Trong lúc Thiên Văn đang vận khí thì trong căn nhà gỗ phát ra những tiếng lục đục. Khoảng một lúc sau có một luồng khí phá ra từ trong chiếc thùng cát tông, luồng khí kì dị kia bay thẳng tới hướng Thiên Văn đang vận khí. Luồng khí kì dị ấy bao quanh thân thể Thiên Văn, đột nhiên trong ngực thiên văn phát ra một cơn đau tựa điện giật. Mái tóc trắng từ từ chuyển thành màu đỏ. Luồng khí từ trong lồng ngực cũng từ từ dịch chuyển hòa vào luồng khí xuất phát từ trong chiếc thùng các tông.
Mái tóc từ đỏ dần chuyển thành màu trắng, đên khi mái tóc đổi màu trắng hoàn toàn thì Thiên Văn A lên một tiếng, ngồi thở gấp.
" Thiên Văn con sao vậy? có sao không kể cho ta nghe? " Lâm Thanh lo lắng hỏi.
" Con... con không biết nữa, lúc con vận khí bỗng nhiên đầu con cứ xuất hiện một cây kiếm và hai cuốn sách. Lồng ngực của con cũng đau như có một vật gì cố ý thoát ra vậy " Thiên Văn đang nhăn nhó nói chuyên.
" Thật kì lạ, thanh kiếm, hai cuốn sách " Lâm Thanh đang suy nghĩ.
Thiên Văn cũng không biết vì sao nhưng đầu óc hắn bây giờ cứ thấy những cảnh luyện võ rất kì lạ, tay phải đưa lên ngực xoa xoa thì đột nhiên hắn thấy thiếu thiếu thứ gì đó hắn kêu lên:
"A sư phụ ".
Lại nghe Thiên Văn gọi Lâm Thanh không nghĩ nữa hỏi luôn:
" Sao vậy? lại có chuyện gì xảy ra? "
" Sư phụ con cũng không biết nữa, quyển sách con để trong ngực do một dị năng giả cho, đột nhiên biến mất " Thiên Văn đang rất hoang mang nói.
" Sao? có phải là quyển Ẩn Mật dị năng không? " Lâm Thanh hỏi.
" Dạ đúng sư phụ, con thấy nó viết về những kĩ năng rất kì lạ mà hoàn toàn bằng tiếng Pháp " Thiên Văn cũng không giấu nói.
" Còn nữa sư phụ, trong đầu con hiện lên hình ảnh một người đàn ông có tóc màu trắng, cầm một thanh kiếm nói Thuận Thiên kiếm không ngờ nó không phải là huyền thoại, còn có một quyển sách tên Mật Phương gì đó nữa "
" Cái gì, không lẽ nào " Lâm Thanh đang rất nghi vấn về dị năng kì lạ này. Suy nghĩ một lúc Lâm Thanh nói:
" Nếu ta đoán không nhầm, mái tóc của ngươi có thể hấp thụ những luồng dị năng ngoại lai, còn nữa chắc chắn nó sẽ hấp thụ và đưa vào cơ thể ngươi " Lâm Thanh vừa mừng vừa sợ giải đáp dị năng này.
" Sư phụ, con cảm thấy cơ thể đang rất khỏe, có lẽ đây là một dị năng tốt " Thiên Văn không biết Lâm Thanh lo lắng điều gì chỉ nói mặt tốt của dị năng.
" Ngươi tưởng đó là tốt sao? Ngươi có biết nó có thể giết chết ngươi không?" Lâm Thanh mắng hắn vì sự lỗ mãng của mình.
" Sao sư phụ lại như vậy? con không hiểu gì cả " Thiên Văn cũng không hiểu hỏi.
" Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người ta bón thuốc kích thích vào rau chưa?" Lâm Thanh hỏi.
" Dạ con chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng nếu xem qua tivi thì con thấy rồi, cây rau khi được bơm thuốc, chỉ trong một đêm là có thể hái mang bán " Thiên Văn là kẻ ham học đương nhiên hắn biết về loại thuốc kích thích này.
" Vậy ngươi thấy cơ thể của mình bây giờ có giống như dùng thuốc kích thích không?" Lâm Thanh không giải đáp mà chỉ hỏi.
" Con... con cũng không biết, con chỉ thấy bây giờ rất khỏe, cũng có thể đúng như lời sư phụ nói " Thiên Văn không phải thằng ngu nên cũng biết ý của sư phụ:
" Nếu đúng như vậy sư phụ bảo con phải làm sao bây giờ?" Thiên Văn lo lắng hỏi.
" Bây giờ chỉ còn một cách, đề cao thực lực của con cũng có nghĩa con phải học hết những kĩ năng trong sách và vận hành được thanh kiếm đó " Lâm Thanh trả lời.
" Có lẽ sẽ rất khó cho con, trước tiên ta sẽ truyền nội công của mình cho con, truyền đến đâu con phải học ngay những thứ có trong cuốn sách, càng nhanh tính mạng của con càng được đảm bảo, nếu chậm con chỉ có thể già đi mà chết " Lâm Thanh đã nắm chắc 100% về dị năng bí ẩn của Thiên Văn nên cũng không tiếc gì nội lực của mình.
Thiên Văn cũng biết nội lực là tinh hoa cả đời của người luyện võ, hắn cũng không muốn sư phụ vì mình mà bị tổn hại:
" Sư phụ người không cần truyền cho con đâu, con không muốn sư phụ bị tổn hao nguyên khí "
Lâm Thanh biết Thiên Văn là một đồ đệ ngoan, không muốn vụ lợi cho mình, nếu là một người khác khi được truyền công cho không biết đã vui đến nhường nào. Lắc đầu Lâm Thanh mỉm cười nói:
" Con tưởng với thân thể của con thì chịu được bao nhiêu nội lực của ta, con chưa có căn bản về võ học nếu có chắc chỉ biết ngồi thiền thôi "
Lâm Thanh nói cũng đúng, nội lực cũng như võ học của Lâm Thanh đã đạt đến mức khủng bố rồi, với cái cơ thể của Thiên Văn e rằng cũng chỉ chịu được 1/10 là quá đáng.
Thiên Văn cũng biết vì thế xấu hổ nói:
" Con biết con chưa có căn cơ gì, thầy không cần phải nói toẹt ra vậy chứ "
" Tốt, bây giờ ta sẽ dạy con cách vận khí, còn nữa trong người con có một nguồn lực riêng biệt, nó mạnh hơn cả nội lực, con phải cân bằng hai nguồn lực này để có thể vận dụng nó tùy ý " Lâm Thanh bắt đầu dạy.
" Sư phụ nói vậy là sao? nguồn lực khác? " Thiên Văn hỏi.
" A ta quên không nói với con, lực lượng là một nguồn lực tự phát trong cơ thể dị năng giả, nó đản sinh trong quá trình luyện tập, con phải luyện nhiều mới có được sức mạnh " Lâm Thanh lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
" Có lẽ trong cơ thể của con nguồn lực này đã quá mạnh rồi ".
" Ý sư phụ là nguồn lực ngoại lai mà con đã hấp thụ? " Thiên Văn hỏi.
" Không sai, những nguồn lực ngoại lai này rất có thể nằm ngoài vũ trụ, con cần phải cẩn thận, tốt nhất là học hết những thứ trong hai cuốn sách đó. Còn về phần thanh kiếm thì ta cũng chiu " Lâm Thanh vừa lắc vừa gật nói.
" Sư phụ lúc con dung nhập 3 món đó con cũng thấy một người đàn ông tóc bạc luyện kiếm, có thể đây là cách luyện của thanh kiếm kia " Thiên Văn kể lại chuyện vừa xảy ra.
" Rất có thể, thôi không nói chuyện này nữa hãy ngồi thiền ta sẽ truyền công lực cho con " Lâm Thanh xua tay nói.
Hai thầy trò cùng ngồi thiền, một lúc sau từ trên cơ thể Lâm Thanh tản mát những luồng khí tựa như tấm màn khói bao phủ toàn thân. Về phần Thiên Văn mái tóc lại chuyển thành màu đỏ tươi.
Gần 15 phút sau thân thể Lâm Thanh mồ hôi toát ra như tắm, cắn răng chịu đựng một lúc sau hai thầy trò bật ra có vẻ như có truyện không ổn.
" Sư phụ người không sao chứ? " Thiên Văn lo lắng hỏi.
" Ta không sao, không ngờ thân thể ngươi lại lạ tới vậy hút một lúc tới 50% công lực của ta mà vẫn không sao, quả là kì lạ " Lâm Thanh mồ hôi vã ra cố gắng nói chuyện.
Thiên Văn cũng không biết gì cả chỉ thấy thân thể lại thấy khỏe hơn trước rất nhiều.
Đột nhiên thân thể hắn tự động di chuyển hai tai chắp vào nhau đột nhiên hắn biến thành vô hình.
Lâm Thanh đang mệt mỏi thấy cảnh này cũng á khẩu luôn. Một lúc sau thân thể Thiên Văn từ từ hiện ra, càng kinh ngạc hơn cánh tay phải từ từ xuất hiện một vật thể trong suốt như một lưỡi gươm. Lâm Thanh mở tròn hai mắt nói vô hình kiếm, cái gì vậy.
Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác cơ thể vốn tỏa ra dị năng kinh người giờ lại không thấy một tia gì gọi là dị năng cả, hoàn toàn như một người bình thường.
Cơ thể Thiên Văn từ từ ngồi xuống tay kết ấn từ từ vận khí. Không ngờ trên người Thiên Văn tỏa ra một nguồn lực cực lớn xung quanh kết thành những mảng khí vô hình như một tấm kính mỏng.
Nếu là một người bình thường hoặc người nhìn từ xa chắc chắn không thể thấy mảng khí đó. Nhưng Lâm Thanh đang ngồi ngay cạnh chắc chắn sẽ không qua được mắt của ông, bước tới mấy mảng khí ông sờ thử rồi vận lực đánh xuống thật lạ là mảng khí đó cứng chắc vô cùng, không thể phá nổi.
Thiên Văn thì khác, vô tình vậy vận khí để trung hòa hai luồng lực kia không ngờ hai quyển sách như đã ăn sâu vào trong kí ức của hắn, về phần người đàn ông tóc trắng kia thì như đang hướng dẫn hắn vậy, hắn cũng làm theo nhưng chỉ là ý thức thôi chứ thật ra mắt hắn vẫn đang nhắm chỉ chú ý tới những gì đang diễn ra trong đầu. Hắn nào biết rằng bên ngoài hắn cũng đang làm y chang như vậy, ngay cả sư phụ của hắn cũng phải trợn mắt há mồm.
Thấy người đàn ông kia ngồi xuống kết ấn hắn cũng làm theo luôn. Trong đầu hắn lại ong ong một giọng nói trầm ổn:
" Đồ đệ hãy làm theo ta, hít một luồng khí, ép nó xuống phổi đưa luồng khí lên Bách Hội rồi từ từ qua Ấn Đường, tiếp theo là Nhâm Trung, Thừa Tương, Thiên Đột rồi tới đản trung từ từ đưa nó qua phổi rồi thở ra "
" Con có thấy hai luồng khí ấy bây giờ đã tán ra khắp cơ thể chưa, tiếp theo con thử phát một luồng lực nhỏ tạo ra một mảng khí mỏng ra ngoài cơ thể, đúng vậy không ngờ cả đời ta chưa thể làm được như vậy mà con thì đã vượt qua ta rồi. Tốt lắm hãy luyện tập những kĩ năng trên con sẽ thấy mình mạnh tới mức nào. Hãy thu hồi những mảng khí đó vào trong cơ thể, lúc cần thiết con có thể dùng nó làm vũ khí nhớ không được làm càn luôn phải khiêm nhường, sẽ có lúc sư phụ gặp lại con ".
Nói xong câu đó Phạm Đình biến mất khỏi đầu óc của Thiên Văn. Hai mắt từ từ mở ra, đập vào mắt hắn là cái nhìn trợn tròn kinh sợ của sư phụ Lâm Thanh.
" Sư phụ người sao vậy? " Thiên Văn kì quái hỏi.
" Thiên Văn nói cho ta biết, tại sao con có thể tạo ra những màng khí được như vậy " Lâm Thanh đang rất băn khoăn.
" A, người cũng thấy sao? con cũng không biết con chỉ thấy trong đầu có một người có mái tóc trắng dạy con, con chỉ làm theo thôi " Thiên Văn trả lời.
" Làm theo? không ngờ thăng khờ nhà ngươi lại là thiên tài võ học, không ngờ không ngờ " Lâm Thanh lắc đầu cười:
" Cả đời của ta và lão Phạm cũng chỉ mong làm được như ngươi thôi, à có phải người ngươi nhìn thấy có mái tóc bạc giống ngươi không?"
" Dạ đúng sư phụ, ngài ấy cũng gọi con là đồ đệ nữa " Thiên Văn đáp.
" Ha ha lão Phạm à, không ngờ khi ngươi qua đời lại có thể lĩnh ngộ được một thứ kinh người như vậy. Tiểu tử đó là bạn của ta, cũng là sư phụ của con Phạm Đình " Lâm Thanh cười nói.
" Vâng con cũng nghĩ vậy, người thật là giỏi " Thiên Văn đáp.
" Đúng vậy, không giỏi thì sao xứng đáng làm bạn của ta " Lâm Thanh đắc ý nói.
Trầm ngâm một lúc Lâm Thanh nói:
" Vừa rồi ta đã thấy cách con vận khí, có thể đây là cách vận riêng của dị năng giả ta không nói nữa. Bây giờ con hãy tập luyện lại những gì con đã học của lão Phạm, càng nhuần nhuyễn càng tốt ".
Thiên Văn cũng biết điều này hắn kết ấn ngồi thiền, rồi lại làm như những gì Phạm Đình dạy. Càng tập hắn lại càng thấy sảng khoái, mãi đến 9 giờ tối mới nghe thấy Lâm Thanh gọi vào ăn cơm.