Giải đáp tất cả những thắc mắc của nhau Thiên Văn cùng sư phụ vào nhà ăn cơm.
Một bàn tiệc lớn được dọn ra, trên mâm cơm còn có Hà Quang Liên có vẻ hắn đang sốt ruột đợi hai thầy trò.
" Quang Liên để ngươi đợi lâu rồi " Vừa vào trong nhà Lâm Thanh xấu hổ đáp.
" Không giám Lâm Tiền bối, ngài cho phép con ăn cùng ngài đã là quá may mắn rồi " Hà Quang Liên xua xua tay đáp.
Thiên Văn thấy Quang Liên cũng lễ phép chào:
" Liên ca cũng ở đây à, đệ vừa luyện công có vài thắc mắc cần sư phụ giải đáp huynh đừng giận nha " Học theo mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc hắn chào y trang luôn.
Hà Quang Liên thấy hắn lễ phép cũng rất vui vẻ chào:
" Tiểu Văn ngươi không phải xem ta như người ngoài đó chứ, có cần phải khách khí thế không "
Ba người một già hai trẻ không còn khách khí nữa cùng nhau ngồi xuống mâm cơm.
Bữa cơm tuy rất nhiều món nhưng lại hết cực nhanh, bụng ai cũng no căng vui vẻ cười nói.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi Hà Quang Liên lôi vài chiếc hộp có to có bé mở ra. Một chiếc tivi LCD toshiba, một chiếc đầu kĩ thuật số, một bộ loa, vài cái đĩa phim, một cái máy phát điện và nhiều thứ lằng nhằng khác.
Sắp xếp một lúc Hà Quang Liên nói:
" Ở trên này không có cái gì tiêu khiển tôi mang một ít lên giúp mọi người giải trí, khoảng đến tối là lắp đặt xong thôi ".
Sống hơn 100 năm rồi còn gì mà không thấy qua. Tivi, điện tử hầu như Lâm Thanh đã thử qua hết rồi nên cũng không mấy hứng thú, lắc đầu cười nói:
" Những thứ này ta không mấy hứng thú, để cho bọn trẻ các ngươi dùng đi " nói xong ông kéo Thiên Văn ra ngoài, đi tới thác nước hồi sáng.
Thiên Văn nhớ hồi trưa sư phụ từng nói không phải tập mấy thứ này nữa, bây giờ lại kéo ra đây nên kì quái hỏi:
" Sư phụ, hồi trưa thầy nói không phải đứng dưới thác nước nữa mà ".
Cái tính hấp tấp của Thiên Văn sư phụ hắn cũng không lạ nói luôn:
" Ta nói ngươi nghe, ngươi đừng hấp tấp thế được không? về sau còn có rất nhiều thứ nguy hiểm ngươi mà cứ hấp tấp như vây có ngày mang họa sát thân " Nói xong Lâm Thanh cũng im nặng luôn đi tiếp về hướng khác.
Đi một lúc thì đến một cánh rừng nhỏ, lần này Thiên Văn khôn không thèm hỏi nữa chỉ nặng im chờ sư phụ nói.
" Ta biết thể lực của ngươi bây giơ rất mạnh nên cũng không cần phải làm như hồi sáng nữa, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một kĩ năng khác đó là ( Khinh Công )".
" Khinh Công " Vừa nghe tới hai chữ này Thiên Văn đã nhảy dựng lên hai mắt mở to nhìn Lâm Thanh.
" Sư phụ, thật sự có khinh công ư?, như vậy con có thể bay phải không ?" Những bộ phim cổ trang của Trung Quốc thường có cảnh bay lượn, như chim ai xem mà không thích thú, Thiên Văn cũng vậy vừa nghe thấy Khinh Công hắn đã nghĩ tới việc mình bay lượn.
Nhìn thấy cái bản mặt của tên đồ đệ Lâm Thanh cũng hết cách, nghĩ gì mà cứ cười cười, mắt thì mông lung không khác gì thằng tự kỉ Lâm Thanh bèn quát:
" Ai nói với ngươi khinh công có thể bay "
Bị tiếng quát của sư phụ đánh thức hắn mới hoàn hồn lại không tự kỉ nữa. Nhìn thấy ánh mắt phát ra lửa của sư phụ hắn bèn cười nói:
" Sư phụ, tai con thấy mấy bộ phim của Trung Quốc có những cảnh bay lượn, gọi là khinh công nên con mới vậy mà ".
Lâm Thanh cũng bó tay với tên đồ đệ ngốc này luôn:
" Ngươi cứ như vậy ra ngoài sớm bị người ta bắt nạt thôi "
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lâm Thanh vẫn giải đáp cho hắn:
" Khinh công thật ra không khác gì người ta nhảy cao cả, người dùng chân bật cao lên, cùng với cách thăng bằng lấy những chướng ngại có thể đứng vững ở trên cao mà đứng rồi lại bật lên thì đó gọi là khinh công "
" Vậy khinh công không phải là như chim bay sao?" Thiên Văn thất vọng hỏi.
" Nhà ngươi đó, ngươi tưởng rằng loài người có thể thắng được lực hút của trái đất sao " Lâm Thanh trả lời thẳng thừng không cho hắn một cơ hội dù là nhỏ nhất.
Hắn sao không biết cái định luật vạn vật hấp dẫn ấy nên cũng nghĩ :Khỏi cần bay như chim, nhảy cao cũng có thể gọi là bay rồi còn gì .
Nghĩ thông suốt hắn nói:" Vậy sư phụ hãy dạy đệ tử đi "
Thấy Thiên Văn không còn ảo tưởng nữa, Lâm Thanh cũng không nói nhiều vận lực vào chân nhảy lên một cành cây rất cao, nếu tính từ mặt đất lên cũng phải 5 mét. Từ từ gi chuyển từ cành cây này qua cành cây kia một lúc sau ông tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Đi tới chỗ Thiên Văn ông hỏi:
" Sao hả đã thấy chưa, vừa rồi ta làm chậm với đôi mắt của ngươi thì có gì không thấy nữa ".
Thiên Văn đã thấy hết lên gật đầu luôn nói:
" Con đã thấy hết, vậy sư phụ chỉ con cách tập đi ".
" Được làm theo ta, vận lực xuống chân rồi nhắm một cành cây mà bật lên, tiếp theo hai tay dang ra hơi trùng xuống để cần giữ thăng bằng, còn nữa tai ngươi phải nghe gió tai cũng là một bộ phận để giữ thăng bằng đó. Tiếp theo ngươi truyền cành, cũng giống như bật nhảy vậy ta đoán ngươi đã hiểu. Cuối cùng là tiếp đất, vận lực vào mũi chân rồi hạ thân xuống thế là xong ".
Hai thầy trò cùng luyện tập, với khả năng học của Thiên Văn chỉ vài lần đầu thì có lỗi, những lần sau thì hắn thành thục, bật càng ngày càng cao, di chuyển qua những cành cây cũng rất nhanh, đôi mắt tinh anh của hắn nhìn và lựa chọn rất nhanh cành cây cần đáp ".
Để cho Thiên Văn tự luyện tập Lâm Thanh lại đi tới một vùng khác, đây là một mảnh đất không có một bóng cây hay chướng ngại vật gì cả. Ông kẻ một đường rồi gật đầu hài lòng.
Thiên Văn càng luyện càng cảm thấy thích thú, hắn truyền cành càng lúc càng nhanh, đến lúc Lâm Thanh gọi hắn thì hắn mới đáp xuống.
" Sư phụ, khinh công này thật tốt, con thấy chân như có keo dính vào cành cây vậy, di chuyển rất dễ " Thiên Văn hớn hở khoe.
" Ừ ngươi phải thường xuyên luyện tập, bây giờ ta dẫn ngươi đi tập một bài tập khác"
Lâm Thanh nói xong rồi dẫn đường tới mảnh đất trống vừa rồi.
" Sư phụ, con phải làm gì ở đây ạ! " Thiên Văn nhìn bãi đất trống không kì quái hỏi.
" Phải chạy, ngươi hãy hãy chạy cho ta càng nhanh càng tốt, nhiều nhất 5 phút phải hoàn thành 50 vòng. Ta sẽ làm trước cho ngươi xem " Lâm Thanh nói xong vận lực chạy không khác gì bay nhanh khủng khiếp.
Thiên Văn trợn mắt há mồm nhìn chiếc đồng hồ và nhìn cái bãi đất, nói là bãi đất đừng bảo là nhỏ, thấp nhất cũng nửa vòng sân vận động. Đừng nói 5 phút hoàn thanh 50 vòng, người bình thương thấp nhất cũng phải cả tiếng mới lết tới vòng thứ 50.
Thật khó tin Lâm Thanh chạy một mạch mà trên người không có một giọt mồ hôi, thân hình ông như tan ra vậy nhanh khủng khiếp.
4 phút sau 50 vòng sân đã hoàn thành, giật cái đồng hồ bấm giây từ trên tay Thiên Văn ông cũng mỉm cười nói với hắn:
" Sao hả làm được không? "
Đang chết lặng vì tốc độ của sư phụ hắn nào có nghe được gì, mồm miệng há ra không đóng lại được luôn.
Bó tay với tên đồ đệ Lâm Thanh quát to:
" Tỉnh dậy tên ngốc! "
" A... Sư phụ, người người làm cách nào mà chay nhanh quá vậy?" Thiên Văn đang rất hưng phấn hỏi luôn.
" Ngươi chỉ cần vận lực xuống chân, điều hòa khí huyết rồi chạy chỉ cần ngươi nắm vững hai điều trên ngươi chạy 100 vòng cũng không biết mệt, nào bắt đầu đi " Lâm Thanh giơ chiếc đồng hồ lên bắt đầu bấm.
Được sự chỉ điểm của sư phụ Thiên Văn hít một hơi, chân đề lực lao đi như bay. Thật không thể tin được tốc độ của hắn rất nhanh, tuy không thể bằng Lâm Thanh nhưng cũng vừa khít 5 phút 40 giây.
Đạt tới vòng 50 không như Lâm Thanh mồ hôi hắn vã ra, miệng thở phì phì.
Nghỉ ngơi một lúc hắn nói:
" Sư phụ mệt chết con mất, sao người chạy nhanh vậy mà không mất một giọt mồ hôi nào vậy? "
" Đó là điều bình thường thôi, ngươi mới chạy lần đầu, như vậy là quá tốt rồi, còn về phần ngươi mệt là bởi vì ngươi chưa quen. Ngươi cứ chạy tiếp vài lần như vậy bảo đảm ngươi không đổ một giọi mồ hôi. Thôi ta không quấy dày ngươi nữa tiếp tục chạy đi " Nói xong Lâm Thanh cũng đi về căn nhà gỗ lục trong chiếc balo cũ kĩ vài quyển sách.
Về phần Thiên Văn hắn lại tiếp tục chay, mấy lần đầu hắn chạy còn thấy mệt. Nhưng chỉ vài lần sau hắn chạy càng ngày càng nhanh mà trên mặt không có một giọt mồ hôi nào chảy ra. Hắn cứ tiếp tục chạy như thế cho tới khi màn đêm buông xuống, khoảng 8, 9 giờ tối hắn được gọi về.
Hà Quang Liên được Lâm Thanh giao phó đi tìm một mô hình người gỗ, không nghĩ ngợi gì hắn xuống núi tìm nhà một thầy thuốc đông y có một mô hình người gỗ, hắn trả tiền mang mô hình người gỗ về. Trong màn đêm có một người đạp những cành cây, mỏm đá bay lên trên đỉnh núi.