Thiên Văn và Lâm Thanh đi taxi tới bến xe Tam Bạc. Lúc đầu Thiên Văn tưởng rằng sẽ lên một chiếc xe khách nào đó nhưng Lâm Thanh lại bắt taxi đỗ ở gần một biệt thự.
Hai thầy trò xuống xe đợi một lúc sau thì thấy một anh thanh niên đeo kính đen từ trong nhà đi xuống. Khởi động dị năng, hắn thấy anh thanh niên kia đi vào một cái gara rồi lên một chiếc toyota đi thẳng ra cổng.
Có lẽ Hải Phòng còn chưa phát triển được như các thành phố khác như Hà Nội, Sài Gòn nhưng nói về ô tô thì xem ra cũng có không ít.
Thiên Văn thuộc dạng nhà quê chính cống, tuy nói hắn sống trong nội thành mà cái gì cũng không biết, có khi đem hắn vào một ngõ ngách nào đó hắn cũng đi lạc luôn cũng nên.
Ô tô với Thiên Văn là một thứ rất xa xỉ, cả đời hắn chỉ ước có một chiếc xe máy đẹp đẹp chút là may mắn lắm rồi, vậy nên nhìn thấy chiếc toyota kia hắn cũng mù tịt thông số.
Chiếc xe từ từ ra khỏi cổng anh thanh niên kia cũng từ trên xe mở cửa, bước xuống cúi đầu chào Lâm Thanh:
" Lâm lão tiền bối mời ngài lên xe "
Thiên Văn cũng nghi hoặc nhìn Lâm Thanh trong đầu nghĩ :" Kì lạ sư phụ sao lại được người ta gọi là lão tiền bối, ổng có quan hệ gì với gia đình này ?"
Lâm Thanh không nhìn Thiên Văn nên cũng không biết hắn nghĩ gì, ông ra sau xe ngồi vào vị trí mà anh thanh niên mở cửa, thấy Thiên Văn ngơ ngác ông cất tiêng gọi:
" Thằng nhóc, còn không mau lên xe "
Thiên Văn đang trầm ngâm nghe thấy Lâm Thanh nói cũng không nghĩ nữa đi lên xe ngồi.
Đi xe riêng quả nhiên là nhanh, Lâm Thanh và Thiên Văn đi liền một mạch lên gần đỉnh Mẫu Sơn thì mới gần 12 giờ.
Hai thầy trò xuống xe tính ngắm phong cảnh nơi này, nhưng không ngờ Thiên Văn vừa bước xuống đã run hết cả người:
" Thầy sao nơi này lạnh giữ vậy ".
Cái loại cả đời không biết ra khỏi cái đất Hải Phòng thi sao biết thời tiết khắc nghiệt ở đây.
Lâm Thanh lắc đầu nói:
" Có chút như vậy ngươi không chịu được sao? mai mốt ngươi còn phải cởi trần đứng ở thác nước nữa đấy "
Nghe Lâm Thanh nói câu này Thiên Văn bó tay luôn :Cái gì mà cởi trần đứng dưới thác nước, ông nhìn xem có thác nước nào không, mà có thì ông tự mình tắm đừng bắt tội tôi.
Suy nghĩ của Thiên Văn nếu Lâm Thanh mà nghe thấy không biết hắn sẽ bị cho ăn bao nhiêu đòn.
Thấy Thiên Văn cũng chỉ có chút bất mãn anh thanh niên lái xe liền đi tới vỗ vai cười nói:
" Không sao đâu em trai, tập nhiều sẽ quen thôi, sau này có khi mùa đông em không mặc áo cũng chẳng làm khó được em đâu "
"A ... Anh nói vậy tức là anh đã tập qua? " Thiên Văn kì quái hỏi.
" Đúng thế, hình như trong suốt chuyến đi anh chưa giới thiệu cho em biết anh là ai thì phải, vậy thôi để anh giới thiệu luôn. Anh là Hà Quang Liên là con trai của gia tộc họ Hà ".
Cái gì mà gia tộc họ hà, ông tưởng ông đang đóng phim cổ trang sao, nói gia tộc nghe thấy ghê.
Vốn đang bất mãn với việc cởi trần tắm thác, Thiên Văn nghĩ :Tôi không tin ông làm được, có giỏi ông cởi trần ra luôn đi.
Nhìn vẻ nghi ngờ qua đôi mắt của Thiên Văn, Hà Quang Liên liền cởi hết quần áo chỉ mặc đúng một chiếc quần nhỏ.
" Lâm tiền bối phiền ngài khởi động thủy năng giúp tiểu bối được không " Hà Quang Liên nhờ Lâm Thanh giúp.
Lâm Thanh cũng biết Thiên Văn đang nghi ngờ liền đáp ứng ngay. Tay trái khởi động nội lực trong chớp mắt không khí trở lên ẩm thấp, từ trên đầu Hà Quang Liên xuất hiện một đám mây đen nhỏ, nước từ đám mây chút xuống người Hà Quang Liên.
Thiên Văn không tin cho lắm, hắn đưa tay ra coi thử nước ấy có phải thật không. Thiên Văn vừa cho tay vào đám mưa thì rụt ngay lại thầm kêu :Lạnh như vậy, ổng còn là người không đây.
Về phía Thiên Văn thì cảm thấy lạnh thấu xương nhưng lạ thay toàn thân Hà Quang Liên không có một biểu hiện gì, không run, không đỏ. Thiên Văn dùng dị năng quét xem có cái da gà nào nổi lên không, đáng tiếc cũng không có.
Bây giờ thì Thiên Văn không nói được lời gì nữa, hắn biết chắc chắn là phải rất vất vả mới đạt được thành tích như vậy cho nên cũng chẳng ghen tị gì chỉ nghĩ : Để rồi xem, tôi cũng sẽ làm được.
Thấy Thiên Văn đã phục Lâm Thanh liền thu tay đám mây từ từ tan biến. Hà Quang Liên cũng lau người rồi mặc bộ quần áo vào.
" Sao tiểu tử đã phục chưa " Lâm Thanh mỉa mai nhìn Thiên Văn nói.
" Dạ con phục, con phục nhưng mà sau này con cũng làm được thôi " Hắn phục nhưng vẫn không quên phản bác.
" Ừ rất tốt, con phải hơn thế mới được " Lâm Thanh gật đầu cười động viên.
Thu xếp nhà nghỉ cho hai thầy trò Hà Quang Liên cáo biệt đi làm việc.
" Căn nhà gỗ này trước kia ta và lão Phạm đã sống, tuy ở đây khá hẻo lánh nhưng yên tâm tiểu Liên sẽ tới đưa cho chúng ta đồ ăn " Lâm Thanh giới thiệu căn nhà gỗ.
Tuy nói là nhà gỗ đã lâu năm nhưng Thiên Văn cũng biết đây chắc chắn làm từ gỗ
quý. Toàn bộ căn nhà này toàn dung gỗ lim đóng, phải nói là vô cùng chắc chắn. Hơn thế nữa rất kín, ngồi trong nhà mà không có chút gió lạnh nào thổi vào.
Để cho Thiên Văn ngó nghiêng một lúc Lâm Thanh mới nói:
" Bây giờ chúng ta phải giải đáp dị năng của mái tóc kia trước đã "
Thấy Lâm Thanh hỏi Thiên Văn cũng tập trung hơn vội nói:
" Sư phụ, điều này con cũng định hỏi thầy từ sáng tới giờ rồi. Tại sao lại lạ như vậy, mái tóc này dường như hút dị năng của thầy vào "
Lâm Thanh cũng đã nghĩ tới vấn đề này liền hỏi:
" Sau khi mái tóc hút dị năng đó con thấy trong người thế nào? "