Sau khi số 2 chết Lâm Thanh chuyển hắn tới một khu đất trống, rồi dùng mộc năng từ từ chuyển hóa cơ thể hắn thành cây cỏ. Âm thầm an ủi:
" Từ nay về sau ngươi sẽ là ngươi, không phải sống kiếp của một con chó nữa, có dịp ta sẽ tới thăm "
Người luyện võ ân oán luôn phân minh, số 2 đã giúp Thiên Văn đương nhiên Lâm Thanh sẽ nhớ ơn trong lòng.
Sau khi bái tế xong Lâm Thanh cũng nhớ tới "Mật Phương" rồi từ từ nghĩ:
" Ẩn mật dị năng là một quyển sách quý giá, vậy mà số 2 có thể cho Thiên Văn vậy Mật Phương sẽ khủng bố đến mức nào. Không được, phải nhanh chóng tìm và tiêu hủy " Nghĩ đến đây Lâm Thanh lập tức bắt xe lên Hà Nội.
Lại kể về Thiên Văn, sau khi được số 2 đưa cho cuốn sách hắn cũng mở ra coi thử, đáng tiếc hắn chưa có căn bản về dị năng nên cũng chẳng biết được gì:
" Có lẽ phải nhờ sư phụ "
Không nghĩ tới quyển sách nữa Thiên Văn trở lại bàn. Mọi người đang ngồi ăn vui vẻ với nhau, lạ thay tất cả mọi người đều bàn tán về hắn, âm thầm kêu khổ Thiên Văn đi vào vị trí cạnh Thu Trang ngồi xuống.
" Chị! mọi người đang nói chuyện gì mà hào hứng quá vậy " Thiên Văn biết mọi người đang nói về mình nhưng vẫn gặng hỏi.
" À có gì đâu, bọn chị đang nói chuyện về em thôi " Thu Trang trả lời.
" Chuyện? chuyện gì? em có chuyện gì mà mọi người phải bàn tán chứ?" Thiên Văn cũng nghi vấn hỏi.
" Phương à! bạn là trẻ mồ côi thật à? " Một người bạn của Trang hỏi.
Thôi chết, có khi mình lộ sơ hở gì rồi Thiên Văn âm thần kêu khổ:
" Đúng vậy có chuyện gì không đúng sao "
" Em là trẻ mồ côi sao lại biết tiếng Anh? Nhìn tướng mạo và cách nói chuyện của em lại rất có học, không nói dối bọn chị đó chứ? " Thu Trang hỏi ngay.
" Ài! Chuyện này nói ra thì dài lắm. Đúng vậy, em là trẻ mồ côi. Chị có biết không hồi còn nhỏ em rất thích học, nhìn thấy mấy bạn cũng trang lứa được bố mẹ đưa đến trường mà tủi thân. Vì điều này em đã nhờ người xin cho học một trường tiểu học ở thôn, rồi vì cần tiền đi học em lại đi đánh giầy, lên cấp 2 thì xin đi làm giấy ở một công ti vỏ hộp cát tông " Nói tới đây Thiên Văn ngước mắt nhìn mọi người.
Hắn nói cũng có phần đúng, quả thật bây giờ hắn mồ côi có bố có mẹ mà không được nhận, cũng không sai khi hắn đi làm thêm để có tiền đóng học.
Thấy mọi người có cử chỉ đồng tình hắn nói tiếp:
" Vì lên cấp 3 cần phải có sơ yếu lý lịch rõ ràng lên em không có học nữa, chỉ tạm thời đi học bổ túc thôi "
" Sao lại vậy, em không tham gia vào nhà trẻ mồ côi nào sao?" Thu Trang lại hỏi nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
" Có chứ! nhưng không may cho em người ta không nhận " đầu óc Thiên Văn bắt đầu xoay chuyển tìm cách nói dối:
" Các chị cũng biết đấy, hồi những năm 90, làm không đủ ăn, lấy đâu ra tiền nuôi mấy đứa trẻ mồ côi tụi em "
Thiên Văn nói đến đây mọi người cũng ủ rũ theo. Một người lại hỏi tiếp:
" Vậy bây giờ bạn có tình học lại cấp 3 không? "
" Mình học hết chương trình cấp 3 rồi, chỉ cần chờ thi lấy bằng thôi " Thiên Văn trả lời.
" Bạn thật là giỏi! vậy sao bạn trắng vậy? tóc nữa cũng trắng luôn bạn nhuộm à ?" Người bạn hỏi tiếp.
Thiên Văn không ngờ mình lại bị soi mói nhiều tới vậy nhưng cũng biết không trả lời khéo thì cũng hết hơi, suy nghĩ một lúc Thiên Văn trả lời:
" Mình có làm cho một xưởng giấy tính đến nay cũng được 12, 13 năm rồi, suốt ngày học với làm việc trong nhà trắng một chút cũng đâu có gì lạ. Bạn biết không những nhà máy làm hộp cát tông ấy rất độc hại, làm suốt một thời gian dài tóc mình cũng nhiễm độc mà trắng đi " Thiên Văn trả lời xong mà không khỏi bội phục tài nói dối của mình.
" Thì ra cuộc sống của em lại khó khăn đến vậy, thôi bỏ đi từ nay về sau chị và bố sẽ lo cho em " Thu Trang an ủi.
" Đúng rồi đấy, từ nay sẽ có "chị nuôi" của bạn chăm sóc " Một người bạn khác nói theo.
" Hân.. cậu nói gì vậy! " Thu Trang quát to rồi cúi gằm mặt, phải nói rằng Thu Trang rất đẹp, con trai nhìn vào không khỏi động lòng.
Mọi người ngồi cạnh cũng khúc khích cười nhìn Thu Trang đang xấu hổ cúi đầu. Về phần Thiên Văn vốn là tên mọt sách, nhìn mọi người cười đùa hắn cũng chẳng hiểu gì ngơ ngác hỏi:
" Mọi người cười chuyện gì vậy chị " Câu hỏi của Thiên Văn lại bị mọi người xung quanh cười phá lên.
" Đồ ngốc em không hỏi không được sao " Thu Trang mắng xong lại cúi gằm mặt hai má đỏ như gấc.
Gãi đầu gãi tai một lúc cũng không hiểu gì, hắn đành thôi không hỏi nữa thầm nghĩ :Mọi người thật kì lạ, còn chị Trang đang yên đang lành gắt lên, còn cúi gằm mặt nữa chứ, bà chị này ác bá quá nha.
Mọi người cười một lúc rồi thôi, động đũa động bát sử lý cơm. Thu Trang cung ngẩng đầu lên ăn uống nói chuyện tuy nhiên không bằng lúc đầu. Về phần Thiên Văn hắn đã đói meo, từ tối qua tới giờ chưa bỏ được gì vào bụng, nhìn thấy đồ ăn gắp lấy gắp để như ma đói.
Thu Trang nhìn Thiên Văn ăn mà không khỏi đau lòng, nghĩ tới mình tuy là mẹ mất nhưng lại có bố thương yêu, cuộc sống coi như cũng thoải mái thầm nhủ :Sau này chị sẽ quan tâm chăm sóc em. Nghĩ đến đây má Thu Trang lại đỏ ửng lên, may sao mọi người đang ăn cơm không để ý tới biểu tình của Trang.
Thở dài một hơi Trang cũng tiếp tục ăn.
" Anh ơi! có người gửi cho anh mảnh giấy này " cô gái phục vụ quán cơm đưa một mảnh giấy cho Thiên Văn.
Mọi người không ai rủ ai rủ cùng nhau quay đầu về phía Thiên Văn nói đùa:
" Văn nha, chưa gì đã có cô bé nào tỏ tình rồi " mấy người bạn nam của Thu Trang cũng chọc theo.
Lúc đầu họ còn đố kị Thiên Văn nhưng khi nghe chuyện của Thiên Văn xong ai cũng như ai thầm hâm mộ mọi sự đố kị vứt đi hết.
Không như mọi người Thu Trang sốt lên lo lắng mà không hiểu lo lắng điều gì giục Thiên Văn:
" Giấy viết gì vậy? đọc cho mọi người nghe với "
Biểu tình của Thu Trang sao qua mắt được mấy bà cô trong lớp, câu nói vừa ra khỏi miệng đã bị bắt lỗi:
" Trang à! Phương không vội bạn vội cái gì? " Mọi người phá lên cười chỉ có Thiên Văn và Thu Trang là lặng thinh.
Đợi mọi người cười xong Thiên Văn mới mở mảnh giấy ra đọc:
" 3 ngày nữa lên Lạng Sơn với Thầy "