Lâm Thanh trước khi lên Hà Nội đã để lại một mảnh giấy cho Thiên Văn, dặn hắn chuẩn bị đồ đạc để lên đường.
Về phần mình Lâm Thanh tức tốc đến thư viện quốc gia. Vì đi xe buýt lên Hà Nội nên chỉ có thể đỗ ở nhà ga, cũng vì rất lâu chưa lên Hà Nội Lâm Thanh đành phải bắt một chiếc xe ôm đến thư viện. Khung cảnh thư viện quốc gia cũng được xem là bắt mắt, ở bên ngoài nhìn vào đã có thể thấy ngay, tuy là không to như ở Pháp hay Anh nhưng cũng có thể cất giữ được những tư liệu quý giá.
Đi vào trong thư viện Lâm Thanh tìm kiếm, tuy nhiên trong này có rất nhiều căn phòng. Kệ sách cũng vậy chia làm rất nhiều chủng loại khác nhau. Tuy Lâm Thanh là người có cặp mắt rất tinh tường cũng không thể tìm được Mật Phương. Tìm một lúc không có hi vọng ông nhíu mắt nhìn về phòng có những chiếc máy tính.
Lâm Thanh thầm nhủ:" Sao không nghĩ ra nhỉ, cái máy tính kia giúp việc tra tư liệu tốt hơn nhiêu "
" Cháu ơi cho bác hỏi " Lâm Thanh tiến tới một cô gái đang loay hoay đánh máy hỏi thăm.
" Dạ cháu có thể giúp được gì cho bác " Nếu tính theo tuổi có khi cô gái này phải gọi Lâm Thanh bằng cụ hoặc trên nữa cũng nên nhưng xét về khuôn mặt thì Lâm Thanh vẫn còn rất trẻ chỉ khoảng 50 là cùng vì vậy gọi bằng bác cũng không quá đáng.
" Cháu có thể tra giúp bác cuốn " Mật Phương " để ở đâu không? " Lâm Thanh nhờ vả.
" Mật Phương? " Gần đó có một người đàn ông đang tra sách vào kệ, nghe thấy Lâm Thanh nói tới hai từ Mật Phương không khỏi giật mình. Tránh sang một góc hắn lấy điên thoại ra gọi:
" Alo, Tôi là Phùng Văn Quang người của thư viện quốc gia, tôi có việc muốn tìm Thượng tướng Hoàng Minh Thảo có việc rất gấp "
" Được xin ngài đợi tôi chuyển máy "
Một lúc sau bên kia trả lời:
" Alo tôi là Hoàng Minh Thảo, xin hỏi ai tìm tôi " Lúc này Hoàng Minh Thảo cũng đang đinh linh việc gì đó rất quan trọng.
" Tướng Quân có một người trung niên tới thư viện quốc gia tìm Mật Phương, xin ngài cho biết chúng tôi phải làm thế nào " Phùng Văn Quang trả lời.
" Cái gì? Mật Phương? cố gắng giữ người đó lại, ta sẽ tới ngay " Hoàng Minh Thảo trả lời.
Hoàng Minh Thảo trả lời xong tức tốc đến nhà của đại tướng Võ Nguyên Giáp đón người đi tới thư viện quốc gia.
Sau khi nghe qua Hoàng Minh Thảo nói Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng biết đây là chuyện hệ trọng tức tốc theo Hoàng Minh Thảo tới Thư Viện.
" Xin ngài vui lòng chờ một chút được không, chúng tôi cần hỏi ngài một số chuyện "
Một đám bảo an cùng Phùng Văn Quang tiến tới chặn Lâm Thanh.
Tất nhiên với những người này Lâm Thanh không so đo làm gì, Ông cũng biết Mật Phương là bảo vật trấn quốc muốn lấy không phải dễ.
10 phút sau một chiếc xe quân đội tiến vào thư viện.
Xuống xe là Hoàng Minh Thảo ông nhanh chân tới đưa Đại Tướng Võ Nguyên Giáp và kêu tất cả dọn đường cho người.
Phùng Văn Quang nhanh chân chạy tới đỡ.
Hoàng Minh Thảo nói :" Đưa người đó tới căn phòng phía trong ".
Phùng Văn Quang nghe thấy chỉ thị liền nhanh chân chạy tới Lâm Thanh nói:
" Mời ngài theo chúng tôi ".
Về phần Đại Tướng Võ Nguyên Giáp đã cao tuổi rồi mắt mũi có phần lèm nhèm nên cũng không nhìn ra Lâm Thanh, nhưng với Lâm Thanh thì chỉ liếc mắt là nhận ra Đại Tướng Võ Nguyên Giáp.
Theo sau Phùng Văn Quang tới một căn phòng nhỏ phía trong thư viện ông tiến vào và bảo:
" Ngươi ở ngoài đi, ta có việc muốn nói riêng với hắn " tay Lâm Thanh chỉ thẳng vào Đại Tướng Võ Nguyên Giáp khiến Phùng Văn Quang kinh hãi, hắn cũng biết những người có thể làm điều này chắc chắn rất khủng bố cho nên cũng không cản, đóng cửa cúi chào ba người hắn lui đi.
Lâm Thanh là một người rất cẩn thận, chuyện này dính dáng đến nhiều người thậm chí nhiều quốc gia nên không thể để lộ. Những người như Hoàng Minh Thảo và Võ Nguyên Giáp một lòng sống chết vì quốc gia ông cũng không có gì phải giấu.
Ngồi xuống một cái ghế đối diện hai người, Lâm Thanh cất tiếng hỏi:
" Võ Tướng Quân, còn nhận ra ta không? "
Tiếng nói của hai người Lâm Thanh và Phạm Đình đã in sâu vào tâm trí của đại tướng, dù Lâm Thanh và Phạm Đình có thay hình đổi dạng cũng nào thoát khỏi cái trí nhớ của nhà cầm quân đại tài này.
" Ngài là một trong 2 ân nhân năm đó " Võ Nguyên Giáp nói tới đây rồi khựng lại, rời ghế muốn quỳ xuống nhưng Lâm Thanh đã nhanh chân nhanh tay ngăn lại.
Ngươi không việc gì phải thế, ta giúp đất nước chứ không giúp riêng ai ngươi hiểu chứ.
Lâm Thanh nói xong rồi trầm ngâm đánh giá sự thay đổi của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp:
" Hắn đã già thế này rồi ư, có lẽ vậy đã rất nhiều năm rồi còn gì "
Một lúc sau Lâm Thanh lại nói tiếp:
" Ngươi là Hoàng Minh Thảo sao? "
" Dạ là tôi xin hỏi ngài có gì sai bảo " Hoàng Minh Thảo đã nhìn thấy biểu tình của đại tướng nên cũng biết đây là ân nhân của đất nước vì vậy nói chuyện rất kiêng rè.
" Ngươi bảo họ tra cho ta Mật Phương để ở đâu, còn nữa việc này càng ít người biết càng tốt " Lâm Thanh cũng lo, Mật Phương là thứ có thể khiến con người ta gặp bất chắc nên càng cẩn thận càng tốt.
Dạ một tiếng Hoàng Minh Thảo đi ra ngoài làm việc trong phòng chỉ còn lại hai người.
" Hơn mấy chục năm qua 2 ngài đã đi đâu, tôi tìm mãi mà không thấy " Hoàng Minh Thảo đi ra Đại Tướng Võ Nguyên Giáp cũng không kiêng kị gì hỏi thăm.
" Ta đi rất nhiều nơi, rất nhiều đất nước, người đi cùng ta đã qua đời tại Bangkok nguyên nhân cũng vì quyển Mật Phương kia " Lâm Thanh trả lời.
" Mật Phương? có liên quan sao?" Đại Tướng Võ Nguyên Giáp kinh ngạc hỏi.
" Đúng thế, đây là một quyển sách vô cùng nguy hiểm, ta cần cất giữ nó ngay kẻo mang đại họa diệt vong " Lâm Thanh gật đầu nói.
" Vì sao ngài nói nó có thể diệt vong, tôi không hiểu, nó vốn chỉ là quyển sách thôi mà? " Đại Tướng Võ Nguyên Giáp không hiểu liền hỏi.
Quả thật với người bình thường nó chỉ là cuốn sách bình thường nhưng đối với dị năng giả nó thật sự là một thứ rất khủng bố. Không nói nhiều với Đại Tướng Võ Nguyên Giáp Lâm Thanh cũng sợ có việc bất chắc.
" Ta cũng không thể nói gì hơn cho ngươi hiểu, nhưng nếu để ta cất giữ nó có thể giúp đất nước tránh tai họa. Nên nhớ không được nói cho ai biết việc này " Lâm Thanh nói xong cũng im lặng.
Đại Tướng Võ Nguyên Giáp cũng biết dị năng giả là những người hành tung ẩn mật, cũng không muốn vì mình tò mò mà hỏng truyện, im lặng không nói tiếp.
" Đã tìm được Mật Phương thưa ngài " Hoàng Minh Thảo đi vào trên tay cầm một chiếc khay có một cái chốt nhỏ và một thanh kiếm đặt phía trên.