Lịch sử của dị năng giả cũng như võ thuật gia là những điều bí ẩn. Những dị năng giả luôn khao khát tìm kiếm những gì đã có, đã xảy ra trong quá khứ. Về phần võ thuật gia thì đã có rất nhiều bí mật được hé mở ví dụ như võ thuật gia Trung Quốc, quyền Anh v.v...
Nhưng điều kì lạ nhất là những đất nước nhỏ bé như Việt Nam, trong ghi chép lịch sử rất ít miêu tả về môn phái cũng như tài năng của họ. Trong hàng ngàn năm bị giặc phương Bắc xâm lược, đất nước Việt Nam nhỏ bé này vẫn đứng vững. Minh, Tống, Mông Cổ v.v.. đều bị phá tan mà lịch sử cũng không có một chút ghi chép nào về võ công, điều này tất nhiên đã được một gia tộc họ Hà che giấu và gia tộc này có điều bí ẩn gì.
Thiên Văn về tới phòng đồng thời cũng thử dùng dị năn vừa mới có. Đầu suy nghĩ xem bên trong phòng có gì. Một bóng dáng cao lớn ngồi trong phòng mỉm cười về phía Thiên Văn, hắn cũng biết không thể qua mắt nổi ông thầy này.
Mở cửa phòng rồi khóa cửa lại hắn nới:
" Sư phụ, thầy không thể vào nhà người khác mà cứ ung dung như vậy chứ ".
" Ta đâu cần quan tâm, ai có thể cản nổi ta chứ " Lâm Thanh mỉm cười nói.
Thiên Văn cũng biết, với võ công của ông thầy này có gì làm khó nổi:
" Sư phụ lúc nào khởi hành? "
" Sáng mai, nhưng bây giờ ta có chuyện muốn nói với con, ngồi đi " Lâm thanh có vẻ bí hiểm nói.
Thiên Văn tiến tới cái giường ngồi xuống:
" Thầy muốn hỏi trò việc gì ạ? "
Lâm Thanh cũng mỉm cười nhìn Thiên Văn, một đồ đệ thật ngoan, định phong châu quả biết chọn người. Đánh giá Thiên Văn một lúc Lâm Thanh nói:
" Con rất giống một người, quả thật rất giống "
Thiên Văn kì quái thầm nghĩ:
" Mình giống ai? không phải giống bố giống mẹ sao? " Lại nghĩ tới sự thay đổi của mình Thiên Văn lại lắc đầu hỏi:
" Sự phụ nói sao, con không hiểu ".
Lâm Thanh cũng nhìn ra nghi vấn của Thiên Văn, trả lời tiếp:
" Thật ra con không chỉ có một mình ta là sư phụ thôi đâu, còn một người nữa nhưng đáng tiếc hắn đã chết ".
Thiên Văn càng nghĩ càng không hiểu nổi, cái gì mà sư phụ nữa một ông tôi đã rắc rối chết rồi:
" Sư phụ cứ đùa, từ trước tới nay con có học võ đâu mà lại có sư phụ đã chết nữa "
Lâm Thanh cũng không tỏ ra bất mãn gì ông nói tiếp:
" Con tưởng cái dị năng con đang có là trời ban cho con chắc "
"A.. Người nói vậy là ổng ấy truyền dị năng cho con xong rồi chết sao? " Thiên Văn cũng nghi ngờ.
" Không,hắn chết rồi mới truyền cho con " Lâm Thanh thở dài rồi nói tiếp
" Hắn là bạn của ta, hắn và ta bị một gia tộc ở Anh hãm hại, hắn bị trúng một loại độc cực mạnh rồi chết, trước lúc chết hắn đã ép dị năng của mình lại thành một viên ngọc rồi mới chết ".
Thiên Văn cũng không phải thằng ngu lên hiểu ngay
" Sư phụ vậy tại sao ngài không sao?" Thiên Văn hỏi xong cũng biết mình hỏi ngu, hắn đành cúi gằm mặt xuống.
Lâm Thanh cũng đâu phải loại hẹp hòi, cũng không trách Thiên Văn kể tiếp:
" Loại độc này chỉ có tác dụng với dị năng giả, còn ta vốn là một người bình thường theo học võ công ".
Thiên Văn cũng hiểu những gì Lâm Thanh nói nên cũng không hỏi nữa, hắn ngồi im chờ câu hỏi tiếp theo.
" Con cho ta biết dị năng hiện tại của con là gì? " Lâm Thanh cũng không biết dị năng của Phạm Đình có tác dụng lên người Thiên Văn không nên cũng hỏi cho chắc.
" Con chỉ thấy cơ thể hồi phục rất nhanh, đầu óc rất tỉnh táo còn nữa con có thể nhìn xuyên thấu, nhìn xa nhìn gần như một chiếc kính viễn vọng vậy " Thiên Văn không giấu nói hết ra.
" Sao? con nói con có thể như một cái kính viễn vọng, lại còn nhìn thấu " Lâm Thanh không ngờ tới cái dị năng này cũng có trên đời này
" Con nên nhớ, dị năng của con rất nguy hiểm không được cho ai biết về nó, nếu không con chỉ có nước chết "
Lâm Thanh không hề dọa Thiên Văn, với cái dị năng khủng bố này Thiên Văn có thể làm khuynh đảo cả thế giới chứ chẳng chơi.
Thiên Văn cũng kì quái nhìn Lâm Thanh, hắn thấy cái dị năng này chỉ có thế thôi có gì khác đâu mà nói là có thể giết người:
" Sư phụ ngài có nói quá không, con thấy dị năng này cũng đâu có gì đặc biệt đâu chỉ là nhìn thấu thôi mà "
Lâm Thanh điên lên gõ đầu hắn một cái cốc rồi nói:
" Ngươi không hiểu sao? vậy thôi để ta nói bây giờ ngươi tập trung tinh thần nhìn vào suy nghĩ của ta ".
Thiên Văn cũng chẳng nghĩ nhiều nhìn vào mắt Lâm Thanh, xem Lâm Thanh đang suy nghĩ gì:
" Thằng nhỏ ngốc "
" A ... sao sư phụ nói con ngốc " Thiên Văn tức giận nói, nhưng lại lắc đầu. Rõ ràng sư phụ không có nói chuyện mà mồm cũng không thèm nhấc lên nữa.
" Sao hả, đã biết năng lực của mình chưa " Lâm Thanh mỉa mai đồ đệ ngốc của mình.
Thiên Văn há hốc mồm không giám xem thường cái dị năng này nữa, hắn lại hỏi:
" Vậy sư phụ, con còn có dị năng gì nữa không? "
" Tất nhiên là không chỉ có đôi mắt thôi đâu, theo ta thấy dị năng của con theo hướng thể quyền, không dùng như những dị năng khác phải vận ấn chú để xuất chiêu, dị năng này rất thích hợp với việc học võ từ ta, có lẽ lão Phạm đã cố gắng để đạt tới cảnh giới này "
Thiên Văn nghe sư phụ nói xong cũng không hiểu lắm lại hỏi:
" Sư phụ, cái dị năng của con rất ghê gớm sao? trên đời này chắc cũng có người như con chứ "
Lâm Thanh cũng chẳng biết nói gì hơn với tên đồ đệ ngốc này lắc đầu rồi lại nói:
" Ngươi tưởng dị năng giống ngươi có khả năng sao, ngươi quá xem thường dị năng của mình rồi đấy, dị năng của ngươi là do sư phụ đã chết của ngươi dùng hơn 100 năm nghiên cứu ra, ngươi tưởng muốn có là có sao? "
Thiên Văn cũng không hỏi mấy câu ngu nữa nói:
" Vâng ạ! vậy con phải cảm ơn hai vị sư phụ đại tài này chỉ đường rồi " hắn vừa cười vừa nói nhưng một lúc sau hắn lại trầm xuống nói:
" Thầy có thể dẫn con đến bái tế sư phụ đã mất không? "
Thiên Văn là một người trọng tình trọng nghĩa Lâm Thanh sao lại không biết chứ. Đáng tiếc là xác của Phạm Đình đã hư hóa rồi còn đâu:
" Ngươi không thể tới bái kiến được hắn đâu, hắn đã hư hóa rồi, nếu ngươi muốn nhớ tới hắn thì hãy giữ lấy cái mạng của ngươi, tất cả tâm huyết của hắn đều ở trên người ngươi đó " Lâm Thanh buồn bã nói.
" Sư phụ yên tâm con sẽ thừa kế ý chí của người, vì dân vì nước không bao giờ làm sư phụ Lâm thất vọng " Thiên Văn cũng nói chuyện hùng hồn hơn trước.
Cuộc nói chuyện của hai người kéo dài tới hơn 9 giờ tối, bỗng dưng Lâm Thanh nhớ ra việc gì đó nói:
" Mái tóc trắng của ngươi ngươi đã nhìn thấy dị năng của nó chưa?"
Lâm Thanh nhớ trước kia Phạm Đình có thể cảm nhận khí tức dị năng qua mái tóc bạc của mình, còn với Thiên Văn thì sao?. Thiên Văn cũng không hiểu mái tóc bạc của mình thì có dị năng gì hỏi lại:
"Mái tóc bạc này cũng có dị năng? sư phụ cứ đùa ".
Lâm Thanh kì quái nhìn Thiên Văn nghĩ:
" Không lẽ lão Phạm truyền dị năng của mình mà không truyền dị năng cảm nhận của mình. Nghĩ ngợi một chút Lâm Thanh khởi động 3 dị năng thổ thuật , thủy thuật và hỏa thuật đưa lên lòng bàn tay tạo thành một dòng điện xanh phát quang quỷ dị "
" A .. Sư phụ ngài không phải học võ sao? tại sao lại dùng dị năng được " Thiên Văn kì quái hỏi.
Lâm Thanh không trả lời mà tiếp tục đẩy nội lực lên dòng điện phát ra sáng chói mắt bỗng dưng mái tóc bạc của Thiên Văn chuyển động.