Suốt cả đoạn đường về Huyền Băng Cung hôm ấy, Tiểu Thiên tập trung khai thác thêm thông tin từ Thái Ất Chân Nhân. Lão già bụng phệ tính tình cởi mở, hễ hắn hỏi gì đều hồi đáp cực kì chi tiết. Trước đây tiểu Thiên với những chuyện tu tiên, thiên đình không có hứng thú, nguyên do là vì hắn chán ghét hết thảy, mà Thủy Nhược Lam cũng không thuộc mẫu người để truy vấn, chỉ có thể nghe nàng tự nói ra. Thế nên kiến thức về Tiên giới của hắn tương đối mù mờ. Chỉ đến hôm nay mới được khai mở không ít.
Hóa ra tiên giới ở đây cũng có rất nhiều điểm tương đồng với tiên giới nà hắn biết. Cửu ngũ chí tôn đương nhiên là Ngọc Đế, bên cạnh là Tây Vương Mẫu, thống lĩnh binh tướng thiên đình đương nhiên là Lý Tịnh Thiên Vương, cũng có Na Tra Tam Thái tử, các bộ phận khác như Đào Nguyên, điện Linh Tiêu, Ngự Mã giám cũng không mấy khác biệt.
Nhắc đến ngự mã giám, Tiểu Thiên bỗng buột miệng hỏi:
- Vậy Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đang ở đâu vậy???
Câu hỏi của hắn, khiến Thái Ất Chân Nhân giật mình mà THủy Nhược Lam khi đó đang đi trước tự nhiên quay phắt đầu về phía Tiểu Thiên, giọng có chút khác biệt dị thường:
- Tiểu Thiên, ngươi vừa mới nói gì?
Hắn bối rối trước thần thái kì dị của nàng, lập bập đáp lời:
- Ta đâu có, chỉ hỏi về Tề Thiên Đại Thánh từng đại nào thiên cung đó thôi? Sư tôn, nhân vật nổi tiếng như vậy người chắc phải biết chứ?
- Câm miệng!
Thủy Nhược Lam thét lên một tiếng, thanh âm trong trẻo bỗng mang mùi vị của băng giá.
Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy lạnh, nhiệp độ xung quanh hạ thấp đột ngột. Không chỉ thế, mơ hồ còn cảm thấy một dạng áp lực cực đại, từ từ tỏa ra từ phía Thủy Nhược Lam. Hàn khí cộng với áp suất từng đợt tràn vào, ép chặt lông ngực hắn, khiến hắn thở dốc không ngừng, đầu óc bắt đầu có chút không tỉnh táo. Điều duy nhất hắn nghĩ đến lúc này, chính là sự thay đổi điên cuồng của sư tôn hắn.
Bên cạnh đó, Thái Ất Chân Nhân căng thẳng cực độ, lão đối với tình trạng này của nữ nhân kia đương nhiên là hiểu rất rõ. Lão xua tay, giọng như đang dỗ dành trẻ con:
- Nhược Lam à, đệ tử ngươi hắn chỉ nhỡ miệng a, không có nói gì lung tung hết, ngoan ngoãn thu lại Hàn khí của ngươi đi, bá bá cũng sắp chết cóng rồi!
Không có lời hồi đáp, chỉ có điều, trên bầu trời bắt đầu thấy tuyết trắng rơi. Hàn khí xem ra đang tăng lên đột biến. Thái Ất Chân Nhân dở khóc dở cười:
- Con tiểu nha đầu này, nghe lời ta chút đi chứ…
Thủy Nhược Lam lúc này thập phần đáng sợ. Vẫn mỹ lệ, song là cái mỹ lệ của tử thần. Vẫn lãnh khốc, nhưng mà là cái lãnh khốc của hố đen tuyệt vọng. Khuôn mặt nàng, mà đặc biệt là đôi mắt toát lên vẻ lăng lệ.
Từ một mỹ nữ bình thường lại trong sát na hóa thành một con rồng bị đụng chạm vào vẩy ngược. Mà rồng khi bị đụng vào vảy ngược thì sao chứ? Là nguy hiểm, tuyệt đối nguy hiểm a.
Hóa ra khi một lãnh diện mĩ nữ nỏi giận, thần thái nó là thế này đây. Tiểu Thiên thần trí hỗn loạn tự nhiên nhớ lại dáng vẻ của Hỏa Mẫu Nương Nương. Cùng là nộ phát, nhưng độ kinh diễm so với Thủy Nhược Lam còn kém xa.
Thái Ất Chân Nhân thấy tuyệt rơi, cuống cuống nắm lấy tay áo Tiểu Thiên lôi hắn sát về phía mình, một tay tung ra một dải hồng lăng dài cả trượng, một tay chắp lại bấm quyết.
Dải Hồng Lăng uốn lượn như đại xà, cuộn thành nhiều vòng liên tiếp quanh người Thái Ất Chân Nhân và Tiểu Thiên. Cuối cùng bao kín cả 2 người thành một quả cầu vải màu đỏ xoáy tròn liên tục. Qua kẽ hở, hắn vẫn kịp thấy dưới chân sư tôn hắn bắt đầu xuất hiện băng phong xanh lục. Hàn Băng Nộ khí của nàng xem ra đang ngày càng khuếch tán rộng.
"Phật!" một tiếng, quả cầu vải màu đỏ thu nhỏ lại cực nhanh, phát ra tiếng nổ nhỏ rồi biến mất, đem theo cả Thái Ất và Tiểu Thiên biến vào thinh không.
Cũng vừa lúc đó, cách biệt có lẽ chỉ trong tích tắc, Thủy Nhược Lam hét lên một tiếng yêu kiều, thanh âm như tiếng chuông báo tử.
"Phập!"… "xoạt!"…
Xung quanh bạch y nữ tử, băng trụ nhọn hoắt như kiếm, cao vượt đầu người mọc lên trùng điệp với tốc độ không tưởng. Chớp mắt chỉ thấy một rừng băng đá màu xanh lục hình tròn bán kính rộng gần 10 trượng. Tiểu Thiên và Thái Ất mà còn đứng đó, e chừng đã không khác gì cái tổ ong rồi.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, bất quá Thủy Nhược Lam không có phản ứng. Khuôn mặt mĩ lệ như ngọc của nàng không có chút biểu cảm. Như thể khoảnh khắc xung động vừa rồi của nàng đã triệt tiêu mọi cảm xúc vậy. Hình bóng nàng lạc giữa băng phong vừa mềm yếu vừa cô độc.
...
Cách đó vạn dặm, trong một tòa động phủ, Thái Ất và Tiểu Thiên đồng loạt xuất hiện. Tiểu Thiên ngã ngửa ra đất, thở dốc liên hồi, hắn vừa rồi thực đã bị Thủy Nhược Lam dọa cho sợ thất mất hồn. Bên cạnh đó, Thái Ất Chân Nhân cũng ngồi bệt xuống đất, miệng hổn hển, đại phúc trương phềnh của lão nhấp nhô không ngừng. Lão vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, vừa càu nhàu với Tiểu Thiên:
- Xú tiểu tử, có biết vừa rồi đã làm gì không, xem chút nữa cả ta cũng bị vạ lây rồi.
Hắn cực lực phản đối, hắn đối với thái độ bất ngờ của Thủy Nhược Lam hoàn toàn không liệu trước:
- Tiền bối, ta thực không biết đã làm sai điều gì khiến sư tôn đột nhiên nổi giận như thế!
- Ai nha, tiểu tử ngốc, thử nhớ lại xem ngươi đã nói những gì?
Tiểu Thiên hồi tưởng lại khoảnh khắc trước đó, hắn đã nói gì nhỉ? Ban đầu là chuyện Thiên Đình so với tưởng tượng của hắn không có khác biệt, cũng có những nhân vật hắn biết, những địa danh hắn đã nghe, thế rồi đến chuyện có cả Ngự Mã Giám nơi Tôn Ngộ Không từng bị lừa vào nhậm chức. Sau đó…
- Ta nhớ rồi, lúc đó ta hỏi ông Tề Thiên Đại Thánh đang ở đâu, liền một cái sư tôn trở nên điên cuồng như thế, đích xác là ở chỗ này!
Thái Ất Chân Nhân tròn mắt một hồi, đột nhiên đưa bàn tay mập toàn thịt vỗ xuống đầu Tiểu Thiên, giọng như đang giáo huấn đệ tử:
- Tiểu tử ngốc này, ngươi gọi Đại Ma Đầu đó là gì cơ, cái gì mà Tề Thiên Đại Thánh chứ???
Tiểu Thiên ôm đầu, có gì không đúng rồi:
- Tôn Đại Thánh mà bị gọi là Đại Ma Đầu, có nhầm không vậy? A ta hiểu rồi, bây giờ chắc vẫn đang trong thời kì ngài bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đúng ko, chưa đi thỉnh kinh, chưa thành Đấu Chiến Thắng Phật…
Lại một cái gõ đầu nữa, lần này còn mạnh hơn, mà âm điệu Thái Ất Chân Nhân xem ra bực bội hơn mấy phần:
- Ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa, cái gì mà Đại Thánh, rồi thì bị giam dưới Ngũ Hành Sơn, lại còn đi thỉnh kinh, thành Phật. Ngươi có muốn đùa cũng không nên đùa ngu như vậy chứ!
- Rốt cục là thế nào? Tiểu Thiên bắt đầu thấy mọi chuyện đảo lộn.
Không như thế, vậy sự thực là thời điểm nào?
Bộ mặt ngây ngốc của hắn khiến Thái Ất Chân Nhân khẽ lắc đầu, ra điều chán nản. Lão đối với cách tiếp nhận vấn đề của tiểu tử trước mặt có chút không hiểu nổi. "Hắn không hẳn là vô tri ". Nghĩ thế lão liền hướng về phía Tiểu Thiên, từ từ giải thích bằng giọng trầm ổn:
- Xem ra ngươi đối với cố sự của Thiên Triều không phải là không biết gì, mà là hiểu sai lệch. Xem ra không giáo huấn ngươi một bài thì không được a.