Trong quá trình phát triển của thế giới, từ thửa sơ khai cho tới ngày nay thì dị năng giả luôn là một câu hỏi bí ẩn. Các nhà khoa học cũng đã biết đến nhiều người mang những dị năng khác nhau, hút sắt, dẫn điện, khả năng chịu nóng lạnh v.v...
Các nhà khoa học thường hình tượng hóa những người sở hữu những dị năng ấy thành những anh hùng, rất nhiều những người hùng trên phim ảnh cũng xuất thân từ sự hình tượng này.
Võ thuật gia thì khác, cả thế giới hầu như ai cũng biết đến kungfu Trung Quốc. Lý Tử Long, Lý Liên Kiệt, Jackie Chan. Họ đã mang võ công Trung Quốc loan truyền ra khắp thế giới.
Những tiểu thuyết, những bộ phim về võ thuật luôn luôn được cả thế giới chào đón.
Khinh công, nội công,đặc biệt có một môn công phu gọi là điểm huyệt.
Những nhà làm phim, nhà viết kịch bản trung quốc luôn luôn tin tưởng rằng đó là một kĩ năng của dân tộc mình.
Những nhà viết tiểu thuyết đã tìm hiểu hệ thống huyệt đạo, kinh mạch mà chỉ cần tác động một lực nhất định là có thể làm cơ thể bất động, đau đớn hoặc chết trực tiếp.
Hệ thống kinh mạch, huyệt đạo liệu rằng có những hệ thống này không? câu trả lời là có. Nhưng ít ai biết rằng chúng chỉ là những chỗ liên thông giữa các mạch máu trong cơ thể. khi tác động vào những chỗ liên thông đó sẽ làm máu không thể đi qua khiến cơ thể cũng như hệ thần kinh bị tê liệt tạm thời.
Trung Quốc đã thử rất nhiều cách khác nhau để tìm những vị trí được coi là huyệt đạo, họ tìm thấy một số hạch của cơ thể và tưởng rằng đó là huyệt đạo. Tất nhiên khi ta tác động một lực đủ mạnh có thể khiến cơ thể đau đớn, còn chuyện bất động hay á khẩu thì họ không thể tìm thấy.
Việt Nam trong chiều dài hàng ngàn năm lịch sử. Từ Hùng Vương mở mang bờ cõi, rồi qua các chiều đại khác như Đinh, Lý, Trần, Lê. Khắp chiều dài lịch sử ấy có một gia tộc luôn luôn ẩn mình, họ sở hữu những dị năng giả, những tướng tài. Đặc biệt hơn gia tộc này còn giữ một bộ kĩ xảo tuyệt mật " Điểm Huyệt ".
Gia tộc họ Hà không phải tất cả toàn là họ Hà, trong gia tộc này chỉ có chi đứng đầu mang họ Hà. Những họ khác như Nguyễn, Phạm, Lâm, Dương đều là những tướng giỏi của gia tộc. Họ khẳng định vị trí của mình trong gia tộc ấy và được nhận làm những chi sau của gia tộc này.
Sau một ngày dài luyện tập Thiên Văn đã khá nhuần nhuyễn cách vận khí, lấy hơi, thăng bằng cũng như tốc độ. Suốt từ trưa tới 8, 9 giờ tối hắn đã thấm mệt và đói, đến khi Lâm Thanh ra gọi hắn thì hắn đã không thể chịu nổi nữa. Hai thầy trò vừa lúc về tới căn nhà gỗ thì cũng vừa lúc Hà Quang Liên lên tới đỉnh.
Cất mô hình người gỗ Hà Quang Liên cùng hai thầy trò Lâm Thanh ăn cơm. Bữa cơm tối nay rất bình thường chứ không xa xỉ như lúc trưa.
Bữa cơm nhanh chóng được giải quyết, Thiên Văn cũng đi về giường sờ sờ cái điện thoại.
Cái điện thoại vừa mở ra thì đã có một tin nhắn của cô bé Thu Trang gởi tới :" Phương à, anh tới Lạng Sơn chưa sao không gọi cho em ".
Hôm nay đã là ngày thứ hai đặt chân lên cái đỉnh Mẫu Sơn này, hắn cũng có ý điện thoại cho Thu Trang không ngờ cô bé này nhịn không được mà gọi cho hắn trước.
Thật ra Thu Trang cũng không có ý định nhắn tin, nhưng đợi mãi mà không thấy Thiên Văn gọi cho mình. Nhìn chiếc điện thoại cô bé nghĩ :" Gì chứ đã hẹn đến nơi sẽ gọi cho mình cơ mà, không lẽ mình là con gái phải hạ mình gọi điện cho hắn sao?".
Con gái đôi khi có những suy nghĩ rất bảo thủ, Thu Trang cũng vậy sợ gọi điện cho hắn, hắn không bắt máy hoặc không coi mình ra gì thì rất mất mặt.
Ôm cái suy nghĩ bảo thủ ấy, đến chiều ngày hôm sau cái tay của cô đã không làm theo ý trí của mình nhắn tin hỏi thăm.
Nhìn thấy tin nhắn mang vẻ trách móc ấy Thiên Văn lắc đầu cười khổ:Quên mất, đã hứa gọi rồi mà còn quên. Vỗ vỗ cái đầu lơ đãng hắn nhanh tay gọi lại cho Thu Trang.
Điện thoái reo vài tiếng chuông, hắn chưa kịp nói gì thì bên kia đã nhanh miệng cướp lời:
" Phương hả anh đang làm gì đó? sao không gọi cho em? anh ăn gì chưa? học có tốt không? " Những câu hỏi quan tâm của Thu Trang làm hắn cực kì choáng váng.
Hắng giọng một tiếng hắn nói qua:
" Hi, anh lên từ hôm qua rồi, tại học nhiều mệt quá anh cũng quên gọi cho em, xin lỗi "
Nghe Thiên Văn trả lời Thu Trang cũng không thấy buồn nữa, nàng cao hứng nói:
"Không sao mà, em không trách anh đâu, anh ăn gì chưa, học hành chắc vất vả lắm nhỉ?" Thu Trang quan tâm hỏi thăm.
" Anh vừa mới ăn xong rồi gọi cho em nè, anh học cũng tốt lắm " Thiên Văn nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
Nói chuyện một lúc nữa, tạm biệt Thu Trang hắn lên giường ngủ.
6 giờ sáng hôm sau không cần Lâm Thanh gọi hắn đã thức dậy. Đánh răng rửa mặt xong, hắn ra ngoài bật ti vi lên coi. Một lúc sau Hà Quang Liên đi ra vỗ vai hắn nói:
" Đi thôi Thiên Văn " Thiên Văn không hiểu nhìn hắn.
Thấy biểu hiện của hắn Quang Liên nói:
" Hôm nay anh sẽ dậy em một kĩ năng khác, đi thôi "
Thấy Quang Liên nói vậy hắn cũng đứng lên đi theo. Đường đi hôm nay gần hơn rất nhiều, tới một mảnh đất nhỏ Quang Liên dừng lại.
Giật một bức tranh treo trên cây xuống, Quang Liên nói:
" Thiên Văn, hôm nay anh sẽ dạy cho em một tuyệt kĩ mà rất nhiều đất nước ao ước có " Điểm Huyệt ".
" Hả! " Thiên Văn há mồm nghi hoặc hỏi:
" Điểm huyệt, trên đời này thật sự có kĩ năng này sao? "
Quang Liên nhìn biểu tình của hắn liền cười nói:
" Đúng vậy, điểm huyệt là một kĩ năng cực kì độc đáo, chỉ Việt Nam mới có ".
Thiên Văn không tin nói ngay:
" Anh cứ đùa, em thấy Trung Quốc cũng hay nhắc tới kĩ năng này mà "
Cũng đúng thôi, võ học Trung Quốc thâm sâu khó lường, rất nhiều tư liệu được để lại nói rằng Trung Quốc có môn tuyệt học này.
Biết nghi vấn của Thiên Văn, Quang Liên giải thích:
" Đúng vậy trên thực tế kĩ năng điểm huyệt đã du nhập vào nhà Tống. Dương Văn Phong là một tên phản phúc của gia tộc, hắn đã ăn cắp kĩ năng đặc biệt này để đổi lấy vinh hoa phú quý cho mình. Hắn mang sang rồi truyền dạy cho chúng, cuối cùng Hà Quang Học đã thay mặt cả gia tốc thanh lý hắn. Những người biết tới kĩ năng này đều bị trừ khử, đương nhiên cũng có một vài người chạy thoát. Tuy nhiên những gì họ biết rất ít, một số kẻ chỉ biết một vài kinh mạch để vận công hoặc một số tử huyệt. Gia tộc ta cũng lười quản, cho nên họ còn tưởng rằng đó là kĩ năng của dân tộc mình "
Nghe Quang Liên giải thích hắn cũng thích thú nghe. Kể qua loa gia tộc họ Hà của mình Quang Liên và hắn bắt đầu luyện tập.
" Huyệt đạo nói chính xác là những mạch máu, nơi giao nhau giữa các mạch máu được gọi là huyệt mạch, một số huyệt mạch nếu bị tắc nghẽn có thể gây ra sự đau đớn, bất động, mất trí nhớ v.v.." Quang Liên nói qua loa về kĩ năng.
" Ngươi hãy nhìn vào đây, những nơi giao nhau giữa các mạch máu nằm ở những vị trí quan trọng. Trên trán đây là nơi có một huyệt mạch nhỏ, tùy vào từng người, từng thể trạng mà nó nằm ở vị trí khác nhau, điểm vào đó có thể gây ra sự xóa trí nhớ, tùy vào lực điểm mà ta có thể điểm vào vùng chứa trí nhớ ngắn hạn hay dài hạn.
Cổ họng, ở đây có một huyệt mạch đưa máu tới dây thần kinh cử động lưỡi và quai hàm. Nếu điểm vào nó có thể gây cho đối phương á khẩu.
Ngực trái và phải, đây là vùng có huyệt mạch cung cấp ô xi tới tim, điểm vào đó có thể khiến cho đối thủ ngạt thở đau đớn.
Bụng, đây là nơi có huyệt mạch cung cấp máu tới các nội tang bên trong cơ thể. Điểm vào đây sẽ gây cho đối phương quằn quại vì đau đớn.
Nếu điểm cả 3 huyệt phía dưới có thể giết chết đối thủ ngay lập tức " Tay chỉ vào những huyệt mạch trên bức tranh, cùng cái tượng gỗ Quang Liên từ từ giảng giải.
Thiên Văn mắt tròn mắt dẹt nhìn và nghe, hắn thầm than : Sao mà rắc rối quá vậy, chỉ trung trung như vậy ai biết đâu mà lần.
Không đợi hắn hỏi Quang Liên liền bắt lấy tay hắn giúp hắn tìm vị trí huyệt mạch trên người mình. Cứ mối lần sờ trúng huyệt mạch Quang Liên liền gật đầu, cuối cùng toàn bộ những huyệt mạch đều được Thiên Văn tìm thấy.
Với đôi mắt thần kì của mình, hắn ngay lập tức ghi nhớ những huyệt mạch ấy vào trong đầu. Thật ra với Thiên Văn ghi nhớ huyệt mạch chẳng có gì khó, đôi mắt hắn có thể trực tiếp nhìn thấy các mạch máu của đối phương thì làm gì có chuyện hắn nhớ sai.
Học thêm một vài huyệt có tính chất chữa trị, Thiên Văn và Quang Liên bắt đầu giao đấu.
Về phần Quang Liên, là một người học võ từ rất sớm học điểm huyệt từ năm lên 10 vì vậy hắn rất nhanh chóng tìm ra những huyệt mạch của Thiên Văn.
Tuy là mới vừa học điểm huyệt, nhưng đôi mắt thần kì của Thiên Văn lại là một trợ thủ vô cùng đắc lực, vì vậy hai người đánh nhau một lúc kết quả vẫn hòa.
Quang Liên cười nói:
" Không ngờ ta luyện điểm huyệt hơn chục năm mà không bằng đệ luyện một ngày, đúng như lời Lâm tiền bối nói đệ quả thật là thiên tài học võ "
Thiên Văn xấu hổ vì được Quang Liên khen gãi đầu gãi tai hắn nói:
" Có gì đâu chứ, chỉ tại huynh dạy tốt thôi "
Quang Liên cũng vui vẻ vì câu nói của Thiên Văn hắn liền nói:
" Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, điểm huyệt cũng chỉ có vậy nhưng lại rất có lợi cho chúng ta, đệ luyện tiếp đi "
Quang Liên đi được vài bước lại quay đầu nói:
" Lâm tiền bối nói, nếu đệ học nhuần nhuyễn điểm huyệt rồi thì tiếp tục luyện những kĩ năng hôm qua, ta về đây "
Quang Liên đi khỏi hắn liền cười nói:
" Đệ nói huynh nghe, nếu đệ đánh thật thì huynh chỉ có thua thôi "
Thật sự đúng là như vậy, đôi mắt của hắn có thể ngay lập tức tìm ra tử huyệt thì cần gì phải tìm kiếm nữa, hơn nữa võ công và tốc độ của hắn đã rất tốt rồi.
Hắn tiếp tục luyện điểm huyệt với người gỗ, rồi luyện những kĩ năng hôm qua đã học, đến 12h Lâm Thanh ra gọi hắn về.
Hai thầy trò đang trên đường trở về thì Lâm Thanh quay đầu lại hỏi:
" Sao con lại nhường Quang Liên? "
" Hả " Thiên Văn há hốc mồm nghi hoặc nghĩ :Không phải chứ ông ấy có ở đây đâu mà biết mình nhường Liên Ca.
Lâm Thanh sao không biết hắn nghĩ gì liền nói:
" Đôi mắt của con có thể không thấy mấy cái huyệt mạch nhỏ nhoi ấy hay sao mà cần phải tìm "
Thiên Văn biết không qua mắt được sư phụ liền gật đầu ngượng ngùng.