Thiên Văn càng luyện càng nhuần nhuyễn, suốt 7 tiếng đồng hồ hắn say mê luyện tập. Những dị năng hắn đã hoàn toàn nắm vững, ẩn dị năng, ẩn thân ( tàng hình ). Đặc biệt hắn còn nghĩ ra cách khởi động màng khí biến thành nhiều dạng, có thể biến thành kiếm, khiên v.v.. hơn nữa hắn có thể vận dụng bằng suy nghĩ tay, chân hầu như toàn bộ cơ thể hắn có thể tùy ý tạo ra tấm màng khí này.
Luyện tập suốt một thời gian dài thân thể hắn nóng lên, đến khi Lâm Thanh ra gọi hắn ăn cơm thì trên người hắn cũng còn đúng một cái quần đùi.
Hai thầy trò ăn cơm xong trò chuyện một lúc rồi đi ngủ. Thật ra Thiên Văn không muốn ngủ, hắn sợ rằng nếu không luyện tập tốt thì sẽ bị già đi như lời Lâm Thanh nói.
Sự lo lắng của hắn cũng không phải không đúng nhưng kì thật bây giờ hắn đã luyện quá nhuần nhuyễn rồi, tùy thời khởi động không cần phải kết ấn nữa. Lâm Thanh cũng đã quan sát hắn luyện tập nên ông biết hắn đã đạt ngưỡng:
" Không phải luyện nữa, hôm nay là ngày đầu tiên con không nên hấp tấp, nhớ rằng " giục tốc bất đạt ".
Thấy sư phụ nói vậy Thiên Văn cũng không lo lắng nữa, đánh răng rửa mặt rồi lên một chiếc giường ngủ một mạch tới 6 giờ sáng hôm sau.
" Tiểu tử dậy thôi, hôm nay ta có việc cần bàn với ngươi " Lâm Thanh đánh thức hắn.
Không phải người lười nhác nên hắn tức tốc dậy và hỏi:
" Sư phụ có gì dặn dò đệ tử".
" Hôm nay ta sẽ đưa ngươi tới một thác nước bí mật, ngươi sẽ học cách chịu đựng giá lạnh " Lâm Thanh nói xong đi thẳng về trước không quản hắn có theo không.
Hai thầy trò đi vào một cái động, lúc đầu mới vào còn thấy tối om om nhưng một lúc sau thì thấy cả một thác nước hùng vĩ xối xả dội xuống.
" Luyện tập ở đây không những cho ngươi có thể chịu được lạnh, hơn thế nữa luyện lâu có thể thành mình đồng da sắt, ngươi bỏ quần áo rồi thử xem " Lâm thanh nói.
Không đợi Lâm Thanh nói câu thứ hai hắn bỏ quần áo xuống từ từ đi tới thác nước. Khó khăn lắm hắn mới tới được giữa thác nước, ngồi xuống một phiến đá hắn ngồi xuống kết ấn.
Thật không ngờ lúc đầu hắn còn thấy toàn thân lạnh toát, nước từ trên dội xuống như hàng ngàn cây kim xuyên qua người hắn, nhưng chỉ vài tiếng sau cắn răng chịu đựng bỗng dưng hắn lại thấy nóng lên :Chuyện gì vậy, sao lại có cảm giác này nhỉ. Nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn, cả một buổi sáng ngồi thiền dưới thác nước cuối cùng cũng nghe thây Lâm Thanh gọi về ăn cơm.
Trên đường trở về hắn nghi vấn hỏi:
" Sư phụ không biết tại sao, lúc con thiền dưới thác nước con lại cảm thấy cơ thể nóng lên ".
" Ha ha không ngờ ngươi lại cảm nhận nhanh đến thế, nhơ trước kia ta và lão Phạm phải đứng cả tháng trời mới cảm nhận được nó đấy, thật không ngờ cơ thể ngươi lại thích ứng nhanh đến thế " Lâm Thanh nghe Thiên Văn kể cũng rất vui cười nói.
" Chiều nay ngươi cũng đứng dưới đó, khi nào ta gọi thì thôi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi nơi khác, ngươi còn có rất nhiều thứ cần học đấy " Nói xong Lâm Thanh vận ba thành công lực qua ngón tay hướng về phía Thiên Văn mà đánh.
" Sư phụ " Thiên Văn sửng sốt kêu lên. Không ngờ ngón tay Lâm Thanh dùng lực cực mạnh mà không có một chút tì vết nào trên người Thiên Văn.
Thiên Văn sửng sốt nhìn chỗ vừa bị đánh vào mà nghi hoặc:
" Thật là lạ, con không thấy có một chút cảm giác đau gì cả " Lâm Thanh cũng có khác gì hắn mắt trợn tròn nhìn vào ngực tên đệ tử kì lạ này.
Hai thầy trò trầm ngâm một chút đột nhiên Lâm Thanh nhớ ra điều gì đó nói:
" Ta nhớ ra rồi, ngươi vốn là dị năng giả mà còn nhận rất nhiều dị năng ngoại lai bên ngoài. Hơn nữa ngươi đã được ta truyền cả 50 thành công lực cho, ngươi đâu cần phải học những cái này nữa nhỉ "
Lâm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu nói tiếp:
" Ngươi thử vận một chút lực đánh vào tảng đá kia cho ta xem " Lâm Thanh giơ tay lên chỉ một tảng đá lơn trước mặt.
Thiên Văn thấy sư phụ nói thế cũng vận lực lên, dùng ngón trỏ tay phải hướng về phía tảng đá, vù một cái tảng đá vỡ tan. Vốn hắn chỉ muốn thử xem màng khí vô hình kia có thể làm được những gì, hắn khởi động rồi bắn ra ai ngờ đâu chỉ xẹt một cái tảng đá đã vỡ tan.
Lâm Thanh há hốc mồm miệng mắt mở to hết mức nhìn về phía tảng đá.
Thiên Văn thì có khác gì, hắn cũng há hốc mồm nhìn tảng đá vừa nổ tung, rồi lại nhìn về phía ngón tay mình nghĩ thầm :" Cái quái gì vậy, lục mạch thần kiếm hay nhất dương chỉ đây " Nghĩ tới đây hắn liền lúc giơ 5 ngón tay lên nhắm vào một phiến đã to gấp 3,4 lần tảng đá vừa rồi ước trừng 10 người ôm chưa hết.
" Xẹt " một tiếng 5 ngón tay như bắn ra cái gì đó, mắt người khó mà nhìn thấy trừ Thiên Văn ra. Ầm tảng đá lại vỡ tan.
" Ta nói ngươi, ngươi đừng phá hoại có được không " Lâm Thanh hoàn hồn lại thấy hắn bắn phá một tảng đá khác, bất mãn nói.
Thấy sư phụ không thích hắn liền làm ra vẻ xấu hổ nói:
" Con chỉ muốn thử có phải là lục mạch thần kiếm không ấy mà " nói xong hắn gãi đầu gãi tai.
Lâm Thanh nhìn thấy biểu tình của hắn cũng không trách móc gì cười nói:
" Ngươi cứ thử như vậy sớm muộn ngọn núi này cũng đổ ".
Gãi đầu gãi tai hắn lại nói tiếp:
" Sư phụ con không biết tại sao nữa, lúc con dùng 5 ngon tay bắn về phía tảng đá giường như con không vận một chút lực nào, nếu có chắc là rất nhỏ " hắn vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên làm bộ nhỏ xíu như con kiến.
Lâm Thanh nghe hắn nói xong cũng hết cách nghĩ :Ngươi bây giờ quá mạnh rồi, nếu ngươi dùng lực thì ngọn núi này sập luôn.
Lâm Thanh lại nghĩ một lúc rồi hỏi hắn:
" Lão Phạm đã hướng dẫn ngươi vận khí và nén khí như thế nào ".
Thiên Văn cũng nghĩ chắc là do vấn đề lực lượng được hòa vào cơ thể chứ không tập trung tại đan điền như mấy bộ phim cổ trang, hắn cũng nói luôn:
" Sư phụ, Phạm Sư phụ đã hướng dẫn con hòa nội lực và lực lượng toàn thân lại với nhau và phân tán nó khắp cơ thể.
" A , ta hiểu rồi, nếu là như vậy lực lượng của ngươi không tập trung một chỗ mà khắp cơ thể ngươi đều có thể dùng lực. Điều này rất tốt, ngươi có thể tùy thời phát lực mà không cần kết ấn làm gì. Nếu có gặp địch mạnh có thể vận lực mà đánh, không cần phải lằng nhằng kết ấn cho mất thời gian, rất có lợi ". Lâm Thanh thích thú với cách phân tán lực này của Phạm Đình.
" Nói thì nói vậy, ngươi vẫn phải ghi nhớ không được để lộ dị năng cũng như vận lực quá mức cần thiết, chỉ cần đủ để hạ đối thủ là được " Lâm Thanh cũng đề phòng Thiên Văn làm bậy nhắc nhở.
Thiên Văn cũng biết, dị năng không phải là thứ dùng bừa bãi lên gật đầu ngay:
" Sư phụ yên tâm con sẽ chú ý "
" Đây có lẽ là kĩ năng mới, hơn một trăm năm qua ta và lão Phạm đã đi nhiều nơi mà cũng không ai làm được như ngươi đâu "
Lâm Thanh cũng biết hắn là người có thiên bẩm học võ nhưng cũng không ngờ trong lúc vô tình mà hắn lại có thể sáng tạo ra một kĩ năng kì lạ.
Thiên Văn nghe sư phụ khen cũng cười tươi, hai thầy trò vui vẻ đi về hướng căn nhà gỗ dùng cơm.