Tiểu Thiên đôi với phán quyết trên thì cực kì thích thú, liền đổ thêm dầu vào lửa:
- Đổng Phán chủ nói không sai. Thời giờ của Hình Bộ, nên để tra xét trọng án, thưởng phạt quan thần, đâu phải ngồi đây giải quyết những vụ việc như thế này. Thực không có chút ích lợi nào.
- Ngươi im miệng! Hỏa Mẫu Nương Nương nộ khí kinh người, mắt nhìn Tiểu Thiên giống như muốn thiêu cháy hắn.
Đổng Vương Công với lời khích bác của Tiểu Thiên cũng không quá bận tâm. Nói thì là tội không nhẹ, nhưng người kia dù gì cũng là tông sư một phái, muốn đưa ra hình phạt, e chừng cũng không dễ chút nào. Đúng lúc ấy, tấm gương đồng đặt cạnh khẽ rung, bên tai lão truyền đến thanh âm của thị vệ. Xem ra có người ngoài cần gặp đây.
Cả phủ đường không ai nói gì, Tiểu Thiên mặt mày đắc thắng, Thủy Nhược Lam vẫn ngồi lãnh đạm phía sau, sư đồ Hỏa Mẫu Nương Nương ai nầy đều căng thẳng. Cuối cùng, Đổng Vương Công cất giọng trầm ổn, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Nhược Lam cung chủ, bên ngoài có ngươi cần gặp ngài, ta thấy ở đây không tiện.
Thủy Nhược Lam vẻ mặt có chút bất ngờ, liền hỏi lại:
- Là ai muốn gặp ta vậy?
- Là người quen của ngài- Đổng Vương Công đáp mập mờ: Thuận tiện đưa tiểu đồ của ngài đi theo, chuyện cáo buộc hôm nay, hắn không có can dự gì nữa, phần còn lại ta sẽ lo liệu.
Tiểu Thiên đối với lời đó liền cảm thấy hơi khó chịu, giống như muốn đuổi hắn đi để mật xử Hỏa Mẫu Nương Nương vậy, không phải là muốn tìm cách giúp nàng ta chạy tội đó chứ. Nghĩ thế, hắn dùng dằng, không muốn đi ra
Thủy Nhược Lam hiển nhiên là biết hắn nghĩ gì, chỉ có điều, nàng cũng không thuận lòng chuyện bức ép xử phạt Hỏa Mẫu Nương Nương. Hơn nữa, bên ngoài còn có người đang chờ, một chứ quen của ĐỔng Vương Công, đại để đã giúp nàng đoán ra được, liền chắp tay:
- Được! Vậy không phiền Đổng Phán Chủ.
Rồi lại quay sang gã đệ tử đang cáu kỉnh:
- Được rồi, Tiểu Thiên, ngươi theo ta về.
…
Đi ngang qua đại điện khi trước, Tiểu Thiên liền càu nhàu với Thủy Nhược Lam, giọng đầy vẻ bất nhẫn:
- Sư tôn, người sao không để ta ở lại xem trò vui? Thực mất hứng!
Nàng nhẹ ngàng đáp lời hắn:
- Ta biết ngươi không phục, nhưng cũng không nên ép người qua làm gì. Quy mô buổi xét xử hôm nay cũng đủ thấy Đổng
Phán Chủ không muốn làm to chuyện rồi, bình thường luôn sẽ có Thiên Tào Bắc Đẩu của Kim Khuyết Cung đến dự khán. Hơn nữa…
Thấy sư tôn ngập ngừng, Tiểu Thiên gặng hỏi:
- Hơn nữa sao?
- Hơn nữa bên ngoài còn có người đang đợi…
Trước vẻ mặt bí hiểm của THủy Nhược Lam, Tiểu Thiên biết có hỏi thêm cũng không ích gì. Tính khí của nàng hắn quá rõ, đã không muốn nói thì đừng mong nàng mở miệng, thế nên hắn đành im lặng bước tiếp. Lúc đi qua đại điện, gần nơi có cây hắc bổng bị phong ấn, hắn nhận ra THủy Nhược Lam không hề nhìn vật đó một lần. Mà bên tai hắn, văng vẳng vẫn là tiếng gào khóc, rên rỉ. Cây Hắc bổng này xem ra không hề đơn giản.
Hai người bước ra khỏi cánh cổng của Thiên Hình Bộ, ở đó đã có người đứng đó từ khi nào. Đó là một ông lão, hình dung cổ quái mà Tiểu Thiên chưa từng gặp. Lão tương đối mập mạp, mắt híp lại, má chảy xuống, râu tóc bờm xờm bạc trắng, mặc áo bào màu xanh không mấy gọn gàng, hông có đeo một hồ lô vàng, bên cạnh là một con bạch hạc mỏ đỏ đang rỉa lông. Toàn thân lão toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất tiên nhân so với Thủy Nhược Lam còn có phần thịnh hơn. Lão thấy sư đồ
Thủy Nhược Lam, liền hớn hở bước tới, toàn thân béo mập rục rịch chuyển độn rất tức cười:
- Ai da, con tiểu nha đầu, sao lại bắt một lão già như ta đợi lâu quá vậy?
- Đều là do tiểu tử này dùng dằng a, bá bá.
Nói rồi, Thủy Nhược Lam đẩy Tiểu Thiên lên trước, đối diện với lão già:
- Lão bá, đây là đồ đệ của con, từ ngyaf tiếp nhận vẫn chưa có dịp đến bái phỏng người.
Rồi quay sang Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên, đây là Thái Ất Chân Nhân, là bằng hữu của ta, đạo hạnh cao thâm, đối với Huyền Băng Cung chúng ta có giao hảo rất thâm tình.
Thái Ất Chân Nhân… Mẹ nó, không phải là Thái Ất Chân Nhân, sư phụ của Lý Na Tra trong Phong Thần Truyện đó chứ, không lẽ dị giới này so với thần thoại ở tiền kiếp của hắn lại có sự trùng hợp hay sao. Tiểu Thiên đối với thông tin vừa tiếp nhận có phần kinh ngạc.
Thái Ất chân nhân đối với phản ứng nhìn chằm chằm của Tiểu Thiên lại thấy thích thú. Lão nhe răng cười, hỏi hắn:
- Tiểu tử kia, sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy, ta không phỉa là trân cầm dị thú đó chứ?
Hắn chẳng kịp hồi lễ, vội vàng hỏi:
- Thái Ất tiền bối, xin hỏi người tu hành ở động nào, núi nào vậy, đã từng xuất đồ đệ chưa?
Lão già trước loạt nghi vấn, lại tưởng hắn có ý ngưỡng mộ mình, liền đứng ngửa đầu lên trời, một tay vỗ bụng đáp lại không sót một câu, mà thông tin đáp trả,, càng khiến cho Tiểu Thiên kinh ngạc:
- Hà, ngươi muốn biết thì mở rộng tai mà nghe, Thái Ất Chân nhân ta, đệ tam đồ tôn của Ngọc Hư Cung Nguyên Thủy Thiên Tôn, nghe lời sư phụ vân du tam giới, cuối cùng dừng chân tại động Kim Quang, Càn Nguyên Sơn, tự mình ngộ ra được bí pháp tư hành Thái Ất Thần Kinh, sau này có nhận một đứa nghịch đồ là Na Tra, hai ba phen tội vạ của nó ta đều phải nhúng tay vào cứu giúp, mà đến lúc thành chánh quả lại chẳng mấy khi để ý đến lão già này….
Lão nói một mạch, câu cuối thở dài một hơi ai oán, rồi quay sang Tiểu Thiên, chỉ thấy hắn đang trong trạng thái ngạc nhiên cực độ
Là thật rồi, thiên đình ở đây, so với tiền kiếp tuyệt đối có sự trùng lặp không mấy sai biệt. Thái Ất Chân Nhân… Nguyên Thủy Thiên Tôn… Na tra, thông tin tất thảy đều chuẩn xác đến kinh người…