Tiểu Thiên khẽ đưa tay lau nước mắt, hỏi Thái Ất Chân Nhân:
- Ta muốn về gặp sư tôn, tiền bối đưa ta về được không?
Thái Ất mỉm cười, chỉ là một chút động đậy cũng không, hiển nhiên là không có ý đưa hắn về:
- Ngươi chọc nó tức giân như vậy, bây giờ quay trở về làm gì?
" Về làm gì ư?" câu hỏi này đối với Tiểu Thiên thực quá rõ ràng:
- Ta về tạ lỗi sư tôn, người giận, chửi mắng ta thế nào cũng được, ta nhất định phải về!
Dường như Thái Ất biết trước hắn sẽ nói như vậy, song đối với thỉnh cầu của hắn không tỏ vẻ là sẽ chấp thuận. Lão đối với tính cách của Thủy Nhược Lam thấu hiểu rất rõ. Đưa hắn về gặp nàng lúc này, không có chút gì tốt. Lão quay đầu trực diện về phía Tiểu Thiên, giọng nghiêm túc:
- Tiểu tử, ngươi ý thức được như vậy, coi như tiểu nha đầu cũng không có nhận lầm đệ tử, chỉ có điều tâm tình nó bây giờ đang phẫn loạn, chỉ e ngươi còn không kịp dập đầu xin lỗi đã ô hô ai tai rồi..
- Nhưng ta… Tiểu Thiên ngắt lời
- Không nhưng nhị gì cả, cách đây cũng lâu lâu rồi, có người động chạm đến chuyện đó trước mặt nó y như ngươi vậy, sau đó mấy tháng trời tiểu nha đầu chỉ ở lì trong Huyền Băng Cung, ta đánh bạo lại gần nó, chút nữa thì bị hàn khí kinh hồn biến thành người tuyết. Tóm lại tình trạng bây giờ của Tiểu nha đầu, dù là ai cũng không thể lại gần chứ đừng nói là giao tiếp.
Thái Ất rùng mình, hiển nhiên chuyện đó đối với lão đã thành trải nghiệm khó quên. Tiểu Thiên đối với thông tin vừa rồi cũng dở khóc dở cười. Hắn bây giờ ngay cả cơ hội dập đầu cũng không được nữa. Đúng lúc ấy hắn nghe thấy tiếng Thái Ất hỏi:
- Mà thực ra tiểu tử, ngươi có biết tại sao hôm nay ta lại đứng đợi sư đồ ngươi trước cửa hình bộ không?
Nói đến đó, tiểu thiên mới sực nhớ lại. Thủy Nhược Lam từng nói với vụ việc này muốn xử kín, cả người của Ngọc Đế cũng không mời, hà cớ gì Thái Ất lại biết chuyện mà đến. Lão cũng không đến tìm ai trong hình bộ, mà là tìm đích danh Thủy Nhược Lam. Chắc chắn phải có người thông tri cho lão.
- Là sư tôn của ta mời tiền bối phải không?
Thái Ất vỗ tay một tiếng thật kêu, đầu gật gù:
- Ngươi cũng có chút đầu óc, tiểu nha đầu gọi ta đến, một là vì chuyện ngươi bị kiện. Ta thực ra cũng không ưa lũ người Liệt Hỏa Cung, thế nên nhận được tin là lập tức đến. Nhưng mà chưa kịp góp lời thì tiểu tử ngươi đã tự giải quyết rồi. Còn chuyện thứ 2
Tiểu Thiên tò mò:
- Là chuyện gì?
- Là chuyện tiểu nha đầu muốn nhờ ta đối với việc tu tiên của ngươi chỉ điểm thêm một chút. Tiểu tử, ngươi là đích thân tiểu nha đầu lựa chọn, thế nào trình độ lại kém cỏi như vậy.
Tiểu Thiên đối với câu hỏi đó, không biết đáp lời thế nào. Hắn đối với những trò tụ khí, vận công, bấm quyết phức tạp này quả thực không thể nào tiêu hóa nổi.
- Ách! Ta có lẽ vì tư chất quá tệ, sư tôn chẳng lẽ chưa nói với ngài sao?
Thái Ất tròn mắt:
- Tiểu nha đầu không có nói ngươi tư chất tệ hại. Nó chỉ bảo ngươi đối với việc tu tiên chưa có hứng thú nỗ lực, cộng thêm phương pháp tiếp thu của ngươi có vấn đề. Nó còn nói với ta, có lẽ cũng do cách dạy dỗ của nó một phần có tác động. Ngươi nên biết tiểu nha đầu chưa từng thu đồ đệ nào, ngoại trừ ngươi ra.
Từng lời của Thái Ất, y như phi tiễn đâm vào mông Tiểu Thiên khiến hắn ngọ nguậy không ngừng. Cảm giác giống như hồi học tiểu học ở tiền kiếp, phải cùng phụ huynh đi gặp lão sư ở trường cuối học kì: vừa ngượng, vừa sợ, vừa muốn bịt miệng người đang nói lại. Thủy Nhược Lam không ngờ lại tinh ý đến vậy a. Hắn chỉ biết ậm ừ cho qua, vì không cách nào phản bác.
- Không nói gì, xem ra tiểu nha đầu nói chính xác. Tiểu tử, trong vòng ba tháng tới, kể từ giờ trở đi, việc tu luyện của ngươi sẽ do ta đảm nhiệm. Ngươi sẽ tại đây tiếp nhận sự huấn luyện của bổn chân nhân.
Tiểu Thiên giật nảy mình, có trời mới biết, 3 tháng ở cũng lão già tính tình gàn dở này, hắn sẽ thành kiểu người như thế nào, thế nên vội vàng tìm cách chối từ:
- Tiền bối, không cần thiết a, ta là môn hạ của Huyền Băng Cung, thay đổi sư tôn quả thực không hợp lẽ chút nào.
Thái Ất xoa xoa cái bụng phệ, ra vẻ thích thú:
- Ngươi không phải lo, ta chỉ dạy ngươi cách hấp thu, vận dụng tiên khí cùng một chút kiến thức hỗ trợ khác, tuyệt không động chạm đến pháp thuật độc môn của ngươi.
- Nói ngươi hay, cả thằng tiểu tử Na Tra từ sau khi thụ giáo ta trình độ tăng tiến thần tốc, đại chiến phong thần nó là chiến tướng tiên phong đều nhờ có ta một tay chỉ dạy.
"`Chuyện đó, ta đã biết từ lâu rồi" Tiểu Thiên lẩm bẩm. " Vấn đề là ta không phải Na Tra. Tư duy của người hiện đại đối với 3 cái trò tu tiên này không có thích hợp chút nào"
Thái Ất thấy Tiểu Thiên không đáp lời, vẻ mặt biểu lộ kháng nghị mạnh mẽ, liền tận lực khích bác:
- Tiểu tử, 4 tháng nữa là đến kí Thiên Đạo chi khảo. Ngươi thân là đệ tử Huyền Băng Cung, đem thứ trình độ tệ hại đó lên trình diễn há không phải là ngượng với chúng tiên hữu lắm sao?
Tiểu Thiên xua tay:
- Ta đối với chuyện đó từ lâu đã không mấy để tâm rồi. Cùng lắm thì là bị người ta chê cười một chút, cũng đâu đến nỗi mất mạng, trừ khi trong kì khảo thí đó cho phép giết người a? Chắc không đến thế chứ.
- Giết người thì không. Thái Ất cười khẩy. Nhưng mà ngươi không để ý đến mặt mũi của sư tôn mình sao. Đệ tử độc môn lại bị người ta đánh cho te tua không còn manh giáp. Con tiểu a đầu đó dám chắc không vui chút nào đâu a.
Câu nói đó đâm vào chỗ chí mạng của Tiểu Thiên. Nhưng mà sự thực đúng là như vậy. Hắn có thể không để ý đến mặt mũi của mình, nhưng danh dự của Thủy Nhược Lam thì tuyệt không thể để người khác chà đạp.
Hắn chống tay ôm đầu, bộ dáng rất khổ sở. Lão già Thái Ất càng được thể, làm giọng tội nghiệp lải nhải bên tai hắn: Cái gì mà Thủy Nhược Lam vốn không thích bị người khác coi thường, rồi thì Huyền Băng Cung có tiếng là đệ tử không nhiều song xuất chúng… Cứ thế khiến Tiểu Thiên ngày càng khó xử.
Nói không thì chết là cái chắc, còn nói có thì….
- Lão tiền bối. Tiểu Thiên nói miễn cưỡng: Coi như lão thắng, tập huấn này ta tiếp nhận…
- Hảo tiểu tử, ngươi lựa chọn thông minh đó!!!
Thái Ất vỗ tay một lần nữa, tán thưởng cực kì long trọng. Chỉ có Tiểu Thiên trầm ngâm, xòe bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lòng rối bời: 3 tháng, trong vòng 3 tháng hắn có thể mạnh lên được không???