chiếc lược chải tóc rớt xuống nền gạch hắn đang ngẩn người nhìn kẻ trong gương lắp bắp nói:
" Ai?" không thấy gì chỉ thấy trong gương cái hình ảnh hiện lên cũng há miệng, theo khẩu hình thì chắc là chữ " Ai ".
Lắc đầu liên tục một hồi hắn mới nhớ ra đó là mình. Tối hôm qua tuy rằng nhìn thấy sự thay đổi của mình nhưng do trời tối, lại bị bố đánh vào gáy nên cũng không nhìn kĩ. Lắc đầu cười khổ hắn đóng cửa nhà tắm, bắt xe ôm đi tới trường Đại Học Y.
Gần tới trường hắn đưa mắt nhìn trong đầu nghĩ tới cổng trường, bỗng dưng đôi mắt hắn như chiếc kính viễn vọng nhìn cảnh cổng trường như hắn đứng ở đó vậy.
Lần này hắn cũng không ngỡ ngàng gì. Sự kiện đêm qua hắn cũng vẫn nhớ, hắn có thể nhìn xuyên qua bức tường bao thì nhìn xa có đáng là gì. Hắn thấy một cô gái đang đứng với mấy người bạn khác có cả nam cả nữ, nheo nheo mắt hắn xác định đây là chị mình. Hắn không khỏi khen ngợi nhìn ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nhiều. Mải ngắm chị mình hắn quên mất kêu lái xe dừng ở đâu, lái xe cũng không tiện hỏi vì hắn nghĩ được đoạn nào thì kiếm thêm tiền đoạn đó.
Mái tóc dài màu trắng bạc lướt qua mặt mấy người tụ tập tại cổng trường, mọi người nhìn theo miệng nói:
" Con gái con lứa ăn mặc như con trai, lại còn nhuộm tóc bạc nữa v.v.."
Nhìn bóng dáng chị mình thay đổi góc độ, hắn mới sực nhớ mình đi hơi xa:
" Chú ơi cho cháu dừng ở đây " Thiên Văn xuống xe trả tiền quay đầu chạy lại phía cổng trường.
" Chị Trang! " đám sinh viên quay đầu lại mắt nheo nheo nhìn hắn.
" Phương hả?" Thu Trang nhìn kĩ người gọi tên mình.
" Dạ là em, rất vui được làm quen " hắn không biết nói gì đành phải trả lời qua loa.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn hắn kì quái nghĩ:
" Đây là em trai Trang sao? Con trai gì mà giống con gái vậy? mặt mũi thì trắng như con gái mái tóc thì dài lại còn nhuộm nữa " đây là suy nghĩ của mấy người con trai.
Mấy bạn gái thì hoa hết cả mắt nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.
Nói thật trước đây hắn cũng biết hắn có chút đẹp trai trừ việc da hắn đen. Nhưng hôm qua khi bị viên ngọc kia hòa vào người hắn. Trong khoảng khắc đó thân thể hắn đã thay đổi hoàn toàn, như lột xác vậy. Hắn biết rằng bây giờ hắn không còn là Thiên Văn nữa, có nói hắn là Thiên Văn cũng không ai tin hắn, lắc đầu cười khổ hắn hỏi:
" Đi ăn ở đâu chị Trang? "
Câu hỏi của hắn đưa tất cả mọi người về thực tại:
"A.. đi chúng ta đi quán cơm mọi người hay ăn nha " Trang nói xong đi trước dẫn đường.
Trang cũng giống như những bạn gái của cô nhìn thấy Thiên Văn đều có một cảm giác khó tả:
" Em trai mình đây ư? hắn đẹp trai như vậy? trắng trẻo như vậy? tại sao lại làm con nuôi của nhà mình? hắn giống như là xuất thân từ con nhà giầu chứ đâu giống trẻ lang thang?" Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tim Trang vẫn cứ đập thình thịch, khi nhìn thấy Thiên Văn.
Tới một quán ăn gần trường mọi người tìm một bàn ngồi xuống, bỗng dưng có một người đi tới vỗ vai Thiên Văn