Xem bài viết đơn
  #1  
Old 27-03-2008, 10:43 PM
Inoob
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online:
Thumbs up Phi Äao Há»±u Kiến Phi Äao - Cổ Long. (Äã post đủ bá»™)

Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Vào Äá»

---


Äoạn Bát Phương ngưá»i cao bảy thước chín tấc, toàn thân cương cân thiết cốt luyện thành công phu ngoại môn Thập Tam Thái Bảo, thiên hạ không ai có thể so sánh.
Äoạn Bát Phương năm nay năm mươi mốt tuổi, ba mươi tuổi đã thống lãnh thất đại môn phái phía bắc Trưá»ng Giang, bốn mươi hai trại, kiêm luôn chức tổng tiêu đầu cá»§a tứ đại tiêu cục, thanh uy chi long, có má»™t không hai.
Cho đến nay lão không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t trong những nhân vật quan trá»ng nhất trong giang hồ, võ công cá»§a lão cao cưá»ng, cÅ©ng không có nhiá»u ngưá»i có thể bì được lão.
Nhưng ba ngày trước đêm trừ tịch, lão thấy được má»™t sá»± kiện kỳ quái phi thưá»ng.
Chuyện thấy được cơ hồ không có ai tin tưởng được.
Äoạn Bát Phương không ngá» ngày hôm đó bị má»™t ngá»n tiểu Ä‘ao vẽ trên tá» giấy trắng hù đến chết.
Ba ngày trước đêm trừ tịch, năm cũ sắp qua, nắm mới sắp lại.
Vào thá»i gian đó, má»—i má»™t ngưá»i cho dù phải Ä‘i ra ngoài làm gì thì trong tâm Ä‘á»u chỉ có má»™t chuyện, trở vá» nhà cho nhanh.
Äoạn Bát Phương cÅ©ng vậy.
Ngày hôm đó lão ra mặt Ä‘iá»u đình giải quyết má»™t cuá»™c phân tranh lá»›n nhất trong giang hồ mưá»i năm gần đây, tiếp nhận niá»m cảm kích và tán dương cá»§a mưá»i ba đại môn phái ở Hoài Dương, há»›p chén rượu bá»n hỠđặc biệt vì lão mà chuẩn bị.
Äàn ca hát xướng, sÆ¡ sÆ¡ đã uống sáu cân.
Lúc lão và đám tùy tùng tiá»n hô hậu á»§ng ra khá»i Trấn Hải Lâu, toàn thân Ä‘á»u đã nóng ran nhiệt ý. Äối vá»›i lão mà nói, sinh mệnh giống như rượu nguyên chất tinh khiết bất tận trong chén, Ä‘ang đợi lão từ từ hưởng thụ.
Nhưng lão đột nhiên chết.
Có thể nói lòng lão đã chết dưới Ä‘ao, giống như những ngưá»i còn sống nhưng đã không còn sinh thú.
Chuyện gì đã xảy ra vá»›i má»™t ngưá»i như vậy, có ai có thể nghÄ© tá»›i.
Äoạn Bát Phương chết sau khi tiếp nhận má»™t phong thư, trên phong thư đó không có xưng hô, không có thưa gởi.
Trên phong thư đó căn bản không có tá»›i má»™t chữ, chỉ bất quá dùng ngòi viết chấm má»±c vẽ sÆ¡ sài má»™t ngá»n tiểu Ä‘ao trên tá» giấy đặc biệt lá»›n, vẽ ngá»n tiểu Ä‘ao đó ý muốn nói gì, không ai có thể nhìn ra thức dạng, cÅ©ng không ai có thể nhìn ra hình thức, nhưng ai ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể nhìn ra đó là má»™t ngá»n Ä‘ao.
Phong thư đó do má»™t thiếu niên rách rưới mang đến, trên đạo lá»™ u ám đêm khuya, tuy có nhiá»u ánh đèn phản chiếu, cÅ©ng không ai có thể nhìn rõ hình trạng và dung mạo cá»§a hắn.
CÅ©ng may là má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể nhìn ra hắn còn là má»™t ngưá»i.
Hắn bước ra từ chá»— u ám nhất trên đưá»ng, lại quy quy cá»§ cá»§ bước tá»›i.
Sau đó hắn quy quy cá»§ cá»§ Ä‘i đến trước mặt Äoạn Bát Phương, quy quy cá»§ cá»§ dùng hai tay dâng phong thư cho Äoạn Bát Phương.
Sau đó sắc mặt Äoạn Bát Phương biến đổi, giống như đột nhiên bị má»™t ngưá»i dùng sắt nhá»n nung nóng đâm vào yết hầu.
Sau đó sắc mặt ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biến đổi, thậm chí biến đổi còn đáng sợ quá»· bí hÆ¡n Äoạn Bát Phương xa.
Bởi vì ai ai cÅ©ng Ä‘á»u nhìn thấy Äoạn Bát Phương đột nhiên rút má»™t thanh Ä‘ao ra, dùng má»™t thứ thá»§ pháp vừa nhanh nhẹn thành thục, lại vừa cá»±c kỳ tàn khốc, má»™t Ä‘ao đâm thẳng vào bụng mình, giống như Ä‘ang đối phó vá»›i má»™t cừu nhân thống hận nhất cá»§a mình.
Chuyện đó làm sao có ai có thể giải thích ?
Nếu quả nói chuyện đó đã không thể giải thích được, còn có má»™t chuyện khác phát sinh liên quan đến Äoạn Bát Phương lại càng vô phương giải thích, càng không thể tưởng tượng nổi.
Ba ngày trước đêm trừ tịch, Äoạn Bát Phương tá»± tá»­ trên đưá»ng trưá»ng, nhưng cho đến ngày trừ tịch, lão vẫn còn sống khá»e.
Nói cách khác, Äoạn Bát Phương tịnh không chết ba ngày trước trừ tịch, mà chết vào đêm trừ tịch.
Má»™t ngưá»i chỉ có má»™t mạng, Äoạn Bát Phương cÅ©ng là ngưá»i, vì sao lại chết hai lần ?
Thiếu niên đưa thư rách rưới đã không biết đi đâu mất ?
Äoạn Bát Phương ngưá»i cao bảy thước chín tấc, thân hình hùng vÄ© nặng má»™t trăm bốn mươi ba cân, đã ngã gục trong vÅ©ng máu.
Không ai có biết làm gì, cũng không ai biết nên nói gì ?
Ngưá»i đầu tiên có thể mở miệng là Äồ tam gia nổi danh trấn tÄ©nh và cÆ¡ trí trong nhóm Hoài Dương Tam NghÄ©a.
“Mau, mau Ä‘i tìm đại phuâ€. Gã la lên.
Kỳ thá»±c, gã cÅ©ng biết Ä‘i tìm đại phu đã không còn kịp, hiện tại cái bá»n há» cần nhất là má»™t cá»— quan tài.
Quan tài theo đưá»ng thá»§y chuyển vận gấp rút, lúc đưa vỠđến cố hương, đã là hoàng hôn.
Hoàng hôn ngày đầu năm mới.
Ngày đầu năm mới, các bà mẹ tay chân dính đầy dầu mỡ, đám nhi đồng mặt mày vui vẻ.
Ngày đầu năm má»›i, áo má»›i, hoa tươi, lạp mai, trái cây tươi, pháo, bánh bao, nguyên bảo, tiá»n lì xì.
Ngày đầu năm má»›i, chúc phúc, hỉ lạc, ngập tràn tiếng cưá»i.
Ngày đầu năm má»›i là ngày nhiá»u màu lắm sắc làm sao, nhưng vỠđến Bát Phương Trang Viện lại là má»™t cá»— quan tài. Cá»— quan tài đó tuy trị giá nghìn lượng bạc, nhưng vẫn là quan tài làm bằng gá»—.
Lúc đó mà nói, không có quan tài tuyệt đối tốt hơn so với có quan tài.
Bát Phương Trang Viện khí tượng khôi hoành, quy mô tráng đại, phòng ốc hàng hàng lớp lớp, cũng không biết có bao nhiêu tầng.
Cửa lớn của Bát Phương Trang Viện cao hai trượng bốn thước, rộng một trượng tám thước, sơn màu đỠtươi, vòng đồng vàng chóe, thạch sư đặt hai bên.
Quan tài khiêng qua phiến cửa lớn đó mà vào, do ba mươi sáu đại hán dùng đòn dài mà khiêng đi.
Ba mươi sáu đại hán mặt áo gai tang, vấn khăn tang trắng, chân mang giày cá», khiêng quan tài Ä‘en nhánh Ä‘i vào viện, lập tức lui gót ra sau. Thoái lui má»™t trăm năm mươi sáu bước liá»n, lui ra khá»i cá»­a lá»›n.
Sau đó cửa lớn lập tức khép chặt.
Trong hậu viện lại có ba mươi sáu đại hán xông ra, nâng cỗ quan tài đó lên, mang ra hậu viện.
Trong hậu viện còn có hậu viện.
Hậu viện của hậu viện còn có hậu viện.
Äi tá»›i tòa viện cuối cùng sâu nhất, đình viện đã tối om, tối như má»±c.
Trong đình viện màu má»±c đó, chỉ có má»™t ngá»n đèn, má»™t ánh đèn le lói buồn thảm chiếu rá»i từ ngá»n đèn đó.
Linh đưá»ng thưá»ng có dạng như vậy, thưá»ng có vẻ buồn thảm như vậy.
Ba mươi sáu đại hán khiêng quan tài vào linh đưá»ng, đặt trước mặt đám cô nhi quả phụ sắc mặt trắng thảm, sau đó cÅ©ng bắt đầu nhắm phía sau mà thoái lui, từng bước từng bước thoái lui gấp rút.
Bá»n chúng không lui được ra tá»›i cá»­a.
Từ trong tay đám cô nhi quả phụ xem chừng có vẻ má»™t cÆ¡n gió có thể xô cả bá»n đó, đột nhiên phát xuất vô số ánh chá»›p màu vàng ảm đạm, ba mươi sáu gã đại hán mạnh như thiết sư liá»n ngã gục.
Vừa gục xuống đã chết liá»n.
Má»™t sát na thân thể bá»n chúng vừa chạm đất đã tắt thở rồi, vừa gục ngã đã vÄ©nh viá»…n không còn có thể đứng dậy nữa.
Äoạn Bát Phương có vợ, vợ đương nhiên chỉ có má»™t bà.
Äoạn Bát Phương có thiếp, xem ra có hai mươi chín ả.
Äoạn Bát Phương có con trai, có bốn mươi đứa con trai.
Äoạn Bát Phương có con gái, mưá»i sáu đứa con gái.
Hiện tại trong linh đưá»ng, trừ đám con cái thê thiếp tám mươi sáu ngưá»i ra, còn có hai ngưá»i.
Hai ngươi nhìn đã rất già, giống như ngưá»i đáng lẽ đã chết từ lâu, trên mặt hoàn toàn không có má»™t chút biểu tình gì.
Chỉ có thẹo đao, không có biểu tình.
Nhưng mỗi một vết thẹo đao, cũng có thể coi là một thứ biểu tình, gieo trồng thứ biểu tình ngập tràn đao quang kiếm ảnh, thứ biểu tình nhắc lại quá khứ ân oán nhiệt huyết tình cừu, thứ biểu tình chạm trổ bi thương phức tạp.
Ngàn ngàn vạn vạn vết thẹo đao đó, là ngàn ngàn vạn vạn thứ biểu tình.
Ngàn ngàn vạn vạn thứ biểu tình, biến thành không có biểu tình.
ÄÆ°á»ng viện hắc ám, vốn cÅ©ng chỉ có má»™t Ä‘iểm ánh sáng rá»i tá»›i, ánh sáng rá»i trong linh đưá»ng, trước linh bài, trên linh án.
Äá»™t nhiên cÅ©ng không biết từ đâu có má»™t trận gió mạnh âm thảm phất qua, ánh đèn đột nhiên tắt ngóm.
Äợi đến lúc ánh đèn thắp sáng lại, quan tài đã không còn thấy nữa.
Mật thất được xây dá»±ng bằng má»™t thứ đá màu xanh, má»™t màu xanh giống như cốt cách cá»§a ngưá»i chết.
Ãnh đèn cÅ©ng mang thứ màu sắc đó.
Hai lão nhân khiêng quan tài đi tới, mật môn của mật thất lập tức tự động mở ra.
Hai lão nhân từ từ đặt quan tài xuống đất, tĩnh lặng nhìn cỗ quan tài, những vết thẹo đao và những nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu, phảng phất đã thêu dệt lẫn vào nhau thành một thứ đồ án thảm tuyệt ai oán.
Bá»n hỠđứng lặng ở đó rất lâu, không ai có thể nhìn thấu được đồ án trên mặt bá»n há», cho nên cÅ©ng không ai biết trong tâm bá»n há» Ä‘ang nghÄ© cái gì, muốn làm cái gì.
Bá»n há» cÅ©ng làm chuyện làm cho ngưá»i ta tuyệt đối nghÄ© không ra.
Bởi vì bá»n hỠđột nhiên đập đầu vào vách tưá»ng đá.
Ãnh đèn lóe lên như quá»· há»a.
Quan tài không ngỠlại di động, chầm chậm từ từ di động, sau đó trong quan tài thò ra một bàn tay.
Bày tay đó chầm chậm từ từ đẩy nắp quan tài, sau đó Äoạn Bát Phương từ trong quan tài đứng lên.
Lão nhìn xung quanh mật thất, trên mặt không khá»i hiển lá»™ nụ cưá»i đắc ý thá»a mãn.
Bởi vì lão biết lão hiện tại đã tuyệt đối an toàn.
Hiện tại trong giang hồ ai ai cÅ©ng biết lão đã hoành Ä‘ao tá»± vẫn trên đưá»ng trưá»ng, bao nhiêu ân oán cừu hận cá»§a lão lúc sinh tiá»n Ä‘á»u đã theo cái chết cá»§a lão mà tiêu trừ.
Hiện tại cÅ©ng không có ai còn truy sát báo thù, bởi vì lão đã là ngưá»i chết.
Má»™t ngưá»i chết còn có thể sống khá»e khoắn trên thế giá»›i này. Bí mật đó đương nhiên không thể tiết lá»™, tất cả những ngưá»i biết được bí mật đó Ä‘á»u đã chết, thật sá»± chết.
Còn có cái miệng nào ngậm chặt bằng miệng ngưá»i chết ?
Äoạn Bát Phương thở dài má»™t hÆ¡i, kéo má»™t vòng đồng trên tưá»ng đá, trên tưá»ng đá hiện ra má»™t đạo bí môn, sau đó khuôn mặt lão đột nhiên biến sắc.
Lão nghÄ© lão sẽ thấy lương thá»±c, rượu nước, quần áo, vật dụng thưá»ng ngày trong nhà mà lão đã chuẩn bị.
Nhưng lão không thấy.
Lão có nghÄ© cÅ©ng nghÄ© không ra sẽ thấy ngưá»i Ä‘ang truy sát lão để báo thù.
Nhưng lão đã thấy.
Sắc mặt lão biến đổi thê thảm, phản ứng cơ năng của thân thể lại không có biến chuyển.
Sá»± đàn hồi bắp thịt và võ công cÆ¡ trí cá»§a lão Ä‘á»u được bảo trì ở trạng thái cao Ä‘iểm nhất, trong bất cứ tình huống nào cÅ©ng có thể dùng má»™t mÅ©i kim đâm thá»§ng bụng má»™t con muá»—i.
Chỉ tiếc lần này phản ứng của lão lại không đủ nhanh.
Lúc động tác của lão bắt đầu phát huy, đã nhìn thấy đao quang.
Phi đao.
Lão biết lão sẽ thấy phi Ä‘ao vô luận lão dùng phương pháp gì, vô luận tránh né ra sao cÅ©ng Ä‘á»u tránh không khá»i phi Ä‘ao.
Cho nên lão chết.
Má»™t ngưá»i tá»± rút Ä‘ao trên ngưá»i đâm má»™t Ä‘ao vào bụng mình ngã gục, máu đổ đầy đất, cÅ©ng vị tất là thật sá»± chết.
Äao có thể đã trang bị cÆ¡ quan.
Nhưng lần này cái lão nhìn thấy là phi đao, phi đao lệ bất hư phát.
Cho nên lần này lão thật sự chết.
Vì vậy trong giang hồ lại gặp phi đao.




hết: Vào Äá», xem tiếp: Hồi 1

Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Hồi 1

Máu Và Lệ Của Lãng Tử


Sơn thành.
Tiểu thành này ở vùng núi xa xôi, núi non ngàn dặm xa xôi.
Lý Hoại lại vỠđến tòa thành này.
Phong sa hoàng thổ ở đây và ngưá»i ở đây, hắn Ä‘á»u quen thuá»™c đã lâu.
Bởi vì hắn trưởng thành ở đây, hắn là lãng tá»­, hắn không có cá»™i, thá»i niên thiếu cá»§a hắn cÅ©ng chỉ bất quá là má»™t chuá»—i ác má»™ng, nhưng cái khó quên nhất trong ác má»™ng cá»§a hắn vẫn là địa phương này.
Tiệm bán bánh bao tịnh không nhất định chỉ bán bánh bao, Lúc lão Trương bị ngưá»i ta kêu là lão Trương, cÅ©ng tịnh chưa già.
Nhưng hiện tại lão đã già.
Má»—i ngày lão Ä‘á»u giương đôi mắt già nua mù má» cá»§a lão nhìn cát bụi vần vÅ©, luôn luôn làm như lúc nào kỳ tích cÅ©ng có thể xuất hiện trên con đưá»ng trước mặt.
Lão vĩnh viễn cũng nghĩ không ra kỳ tích quả thật xuất hiện hôm nay.
Lão nhìn thấy má»™t thiếu niên phong trần rách rưới, khoác trên ngưá»i bá»™ quần áo bụi bặm, uể oải bước đến lò bánh bao trước cá»­a tiểu Ä‘iếm.
Nồi bánh bao bốc khói nóng đằng đằng, túa tản mỠmịt giống như đôi mắt già nua của lão Trương.
Lão chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên đó là một thiếu niên rất anh tuấn, có một đôi mắt tinh nhuệ, có một bộ dạng rất đặc biệt. Lão Trương đó giỠchưa bao giỠthấy bộ dạng như vậy, lão dám nói thiếu niên đó nhất định chưa từng đến đây.
“Khách quanâ€, lão Trương há»i:
“Hiện tại lò cá»§a tiểu Ä‘iếm còn chưa mở, nhưng rau nấm thịt thà để làm nhân bánh bao Ä‘á»u đã chuẩn bị sẵn, khách quan muốn ăn cái gì ?
- Ta muốn ăn lão.
Thiếu niên đó dùng giá»ng Ä‘iệu rất ôn hòa nói lên má»™t câu trả lá»i lão. Câu nói đó lại quả thật làm cho lão Trương thất kinh.
“Ngươi muốn ăn ta ?†Lão Trương hoảng sợ, “Ngươi sao lại muốn ăn ta ? Ta có ngon lành gì đâu chứ ?â€.
“Lão đương nhiên ngonâ€. Thiếu niên đó nói:
“Nếu quả ta không ăn lão, ta làm sao có thể sống đến bây giá» ?â€.
Lão Trương thất kinh nhìn hắn, đột nhiên cưá»i, cưá»i lá»›n, cưá»i há miệng tròn mắt.
“Thì ra là ngươi, tên khốn Tiểu Hoại ngươiâ€, lão Trương cưá»i đến ná»—i những nếp nhăn trên mặt đã hằn sâu gần như tét ra, “Ngươi lúc trước ngày nào cÅ©ng ăn ta, ăn ta bao nhiêu năm, rồi bao nhiêu năm không gặp mặt, ngươi còn muốn đến ăn ta nữa ?
- Ta không ăn lão thì ăn ai ?
Con ngưá»i thiếu niên đó quả thật thẳng thắn, không những lá»i nói thẳng thắn, chuyện làm cÅ©ng thẳng thắn.
Hắn không ngỠthẳng thắn mở cái lồng đậy trên nồi, lấy ra hết toàn bộ bánh bao trong nồi, còn thẳng thắn ăn hết không chừa một chút.
- Ngươi ăn thật ?
- Ta đương nhiên ăn thật.
Lão Trương lại cưá»i:
- Ngươi còn nhá»› ngày sinh nhật mưá»i má»™t tuổi, ngươi đã ăn lén hết bao nhiêu cái bánh bao cá»§a ta không ? NghÄ© không ra hôm nay ngươi ăn còn nhiá»u hÆ¡n so vá»›i bữa đó.
- Ta có luyện tập mà.
Nụ cưá»i cá»§a thiếu niên đó xem chừng biến thành có Ä‘iểm thương cảm:
- Má»™t ngưá»i nhịn đói cả sáu tháng trá»i, chuyện khác luyện không xong, chuyện này nhất định có thể luyện được.
“Ngươi cứ ăn !†lão Trương cố ý thở dài, “Ngươi ăn cho đã, ta đã quen bị ngươi ăn rồiâ€.
- Lão đương nhiên cÅ©ng quen không lấy tiá»n cá»§a ta.
“Ngươi có thói quaen không trả tiá»n, ta đương nhiên cÅ©ng chỉ còn cách tập thói quen không thu tiá»nâ€. Lão Trương cưá»i khổ:
“Nếu không ta cÅ©ng thu không đượcâ€.
Nhưng lúc lão Trương đang nói câu đó, bộ dạng lại xem chừng không ăn ý với câu nói thói quen của lão.
Bởi vì lão đột nhiên thấy chuyện rất ít khi thấy.
Trên con đưá»ng cát bụi mù mịt, đột nhiên có bốn hài tá»­ cổ tròn vo, mắt tròn vo, mặt tròn vo, trên thân ngưá»i tròn vo khoác hồng bào dài thượt, trên cổ Ä‘eo kim hoàn lấp lánh ánh vàng, trên cổ tay Ä‘eo má»™t đôi vòng ngá»c lóe chá»›p sáng ngá»i, trên tai cÅ©ng xá» má»™t đôi kim hoàn, đôi bàn tay nhá» nhắn tròn vo trắng trẻo, bưng trước mặt má»™t cái mâm tròn, trên mâm chất đống vô số đồng tiá»n vàng tròn tròn, khuôn mặt tươi cưá»i tròn tròn, má lúm đồng tiá»n tròn tròn, bốn gã từ bốn phía tiến vào tiệm bánh bao.
Lão Trương ngây ngốc.
Lão chưa bao giá» thấy qua dạng ngưá»i như vậy xuất hiện ở đây.
Nhưng bốn tiểu hài tử tròn tròn đó lại không những đi vào tiệm của lão, còn bưng bốn cái mâm tròn tròn đặt trước mặt lão.
Lão Trương nhìn đống đồng tiá»n vàng trên mâm, mắt cÅ©ng đã tròn xoe.
“Äây là ý tứ gì đây ?†Lão há»i thiếu niên đó, “Những đồng tiá»n này là ngươi sai ngưá»i Ä‘em cho ta ?â€.
- Äồng tiá»n ? Äồng tiá»n nào ? Äồng tiá»n đến từ đâu ? Ta cả má»™t đồng tiá»n cÅ©ng không thấy.
“Ngươi thấy cái gì ?†Trương lão đầu nháy mắt liên hồi nhìn gã thiếu niên Ä‘ang giả Ä‘iên đó, “Ngươi không thấy đồng tiá»n thì thấy gì ?â€.
“Ta chỉ thấy bánh baoâ€. Gã thiếu niên đáp:
“Chỉ tiếc bánh bao cá»§a lão cứu được sinh mệnh ta, bánh bao ta trả cho lão lại không ăn đượcâ€.
- Ta minh bạch ý của ngươi rồi.
Lão Trương lần này thật sự thở dài một hơi.
“Ngươi muốn Ä‘á»n Æ¡n ta, ngươi trước đây có nói qua thế nào cÅ©ng Ä‘á»n Æ¡n ta gấp trăm gấp ngàn lầnâ€. Lão Trương thốt:
“Lúc đó ta tin rằng ngươi không bao giá» có thể làm được vậy, nhưng ta hiện tại lại có Ä‘iểm không tinâ€.
- Vì sao ?
- Vì ta không có cách nào tin được -- một tiểu hài tử như ngươi, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi như vậy, lại trở thành dạng “đại bút đại tài†như vầy.
Thiếu niên anh tuấn đó lại ngồi phịch xuống ghế thoải mái, ánh kim vàng chói chiếu rá»i, trên mặt hắn đột nhiên lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i thần bí phi thưá»ng.
“Lão không tin ?†Hắn thốt:
“Thành thật nói cho lão biết, không những lão không tin, kỳ thật chính ta cÅ©ng không tinâ€.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn thá»i gian cá»§a Trương lão đầu đột nhiên lá»™ xuất má»™t biểu tình thần bí, cưá»i há» há», cố ý hạ giá»ng:
- Nghe nói trong giang hồ gần đây xuất hiện má»™t tên độc hành đại đạo, võ nghệ cao cưá»ng, lá gan cá»±c lá»›n, cả tiá»n trong ngân khố đại ná»™i cÅ©ng dám lấy.
- á»’.
- Ngươi không nghe nói đến ngưá»i này sao ?
- Không.
- Nhưng tính khí cá»§a gã xem chừng cÅ©ng giống ngươi không ít, ta cÅ©ng biết ngươi từ nhỠđã gan dạ phi thưá»ng.
Trương lão đầu nhìn hắn, đôi mắt già nua mù mỠdâng đầy vẻ khoái chí quỷ quyệt.
“Nếu quả ta là tên đại đạo bị quan phá»§ truy tầm, ta cÅ©ng nhất định lẩn trốn đến đâyâ€. Trương lão đầu nói, “Lẩn trốn đến má»™t địa phương gà không bay, chó không nhảy, thá» không đái như vầy, ai có thể tìm đến được chứâ€.
Thiếu niên đó cÅ©ng cưá»i:
- Äó quả thật không sai má»™t chút.
Lúc tiểu cô nương đó xuất hiện, chính là lúc thiếu niên đó cưá»i khả ái nhất.
Bằng vào lương tâm mà nói, sau khi nụ cưá»i cá»§a thiếu niên hé nở, thật sá»± có chút hư hoại, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy tiểu cô nương.
Nàng đang giận dữ.
Nàng tuy không cỡi ngá»±a, trong tay lại giÆ¡ má»™t cái roi ngá»±a, chừng như căn bản vốn không dùng để quất ngá»±a, mà là dùng để lôi ngưá»i.
Nàng dùng cái roi ngá»±a chỉ vào mÅ©i thiếu niên, há»i Trương lão đầu:
- Tên này là ai ?
Trương lão đầu chưa mở miệng, thiếu niên đã đáp trước:
- Ngưá»i đó là ai, thiên hạ chỉ sợ không có ai rõ bằng ta.
Hắn dùng hai ngón tay nắm ngá»n roi, còn dùng ngá»n roi chỉ vào mÅ©i mình:
- Ta hỠLý, ta tên là Lý Hoại.
“Ngươi tên là Hoại ?†Tiểu cô nương xem chừng nhịn không ná»—i, muốn cưá»i to, “Ngươi cÅ©ng tá»± biết ngươi hư xấu ?â€.
“Ngưá»i tên gá»i Lý Hoại, tịnh không nhất định là ngưá»i xấuâ€. Lý Hoại nghiêm túc thốt.
Tiểu cô nương càng ra vẻ hiếu kỳ:
- Tên ngươi thật sự là Lý Hoại ?
“Thật, đương nhiên là thậtâ€. Thiếu niên đáp, “Ta còn có cái tên khác có tá»›i bốn chữâ€.
“Tên bốn chữ ?†Hai mắt cá»§a tiểu cô nương giật mình nhìn Lý Hoại, “cái tên bốn chữ đó cá»§a ngươi gá»i là gì ?â€.
- Gá»i là Lý Hoại Tá»­ Liá»…u.
Tiểu cô nương mỉm cưá»i:
- Lý Hoại, ngươi quả thật là hư chết queo.
Nàng cưá»i rất khả ái, vô cùng khả ái.
Nếu quả nụ cưá»i cá»§a Lý Hoại là nụ cưá»i khả ái nhất cá»§a giá»›i đàn ông con trai, nụ cưá»i đó cá»§a tiểu cô nương có thể tính là nụ cưá»i khả ái nhất cá»§a đám đàn bà con gái.
Lý Hoại si dại nhìn nàng, xem chừng bộ dạng đã có chút thất hồn lạc phách.
Ngay lúc đó, ngá»n roi trong tay tiểu cô nương đó đột nhiên lắc má»™t cái, giống như má»™t con rắn uốn trưá»n, quấn vào cổ Lý Hoại.
Bàn tay kia của nàng đã tát "bốp bốp" trên mặt Lý Hoại hai chưởng, bên dưới còn ngáng quét chân hắn.
Vì vậy đại thiếu gia cá»§a nhà há» Lý má»›i phát tài hồi nãy, giống hệt như má»™t con gấu chó, bốn cẳng chổng lên trá»i, ngã ngá»­a trên đạo lá»™ cát bụi mù trá»i, miệng còn bị ngưá»i ta trám đầy bánh bao.
Trương lão đầu nhìn khuôn mặt Lý Hoại dÆ¡ dáy dính đầy cát đất cưá»i lá»›n.
"Ngươi không phải là gã độc hành đại đạo đó". Lão Trương cưá»i há miệng toang hoác, "Trên trá»i dưới đất không có gã độc hành đại đạo nào bị tiểu cô nương tùy tùy tiện tiện đánh chổng cẳng ngã ngá»­a như ngươi".
- Tiểu cô nương này quá hung hãn, ta còn chưa mắc nợ ả, chưa chá»c ghẹo ả, ả vì sao lại phải đối xá»­ như vầy vá»›i ta ?
- Ai nói ngươi chưa chá»c ghẹo nàng ?
"Bá»™ ngươi đã quên nàng là ai sao ?" Trương lão đầu lại há miệng cưá»i ha hả, "Bá»™ ngươi quên hồi ngươi còn nhá» hay kiếm cÆ¡ há»™i lá»c lừa trét bùn trên mặt má»™t cô bé thưá»ng mặc áo hoa sao ?".
Lý Hoại giật mình hoảng sợ:
- Có phải ả là Khả Khả ?
- Là nàng.
Lý Hoại cưá»i khổ:
- Nghĩ không ra nàng còn hận ta.
Trương lão đầu cưá»i rất khoái trá:
- Ngươi đương nhiên nghĩ không ra nàng đã biến thành một thiếu nữ đẹp đẽ hấp dẫn như hiện tại.
Trên thế giá»›i này không còn nghi ngá» gì nữa, có rất nhiá»u dạng ngưá»i khác nhau. CÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i tuy hình dáng khác nhau nhưng lại cùng má»™t dạng. Bá»n há» tuy sống cách xa nhau, cả mặt cÅ©ng chưa từng gặp qua, nhưng có những chá»— bá»n há» lại giống nhau như là anh em ruá»™t thịt.
Phương Thiên Hào và Äoạn Bát Phương là má»™t ví dụ.
Phương Thiên Hào cÆ¡ hồ đồng dạng vá»›i Äoạn Bát Phương, cưá»ng tráng cao lá»›n, cÅ©ng luyện công phu ngoại môn như nhau. Trong giang hồ tuy thanh danh địa vị không so bằng Äoạn Bát Phương, nhưng ở má»™t dãy biên thùy này, lại tuyệt đối có thể coi là nhân vật đầu não trá»ng yếu.
Cái lão bình sinh ưa thích nhất chỉ có ba thứ:
quyá»n thế, thanh danh, và Khả Khả, đứa con gái độc nhất cá»§a lão.
Hiện tại Phương Thiên Hào đang ngồi trong đại sảnh rộng lớn của lão, ngồi trên cái ghế bành làm bằng gỗ hoa lê to lớn, đang sang sảng phân phó hiệu lệnh cho Tiểu Ngô, thủ hạ thân tín của lão.
- Viết cho ta má»™t thiếp má»i, phải dùng thứ giấy mạ vàng mang vá» từ kinh thành, phải viết khách khí má»™t chút.
“Viết cho ai ?†Tiểu Ngô xem chừng có chút không phục:
“Chúng ta sao lại phải đối vá»›i ngưá»i khách đó như vậy ?â€.
Phương lão bản đột nhiên nổi nóng:
- Bá»n ta viết cái gì mà không thể khách khí vá»›i ngưá»i ta má»™t chút chứ, ngươi nghÄ© Ngô Tâm Liá»…u ngươi là cái khỉ gió gì ? Ngươi nghÄ© Phương Thiên Hào ta là trá»i cao đất rá»™ng gì ? Bá»n ta hai ngưá»i cá»™ng lại, có lẽ vẫn không thể so bằng má»™t cá»ng lông cá»§a ngưá»i ta.
- Có chuyện đó sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có.
Phương lão bản nói tiếp:
- Ngưá»i ta tay không, không tá»›i mấy năm đã tiến thân đáng giá ức vạn, bá»n ngươi làm sao mà so bì được ?
Tiểu Ngô cúi thấp đầu.
Có thứ ngưá»i vÄ©nh viá»…n cúi thấp đầu trước quyá»n thế và tài phú, hÆ¡n nữa còn cam tâm tình nguyện, tâm phục khẩu phục.
Tiểu Ngô là thứ ngưá»i đó.
- Vậy tại sao chúng ta không chuẩn bị chiêu đãi bá»n há» nhiá»u ngày, tại sao nhất định phải là hôm nay ?
Trên mặt Phương lão bản đột nhiên lộ xuất vẻ giận dữ, thật sự giận dữ.
“Nãy giá» ngươi há»i quá nhiá»u rồiâ€. Lão trừng mắt nhìn tên thá»§ hạ khôn lanh trước mặt:
“Ngươi nên vá» nhà há»c làm sao mà ngậm miệng luôn Ä‘iâ€.
Hôm nay là ngày rằm, ngày rằm tất có trăng.
Trăng tròn.
Dưới trăng không ngỠcòn có nước, Thủy Nguyệt Hiên nằm giữa sóng nước bàng bạc ánh trăng.
Ở vùng SÆ¡n Thành biên thùy này, không ngá» có ngưá»i trong nhà còn có xây thá»§y trì, thứ ngưá»i đó quá xa xỉ, đáng Ä‘em tống khứ ra giữa sa mạc để chết khát.
Phương lão bản là thứ ngưá»i đó.
Thá»§y Nguyệt Hiên là nÆ¡i tối nay lão má»i khách, Lý Hoại là quý khách tối nay cá»§a lão.
Cho nên lúc hắn ngồi trên ghế thượng tá»a, có chút bẽn lẽn như má»™t tiểu cô nương.
Cho dù là tiểu cô nương cÅ©ng phải ăn chẳng khác gì đại nam nhân, được ngưá»i thỉnh đến ăn uống, lại càng nên ăn.
Nhưng rượu thịt không ngỠcòn chưa mang đến.
Phương lão bản đứng ngồi không yên.
Äã má»i khách đến ăn, đáng lẽ phải có đồ ăn để ngưá»i ta ăn.
Vì sao rượu thịt còn chưa vỠtới ?
Trong tâm Phương lão bản hiểu rõ như vậy, lại không dám phát nộ, bởi vì chuyện rắc rối này phát xuất từ Phương đại tiểu thư.
Phương đại tiểu thơ đã đổ hết rượu thịt vốn đang chuẩn bị đem lên bàn, bởi vì nàng không ưa khách nhân tối nay.
Những gì nàng nói đã làm cho kẻ hầu ngưá»i hạ ngây ngốc.
- Ngưá»i khách mà tối nay ông già hồ đồ cá»§a ta má»i đến căn bản không thể coi là má»™t con ngươi, căn bản là má»™t tên nhá» lưu manh.
Nàng gằn từng tiếng:
- Bá»n ta vì sao lại phải má»i má»™t tên nhá» lưu manh uống rượu ăn thịt ?
CÅ©ng may Lý Hoại chung quy cÅ©ng uống được rượu cá»§a ngưá»i uống, ăn được đồ ăn cá»§a ngưá»i ăn.
Có rất nhiá»u ngưá»i thật sá»± không phải là ngưá»i, Ä‘á»u gặp may mắn như vậy, hà huống là Lý Hoại.
Äám đầu bếp Phương gia đương nhiên Ä‘á»u đã trải qua thá»i gian huấn luyện đặc biệt, má»›i má»™t tuần trà đã bưng lên bốn món đồ nóng, bốn món đồ nguá»™i, tất cả Ä‘á»u được bưng ra cùng má»™t lúc.
Äồ ăn đựng trong mâm bạc Ä‘iêu hoa rá»™ng bảy tấc. Tám gã nô bá»™c thanh y và tám ả a hoàn áo lụa dùng hai tay bưng đặt trên bàn.
Sau đó bá»n chúng xếp hàng đứng hầu bốn bên.
Lý Hoại thở dài trong tâm, có cảm giác tối nay ăn không được thoải mái.
Äám ngưá»i đó đứng ká» bên nhìn hắn ăn uống, hắn làm sao mà ăn uống thư thả được ? Nếu quả hắn có thể ăn uống thư thả, hắn không còn là Lý Hoại nữa.
Nếu quả hắn có thể ăn uống thoải mái, hắn đáng được gá»i là Lý Hảo.
Cũng may hắn còn chưa biết lúc thật sự làm cho hắn không thoải mái còn chưa tới, nếu không có lẽ hắn cả một ngụm rượu cũng không uống trôi.
Lý Hoại đã ăn ba tô.
Lúc ăn xong tô thứ hai, hắn đã uống hết mưá»i má»™t chén rượu, Phương lão bản và Ngô tiên sinh quả thật Ä‘á»u là những tay tá»­u lượng cao. Ãnh đèn chiếu sáng cả hiên như trong tranh, ngưá»i ngưá»i cưá»i nói ăn uống giữa muôn hoa, chá»§ nhân ân cần đãi khách, thưởng cảnh qua song cá»­a sổ.
Ngoài cá»­a sổ có trăng, trăng tròn sáng ngá»i.
Lúc Lý Hoại bắt đầu muốn vứt bá» chén rượu nhá», muốn dùng cả hồ rượu mà uống, đột nhiên nghe đằng xa có má»™t tiếng la thảm.
Tiếng la thảm thông thưá»ng ngập tràn ý tứ tuyệt vá»ng thống khổ khá»§ng bố thê lệ.
Tiếng la thảm tuyệt không nghe êm tai.
Nhưng Lý Hoại lần này nghe tiếng la thảm đó, lại chẳng những chỉ có tuyệt vá»ng thống khổ khá»§ng bố thệ lệ, chẳng những chỉ nghe không êm tai.
Tiếng la thảm hắn nghe lần này thậm chí đã mang đến cho hắn má»™t thứ cảm giác tê liệt, máu thịt, gân cốt, ná»™i tạng, mạch máu, móng tay, đầu tóc, tất cả Ä‘á»u tê liệt.
Bởi vì tiếng la thảm lần này hắn nghe được, giống như tiếng trống trận nÆ¡i chiến trưá»ng, từng tiếng nối tiếp từng tiếng, tiếng này chưa lắng xuống, tiếng kia lại vang lên ...
Rượu trong chén đã bắn tung tóe.
Sắc mặt má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u đã biến thành y hệt da thú chết.
Sau đó Lý Hoại thấy mưá»i tám thiếu niên dÅ©ng sÄ© tay cầm khoái Ä‘ao vận kình y, như thiên tướng từ trên trá»i giáng hạ xuống cá»­u khúc kiá»u bên ngoài Thá»§y Nguyệt Hiên, như chiến sÄ© chiếm cứ trá»ng địa trên chiến trưá»ng, má»—i ngưá»i chiếm cứ má»™t trá»ng Ä‘iểm có thể quyết định thắng bại, chiếm cứ luôn đầu cầu đó.
- Äây là chuyện gì đây ?
Nụ cưá»i hư há»ng bẽn lẽn vừa khả ái vừa ôn nhu trên mặt Lý công tá»­ đã không còn thấy nữa.
- Phương lão bá, ở đây có phải đã xảy ra chuyện gì không ? Thôi để ta lẻn vỠcửa sau vậy.
Phương lão bản cưá»i cưá»i lắc đầu.
"Không liên quan gì, ngươi cứ ngồi thoải mái". Nụ cưá»i cá»§a lão dâng đầy niá»m tá»± tin, "Ở nÆ¡i đây, cho dù có chuyện nổi da gà, cÅ©ng không quan hệ, cho dù thiên tháp hạ lai, cÅ©ng phải nể mặt Phương lão bá này".
Lá»i nói cá»§a lão còn chưa dứt, đã ngậm miệng.
Phương Thiên Hào rất tin tưởng vào đám thá»§ hạ mà lão tận tâm huấn luyện đến mức sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào này, tin chắc bá»n chúng nếu quả tá»­ thá»§ tại má»™t đầu cầu, không ai có thể xông qua cây cầu đó má»™t bước.
Hồi đó tới giỠcũng chưa có ai có thể cải biến quan niệm của lão.
Không may hiện tại đã có ngưá»i.
Má»™t đại hán sắc mặt Ä‘en bóng, toàn thân vận đại hồng bào đỠnhư lá»­a, thân ngưá»i thậm chí còn cao lá»›n khôi vÄ© hÆ¡n cả Äoạn Bát Phương và Phương Thiên Hào, song thá»§ chắp sau lưng giống hệt như má»™t bạch diện thư sinh Ä‘ang tản bá»™ thưởng trăng ngâm thÆ¡, từ con đưá»ng nhá» lát đá vụn bên kia đầu cầu u u uẩn uẩn bước tá»›i.
Gã xem chừng căn bản không động tới tay.
Nhưng lúc gã bước lên đầu cầu, đám tá»­ sÄ© đứng trên đầu cầu tá»­ thá»§ đột nhiên nối Ä‘uôi nhau kêu la thảm thiết, vang vá»ng xa xăm, phải má»™t hồi rất lâu sau má»›i có thể nghe thấy thanh âm xương cốt cá»§a bá»n chúng gãy lìa "rốp rốp", ngưá»i từ trên giả sÆ¡n rá»›t xuống ao "bõm bõm".
Lúc đó hồng bào giả đã ngồi xuống.
Ãnh đèn trong Thá»§y Nguyệt Hiên sáng lạn như chợ hoa tháng giêng.
Như ánh đèn chợ hoa trong tranh.
Hồng bào giả ung dung bước tới, ung dung ngồi xuống, ngồi bên cạnh Phương lão bản, ngồi đối diện Lý Hoại.
Mặt của gã xem ra tuyệt không giống hoa xuân đêm rằm.
Mặt cá»§a gã xem ra cÅ©ng tuyệt không giống má»™t bá»™ mặt ngưá»i.
Mặt cá»§a gã giống như má»™t cái mặt nạ chế thành từ thuần thiết tinh cương, cho dù là cưá»i, cÅ©ng tuyệt không có má»™t chút ý tứ cưá»i, ngưá»i nào nhìn thấy là có cảm giác từ đầu tá»›i chân Ä‘á»u má»m nhÅ©n ra.
Gã Ä‘ang cưá»i.
Gã Ä‘ang nhìn Lý Hoại mà cưá»i.
“Lý tiên sinhâ€, gã dùng má»™t thứ thanh âm rất kỳ quái, giá»ng khàn khàn tràn đầy vẻ chế giá»…u:
“Quý tính cá»§a Lý tiên sinh ngươi là gì ?â€.
Lý Hoại cưá»i lá»™ cả hàm răng trắng như tuyết.
“Lý tiên sinh đương nhiên là há» Lýâ€. Nụ cưá»i cá»§a hắn cÅ©ng có má»™t chút chế giá»…u, “Nhưng còn Hàn tiên sinh ? Quý tính cá»§a Hàn tiên sinh ngươi là gì ?â€.
Nụ cưá»i cá»§a hồng bào giả bất biến.
Nụ cưá»i cá»§a y giống như đã chạm khắc trên mặt gã:
- Ngươi biết ta hỠHàn ? Ngươi biết ta là ai sao ?
- Thiết Há»a Phán Cung Hàn Tuấn, thiên hạ còn có ai mà không biết.
Ãnh mắt Hàn Tuấn bắn ra những tia sáng khá»§ng bố, tá»›i bây giá» ai ai cÅ©ng phát hiện nhãn tình cá»§a y không ngá» lại là màu xanh lam, giống như màu xanh lam cá»§a hàn băng vạn năm, hòa vá»›i hồng bào màu liệt há»a cá»§a gã tạo thành má»™t thứ đối nghịch mâu thuẫn đáng sợ cá»±c kỳ quá»· dị.
Gã nhìn Lý Hoại chằm chằm, một hồi lâu sau mới gằn từng tiếng:
- Không sai, tại hạ chính là Bảo Thụ Chính Huyệt Phẩm Ngá»± Tiá»n Äái Äao Há»™ Vệ, lãnh Hình bá»™ chính bá»™ khuyết, Thiếu Lâm Nam Tông tục gia đệ tá»­, bồ Ä‘iá»n Hàn Tuấn.
Trên bá»™ mặt kinh hoàng thất sắc cá»§a Phương Thiên Hào chung quy đã nặn ra được má»™t nụ cưá»i, hÆ¡n nữa còn mau chóng đứng dậy.
- NghÄ© không ra tổng bá»™ đầu bá»™ Hình danh động thiên hạ Hàn lão tiá»n bối đêm nay không ngá» lại quang lâm tệ xá.
Hàn Tuấn lạnh lùng nhìn ngắt lá»i lão:
- Ta không phải là lão tiá»n bối cá»§a ngươi, ta cÅ©ng không đến bắt ngươi.
“Vậy ngươi đến bắt ta ?†Lý Hoại há»i.
Hàn Tuấn chằm chằm nhìn hắn một hồi lâu:
- Ngươi là Lý Hoại ?
- Chính là ta.
- Từ Trương Gia Khẩu đến đây, ngươi tổng cộng đã đi bao nhiêu ngày ?
“Ta không biếtâ€, Lý Hoại đáp, “Ta chưa tính quaâ€.
“Ta biết, ta có tính quaâ€, Hàn Tuấn thốt, “Ngươi tổng cá»™ng đã Ä‘i sáu mươi mốt ngàyâ€.
Lý Hoại lắc đầu cưá»i khổ:
- Ta không phải là má»™t đại nhân vật gì, lại không phải là ngá»± tiá»n đái Ä‘ao há»™ vệ, cÅ©ng không phải là tổng bá»™ đầu Hình bá»™, tại sao có ngưá»i tính toán chuyện cá»§a ta kỹ càng vậy ?
- Ngươi đương nhiên không phải là bá»™ đầu Hình bá»™, tiá»n lương cả năm cá»§a má»™t trăm bá»™ đầu cÅ©ng không bằng tiá»n ngươi xài má»™t ngày.
Hàn Tuấn cưá»i cưá»i, lại há»i Lý Hoại:
- Ngươi lại không biết ngươi đã xài bao nhiêu tiá»n trong sáu mươi mốt ngày đó ?
- Ta không biết, ta cũng không có tính qua.
“Ta đã tínhâ€, Hàn Tuấn thốt, “Ngươi tổng cá»™ng đã xài má»™t vạn sáu ngàn sáu trăm năm mươi lượngâ€.
Lý Hoại chúm môi huýt gió một tiếng.
- Ta đã xài dữ vậy sao ?
- Không sai một chút.
Lý Hoại lại cưá»i rất khoái trá:
- Xem ra nếu như vậy, ta chừng như quả thật mang bá»™ dạng có tiá»n xài xả láng.
“Ngươi đương nhiên là vậyâ€, thanh âm cá»§a Hàn Tuấn càng lạnh lùng:
“Ngươi vốn chỉ bất quá là má»™t tên nhá» nghèo khó, tiá»n ngươi xài ở đâu ra ?â€.
- Äó là chuyện cá»§a ta, không có má»™t chút quan hệ gì tá»›i ngươi.
- Có.
- Có quan hệ gì ?
- Äại ná»™i gần đây bị trá»™m mất má»™t số hoàng kim, tính ra bạc cÅ©ng cỡ má»™t trăm bảy mươi vạn lượng. Trách nhiệm đó ai ai cÅ©ng Ä‘á»u không chịu nhận, chỉ có Hình bá»™ là đứng ra lo.
Ãnh mắt cá»§a Hàn Tuấn nhìn chằm chằm trên mặt Lý Hoại:
- HÆ¡n nữa tại hạ không may lại là bá»™ đầu thuá»™c hạ chính đưá»ng Hình bá»™.
Lý Hoại thở dài một hơi, lắc lắc đầu:
- Ngươi quả thật xui xẻo.
- Ngưá»i xui xẻo luôn luôn muốn đứng thẳng lưng dậy, cho nên các hạ cÅ©ng chỉ còn nước theo ta vá» Hình bá»™.
“Theo ngươi vá» Hình bá»™ để làm gì ? Lý Hoại tròn xoe mắt, “Äại nhân chính đưá»ng Hình bá»™ cá»§a ngươi muốn má»i ta ăn Ä‘i ăn sao ?
Hàn Tuấn không nói gì.
Mặt của gã càng biến thành đen bóng, nhãn tình của gã càng biến thành xanh lè.
Mắt gã lồi ra giống hệt ốc nhồi, từ từ đứng dậy.
Gã di động từng phân từng phân rất từ tốn, nhưng má»—i má»™t phân di động Ä‘á»u tiá»m ẩn nguy cÆ¡ làm cho ngưá»i ta vô phương Ä‘oán ná»—i, lại khÆ¡i khÆ¡i làm cho má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy được từng phân nguy cÆ¡ đó.
Hô hấp cá»§a má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u biến đổi, lần theo từng phân nhích động cá»§a gã mà cải biến.
Chỉ có Lý Hoại còn chưa biến:
- Tại sao ngươi nhìn ta như vậy ? Có phải ngươi điên khùng cho là ta chính là tên độc hành đại đạo đã trộm số vàng đó ?
Lý Hoại lắc đầu cưá»i khổ, nói tiếp:
- Ta thật sá»± hy vá»ng ta làm được chuyện lá»›n như vậy, nếu ta quả thật làm chuyện lá»›n như vậy, cÅ©ng không có ai dám ăn hiếp khi dá»… ta.
Hàn Tuấn không mở miệng, lại phát ra một thanh âm.
Thanh âm của gã không phải phát ra từ miệng, mà phát ra từ trên mình.
HÆ¡n ba trăm đưá»ng gân cốt trên ngưá»i gã, má»—i má»™t khá»›p xương Ä‘á»u tiết ra thanh âm răng rắc.
Tứ chi tay chân cá»§a gã phảng phất đã tăng trưởng nhiá»u phân.
Tuy gã còn chưa xuất thủ, nhưng đã đã đem công phu ngoại gia Thiếu Lâm phát huy đến cực điểm.
Phương Thiên Hào nhịn không được phải thở dài, bởi vì lão cÅ©ng là ngưá»i luyện ngoại gia công phu, chỉ có lão má»›i có thể hiểu thâm sâu lá»±c lượng cá»§a Hàn Tuấn má»™t khi xuất thá»§ nhất kích, lão thậm chí đã có thể tưởng tượng tá»›i bá»™ dạng rên rỉ thống khổ khi Lý Hoại ngã quỵ xuống đất.
Lý Hoại kinh hoảng gần chết, quay đầu định bá» chạy, chỉ tiếc có muốn chạy cÅ©ng Ä‘á»u không thể chạy được.
Tiá»n hậu tả hữu cá»§a hắn Ä‘á»u có ngưá»i, nam nữ già trẻ gì cÅ©ng có, bởi vì hắn là quý khách, đám ngưá»i đó Ä‘á»u đến đây để hầu cận hắn.
Äá»™ng tác cá»§a Hàn Tuấn tuy càng lúc càng chậm đến mức gần như ngừng hẳn, nhưng áp lá»±c đè lên ngưá»i ta lại càng lúc càng nặng, xem chừng mÅ©i tên đã giương trên dây cung, sẵn sàng bay ra.
Phương Thiên Hào đương nhiên cũng không thể lo gì được chuyện lúc đó.
Lý Hoại bỗng lật đật vấp chân đá mặt bàn xoay vòng, không ngỠlại đã ứng dụng xảo kế, bao nhiêu rau quả trên bàn bị chấn động văng toàn bộ lên không bay vỠphía Hàn Tuấn.
Thiết Há»a Phán Cung nếu quả trên ngưá»i dính toàn đậu há»§ nước tương, còn ra oai phách lối gì được nữa ?
Hàn Tuấn phóng lui nhanh như gió.
Chộp lấy cơ hội đó, Lý Hoại nếu quả còn chưa bỠchạy, hắn làm sao có thể mang tên Lý Hoại.
Chỉ tiếc hắn vẫn chạy không được.
Äá»™t nhiên giữa lúc đó, trong tiếng gió rít lóe lên bảy mÅ©i trưá»ng kiếm sáng lạnh, nhất thá»i từ bảy phương hướng khác nhau đâm tá»›i.
Bằng vào thân thá»§ cá»§a Lý Hoại cái ngày đối phó vá»›i Khả Khả, trong bảy thanh kiếm đó, chỉ cần có má»™t thanh trá»±c tiếp đâm thẳng lên ngưá»i hắn, trên ngưá»i hắn nhất định không chỉ lá»§ng má»™t lá»— sâu hoắm.
May sao bảy kiếm đó không có kiếm nào trá»±c tiếp đâm lên ngưá»i hắn, chỉ nghe “đinh, Ä‘inh, Ä‘inh, Ä‘inh, Ä‘inh, Ä‘inh†sáu tiếng, bảy thanh kiếm đã giáp lại nhau đắp thành má»™t màn lưới vừa kỳ quái vừa xảo diệu, giống như má»™t cái lồng sắt vô hình bao bá»c Lý Hoại vào giữa.
Ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u thố lá»™ chấp nhận rằng, từ đó đến nay, chưa có ngưá»i nào bị Thất Xảo Äồng Tâm Kiếm bao vây mà còn đào thoát được.
Vô luận là ai bị chúng vây khốn, cũng chẳng khác gì trái tim thiếu nữ bị tình nhân chiếm đoạt, đừng hòng đào thoát.
Bảy thanh kiếm đó, từ hình thức dài ngắn nặng nhẹ, đến há»a hầu rèn đúc tạo thành, cho tá»›i độ sáng cá»§a lưỡi kiếm Ä‘á»u hoàn toàn giống nhau.
Bảy thanh kiếm đó không còn nghi ngá» gì nữa Ä‘á»u luyện thành từ chung má»™t lò.
Nhưng bảy bàn tay cầm bảy thanh kiếm đó, lại là bảy bàn tay hoàn toàn không tương đồng.
Chuyện tương đồng duy nhất là bá»n chúng hồi nãy Ä‘á»u đã từng bưng đồ ăn lên bàn cùng má»™t lúc.
Lý Hoại không sợ chút nào, còn mỉm cưá»i:
- NghÄ© không ra, nghÄ© không ra, Thất Xảo Äồng Tâm Kiếm không ngỠđã biến thành ngưá»i bưng đồ ăn rót trà.
Hắn nhìn má»™t phụ nhân cao lêu khêu trong bảy ngưá»i, mặt tươi cưá»i đầy chấm tàn nhang.
“Hồ đại nươngâ€, Lý Hoại thốt, “bà đã thích làm mấy chuyện này, sẵn đây Ä‘ang có hứng thú, cÅ©ng nên sắp xếp lại giưá»ng chiếu cho ta Ä‘iâ€.
Hắn lại nhìn Hàn Tuấn, lắc lắc đầu:
- Chuyện này đương nhiên cÅ©ng Ä‘á»u là do các hạ an bài, các hạ còn an bài bao nhiêu ngưá»i xung quay đây ?
- Äám ngưá»i đó còn chưa đủ sao ?
- Xem chừng còn chưa đủ.
Hàn Tuấn trầm mặt, hất hàm:
- Khóa.
Trong kiếm thức đó, ý tứ của “khóa†là giết. Bảy kiếm giao khóa, huyết mạch đứt đoạn.
Khóa kiếm đã thành, không ai có thể cứu được.
Huyết mạch cá»§a Lý Hoại lại không đứt Ä‘oạn, thân thể tứ chi tay chân can trưá»ng huyết mạch Ä‘á»u không đứt Ä‘oạn.
Äứt Ä‘oạn là kiếm.
Bảy thanh Thất Xảo Äồng Tâm Kiếm tinh cương bách luyện mà thành Ä‘á»u đã gãy Ä‘oạn.
Bảy mÅ©i kiếm Ä‘á»u nằm trên tay Lý Hoại.
Ai cÅ©ng không nhìn thấy động tác cá»§a hắn, nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể thấy rõ bảy Ä‘oạn mÅ©i kiếm sáng nhoáng trên tay hắn.
Äoạn kiếm vẫn có thể giết ngưá»i.
Kiếm quang lại bay ra, lại gãy thêm một đoạn nữa.
Những Ä‘oạn kiếm gãy rá»›t xuống như châu ngá»c rÆ¡i vãi.
Sắc mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u biến hẳn, thân hình Hàn Tuấn càng dài ra, như hổ vồ mồi bay tá»›i, khí thế uy mãnh.
Lý Hoại trấn định, bước xéo một bước, mu bàn tay chặt xuống.
Hắn xuất thá»§ xem chừng có phần chậm hÆ¡n Hàn Tuấn, đợi lúc lưng bàn tay cá»§a hắn công vào sưá»n Hàn Tuấn, đầu lâu cá»§a hắn chắc đã bị đánh vỡ rồi.
Nhưng một điểm đó ai ai cũng nhìn lầm.
Hàn Tuấn đột nhiên giật mình thối lui gấp ra sau, lui nhanh năm bước, đợi đến lúc thân mình đứng ổn định lại, khóe miệng đã ứa máu.
Lý Hoại mỉm cưá»i chắp tay, nụ cưá»i hư há»ng vẫn khả ái:
- Gặp lại các vị sau.
Ãnh trăng vẫn như trước, mặt nước vẫn như trước, cây cầu vẫn như trước, Thá»§y Nguyệt Hiên vẫn như trước, ngưá»i lại đã không còn là ngưá»i hồi nãy.
Lý Hoại thong dong nhàn nhã Ä‘i qua cá»­u khúc kiá»u, bá»™ dạng giống hệt Hàn Tuấn hồi nãy bước Ä‘i trên cầu.
Má»i ngưá»i chỉ còn nước trố mắt nhìn hắn Ä‘i, không ai dám cản đưá»ng.
Giữa ánh trăng sóng nước, phảng phất có má»™t lá»›p sương khói ảm đạm bốc lên, giữa sương khói phảng phất có má»™t bóng ngưá»i ảm đạm.
Lý Hoại chợt nhìn thấy bóng ngưá»i đó.
Không ai có thể hình dung được cảm giác cá»§a hắn lúc nhìn thấy bóng ngưá»i đó, thứ cảm giác đó giống như má»™t ngưá»i mù bá»—ng thấy được minh nguyệt trên trá»i lần thứ nhất.
Bóng ngưá»i đó lượn giữa sóng nước bàng bạc.
Cước bộ của Lý Hoại dừng hẳn.
"Ngươi là ai ?" Hắn nhìn bạch y nhân trong đám sương khói đó, há»i:
"Ngươi là ai ?".
Không có tiếng trả lá»i.
Lý Hoại đi tới, phảng phất đang bị thu hút bởi một thứ hấp dẫn lực thần bí, thẳng lưng đi tới.
Mây tan, trăng hiện, ánh trăng mỠnhạt chiếu xuống, phản chiếu trên mặt y.
Một màu trắng nhợt, trắng nhợt như mặt trăng.
"Ngươi không phải là ngưá»i". Lý Hoại nhìn y, thốt:
"Ngươi nhất định từ trong mặt trăng đến".
Trên khuôn mặt trắng nhợt bá»—ng xuất hiện má»™t nụ cưá»i thần bí không ai có thể hiểu ná»—i, ngưá»i trong trăng đó đột nhiên dùng má»™t thứ thanh âm thần bí đáp:
- Phải ta từ trong trăng tới, ta xuống tới nhân gian, chỉ có thể mang đến cho bỠn ngươi một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Chết.
Äao quang nhạt nhẽo, má» mịt như ánh trăng.
Ãnh trăng cÅ©ng như Ä‘ao.
Bởi vì lúc Ä‘ao quang thá» thẫn như ánh trăng đó vừa xuất hiện, minh nguyệt trên trá»i phảng phất cÅ©ng đột nhiên có sát khí.
Tất sát tất vong, sát khí vạn kiếp không dứt.
Äao quang lạt lẽo, ánh trăng lạt lẽo, sát khí lại nồng nặc như máu.
Äao quang xuất hiện, màu trăng bàng bạc biến, Lý Hoại chết.
Một cái búng tay đã là sáu chục sát na, nhưng Lý Hoại chết chỉ bất quá giữa một sát na.
Một sát na lúc đao quang xuất hiện.
"Phi đao".
Lúc Ä‘ao quang tan biến, ngưá»i Lý Hoại chẳng khác gì bá»™ quần áo rách rưới, ngã ngá»­a trên lan can Ä‘iêu hoa đầu cá»­u khúc kiá»u.
Trên ngực hắn, mũi đao đâm sâu lút cán.
Tâm tạng tuyệt đối không còn nghi ngá» gì nữa là chá»— yếu hại nhất trong những chá»— yếu hại trí mệnh trên ngưá»i, Ä‘ao vừa đâm vào, chết không còn cách cứu vãn. Nhưng vẫn còn có ngưá»i chưa tin tưởng.
Hàn Tuấn đã bước tá»›i, dùng hai ngón tay đâm dá»c cán Ä‘ao theo miệng vết thương vào thẳng ngá»±c Lý Hoại, lúc rút ra, máu tươi đã bắn theo, Ä‘ao lòi ra.
Lưỡi đao nho nhỠvẫn đã đủ để xuyên thấu tâm tạng.
- Sao rồi ?
- Nhất định chết.
Hàn Tuấn không khá»i để lá»™ biểu tình cao hứng trên mặt:
- Ngưá»i này đã chết rồi.
Ãnh trăng vẫn như trước, bạch y nhân dưới ánh trăng phảng phất đã hòa tan vào trong ánh trăng.
Trá»i không mây.
Tuyết ngừng rÆ¡i càng lâu, khí lạnh càng thậm, tấm gương sáng ká» bên lò lá»­a làm bằng đồng xanh, ngá»n lá»­a đỠhừng há»±c in rá»i vào gương giống như bá» má má»™t tiểu cô nương mắc cỡ.
Phương lão bản ngã ngưá»i trên má»™t tấm chăn da thú, trên chăn còn có má»™t cái bàn, trên bàn có má»™t chén bá»™t khô trăng trắng, còn có má»™t lồng đèn, má»™t cây thương.
Äèn tịnh không phải là thứ đèn dùng để thắp sáng, thương càng không phải là loại thương để đâm chết ngưá»i dưới ngá»±a.
Thứ thương đó đương nhiên cÅ©ng có thể đã giết ngưá»i, chỉ bất quá giết càng từ từ, càng thống khổ hÆ¡n.
Trong căn phòng ấm áp ngập tràn một hương khí tà ác.
Con ngưá»i có nhược Ä‘iểm, cho nên tà ác vÄ©nh viá»…n là má»™t trong những lá»±c lượng có thể dụ dá»— nhân loại nhất.
Cho nên thứ hương khí đó cũng phảng phất mê hồn còn hơn xa so với đóa hoa ngày xuân tươi thơm ở Giang Nam.
- Äó là nha phiên, từ biên giá»›i Hồng Mao Thiên Trúc Ä‘em qua.
Phương lão bản nhíu mày, nhìn Hàn Tuấn hồi nãy vừa mới xuất hiện trong căn phòng.
- Ngươi nhất định phải thá»­ qua má»™t lần, nếu không cả cuá»™c Ä‘á»i này cá»§a ngươi coi như sống vô nghÄ©a.
Hàn Tuấn xem chừng không nghe thấy lá»i lão nói, chỉ lạnh lùng há»i:
- Ngưá»i đã chôn chưa ?
- Äã chôn rồi.
- Hắn có mang theo bốn tiểu hài tử đó không ?
Phương Thiên Hào cưá»i xảo quyệt:
- Có thể còn một cái trứng nguyên vẹn dưới tổ sao ?
- Vậy chuyện này đã kết thúc ?
- Kết thúc còn tròn trịa viên mãn hơn cả trứng.
- Không có hậu hoạn ?
"Không". Mặt Phương Thiên Hào có vẻ đắc ý, "Tuyệt đối không".
Hàn Tuấn lạnh lùng nhìn lão rất lâu, xoay ngưá»i bước ra, đột nhiên quay đầu:
- Ngươi tốt hÆ¡n hết là nhá»› cho kỹ, lần tá»›i ngươi có làm mấy chuyện nà y, tốt hÆ¡n hết là đừng để ta thấy được, nếu không ta sẽ bắt ngươi vỠđại lao Hình bá»™ , nhốt kỹ tám mưá»i năm.
Bên ngoài căn phòng là một tiểu viện, tiểu viện có tuyết, có mai.
Má»™t cá»™i mai già cô đơn tá»a mình bên trong tiểu viện ngập tuyết trắng, tất cả những tịch mịch cá»§a thiên hạ phảng phất Ä‘á»u thoát ra từ dưới gốc rá»… cá»§a nó.
Tịch mịch làm sao.
Äình viện tịch mịch làm sao, mai tịch mịch làm sao, ngưá»i tịch mịch làm sao.
Hàn Tuấn bước ra, hít thở cơn gió lạnh, cúi đầu thở dài một hơi, lại thở phào một hơi.
Hô hấp của gã đột nhiên đình chỉ.
Gã đột nhiên thấy trong rặng lá hồng mai, có má»™t khuôn mặt trắng nhợt đứng trước mặt gã cưá»i quá»·.
Hàn Tuấn cÅ©ng không biết đã nhìn qua bao nhiêu khuôn mặt, tuy đại Ä‘a số là mặt khóc, mặt cưá»i cÅ©ng không ít.
Nhưng gã từ đó đến giá» chưa thấy qua khuôn mặt cưá»i như vậy, cưá»i tàn nhẫn như vậy, cưá»i ác độc như vậy, cưá»i khá»§ng bố như vậy.
Giữa trăm ngàn đóa mai hoa đỠtươi, đột nhiên lá»™ xuất má»™t bá»™ mặt cưá»i như vậy, hÆ¡n nữa còn nhìn gã mà cưá»i.
Làm sao đây ?
Hàn Tuấn thối lui má»™t bước mau mắn, phóng ngưá»i lên, tả thá»§ hoành trước ngá»±c tá»± vệ, hữu thá»§ bấu thành đại ưng trảo, chuẩn bị cào tá»›i khuôn mặt trắng nhợt giữa bụi hồng mai đó.
Một trảo đó của gã chưa bấu tới, bởi vì gã đột nhiên nhận ra khuôn mặt đó là ai.
Nhị hiệp Lưu VÄ© trong Äồng Tâm Thất Kiếm, mỹ nam tá»­ anh tuấn khôi vÄ©, nhưng sau khi y chết, cÅ©ng không có sá»± phân biệt gì quá lá»›n vá»›i những ngưá»i chết khác.
Ngưá»i chết dưới Thất Äoạn Thất Tuyệt Thương Tâm Chưởng, mặt mày đặc biệt méo mó phảng phất Ä‘ang cưá»i, nhưng nụ cưá»i lại càng bi thảm hÆ¡n, càng thương tâm hÆ¡n so vá»›i khóc.
Lưu Vĩ đã chết dưới Thương Tâm Chưởng.
Lúc Hàn Tuấn phi thân đã nhận ra gương mặt y, cũng nhận ra y chết dưới Thương Tâm Chưởng.
Äồng Tâm Thất Kiếm, ai ai Ä‘á»u cÅ©ng là cao thá»§ kiếm đạo, đặc biệt là là Lưu nhị và Vu ngÅ©.
Ngưá»i thứ nhì chết chính là Mạnh NgÅ©.
Hắn được ngưá»i ta kéo vá» trên cá»— xe má»™t bánh.
Vế thương trí mệnh cá»§a hắn cÅ©ng là Thất Äoạn Thất Tuyệt Thương Tâm Chưởng.
Thất đoạn.
Tâm mạch Ä‘oạn, huyết mạch Ä‘oạn, cân trợ Ä‘oạn, can trưá»ng Ä‘oạn, thận thá»§y Ä‘oạn, cốt lá»™ Ä‘oạn, uyển mạch Ä‘oạn.
Thất tuyệt.
Tâm tuyệt, tình tuyệt, tư tuyệt, dục tuyệt, khổ thống tuyệt, sinh tử tuyệt, tương tư tuyệt.
Thất đoạn thất tuyệt, thương nhân thương tâm.
Thứ công phu đó dần dần cÅ©ng đã tuyệt tận, không ai thích luyện thứ công phu tuyệt tình tuyệt nghÄ©a đó, cÅ©ng không ai chịu truyá»n.
Phương Thiên Hào há»i Hàn Tuấn.
Lão há»i ba vấn đỠđá»u làm cho ngưá»i ta rất khó hồi đáp, cho nên lão phải há»i Hàn Tuấn, bởi vì Hàn Tuấn không những có nhiá»u đại cao thá»§ trong võ lâm, hÆ¡n nữa đầu óc cá»±c kỳ tinh mật, giống như má»™t thứ cÆ¡ giá»›i thần kỳ mà trá»i đất đã sáng tạo ra.
Chỉ cần lướt ngang qua mắt gã, bay lá»t vào tai gã, má»—i má»™t chuyện từng trải qua trong tâm gã Ä‘á»u tuyệt không quên.
- Thương Tâm Thất Tuyệt không phải đã thất truyá»n sao ? Hiện tại trong giang hồ còn có ai luyện thứ công phu này ? Là ai đã làm mấy chuyện này ?
"Có má»™t ngưá»i". Hàn Tuấn hồi đáp.
- Ai ?
- Lý Hoại.
"Hắn ?" Phương Thiên Hào há»i:
"Làm sao là hắn được ?".
- Bởi vì ta biết hắn là bằng hữu duy nhất cá»§a Liá»…u Lang Thất Äoạn và Hồ Lang Nương Thất Tuyệt lúc sinh tiá»n.
"Nhưng hắn không phải đã chết sao ?" Phương Thiên Hào há»i, "Ngươi đã nói qua, Ä‘ao cá»§a Nguyệt Thần, giống như phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa năm xưa, lệ bất hư phát".
Hàn Tuấn quay đầu, đôi mắt lãnh khốc nhìn trăng hạ huyá»n lạnh lẽo ngoài cá»­a sổ.
Nguyệt quang như đao.
- Phải.
Thanh âm của Hàn Tuấn phảng phất đột nhiên bay đến một nơi xa xăm, xa tận mặt trăng.
"Ãnh trăng như Ä‘ao, Ä‘ao như ánh trăng". Gã thốt:
"Dưới Ä‘ao cá»§a Nguyệt Thần, không khác gì ngưá»i dưới ánh trăng. Không ai có thể trốn khá»i ánh trăng, cÅ©ng không ai có thể tránh khá»i Ä‘ao cá»§a Nguyệt Thần".
- Không ai, quả thật không một ai ?
- Tuyệt không có.
- Còn Lý Hoại thì sao ?
"Lý Hoại tử liễu". Hàn Tuấn đáp:
"Hắn đã chết rồi, hắn đã không thể không chết".
- Nếu quả trên thế giá»›i này chỉ có má»™t mình Lý Hoại có thể sá»­ Thương Tâm Thất Tuyệt Chưởng, nếu quả Lý Hoại đã chết, thì Äồng Tâm Thất Kiếm chết dưới tay ai ?
Hàn Tuấn không giải đáp được vấn đỠđó, bởi vì vấn đỠđó ai ai cÅ©ng Ä‘á»u vô phương hồi đáp.
Nhưng gã lại mò được một manh mối, mò được một manh mối trong đầu gã.
Ãnh mắt gã đột nhiên phát sáng.
"Không sai, là năm năm trước", Hàn Tuấn thốt:
"Ngày sáu tháng hai, năm năm vá» trước, ngày đó cÅ©ng như bây giá»".
"Ngày đó thì sao ?" Phương Thiên Hào há»i:
- Hôm đó ta có chuyện làm ở Hình bá»™, buổi tối ngá»§ luôn trong án phòng, đến ná»­a đêm ngá»§ không được, ngồi dậy Ä‘á»c tài liệu, trong đó có má»™t quyển đặc biệt làm cho ta hứng thú.
- á»’ ?
- Äó là má»™t quyển sổ kể vá» vụ án ở Huyá»n Cá»± Tá»±, nói vá» má»™t ngưá»i tên là Diệp Thánh Khang. Y bị ngưá»i ta đâm vào ngá»±c ba kiếm, kiếm đâm qua tim vốn tuyệt đối chắc chắn phải chết.
- Có ai mà không chết được ?
"Y không chết", Hàn Tuấn thốt, "Äến bây giá» y còn sống nhăn ở phía bắc kinh thành".
"Kiếm bén xuyên tim, chết không kịp cứu, hắn vì sao còn có thể sống cho tá»›i bây giá» ?" Phương Thiên Hào há»i.
"Bởi vì kiếm bén đâm thấu ngực trái, tịnh không có trái tim của hắn". Hàn Tuấn đáp:
"Nói cách khác, tim của hắn vốn không nằm ở đó".
"Ta không hiểu". Biểu tình cá»§a Phương Thiên Hào giống như Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i Ä‘ang nói láo, "Ta quả thật không hiểu ngươi Ä‘ang nói cái gì ?".
"Vậy để ta dùng phương pháp đơn giản nhất mà kể cho ngươi nghe". Hàn Tuấn đáp:
"Ngưá»i tên Diệp Thánh Khang đó, là hữu tâm nhân".
"Hữu tâm nhân ?" Phương Thiên Hào há»i, "Hữu tâm nhân là ý tứ gì đây ?".
- à tứ hữu tâm nhân, là nói đến loại ngưá»i trái tim không nằm bên ngá»±c trái, mà ở ngá»±c phải, thân thể cá»§a y má»—i má»™t cÆ¡ quan Ä‘á»u tương phản vá»›i ngưá»i thưá»ng.
Phương Thiên Hào ngẩn ngưá»i.
Qua má»™t hồi rất lâu, lão má»›i mở miệng nói, từng tiếng từng tiếng há»i Hàn Tuấn:
- Ngươi có phải muốn nói Lý Hoại cũng giống như Diệp Thánh Khang, cũng là hữu tâm nhân ?
"Äúng", Hàn Tuấn cÅ©ng gằn từng tiếng, "Bởi vì trừ chuyện đó ra, không còn cách nào khác để giải thích".
- Bởi vì Lý Hoại là hữu tâm nhân, cho nên tịnh không chết dưới đao của Nguyệt Thần, bởi vì đao của Nguyệt Thần tuy đâm vào tâm tạng của hắn, nhưng trái tim của hắn tịnh không nằm chỗ đó.
Phương Thiên Hào nhìn Hàn Tuấn chằm chằm:
- Có phải ý của ngươi là vậy không ?
- Phải.
Trái tim cá»§a má»™t ngưá»i nếu quả không sinh trưởng ở chá»— nó đáng lẽ nên tồn tại, cảm giác cá»§a ngưá»i đó đối vá»›i chính mình ra sao ?
- Hắn nhất định có cảm giác rất khoái lạc.
- Khoái lạc ? Tại sao lại có cảm giác khoái lạc ?
- Bởi vì chuyện đó là sai trái, mà sai trái thông thưá»ng khÆ¡i cho con ngưá»i rất nhiá»u thứ khoái lạc.
Lý Hoại hiện tại nhất định rất khoái lạc.
Hắn không chết, ngưá»i muốn hắn chết lại không ai biết hiện tại hắn Ä‘ang ở đâu.
Dưới tình huống như vầy, hắn nhất định khoái muốn chết.
Lệnh truy tầm đã phát hạ.
Các bá»™ khoái cao thá»§ từ các huyện các phá»§ các châu phụ cận Ä‘á»u đã đến.
“Phải bắt cho được Lý Hoạiâ€. Hàn Tuấn phát hạ mệnh lệnh:
“Hắn nhất định còn ở xung quanh đâu đây, bá»n ngươi không được do dá»±, bằng bất cứ giá nào phải bắt cho được hắnâ€.
Bá»n chúng tìm không ra.
Bởi vì Lý Hoại hiện tại Ä‘ang ngã lưng ở má»™t nÆ¡i mà cả trong má»™ng bá»n chúng cÅ©ng không nghÄ© ra được.
Tên Lý Hoại đó quả thật hư há»ng.
Hai chân Lý Hoại gát cao trên bàn, ngã ngưá»i thoải mái.
Kỳ quái thật, hắn thật sự là một nam tử hán, thậm chí có thể cho là một nam tử hán rất thô dã, nhưng đôi chân của hắn lại thon dài như chân nữ nhân, vừa trắng, vừa đầy đặn, lại vừa mịn màng.
Nghe hắn nói, có rất nhiá»u cô gái thích đôi chân cá»§a hắn muốn chết.
Lá»i nói cá»§a Lý Hoại tiên sinh, đương nhiên tịnh không thể hoàn toàn tin tưởng cho lắm, nhưng cÅ©ng tịnh không phải không có Ä‘iểm nào đáng tin.
Äịa phương này thật sá»± rất thích hợp để nằm ngá»§, không những thích hợp để nằm ngá»§, hÆ¡n nữa còn thích hợp để làm bất cứ chuyện gì, đủ thứ chuyện.
Chỗ này quả thật là quá tốt, quá thoải mái.
Má»™t tên nhá» hư há»ng như Lý Hoại, thật sá»± không xứng hợp vá»›i chá»— này.
Nhưng hắn cứ tới khơi khơi, cho nên mới không có ai nghĩ ra được.
Chỗ này thật ra là chỗ nào ?
Một cô gái khinh khinh xảo xảo đẩy cửa bước vào, khinh khinh xảo xảo bước tới trước mặt Lý Hoại, dùng đôi mắt ôn ôn nhu nhu, ôn ôn nhu nhu nhìn Lý Hoại, nhìn mặt hắn, nhìn đôi mắt hắn đang nhắm, nhìn đôi chân hắn.
Lý Hoại ngá»§ giống hệt như ngưá»i chết, nhưng bàn tay cá»§a ngưá»i chết đó bá»—ng thò ra.
Ngưá»i chết đó có thể quả thật không thành thật cho lắm, lại quả thật rất hư há»ng.
Tay cá»§a hắn càng không thành thật, càng rất hư há»ng, tay cá»§a hắn không ngá» lại mò vào nÆ¡i không nên mò tá»›i chút nào.
“Ngươi hưâ€. Cô gái lên tiếng, “Lý Hoại, tên tiểu lưu manh kia, ngươi quả thật là hoại tá»­ liá»…u, hư đáng chếtâ€.
Cô gái đó là ai ?
Nàng có quan hệ đặc biệt gì, tình cảm đặc biệt gì vá»›i Lý Hoại ? Tại sao dám ở lại bầu bạn vá»›i hắn trong tình huống nguy cấp như vầy ? Nàng có lá»±c lượng đặc biệt gì có thể bảo đảm sá»± an toàn cho hắn, làm cho ngưá»i ta không tìm ra hắn ?
“Ngươi quả thật là tiêu dao tá»± tạiâ€. Thiếu nữ đó nói:
“Ngươi không biết Hàn Tuấn và cha ta Ä‘ang sai ngưá»i tìm bắt ngươi sao ? Vì muốn bắt ngươi, cÆ¡ hồ đã khám xét má»—i má»™t tấc đất trong thành.
“Ta biết, ta đương nhiên biếtâ€. Lý Hoại đáp, “Nhưng ta không có má»™t chút lo lắngâ€.
- Sao vậy ?
- Bởi vì bá»n há» Ä‘á»u nghÄ© ngưá»i hận ta nhất là nàng, hÆ¡n nữa nàng còn là con gái cá»§a cha nàng, nếu quả bá»n chúng có thể tìm đến nÆ¡i đây, bá»n chúng đơn giản không còn là ngưá»i, mà quá»· sống.
Lý Hoại lần này đụng phải quỷ sống.
Ngưá»i thứ nhất Lý Hoại đụng phải là Hàn Tuấn, lúc gã đẩy cá»­a bước vào, Lý Hoại chừng như Ä‘ang nhìn thấy má»™t con quá»· sống, loại quá»· sống từ trên trá»i bị đày xuống.
Hàn Tuấn dùng má»™t ánh mắt ôn hòa tá»›i mức cÆ¡ hồ đồng tình nhìn con ngưá»i Ä‘ang kinh ngạc trước mặt mình.
“Ta biết khó có ai tưởng tượng ná»—i, kể cả ta cÅ©ng đã không thể tưởng ra đượcâ€. Hàn Tuấn thở dài:
“Bá»n ta Ä‘á»u đã nghÄ© cả cuá»™c Ä‘á»i này sẽ không còn gặp lại bá»™ mặt cá»§a các hạâ€.
Trên khuôn mặt vàng vàng hư há»ng mà khả ái cá»§a Lý Hoại, không ngá» còn lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i đặc biệt.
“Tiểu cô nương đó đâu ? Tiểu cô nương chuyên môn thích giết ngưá»i, tiểu cô nương xinh đẹp thần thần bí bí giáng hạ từ mặt trăng đó đâu ?†Lý Hoại há»i Hàn Tuấn:
“Nàng hôm nay có đến không ?â€.
- Không.
- Kỳ thực ta cũng biết nàng không đến.
- Ngươi biết ?
“Ta làm sao mà không biết ?†Lý Hoại thốt, “Nguyệt quang như Ä‘ao. Äao như nguyệt quang. Cái mạng này cá»§a ta gần bị Ä‘ao cá»§a nàng tống tiá»…n, ta làm sao mà không biết Ä‘ao cá»§a Nguyệt Thần cÆ¡ hồ đã lệ bất hư phát giống như “Tiểu Lý Phi Äao†năm xưa, ta làm sao mà không biết muốn Nguyệt Thần xuất thá»§ phải trả má»™t cái giá nặng tá»›i cỡ nào ?â€.
Thanh âm của Lý Hoại phảng phất cũng mang theo một thứ cảm tình kỳ quái.
- Äiểm quan trá»ng nhất, ta cÅ©ng biết Nguyệt Thần cÅ©ng như Tiểu Lý Thám Hoa năm xưa, má»—i lần giết ngưá»i, chỉ cần má»™t lần thất thá»§, tuyệt không tái phát.
“Cho nên ngươi nghÄ© hôm nay nàng tuyệt không trở lại ?†Hàn Tuấn há»i.
“Äúng, hôm nay nàng tuyệt không trở lạiâ€. Lý Hoại đáp:
“Bởi vì ngươi có má»i nữa cÅ©ng thỉnh không được, nàng cÅ©ng tuyệt không trở lại giết má»™t ngưá»i mà nàng đã từng giết qua má»™t lầnâ€.
- Ngươi nói không sai, ngươi hoàn toàn không sai, Nguyệt Thần hiện tại tuyệt đối là sát thủ ra giá cao nhất trên thế giới, hôm nay nàng đích xác không có tới đây.
Lý Hoại mỉm cưá»i.
- Nhưng ta tin rằng ngươi cũng nên biết hôm nay ta cũng không chỉ tới một mình.
- Ta biết.
Lý Hoại cưá»i:
- Ngươi đương nhiên không chỉ tới một mình, nếu quả ngươi hôm nay tới một mình, ngươi làm sao mà chạy thoát được.
Hàn Tuấn lại dùng ánh mắt ôn hòa đầy vẻ đồng tình hồi nãy nhìn hắn:
- Vậy ngươi có biết ta hôm nay mang ngưá»i nào tá»›i không ?
- Ta không biết.
Lý Hoại đương nhiên không biết, Lý Hoại cũng nghĩ không ra.
Còn có ai có thể nghĩ ra ?
Không ai có thể nghÄ© ra tổng bá»™ đầu Hình bá»™ danh chấn thiên hạ “Thiết Há»a Phán Cung†Hàn Tuấn chỉ vì má»™t tiểu tá»­ nhá» tuổi vô danh mà lẳng lặng xuất động không biết bao nhiêu cao thá»§ nhất lưu trong giang hồ.
Tất cả những cao thá»§ có quah hệ tá»›i Lục Phiến Môn và quan phá»§ Hình bá»™, lần này cÆ¡ hồ Ä‘á»u xuất động toàn bá»™, chừng như giống hệt trong trò ảo thuật, từ bốn phương tám hướng Ä‘á»u đổ vá» SÆ¡n Thành này, nÆ¡i mà Lý Hoại cÅ©ng đã nhận là má»™t địa phương nhá» xíu bình an nhất trên toàn thế giá»›i. Lý Hoại lần này có thể quả thật rất xấu số.
Không cần biết là loại ngưá»i nào, không cần biết là trong tình huống nào, nếu quả đụng phải đám cao thá»§ mà Lý Hoại đụng phải ngày hôm nay, Ä‘á»u không còn đưá»ng chạy như nhau.
Cả tử lộ cũng không có.
Bởi vì có đám ngưá»i không muốn hắn chết quá sá»›m.
Cầu sinh không được, cầu tử cũng không được. Lý Hoại phải ứng biến làm sao ?
Lý Hoại nếu quả hoàn toàn không có biện pháp, thì Lý Hoại không phải là Lý Hoại.
Lý Hoại đột nhiên làm má»™t chuyện mà ai ai cả trong má»™ng cÅ©ng tưởng không được, đặc biệt là Khả Khả, cả trong giấc má»™ng đáng sợ nhất cá»§a nàng cÅ©ng Ä‘á»u không tưởng tượng ná»—i.
Tay của nàng đột nhiên bị nắm giữ, bị Lý Hoại nắm giữ.
Tay cá»§a nàng đương nhiên thưá»ng hay bị Lý Hoại nắm giữ. Toàn thân trên dưới cá»§a nàng có bao nhiêu chá»— cÅ©ng Ä‘á»u thưá»ng hay bị Lý Hoại nắm giữ.
Nhưng lần này không giống những lần trước.
Lý Hoại lần này không ngỠđã dùng một chiêu lợi hại nhất trong Thất Thập Nhị Lộ Tiểu Cầm Nã Thủ để nắm giữ tay nàng.
Tay cá»§a nàng chừng như đột nhiên bị má»™t gá»ng kìm sắt bấu bóp, đột nhiên nàng nghe Lý Hoại nói:
- Các vị hiện tại đã có thể bắt đầu chúc mừng ta, bởi vì ta đã không thể chết được.
Nụ cưá»i cá»§a Lý Hoại quả thật quá khả ố.
“Bởi vì các vị đương nhiên Ä‘á»u không chịu để vị Phương đại tiểu thư trẻ trung mỹ miá»u này đột nhiên chết Ä‘i, cho nên ta đại khái cÅ©ng có thể được tiếp tục sốngâ€. Lý Hoại thốt:
“Nếu quả ta có chết, Khả Khả tiểu thư cÅ©ng sống không đượcâ€.
Lý Hoại thở dài một hơi:
- Äiểm này ta tin các vị nhất định Ä‘á»u hiểu rõ như ta.
Thứ lá»i nói vô sỉ hạ lưu thô bỉ đó, không ngá» lại phát ra từ miệng Lý Hoại, Khả Khả quả thật không dám tin vào lá»— tai chính mình.
Không những nàng không tin, ngưá»i khác càng không tin.
Mặt mày Phương lão bản vào giây phút đó đã biến thành màu gan heo.
“Tên tiểu lưu manh kia, ngươi không phải là ngưá»i, ngươi dám làm chuyện như vậy sao ?†Phương Thiên Hào cả giận:
“Con gái cá»§a ta đối đãi vá»›i ngươi ra sao, ngươi sao lại dám làm như vậy vá»›i nó ?â€.
“Không có gì kỳ quái cảâ€. Lý Hoại tâm ôn khí hòa giảng giải:
“Lý Hoại ta, vốn là má»™t kẻ hư há»ng, vốn là hư há»ng đáng chết, nếu quả ta không làm được chuyện này, má»›i gá»i là kỳ quáiâ€.
Hắn cúi đầu, thái độ rất ưu nhã.
“Ta tin các vị nhất định hiểu rõ tình huống hiện tạiâ€. Lý Hoại thốt:
“Cho nên ta cÅ©ng tin các vị nhất định để ta chạy thoátâ€.
Hắn lại nói:
- Lý Hoại là gì chứ ? Lý Hoại chỉ bất quá là một tên khốn kiếp, làm sao có thể dùng mạng của Khả Khả tiểu thư để đổi lấy mạng của tên khốn kiếp Lý Hoại này ?
Lý Hoại nói:
- Như vậy ta tin rằng ta hiện tại đã có thể nói má»™t lá»i từ biệt hẹn gặp lại các vị.
Sau đó, Lý Hoại quả nhiên đã chào tạm biệt đám cao thủ võ lâm hạng nhất đang bao vây hắn vào tử địa.
Hắn không ngá» quả nhiên thái thái bình bình bước ra khá»i nÆ¡i long đàm hổ huyệt đó.
Äiểm này cả hắn cÅ©ng cÆ¡ hồ không dám tin là thật.
Trong tay hắn tuy có con tin, Phương Thiên Hào tuy yêu thương con gái lão cực kỳ, nhưng hắn không nên thoát thân dễ dàng như vậy.
Cho dù trong tay hắn có con tin, cÅ©ng có thể nghÄ© ra hàng đống biện pháp đối phó hắn, hà huống, ngưá»i khác đối vá»›i sá»± sinh tá»­ tồn vong cá»§a đứa con gái minh châu cá»§a Phương đại lão bản cÅ©ng tịnh không nhất định phải lo lắng gì.
Bá»n chúng vì sao lại để Lý Hoại chạy thoát ?
Äiểm đó ai ai cÅ©ng Ä‘á»u không hiểu.
Khoái mã phóng điên cuồng, Sơn Thành xa dần, mỠxa.
Sơn Thành đã xa.
SÆ¡n Thành tuy đã xa, minh nguyệt vẫn còn có thể thấy, vẫn là má»™t minh nguyệt tròn trịa như thấy ở SÆ¡n Thành. Ãnh trăng lúc này đương nhiên không bén như Ä‘ao. Lúc này, ánh trăng lợt lạt như mặt nước.
Ãnh trăng lợt lạt, xuyên qua song cá»­a sổ ná»­a kín ná»­a hở, đùa nhẹ khí lạnh núi rừng vào gian tiểu ốc đó.
Căn nhà gỗ giữa đồi núi, Lý Hoại đang ở trong căn nhà gỗ đó.
Khả Khả đương nhiên cũng ở trong nhà.
Ngưá»i nàng Ä‘ang đứng trước má»™t lò lá»­a cháy hừng há»±c, lò lá»­a chiếu rá»i bá» má đỠhồng cá»§a nàng.
Mặt Lý Hoại lại trắng nhợt, trên mặt không có má»™t chút vẻ hư há»ng, cả nụ cưá»i phá phách trên mặt cÅ©ng không còn.
Hắn không ngỠchừng như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Bởi vì hắn không hiểu, lại chừng như có bá»™ dạng đã biết má»™t chút, bởi vì lúc hắn đào thoát, hắn xem chừng đã thấy má»™t bóng trắng nhạt nhẽo, bóng trắng nhạt nhẽo giống như ánh trăng, lướt qua bên thân ngưá»i hắn, không khác gì ánh trăng và gió núi nhẹ nhàng lướt qua ngưá»i hắn.
Hắn quả thật thấy bóng ngưá»i đó như vậy, bởi vì lúc đó hắn cÅ©ng nghe được má»™t ngưá»i, má»™t nữ nhân dùng thanh âm mỹ miá»u mảnh mai như ánh trăng:
- Bá»n ngươi Ä‘á»u phải đứng yên, để cho Lý Hoại Ä‘i ...
Lý Hoại không phải đang nằm mộng, từ lúc hắn còn rất bé, đã không còn nằm mộng.
Hắc quả thật đã nghe được thanh âm ngưá»i đó nói.
Nhưng hắn lại càng không hiểu.
Nếu quả thật hắn có thể dễ dàng chạy thoát như vậy là nhỠNguyệt Thần chặn đứng truy binh giùm hắn, thì Nguyệt thần tại sao lại phải làm như vậy ?
Ãnh lá»­a lấp lóe, càng ngày càng đỠrá»±c.
“Ta đã quyết định†Khả Khả bỗng thốt:
“Ta hoàn toàn đã quyết định, tuyệt đối đã quyết định ...â€.
Giá»ng nói cá»§a nàng rất kỳ quái.
“Nàng quyết định cái gì ?†Lý Hoại há»i.
“Ta đã quyết định làm má»™t chuyệnâ€. Khả Khả đáp:
“Ta quyết định phải làm chuyện làm cho ngươi vui vẻ thoải mái phi thưá»ng, hÆ¡n nữa đối vá»›i ta lại càng cảm kích phi thưá»ngâ€.
- Chuyện gì ?
Khả Khả dùng ánh mắt chứa chan tình cảm phi thưá»ng nhìn gã nam nhân đó, nhìn rất lâu, sau đó dùng má»™t thứ thanh âm chứa chan tình cảm phi thưá»ng mà đáp lá»i hắn:
- Ta biết sau khi ngươi nghe ta nói, nhất định sẽ cảm động phi thưá»ng, ta chỉ hy vá»ng sau khi ngươi nghe được, đừng có khóc, đừng cảm động đến mức phải chảy nước mắt.
- Nàng đừng lo, ta không khóc đâu.
- Ngươi thế nào cũng khóc.
Lý Hoại chịu thua:
- ÄÆ°á»£c, không cần biết sau khi ta nghe có bị nàng làm cảm động thành bá»™ dạng nào Ä‘i nữa, nàng ít ra cÅ©ng nên kể chuyện gì nàng đã quyết định làm cho ta nghe Ä‘i chứ.
â€œÄÆ°á»£c, ta kể cho ngươi ngheâ€. Bá»™ dạng cá»§a Khả Khả quả thật đã có hạ quyết tâm:
“Ta quyết định tha thứ cho ngươiâ€.
Nàng dùng thứ thái độ kiên quyết cơ hồ giống như lúc Gia Cát Lượng hạ quyết tâm phải giết Mã Tốc mà nói:
- Không cần biết ngươi đối vá»›i ta ra sao, ta đã quyết tâm tha thứ cho ngươi, bởi vì ta biết ngươi cÅ©ng có ná»—i khổ cá»§a ngươi, bởi vì ngươi cÅ©ng còn muốn sốngâ€.
Nàng bỗng chạy tới, ôm cổ Lý Hoại.
“Ngươi cÅ©ng bất tất phải giải thíchâ€. Khả Khả thốt:
“Ta đã tha thứ cho ngươi, ngươi bất tất phải giải thíchâ€.
Lý Hoại không giải thích.
Có những lá»i mình không muốn nói, cÅ©ng không thể nói, ngưá»i khác lại nói giùm mình, bởi vì những lá»i đó chính là lá»i ngưá»i khác muốn nghe, cÅ©ng là lá»i muốn mình nghe.
- Ta biết ngươi tuyệt không phải là ngưá»i vong ân phụ nghÄ©a, lấy oán báo ân, ngươi làm vậy vá»›i ta, chỉ bất quá muốn sống còn.
Khả Khả giải thích giùm Lý Hoại.
- Không cần biết là bất cứ ngưá»i nào trong tình huống ngươi gặp, Ä‘á»u làm như ngươi. Má»™t ngưá»i nếu còn muốn nắm tay ngưá»i mình yêu thương, tất phải muốn sống còn.
Khả Khả cưá»i vui sướng:
- Trong tình huống đó, ngươi nếu không dùng phương pháp đó để mang ta bỠchạy, thì còn dùng được phương pháp nào khác nữa chứ ?
Nụ cưá»i cá»§a nàng càng lúc càng thá»a mãn:
- Cho nên ta không thấy kỳ quái chút nào, bởi vì ta hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi quả thật là một tên lưu manh phá hoại, cũng may ta cũng không phải là tốt đẹp gì.
Nụ cưá»i cá»§a nàng càng toe toét, bởi vì lá»i nàng nói chính là những lá»i chính nàng thích nghe nhất.
Cho nên nàng căn bản không chú ý đến trong tròng mắt của Lý Hoại đã xuất hiện một bóng trắng lợt lạt.
Có phải ngưá»i từ trong trăng giáng hạ lại đã xuất hiện ? HÆ¡n nữa đã xuất hiện trước mắt Lý Hoại ?
“Ta phải Ä‘iâ€. Lý Hoại chợt thốt.
“Ngươi phải Ä‘i ?†Khả Khả giật mình há»i, “Ngươi phải Ä‘i đâu ?â€.
- Ta không biết.
- Ngươi vì sao lại phải đi ?
- Ta không biết.
- Ngươi cái gì cũng không biết sao ?
“Äúng, ta cái gì cÅ©ng không biếtâ€. Lý Hoại đáp:
“Ta chỉ biết hiện giá» ta nhất định phải Ä‘iâ€.
Tên hư há»ng Lý Hoại đó vốn là má»™t ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại trên mặt không ngá» lại có biểu tình si si ngốc ngốc, cả ánh mắt cá»§a hắn cÅ©ng dâng đầy thứ biểu tình đó.
-- Bóng ngưá»i áo trắng giống như trong má»™ng đó, đương nhiên cÅ©ng còn trong mắt hắn như trước.
Khả Khả nhìn hắn, xem chừng giống như má»™t ngưá»i Ä‘ang chìm dưới nước thấy má»™t khúc cây Ä‘ang muốn bấu víu, bá»—ng bị sóng nước xô dạt.
Nàng lần theo ánh mắt của Lý Hoại mà nhìn ra ngoài cửa.
Nàng hoàn toàn vô năng vô lực.
Ãnh trăng bên ngoài cá»­a như mặt nước.
Dưới trăng có ngưá»i, bạch y nhân, ngưá»i giữa sương khói trăng nước sÆ¡n thôn.
Ngưá»i tÄ©nh lặng.
Thậm chí so với sơn thôn trong sương khói trăng nước còn tĩnh lặng hơn, chỉ tĩnh lặng nhìn Lý Hoại.
Y không nói một tiếng.
Nhưng Lý Hoại lại giống như nghe thấy một thứ chú ngữ thần bí.
Y không ra dấu, cả động cũng không động.
Nhưng Lý Hoại lại giống như đã tiếp thụ một thứ ma lực hấp dẫn thần kỳ nhất giữa thiên địa.
Y không kêu Lý Hoại đi theo y.
Nhưng Lý Hoại đã rá»i bá» nữ nhân đáng yêu nhất bên ngưá»i mà bước qua, bước vào dưới ánh trăng lạnh lẽo như mặt nước, bước vá» phía y.
Lần này Lý Hoại xem chừng không có má»™t chút hư há»ng, không những không hư, hÆ¡n nữa còn nghe lá»i còn hÆ¡n cả đứa trẻ nghe lá»i nhất.
Tên hư há»ng nhất lại có bá»™ dạng này trước mặt má»™t ngưá»i, có lẽ đó là ná»—i bi ai lá»›n nhất cá»§a đám hư há»ng.
- Ta tịnh không kêu ngươi tới.
- Ta biết.
- Ngươi vì sao lại phải tới ?
- Ta không biết.
- Ngươi biết được cái gì ?
“Ta chỉ biết hiện tại ta đã tá»›i đây, ta cÅ©ng biết ta má»™t khi đã tá»›i đây thì không thể Ä‘i được nữaâ€. Lý Hoại đáp.
- Không cần biết ở đây là chá»— nào, ngươi Ä‘á»u không Ä‘i ?
- Ta tuyệt không đi.
- Ngươi không hối hận ?
- Ta tuyệt không hối hận, chết cũng không hối hận.
Cho nên Lý Hoại đã đi đến thế giới đó.
Thế giá»›i đó là má»™t thế giá»›i từ xưa đến nay chưa có ngưá»i đến, cÅ©ng không thuá»™c vá» loài ngưá»i.
Trong thế giá»›i xa xăm vừa thần bí vừa mỹ lệ đó, tất cả má»i thứ Ä‘á»u thuá»™c vá» trăng.
Không có ai biết nó ở đâu.
Không có ai biết ở đó hình thái và phong mạo của sông núi ra sao.
Thậm chí không có ai biết nó tồn tại.
Cho nên Lý Hoại từ nay vá» sau đã ly khai thế giá»›i loài ngưá»i.
Tuyết xuân đã tan, trên núi cao đã có dòng suối trong vắt chảy xuống.
Nhưng ở đỉnh núi thâm sÆ¡n mịt mùng mây trắng, tuyết vẫn còn tồn Ä‘á»ng từ bao Ä‘á»i. Vẫn lóe sáng ánh ngân quang.
Trong thế giá»›i má»™t màu trắng bạc đó, vạn sá»± vạn vật Ä‘á»u rất ít có biến hóa, thậm chí có thể nói không có biến hóa.
Chỉ có sinh mệnh mới có biến hóa.
Nhưng ở nơi đó, cơ hồ hoàn toàn không có sinh mệnh.
Lúc Lý Hoại đến nơi đó, đã cảm thấy được điểm đó.
Hắn không để ý tới.
Bởi vì hắn đã có một thứ cảm tình thần bí mà trong mộng cũng không tưởng nỗi, cũng có một nữ nhân hắn chưa bao giỠmộng tưởng qua, đã giúp hắn đạt được một sinh mệnh mới.
Hắn đã mang sinh mệnh đến thế giới đó.
Nhưng sáng sá»›m hôm nay đối vá»›i Lý Hoại mà nói, tất cả vạn sá»± vạn vật giữa thiên địa Ä‘á»u đã bị há»§y diệt.
Lý Hoại đã trải qua má»™t trăm mưá»i bảy ngày ở đây, má»™t ngàn bốn trăm lẻ bốn canh giá».
Má»—i má»™t ngày, má»—i má»™t canh giá», má»—i má»™t khắc, Ä‘á»u nồng nàn nhu tình mật ý không rá»i.
Trăng tịnh không lạnh.
Sá»± ấm áp dịu dàng cá»§a ánh trăng bá»n phàm phu tục tá»­ vÄ©nh viá»…n vô phương lãnh há»™i được.
Lý Hoại tá»± hào, cÅ©ng tá»± kiêu, bởi vì hắn đã đón nhận được cái ngưá»i khác vô phương đón nhận.
Bảo kiếm có hai cạnh, má»—i má»™t chuyện Ä‘á»u có hai mặt chính phản.
Äạt được vật mình trân quý nhất, thông thưá»ng cÅ©ng có thể đánh mất vật mình trân quý nhất. Mình đạt được càng nhiá»u vật quý, đánh mất thông thưá»ng cÅ©ng càng nhiá»u hÆ¡n.
Trong trăm ngàn thứ nhu tình, Lý Hoại thưá»ng đột nhiên có cảm giác mình đã có má»™t ná»—i thống khổ từ đó đến giá» chưa từng có.
Hắn sợ mất.
Hắn sợ mất nữ nhân yêu thương nhất trong sinh mệnh hắn.
Từ lúc ban đầu, hắn đã có một thứ cảm giác sớm muộn gì hắn cũng mất nàng.
Sáng sớm hôm nay, cảm giác đó của hắn đã linh nghiệm.
Sáng sá»›m hôm nay, cá»±c kỳ tÄ©nh mịch, cá»±c kỳ lạnh, cá»±c kỳ đẹp, hoàn toàn không khác gì má»™t trăm mưá»i bảy buổi sáng sá»›m trước đây.
Äiểm khác biệt là, sáng sá»›m hôm nay, đã không còn ai bên cạnh Lý Hoại.
Ngưá»i đâu ?
Ngưá»i đã Ä‘i, Ä‘i như giấc má»™ng, như làn khói, như hÆ¡i sương.
Không để lại má»™t lá»i, không để lại má»™t chữ, như vậy mà Ä‘i.
-- Nàng thật sự đi như vậy sao ?
Thật, má»—i chuyện Ä‘á»u thật, tình cÅ©ng thật, má»™ng cÅ©ng thật, tụ cÅ©ng thật, ly cÅ©ng thật.
Giữa nhân thế có cái gì chân thật hơn so với ly biệt ?
Lý Hoại bắt đầu hư.
Lý Hoại ăn, Lý Hoại uống, Lý Hoại ghẹo, Lý Hoại bài bạc, Lý Hoại say. Hắn ăn, ăn không vô, hắn bài bạc, bài bạc không thắng, hắn ghẹo gái, cÅ©ng có ngưá»i khác ghẹo gái cá»§a hắn.
Cho nên hắn chỉ còn say. Nhưng làm sao say ? Có nguyện say hoài không tỉnh, đó cũng chỉ bất quá là giấc mộng của thi nhân.
Có ai có thể say hoài không tỉnh chứ ?
Lúc tỉnh dậy, liá»n có hư không và tịch mịch như cÆ¡n gió lạnh quất vào mặt, còn ai có thể hiểu chứ ?
Má»™t lãng tá»­ không có cá»™i rá»…, luôn hy vá»ng có chút cá»™i rá»… thuá»™c vá» mình.
Cho nên Lý Hoại lại quay trở lại Sơn Thành.
Sơn Thành nho nhỠđó cũng giống như tuyết trắng cổ xưa trên đỉnh núi không bao giỠtan chảy, luôn luôn rất ít có biến hóa.
Nhưng lần này khi Lý Hoại quay vá», đã hoàn toàn biến đổi.
Sơn Thành đã biến đổi.
Vẫn là vùng núi xa xôi, đá trắng cây xanh hoa đỠcát vàng dưới núi vẫn còn đó.
Nhưng Sơn Thành đã không còn.
Ngưá»i trong SÆ¡n Thành cÅ©ng không còn.
Tòa thành đó phảng phất từ xa xưa cho đến nay đã luôn luôn tồn tại trong tâm trong mắt Lý Hoại. Sơn Thành vĩnh viễn còn tồn tại đó, hôm nay đã đột nhiên không còn.
Sơn Thành không ngỠđã biến thành một tòa tử thành.
Má»™t con gà chết, má»™t con chó chết dở, má»™t cái lá rụng bị gió đẩy đưa trên con đưá»ng cát vàng tÄ©nh lặng như chết, tiếng song cá»­a gãy “cá»™p cá»™p†va đập, má»™t cái lò lá»­a nguá»™i lạnh, má»™t hồ rượu rá»›t tan tàn, nồi lật úp trên đất, không có cái bánh bao nào.
Ngưá»i cÅ©ng đã gần chết như con chó.
Ngưá»i đó là ngưá»i duy nhất Lý Hoại thấy được khi hắn quay trở vá» SÆ¡n Thành.
Hắn nhận ra ngưá»i đó, hắn đương nhiên nhận ra ngưá»i đó.
Bởi vì ngưá»i đó là Trương lão đầu chá»§ tiệm bán bánh bao.
- NÆ¡i đây tại sao lại biến thành như vầy ? Má»i ngưá»i ở đây đâu rồi ? Chuyện gì mà ra nông ná»—i như vầy ?
Lý Hoại phí công tra há»i Trương lão đầu, vẫn há»i không ra má»™t kết quả nào.
Trương lão đầu đã giống như con chó ngoài đưá»ng kia, đói đến mức xem chừng sắp chết tá»›i nÆ¡i.
Lý Hoại Ä‘em hết tất cả đồ ăn thức uống trong gói hành lý cho ngưá»i và chó ăn, cho nên hiện tại chó đã bắt đầu có thể rên ư á»­, ngưá»i cÅ©ng bắt đầu có thể nói.
Chỉ đáng tiếc lá»i ngưá»i nói chỉ có má»™t chữ. Tuy chữ đó lão không ngừng lặp lại, cÅ©ng vẫn chỉ có má»™t chữ, má»™t chữ “khảâ€:
- Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả ...
Chữ đó lão nói đi nói lại không ngừng, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, cũng không biết còn muốn nói bao nhiêu lần.
Lý Hoại thiếu Ä‘iá»u muốn nhảy dá»±ng.
Hắn đã rất lâu không nghe đến cái tên đó, Trương lão đầu vì sao lại muốn lặp Ä‘i lặp lại không ngừng gá»i tên nàng ?
Sơn Thành đã chết, trong tử thành đó, trừ Trương lão đầu ra, không còn có ai khác có thể may mắn sống sót.
“Khả Khảâ€, Lý Hoại há»i, “Nàng còn sống không ?â€.
Trương lão đầu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt già nua si ngốc mê mang, đột nhiên lóe qua một ánh sáng.
Vì vậy Lý Hoại chung quy lại gặp được Khả Khả.
Phương gia hậu viên đã trở thành hoang vu, trong đình viện hoang vu, giữa đình đài lạnh lẽo, nơi sâu hút cây cỠđiêu linh, có căn nhà tùng mộc tiểu trúc ba gian.
Äêm đã rất khuya.
Trong hoang viên chỉ có một ánh đèn.
Lý Hoại từ chỗ Trương lão đầu đi tới, nhìn thấy căn nhà nhỠđó.
Äèn trong nhà, ngưá»i dưới đèn.
Má»™t ngưá»i ốm o cÆ¡ hồ hoàn toàn biến hình, má»™t khuôn mặt trắng nhợt si mê.
Khả Khả.
- Lý Hoại, ngươi là tên tiểu quỷ, ngươi quả thật hư đáng chết.
Miệng cá»§a nàng, lặp Ä‘i lặp lại ba câu đó không ngừng, tâm cá»§a nàng đã hoàn toàn tan vỡ, vạn sá»± vạn vật trên thế gian cÅ©ng Ä‘á»u đã tan vỡ thành từng mảnh nhá» theo tâm nàng. Trừ ba câu đó ra, nàng đã vô phương liên tưởng đến bất cứ cái gì khác trên thế gian này.
Má»™t ngưá»i tim tan vỡ, tư tưởng cÅ©ng theo đó mà tan vỡ.
Tâm Lý Hoại cÅ©ng tan vỡ, nhưng trên mặt hắn lại vẫn mang theo nụ cưá»i vừa khả ái vừa khả hận muôn thuở.
Giây đó phút đó tình đó cảnh đó, hắn không cưá»i thì còn có thể làm gì, muốn hắn khóc sao ?
“Khả Khả, ta là Lý Hoại, ta là tên tiểu quá»· hư há»ng đáng chết, ta đã hư há»ng đến mức cả ta cÅ©ng muốn chết Ä‘i cho rồiâ€. Lý Hoại thốt:
“Hư há»ng đến mức này, đã không còn có thể tìm ra ngưá»i thứ hai hư há»ng như vậy, cho nên ta tin rằng nàng nhất định còn nhận ra taâ€.
Khả Khả lại xem chừng hoàn toàn không nhận ra hắn.
Khả Khả nhìn hắn, xem chừng đang nhìn một bóng dáng nàng chưa từng gặp mặt.
Lối nhìn cá»§a Khả Khả, căn bản không giống nhìn má»™t ngưá»i, mà chừng như Ä‘ang nhìn má»™t đống phân chó.
Sau đó Khả Khả lại tát.
Cái tát đó quả thật đã đập vào mặt Lý Hoại, Lý Hoại vẫn cưá»i, còn cưá»i rất thoải mái.
- Nàng còn nhận ra ta, ta biết nàng nhất định còn nhận ra, nếu không nàng không đánh ta.
“Ta nhận ra ngươi ?†Bá»™ dạng cá»§a Khả Khả vẫn còn si si mê mê, “Ta nhận ra ngươi ?â€.
Lý Hoại gật đầu.
Lúc hắn gật đầu, hắn đã nhận thêm một cái tát.
Hắn thích bị nàng đánh, cho nên hắn mới chịu đựng mấy cái tát của nàng.
Hắn cũng biết cho dù nàng có tát hắn tám trăm bảy chục lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đòn.
Bởi vì đó là những cái tát si mê cuồng Ä‘iên. Lúc cái tát thứ ba cá»§a Khả Khả tiểu thư chạm đến mặt hắn, ngón tay cái cá»§a nàng cÅ©ng đồng thá»i Ä‘iểm lên “Nghênh Hương huyệt†dưới mÅ©i hắn.
Vì vậy Lý Hoại lại hư há»ng.
Khách sảnh cổ lão, đình viện thâm trầm, trong vẻ lạnh lẽo thê lương vẫn mang đậm một thứ ý tứ trang nghiêm tôn kính khó nói.
Hồng mai vạn điểm, phòng ốc hàng hàng, đình đài lâu các lớp lớp, giữa không gian lẫn lộn đó, một lão nhân tịch mịch ngồi một mình dưới mái vòm, phảng phất đã cách biệt với thế giới đó lâu rồi.
Tịnh không phải thế giới đó phải cách biệt lão, mà là lão muốn cách biệt thế giới đó.
Một lão nhân cao lớn uy mãnh, cũng đầu tóc bạc trắng như lão ta, cước bộ cơ hồ khinh xảo như ly miêu, đang đi xuyên qua tiểu viện nhuộm đầy tuyết trắng.
Trên tuyết cơ hồ hoàn toàn không lưu hạ một dấu chân.
Lão nhân cao lá»›n uy mãnh Ä‘i đến trước mặt lão ta, đột nhiên phảng phất đã biến thành nhá» bé Ä‘i rất nhiá»u.
- Bá»n tôi đã có tin tức cá»§a thiếu gia.
“Dẫn hắn vỠđâyâ€. Lão nhân tịch mịch, trong ánh mắt già nua đột nhiên phát sáng, “Không cần biết hắn Ä‘ang ở đâu, không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, ngươi nhất định phải mang hắn vá»â€.
Lý Hoại lần này quả thật hư há»ng đến mức chính hắn cảm thấy kỳ diệu. Hắn chưa bao giá» tưởng tượng được hắn cÅ©ng có má»™t ngày rÆ¡i vào tình huống hư há»ng như vầy.
Bị má»™t cô gái dùng má»™t phương pháp không quang minh cÅ©ng không lá»—i lạc Ä‘iểm vào “Nghênh Hương huyệt†dưới mÅ©i, đã là má»™t chuyện hư há»ng hết sức.
Càng tệ hÆ¡n, cô gái đó còn là cô gái hắn tín nhiệm nhất, hÆ¡n nữa còn bị nàng Ä‘iểm cả mưá»i bảy, mưá»i tám huyệt đạo khác trên ngưá»i.
Cho nên lần hư há»ng này không thể có lần nào so sánh ná»—i đối vá»›i Lý Hoại tiên sinh, hiện tại cÅ©ng chỉ còn nước quy quy cá»§ cá»§ thành thật ngồi trên cái ghế gần lò lá»­a đỠrá»±c, đợi ngưá»i ta đến tu chỉnh hắn.
Có ai có thể đến tu chỉnh hắn ? Làm sao để tu chỉnh hắn ?
- Khả Khả, nàng vì sao lại đối với ta như vầy ?
- Ta hận ngươi, hận ngươi tới chết.
- Ta đã làm chuyện gì đắc tội với nàng ?
- Ngươi căn bản vốn không phải là ngưá»i, là con quá»· sống, cho nên ngươi cÅ©ng chỉ thích nữ quá»· sống đến từ mặt trăng.
Lý Hoại cưá»i, cưá»i hư há»ng.
Lúc đó hắn không ngá» còn có thể nở nụ cưá»i, cÅ©ng thật là chuyện làm cho ngưá»i ta không thể không phục.
- Ngươi cưá»i cái gì ?
- Ta cưá»i nàng, nguyên lai là nàng Ä‘ang ghen.
Kỳ thá»±c hắn không nên cưá»i.
Kỳ thá»±c hắn cÅ©ng nên biết sá»± ghen tuông cá»§a con gái tuyệt đối không phải là má»™t chuyện có thể cưá»i.
Con gái Ä‘ang ghen tuông thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u có thể ăn cả mạng ngưá»i.
Lý Hoại lần này cũng biết cái mạng của hắn sẽ sớm bị tống điệu, bởi vì hắn đã thấy Phương lão bản và Hàn Tuấn từ bên ngoài bước vào.
Hàn Tuấn không ngá» cÅ©ng Ä‘ang cưá»i.
Gã đương nhiên có lý do nên cưá»i, vụ trá»ng án hoàng khố bị mất vàng, hiện tại cuối cùng đã có thể kết liá»…u.
Thủ phạm chính ăn cắp vàng ròng, hiện tại coi như đã bị trói mình quy án.
Lý Hoại dùng một thứ thanh âm rất ôn nhu chưởi thỠtoáng lên:
- Con rùa đen ngươi, ngươi trộm số vàng đó, lại muốn bắt ta chịu tội cho ngươi, ta cũng có thể tha thứ cho ngươi, bởi vì nếu quả ta là ngươi, ta không chừng cũng làm như vậy, nhưng ngươi vì sao phải nhất định muốn lấy mạng ta ?
- Bởi vì ngươi hư há»ng.
Hàn Tuấn từ hồi năm tuổi chưa bao giá» cưá»i được như vậy:
- Ngưá»i hư há»ng nhu ngươi, nếu quả không chết, sau này ta có ngày được ngá»§ yên được sao ?
Phương lão bản đương nhiên cÅ©ng cưá»i.
Lý Hoại nhìn lão, đột nhiên dùng một thanh âm rất thần bí nói với lão:
- Nếu quả ta là lão, hiện tại ta nhất định cưá»i không nổi.
- Tại sao ?
Thanh âm cá»§a Lý Hoại càng nhá», càng thần bí:
- Lão có biết con gái của lão có con không ?
Nụ cưá»i cá»§a Phương lão bản lập tức cứng đơ, xoay tay tát vào mặt hắn má»™t chưởng.
Nụ cưá»i trên mặt Lý Hoại vẫn không biến chuyển.
"Lão đánh ta cũng không có gì, chỉ tiếc lão vĩnh viễn đánh không được đứa nhỠtrong bụng con gái lão". Lý Hoại thốt:
"Nàng hận ta như vậy, hại ta như vầy, bởi vì đã có mang với ta, ta lại không để ý tới nàng".
Mặt Phương Thiên Hào xanh dá»n, chợt xoay ngưá»i xông ra ngoài.
Nụ cưá»i cá»§a Lý Hoại càng hư há»ng, hắn biết lão muốn kiếm con gái để há»i cho rõ, hắn cÅ©ng biết thứ chuyện đó nhảy xuống sông biển cÅ©ng rá»­a không sạch.
Lỡ có mang, hÆ¡n nữa lại là đứa con hư há»ng cá»§a tên lưu manh, tiểu cô nương nếu quả bị gia gia bắt được, tình huống đó cÅ©ng không đẹp đẽ gì.
Lý Hoại có cảm giác mình cuối cùng cũng báo thù được một chút.
Lý Hoại quả thật là hư há»ng, nhưng hắn báo thù thông thưá»ng Ä‘á»u không dùng tá»›i thứ phương pháp tàn khốc ác độc đó.
Hắn không phải là loại ngưá»i như vậy.
Chỉ tiếc khi má»™t ngưá»i Ä‘ang xui xẻo, chừng như mưa gió sấm sét không bao giá» ngừng đổ lên ngưá»i hắn.
Phương Thiên Hào vốn đã xông ra ngoài, không hiểu sao đột nhiên lại quay trở lại.
Vừa quay trở lại, biểu tình trên mặt xem chừng không khác gì đụng phải ôn thần.
Lý Hoại nhìn không ra tình huống bên ngoài, nhưng cho dù hắn có nghĩ tới lòi con mắt cũng nghĩ không ra bên ngoài đã phát sinh ra chuyện gì mà làm cho Phương Thiên Hào giật mình như vậy.
Dưới tình cảnh hiện tại cá»§a Phương Thiên Hào, chuyện có thể làm cho lão thất kinh thành ra bá»™ dạng như vậy quả thật không có nhiá»u.
Tâm hiếu kỳ cá»§a Lý Hoại giống như xuân tâm cá»§a má»™t thiếu nữ mưá»i bảy bắt đầu phát động trong má»™t ngày xuân.
Bên ngoài cá»­a có cái gì ? Chuyện gì đã phát sinh ? Không những Lý Hoại nghÄ© không ra, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u nghÄ© không ra.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u bắt đầu khẩn trương.
"Ngưá»i nào ?" Hàn Tuấn trầm giá»ng, như mÅ©i tên phóng ra ngoài, tả quyá»n hữu chưởng múa may, phát ra toàn những chiêu trí mệnh.
Nghĩ không ra ngay lúc đó gã cũng đột nhiên thoái lui trở lại, bộ dạng quay trở vỠkhông khác gì Phương Thiên Hào, trên mặt cũng ngập tràn biểu tình kinh hoàng sợ hãi.
Sau đó ngoài cửa có một lão nhân cao lớn uy mãnh râu tóc bạc trắng từ từ bước vào nhà.
Tâm Lý Hoại chùn xuống liá»n.
Nếu quả trên thế giá»›i này còn có má»™t ngưá»i hắn vừa thấy đã nhức đầu, đại khái chính là ngưá»i đó.
Lão nhân tóc bạc trắng, y phục cũng láp lánh ánh bạc, cả thắt lưng cũng dùng bạc nguyên chất làm thành.
Lão cÅ©ng không phá»§ nhận mình là ngưá»i xa xỉ tỉ mỉ phi thưá»ng, đối vá»›i y phục cÅ©ng xa xỉ tỉ mỉ, má»—i má»™t chi tiết cần thiết trong Ä‘á»i Ä‘á»u xa xỉ tỉ mỉ phi thưá»ng.
Ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết khuyết Ä‘iểm đó cá»§a lão, nhưng ai ai cÅ©ng không thể phá»§ nhận ưu Ä‘iểm cá»§a lão còn hÆ¡n nhiá»u so vá»›i khuyết Ä‘iểm.
Äiểm quan trá»ng nhất, lão tuyệt đối có tư cách hưởng thụ tất cả những gì lão ưa thích.
Lão nhân chắp tay sau lưng, từ từ bước vào giữa đại sảnh. Hàn Tuấn, Phương Thiên Hào lập tức dùng má»™t thái độ chân thành kính sợ xuất từ trong ná»™i tâm, cúi ngưá»i hành lá»….
"Äại tổng quản, cÆ¡ hồ đã gần mưá»i năm không bước chân vào giang hồ, hôm nay sao lại quang lâm tệ xá ?" Phương Thiên Hào há»i.
"Lão trang chá»§ gần đây thân thể vẫn an thái chứ ?" Hàn Tuấn cung kính há»i:
"Bệnh tình cá»§a thiếu trang chá»§ gần đây có khá»e hÆ¡n không ?".
Lão nhân chỉ cưá»i lạt, không nói tiếng nào, Lý Hoại lại đã xen lá»i nói lá»›n:
"Thân thể lão trang chá»§ càng ngày càng tệ, thiếu trang chá»§ đã bị bệnh gần chết, bá»n ngươi há»i lão, lão biết nói gì đây ?".
- Vô lễ ngang ngược.
Há» Phương và há» Hàn đồng thanh giận dữ hét lá»›n, Hàn Tuấn đã xuất thá»§, gã vốn đã có ý giết ngưá»i diệt khẩu, đây là cÆ¡ há»™i khó bá» qua.
Gã đương nhiên dùng chiêu thức trí mệnh.
Trong giang hồ cÅ©ng không biết đã có bao nhiêu ngưá»i chết dưới má»™t chiêu đó.
Má»™t ngưá»i đã bị ngưá»i ta Ä‘iểm mưá»i bảy mưá»i tám trá»ng huyệt trên ngưá»i, ngoại trừ chịu chết ra, còn ca xướng gì được nữa.
Nhưng Lý Hoại biết hắn vẫn còn có thể ca xướng, đem bài ca hắn ghét nhất mà rống.
Hàn Tuấn tận toàn lực đánh một chiêu, nhất kích lưỡng điểu. Không những tiêu diệt tang chứng, cũng có thể lấy lòng vị đại tổng quản đại nhân vật đương thế vô song.
Một chiêu xuất thủ đó, nhất định phải thành.
Không tưởng được ngân quang vừa lóe lên má»™t cái, ngưá»i cá»§a gã đã bị chấn động văng ra phía sau, càng không tưởng được đạo ngân quang vừa lóe chá»›p đó không ngá» là bá»™ râu dài thượt cá»§a đại tổng quản.
Phương Thiên Hào kinh hoàng.
Càng làm cho ngưá»i ta kinh hoàng hÆ¡n, vị tổng quản mà ai ai cÅ©ng cúi đầu tôn kính lại Ä‘i đến trước mặt Lý Hoại, dùng thái độ tôn kính mà ngưá»i ta dùng để đối xá»­ vá»›i lão hồi nãy, để cúi mình hành lá»… vá»›i Lý Hoại.
Phương Thiên Hào và Hàn Tuấn cơ hồ không thể tin vào mắt mình, chuyện đó có thể xảy ra trên thế giới này sao ?
Càng làm cho bá»n chúng không thể tin vào tai mình, bởi vì vị lão nhân ngân y toàn thân sáng lạn uy mãnh như thiên thần đó, hiện tại không ngá» lại dùng giá»ng Ä‘iệu cá»§a má»™t nô bá»™c khiêm tốn mà nói vá»›i Lý Hoại:
- Nhị thiếu gia, tiểu nhân phụng mệnh trang chá»§, đặc biệt đến đây thỉnh nhị thiếu gia trở vá».
Trở vỠ?
Một tên lãng tử không có nguồn cội, một tên tiểu lưu manh không có nhà, không có thân nhân, không có cơm ăn, có thể trở vỠđâu ?
Trưá»ng đình phúc Ä‘oản, hà xứ quy trình ?
Khả Khả đột nhiên xuất hiện trước cửa, ngăn chận lão nhân tóc bạc mà hồi nãy không ai dám ngăn trở.
- Lão là ai ? Lão có phải là lão ma đầu sát nhân Thiết Ngân Y của hai mươi năm trước ?
- Chính là ta.
- Lão tại sao lại phải đem hắn đi ?
- Ta phụng mệnh làm vậy.
- Phụng mệnh ai ?
- Lý lão trang chủ mà anh hùng thiên hạ đương thế không ai không tôn kính.
- Lão ta bằng vào cái gì mà muốn Ä‘em hắn Ä‘i ? Ta cứu mạng cá»§a hắn, vì hắn mà ta hy sinh cả hạnh phúc cuá»™c Ä‘á»i ta, ta lại mang trong bụng hài tá»­ cá»§a hắn. Lần này phí bao tâm can má»›i bắt được hắn, thậm chí không do dá»± để cái thành trấn nÆ¡i ta sinh trưởng từ nhá» biến thành má»™t cái tá»­ thành.
Thanh âm cá»§a Khả Khả khản giá»ng hò hét.
- Tại sao ta không thể giữ gã lại ? Lý lão trang chủ đó bằng vào cái gì mà bắt lão đem gã đi ?
Thiết Ngân Y trầm mặc một hồi lâu, mới gằn từng tiếng:
- Bởi vì Lý lão trang chủ là phụ thân của hắn.
"Phụ thân cá»§a hắn ?" Khả Khả cưá»i cuồng dại, "Phụ thân cá»§a hắn đã làm qua chuyện gì cho hắn ? Từ nhỠđã không cần, không để ý tá»›i hắn, hiện tại lấy tư cách gì mà muốn mang hắn quay vá» ?".
Trong tiếng cưá»i cá»§a Khả Khả đã có tiếng khóc, dụng hết sức kéo áo Lý Hoại.
- Ta biết ngươi không trở vá», ngưá»i từ nhỠđã là má»™t hài tá»­ không ai cần tá»›i, không ai lo lắng tá»›i, hiện tại vì sao lại phải trở vá» ?
- Ta phải trở vá».
- Tại sao ?
Lý Hoại cũng trầm mặc một hồi lâu mới gằn từng tiếng:
- Ta cũng không biết, ta quả thật không biết.
Kỳ thực hắn biết.
Má»—i má»™t ngưá»i không có nguồn cá»™i, Ä‘á»u hy vá»ng có thể tìm ra má»™t nguồn cá»™i thuá»™c vá» mình.
Ngày đó có trăng sáng.
Lúc đó, dưới minh nguyệt, cÅ©ng có ngưá»i rÆ¡i lệ như Khả Khả, kéo tay áo lẳng lặng quệt nước mắt, ngấn lệ thui thá»§i lang thang dưới ánh trăng.




hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2
Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Hồi 2

Chín Năm Qua Như Mây Khói


Vùng núi xa xăm, Sơn Thành.
Cũng không biết là sáng sớm ngày đầu năm năm nào, xa xa có tiếng pháo trúc nổ không ngừng.
Tuyết bạc trắng mặt đất, tượng trưng cho mùa màng thu hoạch năm đó, đối vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i dân mà nói, đó là má»™t năm không còn nghi ngá» gì nữa sẽ ngập tràn hoan du.
Nhưng đối với đứa bé đó mà nói, năm đó cũng không khác gì với những năm trước, cũng chỉ có khổ nạn, tủi nhục, và nghèo đói.
Trên thế giới này, hắn không có tới một thân nhân, không có một ngày an bình ăn no mặc ấm.
Trên thế giới này, hắn căn bản không có gì hết.
Lúc ngưá»i ta hoan du nhất, khoái lạc nhất, là lúc hắn thống khổ nhất, tịch mịch nhất.
Má»™t mình hắn trốn trong bụi cá» gần chân núi, nhìn hoa Ä‘á», trái tươi, áo má»›i, pháo giòn, bánh bao nóng hổi, thịt kho và tiá»n lì xì, tất cả những thứ đó Ä‘á»u thuá»™c vá» con cá»§a ngưá»i ta, hắn chỉ có trong má»™ng tưởng má»›i có thể hy vá»ng đụng được những thứ đó.
Hồi nãy tuy có má»™t cô bé vận nông phục đỠtươi dùng khăn tay lụa đỠgói hai đùi gà nướng, ba cái bánh chiên, bốn cái trứng muối, sáu cục đưá»ng thẻ, len lén chạy đến đưa cho hắn, lại bị hắn Ä‘uổi Ä‘i.
Hắn không muốn ngưá»i khác thương hại hắn, không muốn ngưá»i khác bố thí cho hắn.
Cô bé đó vừa Ä‘i vừa khóc, để bá»c thịt gà bánh trứng đưá»ng thẻ dưới triá»n đồi, chỉ cần hắn mò ra là có thể lượm ăn.
Nhưng hắn không lượm.
Tuy hắn đói muốn chết, cũng không lượm, cho dù hắn chết đói, cũng tuyệt không lượm.
Trá»i sinh hắn có cái tính khí đó.
Trong huyết mạch hắn, trá»i sinh lưu má»™t thứ máu, vÄ©nh viá»…n không thá»a hiệp, vÄ©nh viá»…n không khuất phục, tuyệt không cúi đầu.
Một lão nhân cao lớn uy mãnh râu tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Lão đã đứng đằng xa lẳng lặng nhìn hắn rất lâu, cũng đã quan sát hắn từ lâu.
Äứa bé cÅ©ng nhìn lão chằm chằm, dùng thái độ hung hãn để há»i:
- Ngày đầu năm, ông không ở nhà chơi với con nít ăn mừng năm mới, lại tới đây nhìn ta trừng trừng làm gì ? Ta có gì hay ho mà nhìn ?
Thái độ của lão nhân rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cơ hồ gần như trầm thống.
“Ngươi há» gì ?†Lão nhân há»i thằng bé.
- Ta không biết.
- Ngươi không biết ? HỠcủa mình làm sao mà không biết được ?
“Tại sao nhất định phải biết ?†Thằng bé nhếch miệng hung hãn, “Ta không có cha, không có mẹ, đó là chuyện cá»§a gia đình ta, ông có quan hệ khỉ gió gì vá»›i ta mà há»i ta ?†Lão nhân nhìn hắn, ná»—i trầm thống trong ánh mắt càng sâu sắc.
- Ngươi làm sao biết không có quan hệ vá»›i ta ? Ta đến đây là đặc biệt để bắt ngươi vá».
- Bắt ta ? Ông không nhận ra ta thì bắt ta làm gì ?
- Ta nhận ra ngươi.
“Ông nhận ra ta ? Ông làm sao mà nhận ra ta được ?†Äứa bé đột nhiên có Ä‘iểm kinh ngạc, “Ông biết ta là ai ?†- Ta biết phụ thân cá»§a ngươi, nếu quả không có ông ta, hiện tại ta cho dù có còn sống chưa chết thì cÅ©ng còn thê thảm hÆ¡n ngươi nhiá»u.
Äứa bé thất kinh nhìn lão, nhìn rất lâu.
“Ông là ai ?†Äứa bé há»i lão nhân. “Ông há» gì ?†- Ta há» Thiết.
- Còn ta ?
“Ngươi há» Lýâ€. Lão nhân đáp:
“Tên há» cá»§a ngươi là Lý Thiệnâ€.
Äứa bé bá»—ng mỉm cưá»i.
- Lý Thiện, tên há» cá»§a ta là Lý Thiện, ngưá»i như ta, cho dù mang há» Lý, cÅ©ng nên gá»i là Lý Hoại.
Lão nhân dẫn đứa bé đi.
- Ông dẫn ta đi đâu ?
- Dẫn ngươi vỠnhà.
- VỠnhà ? Ta có nhà sao ?
“Ngươi cóâ€. Lão nhân đáp, “Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ cảm thấy vinh dá»± vì nhà cá»§a ngươi, cÅ©ng như nhà cá»§a ngươi sẽ vinh dá»± vì ngươiâ€.
- Vinh dá»± vì ta ? Thứ ngưá»i từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài Ä‘á»u hư há»ng như ta ?
- Ngươi không hư.
- Ta không hư ? Làm sao mới coi là hư ?
“Có thể làm những chuyện thô bỉ vô sỉ hạ lưu má»›i gá»i là hưâ€. Lão nhân đáp:
“Nhưng ngươi làm không đượcâ€.
- Ông làm sao biết ta làm không được ?
“Bởi vì ngươi là ngưá»i cá»§a Lý gia, là xương máu cá»§a Lý giaâ€. Thái độ cá»§a lão nhân càng nghiêm túc, “Chỉ cần ngươi có thể bảo trì má»™t Ä‘iểm cốt khí đó, ta cÅ©ng dám bảo đảm trên thế giá»›i tuyệt không có ai dám khi dá»… ngươi.
Vì vậy Lý Hoại đã vỠnhà, đó là lần thứ nhất hắn vỠnhà, đó là chín năm trước.
Hiện tại Lý Hoại lại vỠnhà.
Vật vẫn như xưa, ngưá»i đã khác.
Äứa bé chín năm trước đã trưởng thành.
Chín năm, luyện thành một thứ tuyệt kỹ thiên hạ vô song.
Chín năm, một bảo tàng chôn giấu đã được tìm ra.
Chín năm, trong chín năm đã có bao nhiêu biến hóa ?




hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3
Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Hồi 3

Nhất Chiến Tiêu Hồn


Ông muốn ta quay vá», ta theo ông vá». Ông ít ra cÅ©ng nên đáp ứng ta má»™t chuyện.
- Chuyện gì ?
- Ta muốn uống rượu, muốn uống một trận thống thống khoái khoái.
â€œÄÆ°á»£c, ta má»i ngươi uốngâ€. Thiết Ngân Y thốt:
“Ta nhất định để cho ngươi uống má»™t trận thống thống khoái khoáiâ€.
Cao nguyên, một mảnh cao nguyên bằng phẳng rộng lớn. Gió thu thổi qua, không thấy lá rơi, bởi vì trên cao nguyên đó không thấy có một cái cây nào.
Nhưng giữa má»™t đêm, địa phương đó bá»—ng biến đổi. Äá»™t nhiên dá»±ng lên hÆ¡n hai mươi cây cá»™t đồng mạ vàng, giăng má»™t vải bạt cá»±c lá»›n làm bằng da má»™t ngàn má»™t trăm hai mươi tám con trâu.
Äó là chuyện hồi sáng sá»›m.
Má»™t ngày trước có má»™t đám mục đồng còn lùa bò đến ăn cá», sáng sá»›m lại tưởng mình đã Ä‘i lầm hướng.
Äến giữa ngá», bá»n chúng lại càng thất kinh, càng không có cách gì tin vào mắt mình.
Trên thảo nguyên đột nhiên trương lên má»™t cái trướng hồng, giưá»ng sàng bàn ghế làm bằng gá»— quý tinh trí, má»™t hàng xe chở tá»›i, đặt khắp nÆ¡i trong lá»u vải bạt.
Trên bàn ăn dưới lá»u vải bạt đã bày biện tá»­u cụ thuần kim thuần ngân.
Sau đó còn thấy bảy tám cá»— xe rá»™ng rãi dừng bánh, từ trên xe có má»™t đám ngưá»i trung niên bước xuống, khí phái xem chừng rất vÄ© đại, nhưng trên mặt lại phảng phất trét đầy dầu mỡ béo ngậy vÄ©nh viá»…n không tẩy rá»­a hết.
Rất có ít ngưá»i nhận ra bá»n há», chỉ nghe thấy xa xa có ngưá»i Ä‘iểm danh:
- Thiên Hương Lâu Trần đại sư phụ, Tâm Xuân Viên Äá»— đại sư phụ, Ngá»c Xuân Lâu Hồ đại sư phụ, Phục Nguyên Lâu Lý đại sư phụ, Khuê Nguyên Quán Lâm đại sư phụ, Ä‘á»u đã đến.
Mấp mé hoàng hôn, lại có má»™t nhóm ngưá»i đến, đến bằng má»™t cá»— xe hai ngá»±a thÆ¡m tho, từ trên xe bước xuống là má»™t đám tuyệt sắc mỹ nhân, a hoàn, diá»…m nữ, tuấn đồng, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u có phong thái và phong cách đặc thù riêng, có hấp dẫn lá»±c đặc biệt.
Bá»n há» chia nhau vào trong lá»u vải bạt.
Ngưá»i đến cuối cùng đương nhiên là Thiết Ngân Y và Lý Hoại.
Lúc Lý Hoại đến, trá»i đã tối, trong lá»u đã thắp lá»­a sáng ngá»i như ban ngày.
Lý Hoại nhướng mắt, lại nhíu mày mỉm cưá»i.
- Ngưá»i khác Ä‘á»u nói Thiết đại tổng quản luôn luôn xài to, thiên hạ vô song. Má»™t Ä‘iểm đó quả thật không phải là nói láo.
- Ta đã đáp ứng ngươi ta phải thống thống khoái khoái má»i ngươi uống má»™t trận, muốn má»i thì phải má»i như vầy.
- Xem kiểu này tối nay ta không thể không say.
“Vậy ngươi cứ sayâ€. Thiết Ngân Y thốt:
“Bá»n ta không phải là bằng hữu, nhưng tối nay ta có thể bồi tiếp ngươi uống má»™t trậnâ€.
“Tại sao bá»n ta không phải là bằng hữu ?†Lý Hoại há»i.
Thiết Ngân Y nhìn hắn, biểu tình trong mắt lại biến thành nghiêm túc trầm trá»ng phi thưá»ng.
- Nhất định phải nhá»›, ngươi là nhị thiếu gia cá»§a Lý gia, bằng vào thân phận và địa vị hiện tại cá»§a ngươi, thiên hạ đã không còn má»™t ngưá»i nào có thể xứng làm bằng hữu cá»§a ngươi.
Lão gằn từng tiếng, nói tiếp:
- Ngươi càng phải nhớ, sau khi uống rượu tối nay, ngươi đại khái cũng không còn cơ hội uống như vầy nữa.
- Tại sao ?
“Bởi vì ngươi là truyá»n nhân cá»§a phi Ä‘ao thiên hạ vô songâ€. Thần sắc cá»§a Thiết Ngân Y càng trầm trá»ng, “Muốn làm ngưá»i như vậy nhất định phải trả má»™t giá đắt thống khổ phi thưá»ngâ€.
- Ta vì sao lại phải làm ngưá»i như vậy ?
- Bởi vì ngươi trá»i sinh là ngưá»i như vậy, ngươi căn bản không có đất để chá»n lá»±a.
- Ta không thể chá»n lá»±a sống khoái lạc sao ?
- Ngươi không thể.
Lý Hoại lại cưá»i:
- Ta không tin, hôm nay ta phải nghĩ ra phương pháp thí nghiệm thử.
Không cần biết sau khi tỉnh dậy tinh thần mệt má»i chán nản phiá»n muá»™n tá»›i cỡ nào, trong khi uống rượu, luôn luôn là khoái lạc, đặc biệt là vừa cầm chén hổ phách vừa choàng vai mỹ nhân.
Cho nên Lý Hoại uống.
Thiết Ngân Y cũng uống, không ngỠcòn uống không thua gì Lý Hoại.
Ba chục năm trước, lão đã tung hoành thiên hạ, là má»™t ma đầu giết ngưá»i. Trên mặt không để lá»™ má»™t tia tình cảm, nhưng trong trái tim già nua lại có những gút mắc khó giải khai hay sao ? Nhất định phải dùng rượu má»›i có thể giải khai.
Rượu đã uống say, đêm đã khuya.
Trong bóng đêm tối tăm hắc ám, đột nhiá»u truyá»n vá»ng má»™t tràng thanh âm quá»· bí kỳ dị, chừng như giống hệt tiếng muá»—i vo ve. Vừa dịu dàng, cÅ©ng vừa mong manh, nhưng từ đằng xa truyá»n tá»›i lại nghe rõ ràng phi thưá»ng, chừng như ở sát bên mình.
Thiết Ngân Y nhíu đôi mày rậm bạc trắng.
Lý Hoại lập tức há»i lão:
- Có chuyện gì vậy ?
- Không có chuyện gì, cứ uống đi.
Vừa uống cạn má»™t chén lá»›n trôi qua yết hầu, đã thấy má»™t ngưá»i từ ngoài bước vào.
Ngưá»i đó chừng như vừa khiêu vÅ©, vừa bước tá»›i.
Hông ngưá»i đó giống như rắn, thậm chí so vá»›i rắn còn linh động nhu nhuyá»…n hÆ¡n, càng uốn khúc uyển chuyển hÆ¡n, tùy tùy tiện tiện có thể uốn mình theo kiểu mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Tư thế uốn mình vừa quái dị, vừa quá»· bí, vừa ưu mỹ, hÆ¡n nữa còn mang theo má»™t thứ dụ hoặc cá»±c kỳ nguyên thá»§y.
Da ngưá»i đó giống hệt như lụa, lại không bóng láng như lụa.
Vẻ bóng láng của y nhu mỹ ôn hòa, nhưng cũng mang theo thứ dụ hoặc nguyên thủy đồng dạng.
Chân ngưá»i đó thon thả, lại cao dài, bắp thịt nhúc nhích, cÅ©ng kéo theo má»™t thứ vận luật nhịp Ä‘iệu dã tính.
Một thứ vận luật nhịp điệu làm cho tim nam nhân đập hoảng loạn.
Múa theo thứ nhịp Ä‘iệu đó, ngưá»i đó dùng má»™t thứ tư thế không thể tưởng tượng được mà tiến vào cái lá»u đó.
Tim ai ai cũng đập loạn xạ muốn đứt hơi, cả Lý Hoại cũng không ngoại lệ.
Sau này má»—i lần ngồi uống rượu vá»›i má»™t hảo hữu, hắn Ä‘á»u tán thưởng tá»›i con ngưá»i này.
“Ngưá»i đó quả thật là mỹ nhân tuyệt thế vô song, ta bảo đảm ngươi nhìn thấy y là ngươi cÅ©ng phải động tâmâ€. Lý Hoại nói:
“Ta bảo đảm má»™t khi là nam nhân, chỉ cần nhìn thấy y, Ä‘á»u không khá»i động tâmâ€.
“Còn ngươi ? Tâm cá»§a ngươi có động không ?â€.
“Khôngâ€.
“Ngươi không phải là nam nhân sao ?â€.
“Ta đương nhiên là nam nhân, hÆ¡n nữa còn là tiêu chuẩn cho nam nhânâ€.
“Vậy tại sao tâm ngươi không động ?â€.
“Bởi vì ngưá»i đó cÅ©ng là nam nhânâ€.
Vì vậy ngưá»i nghe ai ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn té ghế.
Nam nhân có mị lá»±c hÆ¡n xa đại Ä‘a số nữ nhân đó đã uốn múa đến trước mặt Thiết Ngân Y và Lý Hoại, trước hết liếc Lý Hoại má»™t cái yêu mị mê hồn, sau đó dùng cả đôi ngá»c thá»§ mưá»i ngón tay thon thả như búp măng đặt má»™t cái há»™p sắt bá»c má»™t lá»›p vải lụa đỠlên bàn cá»§a bá»n há».
Sau đó gã lại liếc Lý Hoại một cái yêu mị mê hồn, đương nhiên cũng không quên "tặng" cho Thiết Ngân Y một cái.
Eo của gã không ngừng uốn éo.
Eo cá»§a gã quả thật rất má»m mại.
Lý Hoại không ngỠđã có cảm giác miệng mình đã khô rát.
Thiết Ngân Y lại chỉ lạnh lùng nhìn, thần sắc không động một chút.
Con ngưá»i đó vừa dùng thái độ yêu mị nhất cưá»i má»™t tiếng vá»›i lão, vừa luân chuyển uốn éo, toàn thân như cÆ¡n lốc xoáy đã ra tá»›i bên ngoài lá»u.
Tiếng cưá»i cá»§a gã, Ä‘iệu múa cá»§a gã đã đủ để làm cho danh kỹ mỹ nhân thất sắc, chỉ có Thiết Ngân Y vẫn thản nhiên, thần sắc bất biến.
“Ngươi thật sá»± giá»iâ€. Lý Hoại thốt:
“Nhìn thấy dạng nữ nhân như vậy, không ngá» có thể không động lòng chút nàoâ€.
- Gã nếu quả là nữ nhân, ta nhất định lưu hạ gã, chỉ tiếc gã không phải.
- Äó không phải là nữ nhân ?
- Gã căn bản không phải là ngưá»i, dÄ© nhiên không phải là nam nhân, cÅ©ng không phải là nữ nhânâ€.
- Gã là gì ?
“Gã chỉ bất quá là nhân yêuâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Má»™t con yêu trong Côn Châu Lục Yêuâ€.
Lý Hoại không phải ngu muội.
- Ta đã minh bạch rồi, chỉ bất quá có điểm còn chưa hiểu, gã nhân yêu đó đến tìm ta để làm gì ?
- Ngươi tại sao không trước hết nhìn trong cái hộp đó xem có gì ?
Mở cái há»™p ra, Lý Hoại ngẩn ngưá»i. Vô luận là ai mở cái há»™p đó cÅ©ng không tránh khá»i ngẩn ngưá»i.
Bên trong cái hộp bao vải lụa đó, chỉ bất quá có một hạt đậu. Một hạt đậu nhỠxíu.
Một hạt đậu có gì là lạ ?
Má»™t hạt đậu có gì đáng để kinh ngạc kỳ quái ? Vì sao má»™t ngưá»i quái dị như vậy dùng má»™t phương pháp quái dị như vậy để Ä‘em đến đây ?
Lý Hoại nghÄ© không ra, cho nên má»›i ngẩn ngưá»i.
“Ngươi trịnh trá»ng muốn ta nhìn vật này ?†Lý Hoại há»i Thiết Ngân Y.
- Phải.
- Vật này xem ra chỉ bất quá là một hạt đậu.
“Phảiâ€. Biểu tình cá»§a Thiết Ngân Y vẫn còn rất ngưng trá»ng, “Vật đó vốn chỉ bất quá nhìn thấy như má»™t hạt đậuâ€.
- Một hạt đậu thì có gì là ghê gớm ?
“Má»™t hạt đậu đương nhiên không có gì ghê gá»›mâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Nếu quả nó quả thật là má»™t hạt đậu, đương nhiên không có gì ghê gá»›mâ€.
- Hạt đậu này không phải là hạt đậu thật sao ?
- Không.
- Vậy nó là cái gì ? Nó không phải là đậu thì là cái gì ? Nó là một thứ đồ chơi gì sao ?
Thần sắc cá»§a Thiết Ngân Y càng ngưng trá»ng, gằn từng tiếng:
- Nó tuyệt không phải là đồ chơi gì hết.
- Nó không chơi được ?
- Tuyệt không chÆ¡i được. Nếu quả có nhân yêu Ä‘em đến nói là má»™t thứ đồ chÆ¡i, ngưá»i chÆ¡i tất chết liá»n trong khoảnh khắc.
Lý Hoại không tránh khá»i ngây ngưá»i.
Lý Hoại tuyệt không phải là ngưá»i thưá»ng bị lá»i nói cá»§a ngưá»i khác làm ngây ngưá»i, nhưng hiện tại lá»i nói cá»§a Thiết Ngân Y lại làm cho hắn hoàn toàn không hiểu.
- Nó là má»™t thứ phù chú có thể ná»™i trong khoảnh khắc trù ếm ngưá»i ta chết liá»n.
“Ta nhá»› ra rồiâ€. Lý Hoại thốt:
“Äó nhất định là hạt đậu Tá»­ Äằng Hoaâ€.
- Äúng vậy.
- Nghe nói nếu Ä‘em cho má»™t ngưá»i hạt đậu Tá»­ Äằng Hoa, không cần biết là ngưá»i nào, chỉ cần nhìn thấy hạt đậu đó, đã có thể coi như là ngưá»i chết rồi.
“Äúngâ€, Thiết Ngân Y thốt:
“Cho nên ta má»›i nói hạt đậu đó là má»™t thứ phù chú trí mệnhâ€.
- Ngưá»i tiếp nhận thứ đậu đó quả thật Ä‘á»u đã chết ? Quả thật không có ai ngoại lệ ?
- Cho tới nay không có một ai.
- Nghe nói là nữ nhân, thứ nữ nhân nào mà lợi hại như vậy chứ ?
Thiết Ngân Y trầm mặc một hồi lâu, mới thốt từng tiếng:
- Ngươi còn rất trẻ, có những chuyện ngươi còn chưa hiểu được, nhưng ngươi nhất định phải nhá»› kỹ, nữ nhân lợi hại trên thế giá»›i này nhiá»u hÆ¡n nhiá»u so vá»›i trong trí tưởng tượng cá»§a ngươi.
Lý Hoại đột nhiên cũng không nói gì nữa.
Bởi vì hắn bỗng nhớ tới Nguyệt Thần, lại nhớ tới Khả Khả.
-- Bá»n há» có thể coi là nữ nhân lợi hại hay không ?
Lý Hoại không muốn nghÄ© tá»›i chuyện đó nữa, cÅ©ng không muốn nghÄ© tá»›i câu há»i đó nữa, hắn chỉ há»i Thiết Ngân Y:
- Ông có gặp qua Tá»­ Äằng Hoa chưa ?
- Chưa.
Lý Hoại thở dài má»™t hÆ¡i, trên mặt lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i không biết là khả ái hay khả ố.
“Hạt đậu đó nhất định không phải Ä‘em giao cho ôngâ€. Lý Hoại thốt, “Cho dù nó quả thật là má»™t thứ phù chú trí mệnh, cÅ©ng không có má»™t chút quan hệ tá»›i ôngâ€.
Thiết Ngân Y đăm đăm nhìn hắn một hồi rất lâu, trong ánh mắt lãnh khốc phảng phất lộ xuất ý tứ ôn hòa, nhưng thanh âm lại càng lãnh khốc hơn:
- Ngươi chịu nhận hạt đậu đó là giao chưa ngươi ? Ngươi muốn nhận chuyện này ?
Lý Hoại mặc nhận.
Thiết Ngân Y cưá»i lạnh:
- Äám trẻ thích xưng anh hùng, ta đã gặp nhiá»u. Äám trẻ không sợ chết, ta cÅ©ng gặp không ít. Chỉ tiếc hạt đậu này ngươi không thể giành không được đâu.
“Ta quả thật không giành được ?†Lý Hoại há»i.
Thiết Ngân Y còn chưa mở miệng, Lý Hoại đã xuất thá»§ nhanh như chá»›p, giật hạt đậu trí mệnh từ trong cái há»™p lụa Ä‘á». Hạt đậu từ trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bắn lên, bắn vào miệng hắn, bị hắn nuốt thẳng vào bụng, giống như má»™t tá»­u quá»· ná»­a say ná»­a tỉnh ăn đậu phá»™ng. Sau đó hắn lại cưá»i cưá»i nhìn tnỵ - Hiện tại ta không giành được hay là ông không giành được ?
Thiết Ngân Y biến sắc.
Bởi vì câu nói đó còn chưa dứt, nụ cưá»i phá phách trên mặt Lý Hoại đã ngưng kết, bá»—ng biến thành quá»· dị khá»§ng bố không tả ná»—i, giống như ngưá»i sắp chết.
Nếu quả chưa nhìn qua ngưá»i sắp chết, tuyệt đối tưởng không được biểu tình trên mặt hắn ra sao. Tròng mắt cá»§a Thiết Ngân Y co thắt, bắp thịt toàn thân cÅ©ng co thắt.
Nếu quả chưa thấy biểu tình hiện tại cá»§a Thiết Ngân Y, cÅ©ng tuyệt đối không tưởng ná»—i ngưá»i lãnh khốc vô tình như vậy lại biến thành như bây giá».
Lúc đó thứ thanh âm vo ve kỳ dị lại vang lên, nghe tuy rất rõ ràng, nhưng phảng phất vẫn ở rất xa.
Kỳ thực là sao ? Kỳ thực cũng đã không xa.
Thứ thanh âm đó không ngỠphát ra từ một cây đàn hồ cầm.
Muá»—i đương nhiên không thể đánh hồ cầm, chỉ có ngưá»i má»›i có thể đánh hồ cầm.
Má»™t nữ nhân mỹ lệ, đầy đặn, cao lá»›n, phục sức hoa quý, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng phong vận vẫn có thể làm cho Ä‘a số nam nhân động lòng, dẫn má»™t lão nhân tiá»u tụy, ốm o, đầu tóc muối tiêu, đột nhiên xuất hiện bên trong lá»u.
Bá»n há» bước từng bước vững chải, từ từ tiến vào.
Nhưng lúc ngưá»i ta thấy bá»n há», bá»n hỠđã vào tá»›i bên trong lá»u.
Trong tay lão nhân là hồ cầm.
Hồ cầm cÅ© ká»·, cần lên dây đã Ä‘en nhám, dây đàn cÅ©ng đã đứt Ä‘oạn, thanh âm như tiếng muá»—i vo ve phát xuất làm cho ngưá»i ta cảm thấy nóng nảy phiá»n muá»™n.
Khuôn mặt lão nhân đã hoàn toàn nhăn nhúm, đôi mắt già nua mù má», cả má»™t Ä‘iểm sáng cÅ©ng không có, nguyên đã là má»™t ngưá»i mù.
Sau khi bá»n há» tiến vào, đứng an an tÄ©nh tÄ©nh ở má»™t góc. Nếu không giống gảy đàn xin ăn thì cÅ©ng giống buôn bán lá»i ca.
Nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u không thể không chú ý đến bá»n há», bởi vì hai ngưá»i đó quá không tương xứng.
Càng làm cho ngưá»i ta kỳ quái là, hồ cầm tuy đã đến trước mặt, nhưng tiếng đàn như tiếng muá»—i vo ve vẫn như từ rất xa xôi truyá»n lại.
Chỉ có má»™t ngưá»i không chú ý đến bá»n há», cả nhìn cÅ©ng không nhìn bá»n há» má»™t cái, xem chừng giống như coi bá»n há» căn bản không tồn tại.
Ngưá»i đó là Thiết Ngân Y.
Lúc đó Lý Hoại không những nụ cưá»i trên mặt đã ngưng kết, toàn thân cÅ©ng chừng như cứng đơ.
Trên sá»± thật, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể thấy rõ, cho dù hắn hiện tại còn chưa chết, cÅ©ng cách bến bá» tá»­ vong không xa mấy.
Kỳ quái là Thiết Ngân Y hiện tại lại xem chừng không có chút run sợ, giống như cái chết của Lý Hoại tịnh không có quan hệ gì với lão, giống như lão cũng có một thứ phù chú thần bí, có thể bảo đảm Lý Hoại tuyệt không chết.
Tiếng hồ cầm như muỗi vo ve đã không còn nghe thấy.
Bên ngoài lá»u đột nhiên vang lên má»™t tràng tiết tấu cưá»ng liệt hợp cùng má»™t khúc nhạc kỳ bí, cÅ©ng không biết là nhạc gì.
Ngưá»i uốn éo hông như rắn hồi nãy, lại múa may quái dị như hồi nãy, từ từ bước vào.
Äiểm khác biệt, là lần này không chỉ có má»™t mình gã vào.
Lần này có tá»›i sáu ngưá»i đến, má»—i ngưá»i xem ra Ä‘á»u đồng dạng quái dị yêu mị như gã, hòa theo tiếng nhạc, múa may đủ các Ä‘iệu múa quái dị yêu mị. Vận toàn các thức các dạng áo quần quái dị yêu mị, Ä‘a số những đại bá»™ phận Ä‘á»u bá»™c lá»™ hiện ra ngoài áo quần, nhìn thậm chí không khác gì những nô lệ hầu quạt ở Ba Tư.
Äám ngưá»i đó đương nhiên cÅ©ng toàn là nam.
Trong tiếng nhạc mang theo má»™t thứ đùa cợt khiêu khích cuồng dã, bá»n chúng càng nhảy múa man rợ hÆ¡n.
Tiếng nhạc và Ä‘iệu múa hoang dại làm cho ngưá»i ta tuy biết rõ bá»n chúng là nam nhân, cÅ©ng không khá»i có cảm giác ố tâm.
Giữa những thân thể yêu mị nhảy múa cuồng dại trong tiếng nhạc đó, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u phát hiện trong bá»n chúng còn có má»™t ngưá»i khác.
Bá»n chúng cá»±c động, ngưá»i đó lại cá»±c tÄ©nh.
Những đại bá»™ phận cá»§a bá»n chúng Ä‘á»u lõa lá»™, ngưá»i đó lại vận má»™t cái áo dài tá»­ sắc kim hoa trùm kín từ tá»›i chân.
Bao phủ toàn bộ thân thể, chỉ lộ ra một bộ mặt.
Má»™t bá»™ mặt vô luận là ai má»™t khi nhìn thấy má»™t lần, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n cả cuá»™c Ä‘á»i này không quên được.
Bởi vì khuôn mặt đó thật sá»± quá xấu xí đến ná»—i trở nên đáng sợ, nhưng trên mặt lại quàng má»™t thái độ khúm núm quỵ lụy vô phương hình dung, chừng như có bá»™ dạng lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể chìu lòng để cho má»—i má»™t nam nhân hoàn toàn thá»a mãn.
Có ngưá»i nói, nữ nhân xấu xí cÅ©ng có mị lá»±c, có lúc càng làm cho nam nhân động tâm hÆ¡n cả nữ nhân mỹ miá»u, bởi vì thái độ phong tư cá»§a ả, má»—i má»™t cái nhướng mày, má»—i má»™t nụ cưá»i, má»—i má»™t cá»­ chỉ Ä‘á»u hướng tá»›i khêu gợi dục vá»ng cá»§a nam nhân.
Nhìn thấy nữ nhân đó, câu nói trên quả thật đã được chứng thực. Nghe thấy thanh âm của ả, càng không ai còn có thể hoài nghi câu nói đó.
Thanh âm của ả khàn khàn, trầm trầm, sâu sâu.
Ả cưá»i nhoẻn vá»›i Thiết Ngân Y, lại từ từ Ä‘i tá»›i trước mặt Lý Hoại, ngưng thị nhìn Lý Hoại, nhìn rất lâu.
“Ngưá»i này có phải là Lý Hoại ?†Ả há»i Thiết Ngân Y.
- Chính là hắn.
- Nhưng ta có cảm giác hắn không có tá»›i má»™t chút hư há»ng.
- á»’ ?
- Hắn không những không có má»™t chút hư há»ng, hÆ¡n nữa còn thật sá»± là hảo hán.
Thứ nam nhân như vậy cả ta cũng chưa từng gặp qua.
- á»’ ?
- Ngưá»i dám lượm hạt đậu cá»§a ta bá» vào miệng nuốt thẳng vào bao tá»­, trên trá»i dưới đất, hắn là ngưá»i thứ nhất.
Thiết Ngân Y cố ý dùng một ánh mắt rất lãnh đạm nhìn nữ nhân đó, cố ý dùng một thanh âm rất lãnh đạm, thốt:
- Äậu xem chừng vốn Ä‘em đến cho ngưá»i ta ăn, trong ngày không biết có bao nhiêu hạt đậu đã bị ngưá»i ta nuốt vào bụng.
- Nhưng đậu của ta không thể ăn được.
- Tại sao ?
- Bởi vì vô luận là ai ăn đậu cá»§a ta Ä‘á»u không thể không chết, nhất thá»i biến thành má»™t vÅ©ng máu bầm.
Thiết Ngân Y cưá»i lạnh.
“Ngươi không tin ?†Nữ nhân đó há»i lão.
Thiết Ngân Y vẫn cưá»i lạnh.
à tứ cá»§a cái cưá»i lạnh đó rất rõ ràng, như muốn nói lão coi lá»i nói cá»§a ả hoàn toàn như đồ bá».
Nữ nhân đó cÅ©ng cưá»i, nụ cưá»i càng nhu mỵ.
- Ta nghĩ ngươi chắc biết ta là ai.
“Ta biếtâ€. Thiết Ngân Y lạnh lùng đáp:
“Ngươi là Tá»­ Äằng Hoaâ€.
- Ngươi đã biết ta là ai, tại sao còn không tin vào lá»i ta nói ?
- Bởi vì ta cũng biết Lý Hoại tuyệt không chết.
“Ngươi lầm rồiâ€. Tá»­ Äằng Hoa dịu dàng thốt:
“Ta có thể bảo đảm vô luận là ai ăn phải đậu cá»§a ta Ä‘á»u phải chết, vị Lý Hoại tiên sinh này cÅ©ng không ngoại lệâ€.
- Vị Lý Hoại tiên sinh này là ngoại lệ.
Lão là ngưá»i thông suốt, lá»i lão nói ra tuyệt không phải không có lý do, cho nên Tá»­ Äằng Hoa đã bắt đầu có cảm giác kỳ quái:
- Tại sao ? Tại sao hắn lại ngoại lệ ?
- Bởi vì Công Tôn thái phu nhân.
Công Tôn thái phu nhân, nghe thấy tối Ä‘a cÅ©ng chỉ bất quá là danh tánh cá»§a má»™t lão thái bà, tối Ä‘a cÅ©ng chỉ bất quá là má»™t lão thái bà có chút danh, có chút tiá»n, má»™t lão thái bà sống dai.
Nhưng xem chừng Tá»­ Äằng Hoa giết ngưá»i như cắt cỠđó đã biến sắc, nghe thấy danh tánh đó, mị lá»±c trên mặt chừng như cÅ©ng đã mất Ä‘i không ít.
Thiết Ngân Y vẫn dùng thanh âm lãnh đạm phi thưá»ng nói tiếp:
- Ta nghÄ© ngươi nhất định cÅ©ng biết Công Tôn thái phu nhân là loại ngưá»i ra sao, cÅ©ng đã biết bà ta làm chuyện gì.
Tá»­ Äằng Hoa cÅ©ng cố ý dùng má»™t thứ thanh âm lãnh đạm để đáp lại:
- Ta hình như có nghe nói vá» con ngưá»i đó, nghe nói bà ta bất quá chỉ cần có ngưá»i chịu xuất tiá»n là chịu làm hung thá»§ giết ngưá»i cho ngưá»i ta, chỉ bất quá giá tiá»n hÆ¡i cao.
- Chỉ bất quá như vậy thôi sao ?
- Ngoài ra, ngưá»i đó còn có gì đáng sợ nữa chứ ?
“Nếu quả ngươi thật sá»± không biết, để ta nói cho ngươi biếtâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Trong vòng má»™t trăm bảy chục năm nay, sát thá»§ đáng sợ nhất trong giang hồ, là vị Công Tôn thái phu nhân đó. Trong giang hồ đương kim, sát thá»§ có tư cách tối cao, ra giá tối cao, cÅ©ng là vị Công Tôn thái phu nhân đóâ€.
“Ta chừng như có nghe nói còn có vị Nguyệt Thần nguyệt quang như Ä‘ao, Ä‘ao như nguyệt quangâ€. Tá»­ Äằng Hoa cố ý há»i, “Trong giang hồ khong phải thật sá»± có ngưá»i như vậy sao ?â€.
- Có.
- Ngươi đã gặp qua nàng ?
“Chưaâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Nàng cÅ©ng giống như ngươi và Công Tôn thái phu nhân, Ä‘á»u rất khó gặp mặtâ€.
Nụ cưá»i cá»§a Tá»­ Äằng Hoa mê hồn:
- Nhưng hôm nay ngươi đã gặp qua ta.
Thiết Ngân Y đáp:
- Äó chỉ bất quá bởi vì ngươi nghÄ© Lý Hoại đã chết, má»™t khi ngươi và bá»n Côn Châu Lục Yêu đến đây, bá»n ta thấy được ngươi, cÅ©ng Ä‘á»u chết không còn cách cứu thoát.
Tá»­ Äằng Hoa nhẹ nhàng thở dài má»™t hÆ¡i.
"Ngươi quả thật là ngưá»i chu đáo. Không ai có thể nghÄ© chu đáo như vậy".
"CÅ©ng may là ngươi không phải dạng ngưá»i như ta". Thiết Ngân Y thốt:
"Có rất nhiá»u chuyện ngươi Ä‘á»u chưa nghÄ© tá»›i. Bà ta cÅ©ng chưa từng sai lầm lần nào, càng chưa thất thá»§ qua má»™t lần".
Tá»­ Äằng Hoa lại cưá»i.
"Ká»· lục đó kỳ thá»±c ta cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói qua". Ả há»i Thiết Ngân Y, "Còn ta ?" "Ngươi giết ngưá»i đương nhiên còn nhiá»u hÆ¡n bà ta". Thiết Ngân Y đáp:
"Lần thứ nhất là vào mưá»i ba năm vá» trước, ngươi đâm chết Dương Phi Hoàn ngã nhào xuống ngá»±a, cho tá»›i nay đã giết sáu mươi chín ngưá»i, toàn là giết hạng cao thá»§ nhất lưu, cÅ©ng chưa từng thất thá»§ qua má»™t lần".
"Vậy thì ta so vá»›i Công Tôn thái phu nhân không phải cÅ©ng có má»™t Ä‘iểm mạnh hÆ¡n sao ?" Tá»­ Äằng Hoa cưá»i yêu mị.
"Cách tính toán đó không đúng". Thiết Ngân Y đáp:
"Ngươi so với bà ta không bằng một điểm, xem ra cũng sẽ không bằng một điểm".
- Tại sao ?
"Bởi vì trong bảy mươi lần hành động giết ngưá»i đó, ngươi tối thiểu đã phạm mưá»i ba lá»—i lầm. Có lúc tính toán không chuẩn, cho nên không cho phép xuất chiêu trí mệnh, còn có hai lần ngươi cÅ©ng đã thụ thương". Thiết Ngân Y lạnh lùng thốt:
"Mưá»i ba sai lầm đó, má»—i má»™t lần ngươi Ä‘á»u có thể đã uổng mạng".
Lão lãnh lãnh đạm đạm nhìn Tá»­ Äằng Hoa, lãnh lãnh đạm đạm kết luận:
- Cho nên ngươi tuyệt đối không thể so bì với Công Tôn thái phu nhân.
Nụ cưá»i cá»§a Tá»­ Äằng Hoa xem chừng không còn vẻ yêu mị mê hồn nữa, ả lại há»i Thiết Ngân Y:
- Có phải ý tứ cá»§a ngươi muốn nói, nếu quả hôm nay Công Tôn thái phu nhân cÅ©ng đến đây, cÅ©ng muốn giết vị Lý tiên sinh đó cá»§a bá»n ta, tất Lý tiên sinh nhất định phải chết trong tay bà ta ?
- à tứ của ta đại khái là như vậy.
Thiết Ngân Y nói tiếp:
- Nếu quả Công Tôn thái phu nhân không chịu để ngưá»i bà ta muốn giết phải chết trong tay ngươi, đại khái làm sao ngươi giết được ngưá»i đó.
Tá»­ Äằng Hoa nhìn Lý Hoại chằm chằm cả ná»­a canh giá», trên mặt dần dần lại lá»™ xuất nụ cưá»i làm cho ngưá»i ta vô phương kháng cá»±.
"Lần này ngươi đại khái đã lầm rồi, Lý tiên sinh cá»§a bá»n ta hiện tại xem chừng đã là ngưá»i chết". Tá»­ Äằng Hoa thốt:
"Ngươi đã từng nói qua, má»™t ngưá»i tối Ä‘a chỉ có thể chết má»™t lần".
Lão nói không sai.
Má»™t ngưá»i tuyệt đối chỉ có thể chết má»™t lần, má»™t ngưá»i nếu quả chết trong tay cá»§a ả, tuyệt đối không thể lại chết trong tay ngưá»i thứ hai.
Sự thật đó, không ai có thể phủ nhận.
Xà Yêu vẫn không ngừng uốn éo, tiếng nhạc vẫn liên tục bất diệt.
Tiếng nhạc dã tính vừa cuồng bạo, vừa huyên náo, giống như tiếng vó ngá»±a chiêng trống rá»n vang sát phạt. Thá»­ há»i thiên địa này còn có thứ thanh âm nào có thể áp đảo được ?
Nhưng hiện tại lại bị một tiếng đàn như tiếng muỗi vo ve áp chế.
Nếu quả chưa từng có mặt trên chiến trưá»ng, vÄ©nh viá»…n vô phương liệu giải được thứ cảm giác đó.
Nếu quả đã từng trải qua má»™t trận quyết chiến, binh lính giao tranh, máu chảy thành sông, xác chất thành núi, đốc sư hậu phương gõ chiêng trống cổ vÅ© trợ lá»±c, chiến hữu và cừu địch ngay trước mặt, hông bị Ä‘ao kiếm đâm chém, xương cốt gãy lìa, máu tươi bắn vãi, tiếng gào la sát thương rá»n rỉ.
Nhưng sau đó nếu quả có con muỗi bay vo ve gần tai, thanh âm nào nghe rõ ràng nhất ?
Nhất định là tiếng muỗi vo ve.
Nếu quả đã từng xông pha chiến trưá»ng, từng trải qua thứ tình huống đó, má»›i liệu giải được thứ cảm giác đó.
Bởi vì ngưá»i bên trong cái lá»u đó, trong phút chốc bá»—ng có cảm giác trong tai chỉ có thể nghe được tiếng đàn như tiếng muá»—i vo ve, những thanh âm khác Ä‘á»u nghe không lá»t.
Ngưá»i đàn bà mỹ lệ, đầy đặn, cao lá»›n, phục sức hoa quý, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng phong vận vẫn có thể làm cho Ä‘a số nam nhân động lòng đó, giữa tiếng đàn bất khả xâm phạm đó, đã rá»i khá»i lão già mù ôm hồ cầm, dùng má»™t tư thái ôn nhu nhàn tÄ©nh dị thưá»ng, từ từ từ góc lá»u bước tá»›i, Ä‘i tá»›i trước mặt Thiết Ngân Y.
- Cám ơn ngươi.
Bà ta thốt:
- Cám Æ¡n ngươi đã khoa trương tán thưởng bá»n ta, bá»n ta nhất định vÄ©nh viá»…n ghi nhá»› trong tâm.
Thiết Ngân Y đứng dậy, thái độ thành khẩn nghiêm túc:
- Lá»i tại hạ nói chỉ bất quá là thật tình.
“Vậy thì ta cÅ©ng có thể bảo đảm vá»›i các hạ, lá»i các hạ nói Ä‘á»u không sai chút nàoâ€.
Vị phụ nhân khả kính đó cũng bắt quàng chéo tay áo trả lễ:
“Ta có thể bảo đảm Lý Hoại tiên sinh trước khi mặt trá»i má»c tuyệt không chết đượcâ€.
Hiện tại đêm đã khuya, khoảng thá»i gian cho tá»›i khi mặt trá»i má»c cÅ©ng không lâu lắm, nhưng bóng đêm dày đặc vẫn còn bao trùm mặt đất, muốn nhìn thấy dương quang xuyên phá bóng tối đông phương, còn phải đợi má»™t hồi.
Vị phụ nhân văn nhã đó dưới ánh đèn huy hoàng trong lá»u, xem ra không những khả kính, hÆ¡n nữa còn rất ung dung hoa quý, không ai có thể nghi ngá» bất cứ câu nói nào cá»§a bà ta.
“Ta tinâ€. Thiết Ngân Y đáp, “Lá»i nói cá»§a thái phu nhân, tại hạ tuyệt đối tin tưởngâ€.
Tá»­ Äằng Hoa xem chừng nhịn không được, cưá»i má»™t tiếng, lại há»i Thiết Ngân Y:
- Vị nữ sĩ đó thật sự là Công Tôn thái phu nhân ?
- Äại khái là thật.
“Nhưng bà ta nhìn không già lắm, niên ká»· cá»§a thái phu nhân làm sao lại được như vậy ?†Tá»­ Äằng Hoa thốt:
“Thái phu nhân nói như vậy có phải là vô trách nhiệm quá không ?â€.
Phụ nhân văn nhã cÅ©ng nắm chéo áo cưá»i tươi:
- Ngươi nói ta còn trẻ, ta thật sá»± không dám nhận. Ngươi nói ta vô trách nhiệm, ta cÅ©ng không đảm trách. Khế ước cá»§a ta là phải đợi lúc mặt trá»i má»c má»›i lấy mạng hắn, trước lúc mặt trá»i má»c hắn đương nhiên tuyệt không thể chết được.
Công Tôn thái phu nhân lại nói tiếp:
- Cho dù hắn đã chết, ta cũng phải làm cho hắn sống lại, sau đó lại chết trong tay ta.
Tá»­ Äằng Hoa thở dài nhè nhẹ, sáu gã Xà Yêu bá»—ng bao vây xung quanh Công Tôn thái phu nhân.
Eo cá»§a sáu gã chia nhau uốn éo ra sáu phương hướng khác nhau, tay cá»§a sáu gã cÅ©ng đồng thá»i từ mưá»i hai phương hướng bất đồng nhắm Công Tôn thái phu nhân xuất kích.
Mưá»i hai phương hướng Ä‘á»u là những phương hướng làm cho ngưá»i ta tưởng không được, ngoại trừ sáu ngưá»i bá»n chúng ra, trong giang hồ đã không còn có ai khác có thể dùng những bá»™ vị đó mà phát xuất sát chiêu trí mệnh.
Vị phụ nhân khả kính đó xem chừng trong phút chốc sẽ biến thành ngưá»i chết khả kính.
Lão nhân mang hồ cầm vẫn còn tấu hòa tiếng đàn đơn điệu của lão, trên mặt vẫn vô nhan vô sắc, phảng phất thật sự không thấy được gì.
Thiết Ngân Y cũng không mó tay, đối với chuyện này, lão chừng như đã đặt mình ra ngoài sự kiện.
Sáu nhân yêu tàn độc quá»· dị, mưá»i hai diệu thá»§ tiêu hồn Ä‘oạt mạng, mưá»i hai sát chiêu biến hóa vô phương phân Ä‘oán.
Tiếng hô thảm lại chỉ có một tiếng.
Tiếng hô thảm đó tịnh không phải do má»™t ngưá»i phát ra, mà là sáu ngưá»i cùng má»™t sát na đồng thá»i phát ra.
Lúc Côn Châu Lục Yêu hô thảm ngã gục, toàn thân trên dưới cả má»™t vết thương cÅ©ng Ä‘á»u không có, xem chừng tá»± nhiên ngã gục.
Nhưng, bỗng trong phút chốc, khoảng dưới my tâm giữa hai chân mày, trên sóng mũi, đột nhiên chừng như bị một mũi cương đao vô hình khoét một lỗ, hun hút thành con mắt đẫm máu cỡ hai ba phân.
Huyết nhãn đó giống như con mắt thứ ba, liên kết hai con mắt kia thành một.
Chỉ trong phút chốc trên mặt sáu gã Ä‘á»u đã biến thành không có mắt, Ä‘á»u đã biến thành má»™t rãnh máu bắc ngang.
Äôi mắt và khoảng giữa sóng mÅ©i cá»§a bá»n chúng đã túa máu tươi nối thành má»™t rãnh máu.
Sắc mặt Thiết Ngân Y vẫn không biến chuyển, Tá»­ Äằng Hoa không ngá» cÅ©ng không có biến động. Trong lá»u cÆ¡ hồ không có ai biến sắc, bởi vì trước đây ná»­a canh giá», những kẻ nhát gan nếu chưa bị xỉu thì cÅ©ng đã bôn đào chạy trốn hết.
Cho dù là danh kỹ vang danh cá»­u châu Tống Ưu Nhi ưu nhã dịu dàng nhàn thục, đến lúc đào tẩu cÅ©ng Ä‘á»u không còn má»™t chút ưu nhã dịu dàng.
Lúc Tống Ưu Nhi bỠchạy, nhìn không khác gì một con chó dại bị gã đồ phu chém cho một nhát vào mông.
Công Tôn thái phu nhân khả kính lại thở dài một hơi nhè nhẹ.
Tá»­ Äằng Hoa nói:
- Công Tôn thái phu nhân, hiện tại ta quả thật bá»™i phục bà. Má»™t chiêu giết sáu mạng cá»§a bà, xuất thá»§ vô hình vô ảnh, ta tin rằng đại khái rất ít ngưá»i có thể thấy sáu gã tiểu quái vật đó làm sao mà chết trong tay bà.
- Không dám nhận.
“Làm cho ngưá»i ta không hiểu thấu chiêu thức, vốn là làm cho ngưá»i ta không thể không bá»™i phụcâ€. Tá»­ Äằng Hoa thốt:
“Cho nên sau khi thái phu nhân hồn quy cá»­u thiên, má»—i năm ta nhất định đốt nhang dâng hoa cúng rượu, để ká»· niệm ngày giá»— cá»§a thái phu nhânâ€.
“Không dám nhậnâ€. Công Tôn thái phu nhân vẫn văn văn nhã nhã đáp lá»…:
“Chỉ tiếc ngày hôm nay xem chừng ta vẫn chưa chết được, cÅ©ng giống như Lý Hoại tiên sinh vẫn chưa chết đượcâ€.
- Bà quả thật tin rằng bà vẫn còn có thể cứu hắn ?
- Nếu không phải ta cứu hắn, nếu quả ta quả thật phải chết, cũng không có ai có thể cứu được hắn.
- Vậy bà vẫn nghĩ hắn còn chưa chết ?
Công Tôn thái phu nhân lại thở dài:
- Nếu quả ngươi nghÄ© Lý Hoại tiên sinh hiện tại đã chết thật rồi, ngươi quả thật không hiểu rõ con ngưá»i cá»§a Lý tiên sinh.
- á»’ ?
- Nếu quả Lý Hoại tiên sinh quả thật chết vì một hạt đậu nho nhỠnhư vậy, làm sao Lý Hoại có thể là Lý Hoại tiên sinh được ?
Ngay lúc đó, những ngưá»i còn lưu lại trong lá»u bá»—ng nghe thấy má»™t ngưá»i lên tiếng.
Tá»­ Äằng Hoa nghe thấy giá»ng cưá»i cá»§a ngưá»i đó, lại cưá»i không ná»—i nữa.
Ả vÄ©nh viá»…n nghÄ© không ra con ngưá»i đó còn cưá»i được.
Ngưá»i đột nhiên cưá»i lá»›n đó, không ngá» lại rõ ràng là Lý Hoại đã gần chết hồi nãy.
Má»™t Lý Hoại hồi nãy đã chợt băng đống lạnh ngắc, không ngá» lại còn cưá»i được, không ngá» còn có thể đứng dậy, không ngá» còn có thể bước Ä‘i.
Vị Lý Hoại tiên sinh đó không ngỠđã bước tá»›i trước mặt Tá»­ Äằng Hoa, không ngỠđối vá»›i nữ nhân hồi nãy muốn hắn chết trước lúc mặt trá»i má»c, lại khách khách khí khí mà cưá»i, cung cung kính đưa hai tay dâng má»™t vật, má»™t vật nho nhá».
“Äây là hạt đậu cá»§a ngươiâ€. Lý Hoại thốt:
“Ta hoàn trả lại cho ngươiâ€.
“Cám Æ¡n ngươiâ€. Tá»­ Äằng Hoa cÅ©ng nở má»™t nụ cưá»i yêu mị:
“Kỳ thá»±c ta đáng lẽ cÅ©ng nên nghÄ© tá»›i, ngưá»i thông minh như Lý tiên sinh, đương nhiên không dá»… gì Ä‘em vật đó mà nuốt trá»ng. Chỉ bất quá ta lại không tưởng tượng được Lý tiên sinh không ngá» giả chết rất cao minhâ€.
Lý Hoại mỉm cưá»i.
- Chuyện đó ta đã luyện từ nhá», ta trá»™m đồ cá»§a ngưá»i ta để ăn, ngưá»i ta muốn đánh chết ta, ta trước hết phải giả chết. Má»™t thằng ranh con từ nhỠđã không có cÆ¡m ăn, chuyện trước hết phải há»c là chuyện đó. Từ đó vá» sau, má»—i lần gặp tình huống như vầy, ta Ä‘á»u tránh không khá»i thói quen đó. Äợi đến lúc thằng ranh con đó trưởng thành, lúc đã luyện thành ná»™i công thần kỳ, chuyện giả chết đương nhiên cÅ©ng càng cao cưá»ng.
Lần này ta giả chết không dám lơ là, giả chết nếu quả làm không giống, làm sao có thể lừa gạt được Tử phu nhân ?
“Lý tiên sinhâ€, Tá»­ Äằng Hoa cưá»i hoa mị, dùng năm ngón tay mÅ©m mÄ©m lượm hạt đậu trong lòng bàn tay Lý Hoại:
“Ta quả thật rất bá»™i phục ngươi, cÅ©ng rất thích ngươi, ta tin rằng trong tâm ngươi đại khái cÅ©ng rất thích taâ€.
Lý Hoại thở dài:
- Nói thật với ngươi, nữ nhân như ngươi, ta muốn không thích cũng không được.
- Ta có thể nhỠngươi làm cho ta một chuyện được không ?
- Chuyện gì ?
- Ngươi có thể vì ta mà chết thật một lần không ?
Ai cÅ©ng có thể tưởng tượng được, lúc câu nói đó phát ra, cÅ©ng là lúc xuất thá»§. Lúc má»›i bắt đầu há»i câu đó, Tá»­ Äằng Hoa đáng lẽ đã phóng tá»›i.
Lần xuất thá»§ này tất nhiên là chìa khóa sinh tá»­ trá»ng đại.
Kỳ quái là câu nói đó đã dứt hẳn từ lâu, Tá»­ Äằng Hoa lại cả má»™t chút ý tứ xuất thá»§ cÅ©ng Ä‘á»u không có. Lúc đó vốn là cÆ¡ há»™i tốt để ả xuất thá»§. CÆ¡ há»™i tốt đã qua, vÄ©nh viá»…n không quay trở lại, chỉ có kẻ khùng má»›i bá» lỡ cÆ¡ há»™i như vậy.
Tá»­ Äằng Hoa đương nhiên không phải là ngưá»i khùng, nhưng lúc đó ả lại thật sá»± giống như khùng.
Ả má»™t má»±c muốn lấy mạng Lý Hoại. Thứ ngưá»i như Lý Hoại vốn cÅ©ng tuyệt không chịu tha ả. Lúc ả hiển lá»™ bá»™ dạng khùng ngây như vậy, đương nhiên cÅ©ng là cÆ¡ há»™i tốt nhất cá»§a Lý Hoại.
Nhưng Lý Hoại không ngỠcũng không xuất thủ.
Hai ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh như vậy đột nhiên Ä‘á»u biến thành kẻ khùng.
Càng quái dị hÆ¡n nữa là có ngưá»i đứng bên ngoài lại vá»— tay khen ngợi.
Công Tôn thái phu nhân vỗ tay cổ vũ.
- Lý tiên sinh, ngươi quả thật tài giá»i, cả ta cÅ©ng không thể không bá»™i phục.
- Không dám nhận.
- Ngươi dùng phương pháp gì mà chế trụ được ả vậy ?
- Ta chỉ bất quá lợi dụng lúc ả thò tay lấy hạt đậu trong lòng bàn tay ta, đã len lén dùng móng tay út quẹt lên những tiểu huyệt trên bìa tay của ả, nhẹ nhàng quét qua một lượt.
“Cho nên sau khi nói được hai câu, bàn tay đó cá»§a ả bá»—ng biến thành tê dại, đương nhiên không thể xuất thá»§â€. Công Tôn thái phu nhân há»i Lý Hoại:
“Hiện tại có phải cả ná»­a ngưá»i ả cÅ©ng đã hoàn toàn tê dại không ?â€.
- Äại khái là vậy.
- Cho nên ngươi cũng bất tất phải xuất thủ.
Lý Hoại cưá»i, Công Tôn thái phu nhân thở dài:
- Lý tiên sinh, không phải là ta đỠcao ngươi, công phu diệu kỳ trên tay ngươi, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, đại khái cÅ©ng tìm không ra ba ngưá»i có thể trên tay ngươi.
Lý Hoại nháy mắt, cưá»i cưá»i, cố ý há»i:
- Tìm không ra ba ngưá»i, hai ngưá»i chắc tìm ra, thái phu nhân có phải là má»™t trong hai ngưá»i đó ?
- Nếu quả ta nói phải thì ngươi nhất định không tin, nếu quả ta nói không thì ngươi cũng nhất định không tin. Ngươi có chịu một mình đi theo ta ra ngoài không ?
- Ta chịu.
Căn cứ vào tất cả tư liệu sưu tầm được trong giang hồ, có thể nói thành tích của Công Tôn thái phu nhân đã đạt đến mức ngoại hạng, thậm chí có thể nói đã đạt đến tiêu chuẩn siêu cấp, thì Lý Hoại tiên sinh tối đa chỉ có thể nói là cấp hạng ba.
Trong ká»· lục cá»§a Công Tôn thái phu nhân, từ đó tá»i giá» không có hai chữ “thất bạiâ€.
Dưới lối so sánh đó, Lý Hoại còn có đưá»ng để Ä‘i sao ?
Trải qua giây phút hung sát bạo loạn, ngưá»i trong lá»u không còn bao nhiêu, trong số những ngưá»i còn chưa bị dá»a chạy mất, không ngỠđại Ä‘a số là nữ nhân, đám nữ nhân mỹ lệ phi thưá»ng, khí chất đặc biệt phi thưá»ng.
Trang phục và hình dạng cá»§a bá»n há» có lẽ có rất nhiá»u chá»— khác nhau, nhưng bá»n há» Ä‘á»u có má»™t đặc Ä‘iểm chung, xem chừng vô luận là gặp chuyện gì, Ä‘á»u có thể bảo trì thái độ trấn tÄ©nh bất loạn.
Äó có lẽ bởi vì bá»n hỠđã gặp qua qua nhiá»u chuyện.
Danh kỹ như danh hiệp, Ä‘á»u là ngưá»i giang hồ, Ä‘á»u có má»™t thứ tính cách tương đồng, ngưá»i thưá»ng Ä‘á»u không thể dùng thưá»ng tình hay thưá»ng lý để độ suy được.
Có những lúc, danh kỹ thậm chí cũng giống hệt như danh hiệp, có thể gạt bỠsinh tử vinh nhục.
Thiết Ngân Y vận hoa phục, râu tóc bạc trắng, xoãi hai tay, ngồi chỉnh tỠtrên cái ghế gỗ dương hoa vàng chóe trên tấm thảm Ba Tư mua mãi ở tận vương thất hải ngoại.
Tá»›i bây giá», lão má»›i chầm chậm đứng dậy:
- Nhị thiếu gia, hí kịch này, vai diễn của ngươi xem chừng đã diễn rồi, xem ra nên đến lượt ta.
“Äến lượt ông ?†Lý Hoại há»i:
“Äến lượt ông làm cái gì ?â€.
- Äến lượt ta giết ngưá»i, hoặc đến lượt ta bị giết. Giết ngưá»i và bị giết, vốn cÅ©ng giống như hai mặt chính phản cá»§a má»™t đồng bạc, vô luận là chính hay phản cÅ©ng Ä‘á»u là chung má»™t đồng bạc.
Thiết Ngân Y ngang nhiên vuốt chòm râu bạc chói ngá»i:
- Cho nên hiện tại sinh hay tá»­ Ä‘á»u đã không còn quan hệ gì tá»›i ngươi.
Lý Hoại cưá»i khổ:
- Không quan hệ tới ta thì còn quan hệ tới ai chứ ? Ta xin ông lần này có thể để ta quản sự chuyện này được không ?
“Không thểâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Lão trang chá»§ muốn ta Ä‘em ngươi trở vá», ta dẫn ngươi vá». Ngưá»i muốn ngươi chết, trước tiên phải để ta chếtâ€.
- Nếu quả ông chết, làm sao còn có thể dẫn ta vỠ?
- Vậy thì ta chết trước, ngươi chết sao.
Câu nói đó tuyệt không phải là câu nói trong vở kịch, cũng không có một chút ý tứ giả dối.
Sá»± chân thật cá»§a câu nói đó, có lẽ còn chân thật hÆ¡n so vá»›i lá»i thá» trong triá»u cá»§a má»™t đại thần xuất thân tam giáp tiến sÄ©.
Lý Hoại không cưá»i, phảng phát đã cưá»i không ná»—i.
Thiết Ngân Y nhìn hắn, từ từ huy thủ:
- Ta tin rằng ngươi nên minh bạch ý tứ cá»§a ta, cho nên ngươi tạm thá»i lui má»™t bước là tốt nhất.
Có tiếng vỗ tay vang lên.
Ngưá»i vá»— tay là má»™t nữ nhân trẻ tuổi, không đánh phấn, sắc mặt lợt lạt, y phục toàn thân màu xanh lợt dệt bằng thứ tÆ¡ cá»±c má»m, cá»±c nhẹ.
Nhìn thân thể yếu Ä‘uối ôn nhu dưới lá»›p thanh y thuần khiết như vậy, không ai có thể nhận ra nàng là đệ nhất danh kỹ ở đây, cÅ©ng không ai có thể tưởng được lá»i nói cá»§a nàng:
- Cá»±c hay, tôi từ đó tá»›i giá» cÅ©ng chưa từng gặp nam nhân như các ông, nếu quả các ông quả thật Ä‘á»u chết hết, tôi cÅ©ng chết theo các ông.
Lá»i nói cá»§a thanh y cô nương có khi thậm chí còn đáng tín dụng hÆ¡n so vá»›i đám đại hiệp.
Lý Hoại lại cưá»i:
- Tại sao có nhiá»u ngưá»i Ä‘á»u muốn chết như vậy ? Kỳ thá»±c bá»n ta ai ai cÅ©ng Ä‘á»u bất tất phải chết". Lý Hoại nói vá»›i Thiết Ngân Y:
"Chỉ cần ông có thể cầm giữ bàn tay cá»§a lão tiên sinh Ä‘ang gảy hồ cầm, ta bảo đảm bá»n ta Ä‘á»u không chết". Lý Hoại thốt:
"Nếu quả vị lão tiên sinh đó không xuất thá»§, ta tin rằng Công Tôn thái phu nhân cho đến đêm nay ít nhất đã chết mưá»i bảy, mưá»i tám lần rồi".
Tiếng cầm dứt hẳn, lão nhân mù từ góc lá»u từ từ bước tá»›i, thanh âm lão nói cÆ¡ hồ nhá» xíu vo ve như tiếng đàn cá»§a lão:
"Bá»n ta bước ra ngoài tản bá»™ có được không ?" Lão há»i Lý Hoại:
"Ngươi có chịu theo ta đi ra ngoài một chuyến không ?" - Ta chịu.
Tiếp đó lão đầu tá»­ mắt mù dá»±ng hồ cầm làm gậy dò đưá»ng, lò dò Ä‘i ra khá»i lá»u.
Thiết Ngân Y chống tay đứng dậy.
Lý Hoại dùng ba ngón tay nhẹ nhàng nắm cùi chõ lão, nhẹ nhàng thốt:
- Xin lão đừng làm như vậy, làm như vậy là để cho ngưá»i ta cưá»i chê, Công Tôn thái phu nhân giao lại cho lão, để cho ta cùng vị lão tiên sinh đó Ä‘i ra.
Lý Hoại và lão đầu tá»­ Ä‘á»u đã Ä‘i ra, Công Tôn thái phu nhân lại ngồi xuống, ngồi coi bá»™ rất thoải mái.
Thiết Ngân Y nhìn bà ta chằm chằm.
- Ta tin rằng ta không nhìn lầm, ta tin rằng bà nhất định là Công Tôn thái phu nhân.
- Thiết tổng quản, ngươi không nhìn lầm, nếu ai ngươi cÅ©ng Ä‘á»u nhìn lầm, làm sao ngươi có thể bảo vệ sá»± an toàn cá»§a Lý lão tiên sinh cho tá»›i nay ?
- Vậy lão tiên sinh hồi nãy là ai ?
“Lão là trượng phu cá»§a taâ€. Công Tôn thái phu nhân đã uống cạn má»™t chén rượu, “Lão ở trong gia tá»™c cá»§a lão có bối phận rất cao, cho nên ta má»›i bị kêu là Công Tôn thái phu nhânâ€.
“Công Tôn ? Thái phu nhân ? Công Tôn gia tộc ?†Trong thanh âm của Thiết Ngân Y ngập tràn nỗi hoài nghi:
“Sao từ đó đến giá» chưa từng nghe qua ?â€.
“Bởi vì gia tá»™c đó hiện tại đã chỉ còn lại má»™t mình trượng phu cá»§a taâ€. Công Tôn thái phu nhân ảm đạm đáp:
“Ngưá»i giang hồ Ä‘á»u biết ta cho đến nay chưa từng thất bại qua má»™t lần, nhưng trượng phu cá»§a ta trong Ä‘á»i này lại chưa từng thắng qua má»™t lầnâ€.
- Từ đó đến giá» Ä‘á»u chưa từng ?
“Chưa bao giá»â€. Thanh âm cá»§a Công Tôn thái phu nhân mang theo má»™t vẻ bi thương bí lối, “Có những ngưá»i chừng như số mạng đã an định là ngưá»i thất bại, không cần biết là kiêu ngạo tá»›i cỡ nào, làm chuyện gì Ä‘i nữa, mạnh bạo tá»›i cỡ nào, nhưng số mạng lại bắt phải thất bạiâ€.
Thiết Ngân Y trầm mặc.
Giữa không gian trầm mặc tÄ©nh tại đó, lão không còn nghi ngá» gì nữa cÅ©ng cảm thụ được má»™t ná»—i bi thương ai thống không tháo gỡ được. Cho nên qua má»™t hồi rất lâu, lão má»›i có thể mở miệng há»i Công Tôn thái phu nhân:
- Ta có thể há»i má»™t câu được không ?
- Ngươi cứ há»i.
- Ta có thể há»i đại danh cá»§a lão tiên sinh được không ?
Công Tôn thái phu nhân trầm mặc một hồi lâu:
- Ngươi đương nhiên có thể há»i, chỉ tiếc ta có nói ra ngươi cÅ©ng không biết.
Thiết Ngân Y ngậm miệng, đợi bà ta nói tiếp.
Qua một hồi rất lâu, Công Tôn thái phu nhân mới nói từng tiếng:
- Tên của lão là Vô Thắng, Công Tôn Vô Thắng.
Má»™t kẻ thất bại cả cuá»™c Ä‘á»i chưa từng thắng qua được má»™t lần, muốn chìm sâu vào má»™ng mị cÅ©ng lăn qua trở lại không thể ngá»§ được, thá»­ nghÄ© cuá»™c Ä‘á»i này cá»§a y, tư vị trong tâm y ra sao ?
Làm vợ má»™t ngưá»i như vậy, đêm khuya nghe tiếng thở dài não nuá»™t cá»§a trượng phu, trở gối lau mồ hôi lạnh cho chồng. Tuy nghÄ© tá»›i chuyện Ä‘i nhà xí, ăn uống, Ä‘á»c sách, lại bất nhẫn làm kinh động đến chồng, những lúc đó trong tâm ngưá»i vợ có tư vị gì ?
Má»™t kẻ thất bại, má»™t ngưá»i vợ cá»§a kẻ thất bại.
“Ta không có má»™t chút phương pháp giúp đỡ lãoâ€. Công Tôn thái phu nhân thốt:
“Bởi vì lão trá»i sinh đã là dạng ngưá»i như vậyâ€.
Còn chưa nói dứt lá»i, lệ đã ngấn trào trên mặt bà ta.
Lý Hoại đã đi ra với một kẻ thất bại không có thuốc chữa như vậy, Công Tôn Vô Thắng dĩ nhiên không thắng, thắng đương nhiên nên là Lý Hoại.
Vận khí của Lý Hoại tịnh không xấu.
Trong cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Công Tôn tiên sinh chưa từng thắng qua ngưá»i nào, vô luận Ä‘i theo lão đến đâu, Lý Hoại đáng lẽ Ä‘á»u không gặp nguy hiểm.
Kỳ quái là trên mặt Thiết Ngân Y lại lá»™ xuất biểu tình lo lắng phi thưá»ng, so vá»›i lúc thấy Lý Hoại nuốt hạt đậu trí mệnh hồi nãy còn lo lắng hÆ¡n nhiá»u.
- à tứ của thái phu nhân có phải là nên thử một lần ?
- Xem chừng là vậy.
Vô luận là ai cũng nên nghĩ ra, cho dù không dùng đầu óc mà dùng chân để nghĩ, cũng nên nghĩ ra, lần này mới chân chính đã đến lúc sinh tử quan đầu.
Hơn nữa lần này không thử cũng không được.
Äêm đột nhiên mê mông, sương dày mê mông.
Vào giá» này, nÆ¡i này không ngá» cÅ©ng còn sương mê mông như vậy. Thật sá»± làm cho ngưá»i ta khó lòng tưởng tượng ná»—i là vào giá» phút đó, không ngá» còn có Lý Hoại và Công Tôn lão đầu hai ngưá»i ngồi dưới gốc cây bạch dương khô héo mà uống rượu.
Rượu không phải là do Thiết Ngân Y mang đến, mà từ trong túi của lão nhân.
Thứ rượu đó không có má»™t chút tá»­u vị, nhưng khi uống vào, trong dạ dày lại chừng như đột nhiên nhen nhúm má»™t ngá»n lá»­a.
"Ngươi có phát hiện thứ rượu này có Ä‘iểm quái lạ không ?" Lão đầu há»i Lý Hoại.
- Ta không những phát giác rượu có Ä‘iểm quái lạ, con ngưá»i cá»§a lão xem chừng lại càng quái lạ hÆ¡n.
- Ngươi không tưởng được ta đột nhiên lại má»i ngươi đến má»™t nÆ¡i như vầy để uống rượu ?
"Ta không nghĩ đến, nhưng ta đã đi". Lý Hoại đáp, "Tuy ta biết rõ lão muốn giết ta, ta vẫn đi".
Lão đầu cưá»i lá»›n, cưá»i đến ná»—i rượu bắn tung tóe. Má»™t hồ lô rượu há hốc, má»™t cái miệng há hốc, cưá»i đến ná»—i thấy cả nướu răng.
May là giết ngưá»i không dùng nướu răng, cho nên ánh mắt cá»§a Lý Hoại chỉ nhìn chằm chằm vào tay lão, xem chừng giống như đóng Ä‘inh vào bàn tay đó.
Äôi tay cá»§a Công Tôn tiên sinh xem chừng Ä‘ang chấn động không ngừng vì tiếng cưá»i, không ngá» lại biến thành vững chải như bị đóng Ä‘inh.
Ãnh mắt sáng ngá»i bén nhá»n như Ä‘inh cá»§a Lý Hoại cÅ©ng lập tức tròn xoe trừng trừng.
Thứ biến hóa đó, ngoại trừ hai ngưá»i bá»n há» ra, trên thế giá»›i này có lẽ có rất ít ngưá»i có thể quan sát thấy được.
Giữa những cao thá»§ đệ nhất lưu chân chính trong võ lâm, quyết chiến sinh tá»­ thắng bại, thông thưá»ng quyết định trong tình huống vi diệu như vậy.
Nhưng sá»± sinh tá»­ thắng bại cá»§a bá»n há» còn chưa quyết định được.
Bởi vì trận chiến đó cá»§a bá»n há» chỉ bất quá là vòng mở đầu.
Miệng Công tôn tiên sinh há hốc, đổ thứ rượu quái lạ từ hồ lô đầy một miệng:
- Ta là quái nhân, nhưng ngươi tuyệt không những là quái nhân, mà còn thông minh tuyệt đỉnh. Cho nên ngươi đương nhiên cÅ©ng minh bạch, ta gá»i ngươi Ä‘i, là vì ta đã thấy rõ lão thái bà cá»§a ta tuyệt không phải là đối thá»§ cá»§a ngươi.
Lý Hoại thừa nhận.
"Nhưng ta tin rằng có điểm ngươi tuyệt đối chưa biết". Công tôn tiên sinh thốt:
"Ta má»i ngươi Ä‘i đến nÆ¡i khác còn có má»™t lý do đặc biệt phi thưá»ng".
- Nguyên nhân gì ?
Công tôn tiên sinh há»i Lý Hoại:
- Ngươi có biết tên cá»§a ta là gì không ? Ngươi có biết rõ dạng ngưá»i cá»§a ta không ?
- Ta không biết.
- Ta hỠCông Tôn, tên là Bại, hiệu là Vô Thắng.
"Công Tôn Bại ? Công Tôn Vô Thắng ?" Lý Hoại hiển lá»™ vẻ kinh ngạc, "Äó thật sá»± là tên cá»§a lão ?" - Thật, bởi vì cả Ä‘á»i ta khi cùng ngưá»i ta giao thá»§ chưa từng thắng qua má»™t lần.
Lý Hoại thật sự kinh ngạc.
Bởi vì giữa tiếng cưá»i chấn động cá»§a Công Tôn tiên sinh hồi nãy, hắn đã thấy song thá»§ cá»§a Công Tôn tiên sinh tối thiểu đã trải qua ba đợt biến hóa.
Ba lần biến hóa tuyệt không thể cho là nhiá»u, biến hóa biến hóa quá nhiá»u cÅ©ng tịnh không đáng sợ, có lúc không biến hóa cÅ©ng đã có thể đưa ngưá»i ta vào chá»— chết trong phút chốc.
Äáng sợ là ba đợt biến hóa hồi nãy cá»§a Công Tôn tiên sinh, má»—i má»™t lần biến hóa Ä‘á»u đã có thể đưa ngưá»i ta vào chá»— chết trong phút chốc.
"Công Tôn Bại, Công Tôn Vô Thắng tiên sinh", Lý Hoại há»i:
"Lão thật sá»± trên Ä‘á»i này chưa từng thắng qua tá»›i má»™t lần ?" - Chưa từng.
- Ta không tin, ta có chết cũng không tin. Cho dù có đem đầu ta chém đứt ngay đêm nay, ta cũng không tin.
- Tại sao ?
"Ta là tên hư há»ng, ta là tên lưu manh, ta là con heo. Cho nên ta không ăn thịt heo, nhưng ta có thể đánh giá thịt heo ngon hay dở". Lý Hoại thốt:
"Cho nên ta tối thiểu có thể đánh giá ông".
- Ngươi đánh giá ta ra sao ?
"Nếu quả trong giang hồ còn có Bách Hiểu Sinh lưu giữ Binh Khí Phổ như sáu chục năm trước, hiện tại lại viết lại Binh Khí Phổ, song thủ của Công Tôn tiên sinh tuyệt đối không xếp dưới hàng thứ năm". Lý Hoại đáp:
"Làm sao mà chưa từng thắng từ đó đến giỠđược chứ".
Công Tôn tiên sinh lại nốc một ngụm đầy, dùng đôi mắt chừng như hoàn toàn mù lòa không thấy gì nữa mà nhìn Lý Hoại. Qua một hồi rất lâu, lão mới thở dài, thốt:
- Ngươi đánh giá đúng, nhưng ngươi cũng đánh giá sai.
- á»’ ?
"Ngươi đánh giá đúng võ công cá»§a ta, nhưng lại đánh giá sai con ngưá»i ta". Công Tôn tiên sinh thốt.
- á»’ ?
- Võ công của ta quả thật không tệ, quả thật có thể đặt vào hàng rất ít các cao thủ trong võ lâm đương kim. Nếu quả ta đi tìm hai mươi tám vị trong giang hồ đương kim đã tự xưng chiến thắng hơn ba chục lần liên tiếp mà tranh thắng bại, có lẽ ta một trận cũng không bại.
- Vậy tại sao lão lại luôn luôn bại cho được ?
- Bởi vì võ công cá»§a ta tuy không tệ, nhưng con ngưá»i ta lại tệ.
- Tệ chỗ nào ?
Công Tôn tiên sinh lại trầm mặc rất lâu, sau đó má»›i dùng má»™t thứ thanh âm rất kỳ quái há»i ngược lại Lý Hoại:
- Ngươi có biết trong Ä‘á»i ta đã cùng ngưá»i ta giao thá»§ bao nhiêu lần không ?
- Bao nhiêu lần ?
- Bốn lần.
Lý Hoại lại ngẩn ngưá»i:
- Công Tôn tiên sinh, bằng vào võ công cá»§a lão, bằng vào tính cách cá»§a lão, bằng vào tính khí cá»§a lão, trong Ä‘á»i lão lại chỉ xuất thá»§ có bốn lần ?
"Äúng". Công Tôn tiên sinh đáp:
"Ta đánh bốn lần, bại bốn lần".
Lão lại há»i Lý Hoại:
- Nếu ta muốn ngươi đỠxuất ngÅ© đại cao thá»§ trong đương kim thiên hạ, ngươi nói là năm ngưá»i nào ?
Lý Hoại đắn đo một hồi lâu, mới đáp:
- Võ Äang danh túc Chung Nhị tiên sinh, Thiếu Lâm trưởng lão Vô Hư Thượng Nhân. Tuy há» thoái ẩn đã lâu, không còn ai có thể trắc định võ công cá»§a há», nhưng ta nghÄ© trong giang hồ cÅ©ng không có ai có thể phá»§ định võ công cá»§a há».
- Phải.
- Lý Mạn Thanh tiên sinh, đích hệ tá»­ tôn cá»§a thiên hạ đệ nhất danh Tiểu Lý Thám Hoa năm xưa, tuy đã mưá»i hai năm chưa xuất thá»§, thậm chí không ai có thể gặp mặt ông ta, nhưng phi Ä‘ao gia truyá»n cá»§a Lý gia trong giang hồ đại khái cÅ©ng không có ai dám khi dá»… mà đòi thá»­. Tiểu Lý Phi Äao, lệ bất hư phát. Danh hiệp nghÄ©a cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa vẫn còn trong lòng ngưá»i.
Công Tôn tiên sinh thốt:
- Äối vá»›i Lý Mạn Thanh tiên sinh, ta luôn luôn cá»±c kỳ kính ngưỡng bá»™i phục.
- Tiêu Tương thần kiếm, Côn Luân tuyết kiếm, Äại Phi kiếm khách Hoàn Ngá»c công tá»­. Kiếm pháp cá»§a ba ngưá»i đó không ai có thể phân hạng cao thấp. Ba ngưá»i bá»n há» lại là bằng hữu sống chết có nhau, tuyệt không tranh thắng bại vá»›i nhau, cho nên ai cÅ©ng không có cách nào đỠxuất hai trong số ba ngưá»i bá»n há» tranh cưá»ng.
"Ngươi nói đúng". Công Tôn tiên sinh nói:
"Trong ba ngưá»i bá»n há», chỉ cần có thể chiến thắng được má»™t ngưá»i, cuá»™c Ä‘á»i này đã không còn trống trải nữa.
"Ông đã gặp qua bao nhiêu vị ?" Công Tôn tiên sinh cưá»i khổ:
- Ta không những gặp qua, mà đã từng giao thủ với bốn vị.
- Bốn vị nào ?
- Tiêu Tương, Chung Nhị, Côn Luân, Hoàn Ngá»c.
Lý Hoại thở dài:
- Ông tuyển bốn vị đối thá»§ đó quả thật ghê gá»›m, tại sao ông không chá»n ngưá»i khác ?
Công Tôn tiên sinh cũng thở dài:
- Bởi vì con ngưá»i ta tệ.
Một mình uống rượu không có hứng.
Ngưá»i má»™t mình uống rượu và ngưá»i uống má»™t chén đã say cÅ©ng mất hứng như nhau.
Má»™t mình tá»± nói chuyện chán ngán làm sao, nhưng nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i ngôn ngữ vô vị lại càng chán ngán hÆ¡n.
Trên thế giá»›i này có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng như vậy.
Äạo lý đó, Lý Hoại hiểu rõ.
“Ta minh bạch ý tứ cá»§a lãoâ€. Hắn nói vá»›i Công Tôn tiên sinh:
“Lão xuất thá»§, tịnh không phải vì cầu thắng, chỉ bất quá vì muốn kiếm ra má»™t ngưá»i xứng đáng là đối tượng để lão xuất thá»§. Thành bại thắng phụ Ä‘á»u không đáng lưu ý trong tâm lãoâ€.
Lý Hoại nói tiếp:
- Nếu quả là ngưá»i không đáng để lão xuất thá»§, cho dù có quỳ dưới đất cầu xin lão, lão cÅ©ng không nhấc má»™t ngón tay.
Công Tôn tiên sinh nhìn hắn, trong ánh mắt phảng phất có ánh sáng, ánh sáng của nhiệt lệ.
“Ta biết ngươi có thể minh bạch, nếu quả ngươi không minh bạch, trên thế gian còn có ai minh bạch ?†Công Tôn tiên sinh lại thở dài:
“Nếu quả ta không bại, trên thế gian này còn có ai bại ?â€.
Lão nói hai chuyện hoàn toàn bất đồng, nhưng đạo lý lại hoàn toàn như nhau.
Lý Hoại đột nhiên đứng dậy, dùng một thái độ tôn kính từ đó tới giỠchưa từng biểu hiện qua, hướng vỠphía Công Tôn tiên sinh hành lễ.
- Ta luôn luôn không thèm để ý tá»›i chuyện riêng tư cá»§a ngưá»i khác, nhưng hôm nay bá»n ta cho dù là cừu địch sống chết, cho dù ta trong khoảnh khắc có chết trong tay lão, hoặc giả ta trong khoảnh khắc có giết chết lão, ta cÅ©ng phải nói lên má»™t câu trước đã.
- Ngươi cứ nói.
- Công Tôn tiên sinh, lão tuy vĩnh bại vô thắng, nhưng lão tuy bại mà vẫn vinh, ta bội phục lão.
Công Tôn tiên sinh bỗng làm chuyện rất kỳ quái.
Lão đột nhiên lăng không phóng ngưá»i lên, tư thế kỳ quái không ai có thể tưởng tượng ná»—i, lá»™n ngưá»i bảy tám vòng, phóng lên cao bảy tám trượng, sau đó má»›i hạ mình xuống chá»— cÅ©.
Lão không điên.
Lão làm như vậy, chỉ bất quá vì lão cũng biết nhiệt lệ trong mắt lão xem chừng đã đè nén không nỗi phải lăn dài.
Không muốn ngưá»i khác thấy mình rÆ¡i lệ, lá»™n vòng vòng đương nhiên tuyệt không phải là phương pháp rất hay, lại không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t phương pháp rất hữu hiệu.
Lý Hoại không còn nghi ngỠgì nữa cũng minh bạch đạo lý đó, cho nên hắn uống một ngụm rượu, uống rượu trong hồ lô.
- Ta cảm tạ lão vô cùng, lão nguyện ý coi ta như đối thá»§ thứ năm cá»§a lão, ta thật sá»± có cảm giác vinh hạnh phi thưá»ng.
“CÅ©ng không phải là vậyâ€. Công Tôn tiên sinh cố ý giả dạng lãnh đạm mà nói:
“Ta đã nhận ba vạn lượng hoàng kim cá»§a ngưá»i khác đổi lấy cái mạng cá»§a ngươiâ€.
Lý Hoại lại cưá»i:
- Ta quả thật nghĩ không ra cái mạng của ta không ngỠlại có giá như vậy.
Công Tôn tiên sinh không cưá»i:
- Phu thê bá»n ta luôn luôn rất thá»§ tín, má»™t khi đính ước, vô luận ra sao cÅ©ng phải làm.
Lý Hoại cÅ©ng không còn cưá»i nữa:
- Ta cÅ©ng là ngưá»i rất có nguyên tắc, hÆ¡n nữa ta hiện tại còn chưa muốn chết, cho nên ta tuy rất bá»™i phục lão, ta vẫn quyết tâm phải để lão bại thêm lần nữa.
Mối cảm tình giữa bằng hữu vĩnh viễn chân thật như vậy, đáng quý như vậy.
Bất hạnh là bằng hữu tịnh không nhất định là bằng hữu thật sự, cừu địch lại vĩnh viễn tuyệt đối chân thật.
Cho nên nếu quả cừu địch cá»§a mình đối vá»›i mình có biểu thị thứ tình cảm gì, thứ tình cảm đó là chân thật, có lẽ so vá»›i tình cảm cá»§a bằng hữu cá»§a mình còn chân thật hÆ¡n rất nhiá»u.
Sá»± thân mật giữa bằng hữu, bằng hữu càng trợ giúp lẫn nhau nhiá»u, càng thân mật.
Bất hạnh là thân mật thông thưá»ng dẫn mình đến khinh miệt.
Cừu địch lại không.
Nếu quả mình đối với cừu địch của mình có cảm giác khinh miệt, mình có thể vì thứ cảm giác đó mà chết.
Cho nên, giữa tình bằng hữu, đặc biệt là giữa tình bằng hữu tốt nhất, rất có khả năng chỉ có thân mật mà không có tôn kính. Giữa quan hệ cừu địch ghê gá»›m nhất, lại rất có khả năng chỉ có tôn kính mà không có khinh miệt. Thứ tôn kính đó, thông thưá»ng Ä‘á»u chân thật hÆ¡n so vá»›i thứ tôn kính giữa bằng hữu.
Äó thật sá»± là chuyện rất kỳ quái.
Càng kỳ quái hÆ¡n là trên thế giá»›i này có rất nhiá»u sá»± tình Ä‘á»u có dạng như vậy.
Xem chừng trên thế giá»›i, má»—i ngày, má»—i canh giá», má»—i má»™t xó, Ä‘á»u có ngưá»i Ä‘ang yêu. Trong giang hồ má»—i ngày cÅ©ng Ä‘á»u có ngưá»i săn lùng sinh mệnh, má»—i ngày cÅ©ng không biết bao nhiêu lần.
Từ lúc nhân loại có văn tá»± ký tải lịch sá»­, quyết chiến sinh tá»­ như vầy cÅ©ng không biết có bao nhiêu vạn lần. Nhưng có thể vÄ©nh viá»…n lưu lại trong ký ức cá»§a má»i ngưá»i, có được bao nhiêu ?
Kỳ trung ít ra có hai lần làm cho ngưá»i ta khó quên.
Lam Äại tiên sinh cùng Tiêu Vương Tôn quyết chiến giữa trá»i mây trên đỉnh núi, Lam Äại tiên sinh sá»­ cây đại thiết trùy nặng bảy mươi chín cân, Tiêu Vương Tôn lại chỉ dùng thắt lưng tháo xuống từ trên áo bào lụa cá»§a lão.
VÅ© khí cá»§a trận chiến đó khác hẳn nhau, đã vô tiá»n khoáng hậu.
Võ công cá»§a Lam Äại tiên sinh cương mãnh ào ạt, chấn cổ thước kim, thiên hạ vô song, má»™t trùy hạ xuống đập vỡ đá thành bá»™t. Tiêu Vương Tôn phiêu hốt uốn lượn, biến ảo thập phần. Sá»± khác biệt trầm trá»ng giữa cương và nhu không phải ngưá»i thưá»ng có thể tưởng tượng được.
Trận chiến đó tuy không ai có cÆ¡ duyên tận mắt chứng kiến, nhưng chiến lược cá»§a trận chiến đó, cho tá»›i nay vẫn sinh sôi vô số truyá»n thuyết, cÆ¡ hồ đã hình thành thần thoại trong võ lâm.
Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết quyết chiến giữa sương trắng bình minh.
Tây Môn Xuy Tuyết hiệu xưng Kiếm Thần, dưới kiếm không có ai sống sót để làm nhân chứng. Cả cuá»™c Ä‘á»i y vì kiếm mà sống, cÅ©ng nguyện ý vì kiếm mà chết.
Nguyện vá»ng lá»›n nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i y, là muốn cùng Lục Tiểu Phụng so tranh thắng bại cao thấp, bởi vì Lục Tiểu Phụng trong Ä‘á»i chưa từng bại qua. Con ngưá»i đó xem ra chừng như luôn luôn cưá»i toe toét, tùy tùy tiện tiện, cả má»™t chút bá»™ dạng tinh minh lợi hại cÅ©ng Ä‘á»u không có, thậm chí cả má»™t chút danh xưng cÅ©ng không có, càng không giống bá»™ dạng đã từng khổ tâm luyện tập võ công.
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a gã vào sinh ra tá»­, cÅ©ng không biết đã trải qua bao nhiêu sá»± kiện cá»±c kỳ nguy hiểm.
Nhưng cả Ä‘á»i gã không ngá» thật sá»± chưa từng bại qua tá»›i má»™t lần.
Trận chiến giữa gã và Tây Môn Xuy Tuyết ra sao ?
Trận chiến đó và trận chiến giữa Lam Äại tiên sinh và Tiêu Vương Tôn giống nhau ở má»™t Ä‘iểm kỳ quái.
Trận quyết chiến cá»§a bá»n há» tuy Ä‘á»u kinh tâm động phách, Ä‘á»u là má»™t hÆ¡i thở giữa sinh và tá»­, nhưng trận quyết chiến cá»§a bá»n há» lại không phân sinh tá»­ thắng bại.
Bởi vì lúc đương thá»i, bá»n há» tuy trong phút chốc đã có thể coi đối phương như má»™t cừu địch đáng giết, nhưng bá»n há» cuối cùng vẫn còn là bằng hữu.
Một loại bằng hữu trong tâm vĩnh viễn hỗ tương tôn kính nhau.
Lý Hoại và Công Tôn tiên sinh không phải là bằng hữu.
Công Tôn tiên sinh tuy má»—i trận Ä‘á»u bại, lại chỉ bất quá bởi vì tâm cá»§a lão quá cao, khí cá»§a lão quá ngạo. Lão tuy bại mà vẫn vinh.
Danh khí cá»§a Lý Hoại trong giang hồ cho tá»›i nay không có gì là quá lá»›n, cÅ©ng rất ít ngưá»i biết rõ võ công cá»§a hắn thâm hậu tá»›i cỡ nào, nhưng cÅ©ng đã có nhiá»u ngưá»i biết má»™t chuyện.
Có nhiá»u ngưá»i luôn luôn nghÄ© mình không thể bại dưới tay hắn, Ä‘á»u đã bại.
Sinh tử thắng bại của trận chiến giữa hắn và Công Tôn tiên sinh, có ai có thể dự đoán được ?




hết: Hồi 3, xem tiếp: Hồi 4
Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Hồi 4

Trả Giá


Lý Hoại đã say.
Hắn làm sao mà không say được ?
Má»™t ngưá»i lúc bi thương lạc lá»ng chán nản thất bại, nếu quả ý chí đủ kiên cưá»ng, có thể không say. Nếu quả không có tiá»n mua rượu, nếu quả căn bản không biết uống rượu, đương nhiên cÅ©ng không say.
Tình huống hiện tại của Lý Hoại lại không phải như vậy.
Lý Hoại tịnh không bi thương lạc lá»ng chán nản thất bại, Lý Hoại chỉ bất quá đụng phải má»™t vấn đỠhắn không thể giải quyết.
Lý Hoại có tiá»n mua rượu, Lý Hoại khoái uống rượu, Lý Hoại cÅ©ng giá»i uống rượu.
Quan trá»ng nhất là, vấn đỠhiện tại cá»§a Lý Hoại còn lá»›n hÆ¡n so vá»›i tám ngàn vấn đỠkhác cá»§a ngưá»i ta cá»™ng lại.
Cho nên Lý Hoại đã say.
Lý Hoại sợ uống say. Äể cho mình say thống khoái, thân thể má»m nhÅ©n, mặt mày đỠlưỡng, cÅ©ng có chá»— khả ái. Cho phép má»™t thứ ma túy nhất thiết làm cho mình quên Ä‘i những thống khổ trên xác thân, nếu quả nó không khả ái, ai lại nguyện ý để cho thứ ma túy đó mê hoặc.
Chỉ tiếc là thứ cảm giác đó không thể kéo dài lâu, cũng không thể đáng tin cậy.
Từ cổ chí kim, trên trá»i dưới đất, Ä‘iá»u đó đại khái là chuyện Ä‘au đầu nhất cá»§a má»—i má»™t kẻ say. Bởi vì má»—i má»™t kẻ say Ä‘á»u phải say, không thể không say, tỉnh dậy lại phải đối diện hiện thá»±c.
Càng đáng sợ hÆ¡n là, má»—i má»™t kẻ say khi tỉnh dậy, đối diện vá»›i hiện thá»±c, thông thưá»ng Ä‘á»u là hiện thá»±c mà mình không muốn đối diện nhất.
Lý Hoại đã tỉnh.
Sau khi hắn tỉnh, chuyện đầu tiên hắn đối diện, là một khuôn mặt vô tình vô nghĩa, hơn nữa còn không có biểu tình gì, khuôn mặt của Hàn Tuấn.
Lý Hoại lại say.
Lý Hoại lại tỉnh.
Hắn cÅ©ng không biết mình đã say bao nhiêu lần, chỉ khổ là sau má»—i lần say hắn Ä‘á»u phải tỉnh dậy. Hiện tại hắn thật sá»± hy vá»ng hắn có thể say vÄ©nh viá»…n không tỉnh. Bởi vì hắn thật sá»± không muốn nhìn thấy bá»™ mặt cá»§a Hàn Tuấn nữa.
Hắn cũng không biết mình tại sao lại rơi vào tay Hàn Tuấn.
Kỳ quái là bá»™ dạng cá»§a Hàn Tuấn xem chừng cÅ©ng tịnh không mấy hoan hỉ gặp được hắn, chỉ bất quá dùng nhãn thần rất lãnh đạm nhìn hắn, thậm chí cÆ¡ hồ vượt hẳn sá»± lãnh đạm thưá»ng tình.
Phản ứng cá»§a Lý Hoại đối vá»›i cảm giác đó cưá»ng liệt phi thưá»ng, bởi vì nÆ¡i đây tăm tối phi thưá»ng, sau khi Lý Hoại tỉnh rượu, chỉ có thể thấy đôi mắt đặc biệt làm cho ngưá»i ta có phản ứng mạnh mẽ đó.
Ngoại trừ đôi mắt lãnh đạm đó ra, hắn còn có thể nghe Hàn Tuấn há»i, dùng má»™t thanh âm cÅ©ng lãnh đạm phi thưá»ng mà há»i hắn:
- Ngươi có phải là hỠLý, có phải tên là Lý Hoại ?
- Phải.
- Một trăm bảy chục vạn lượng bạc trong đại nội ngân khố bị mất cắp, có phải do ngươi trộm đi ?
- Không.
Hai câu há»i đó Ä‘á»u là hai câu há»i phổ thông nhất mà Hình bá»™ dùng để thẩm vấn phạm nhân, nhưng Lý Hoại nghe lại rất kinh ngạc.
Bởi vì hai câu há»i đó Ä‘á»u không giống thứ câu há»i mà Hàn Tuấn nên há»i. Cả thanh âm cá»§a gã Ä‘á»u chừng như biến thành thanh âm cá»§a má»™t ngưá»i khác, biến mất hoàn toàn vẻ lãnh khốc cá»§a Hàn Tuấn trước đây.
“à cá»§a ngươi muốn nói, ngươi và vụ án ná»™i khố hoàn toàn không có quan hệ ?â€.
Hàn Tuấn lại há»i.
- Phải, hoàn toàn không có quan hệ tới vụ án đó.
- Vậy mấy tháng nay tiá»n ngươi xài ở đâu ra ?
- Tiá»n tài cá»§a ta ở đâu ra, xem chừng cÅ©ng không có quan hệ tá»›i ngươi, cả má»™t chút quan hệ chó má gì cÅ©ng Ä‘á»u không có.
Câu nói đó Lý Hoại phải vận động hết dũng khí mới nói ra được, hắn hiểu rất rõ không nên ngang tàng vào lúc này, nhưng hắn nhịn không được, phải nói như vậy.
Nói xong câu đó, hắn đã chuẩn bị chịu trừng phạt.
Trước mặt Hàn Tuấn mà nói như vậy, cÆ¡ hồ không tránh khá»i bị đánh đập tàn nhẫn. Kỳ quái là Hàn Tuấn không ngá» cả má»™t chút phản ứng cÅ©ng không có, thậm chí biểu tình trên mặt cÅ©ng không có biến chuyển.
- Chuyện gì đây ? Tên bá»™ đầu còn hung tàn hÆ¡n cả Diêm Vương sao lại đột nhiên biến thành má»™t ngưá»i khác như vậy ? Tại sao bá»—ng biến thành khách khí vá»›i Lý Hoại như vậy ?
Trong bóng tối không ngá» còn có ngưá»i khác.
“Lý Hoại, nếu ngươi không có quan hệ gì đến vụ án đó, không cần biết Hàn Tuấn há»i ngươi cái gì, ngươi có chiếu theo sá»± thật mà trả lá»iâ€. Ngưá»i đó nói vá»›i Lý Hoại:
“Chỉ cần ngươi nói sá»± thật, bá»n ta sẽ chá»§ trì công đạo cho ngươiâ€.
Thanh âm cá»§a ngưá»i đó thành khẩn ôn hòa, hÆ¡n nữa còn mang theo sá»± chính trá»±c và uy nghiêm mà ai ai cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy được.
CÅ©ng không biết vì cái gì, Lý Hoại tuy còn chưa nhìn thấy con ngưá»i đó, nhưng đã sản sinh má»™t lòng tin thân thiết đối vá»›i y.
“Hàn tổng bá»™, ngươi há»i lại Ä‘iâ€. Ngưá»i đó thốt:
“Ta tin rằng hắn sẽ nói thậtâ€.
Hàn Tuấn dặng hắng hai tiếng, lại há»i lại những câu đó theo thứ tá»± như trước, há»i Lý Hoại làm sao lại đột nhiên trở thành giàu có xài tiá»n như nước như vậy.
Äó vốn là bí mật cá»§a Lý Hoại.
Nhưng dưới tình huống dị hợm này, trong bóng tối, trong cô đơn, hắn không ngỠlại nói ra bí mật đó.
Nhiá»u năm trước đây, Thiết Ngân Y trải qua bao năm dài truy lùng tung tích, cuối cùng đã tìm được Lý Hoại ở tòa tiểu thành đó mà dẫn hắn vá», để cho hắn gặp mặt phụ thân hắn, cÅ©ng để cho phụ thân hắn truyá»n lại bí kỹ phi Ä‘ao thiên hạ vô song.
Nhưng Lý Hoại lại vẫn không có cách nào nằm yên, thậm chí cả tháng trá»i cÅ©ng không có cách nào nằm yên. Bởi vì hắn luôn luôn có cảm giác mình không phải là ngưá»i cá»§a Lý gia, không thuá»™c vào thế giá»›i đó.
Hắn thà như má»™t con chó hoang lăn qua lá»™n lại trong vÅ©ng bùn, cÅ©ng không chịu sống trong lụa là châu ngá»c. Những thứ đó không thuá»™c thế giá»›i cá»§a hắn. Cho nên hắn đã bá» trốn.
Má»™t đêm không trăng không sao, cÅ©ng không có gió, hắn đến nhà bếp trá»™m má»™t đống thịt bò đã luá»™c chín, gói trong má»™t cái bao to cá»™t túm đầu, vác trên lưng, bá» trốn khá»i gia tá»™c mà võ lâm thiên hạ đương kim Ä‘á»u công nhận là đệ nhất gia tá»™c.
Hắn chịu không nỗi sự quản thúc, cũng chịu không nỗi thái độ tôn kính đến mức gần như lãnh đạm của đám nô bộc gia nhân.
Bởi vì hắn không hiểu, giữa đám thế gia quý tộc, lễ mạo tôn kính nhất chính là vẻ lãnh đạm. Quá thân mật, quá nhiệt tình, là không tôn kính.
Lý Hoại đương nhiên không hiểu. Má»™t ngưá»i sinh ra là má»™t đứa trẻ trong bùn Ä‘en, làm sao hiểu được thứ đạo lý đó ?
Thứ đạo lý đó thậm chí cả đại phú ông bụng phệ mặt ná»ng cÅ©ng Ä‘á»u không hiểu.
Cho nên Lý Hoại đã bỠtrốn.
Chỉ tiếc hắn chưa trốn được xa đã bị Thiết Ngân Y Ä‘uổi kịp. Thiết Ngân Y không ngá» cÅ©ng không kêu hắn vá», chỉ bất quá giao cho hắn hai thứ, má»™t cuốn sách nhá», má»™t cái cẩm nang.
- Äó là phụ thân ngươi muốn ta giao cho ngươi.
Trong cuốn sách nhỠcó ghi lại tuyệt kỹ phi đao thiên hạ vô song của Tiểu Lý Thám Hoa năm xưa.
“Những ngày qua, ta tin rằng phụ thân ngươi đã dạy cho ngươi rất nhiá»u bí pháp liên quan đến phi Ä‘aoâ€. Thiết Ngân Y thốt:
“Bằng vào yếu quyết trên quyển sách này và sá»± khổ luyện cá»§a ngươi, ta tin rằng ngươi nhất định có thể luyện thành phi Ä‘ao cá»§a Lý gia, bởi vì ngươi vốn là ngưá»i cá»§a Lý gia, trong máu ngươi vốn có máu có Lý giaâ€.
- Còn cẩm nang ?
“Cẩm nang đó có gì ? Không ai biếtâ€. Thiết Ngân Y đáp:
“Bởi vì cẩm nang đó là mẫu thân ngươi muốn phụ thân ngươi giao cho ngươi, bá»n ta ai ai cÅ©ng chưa từng mở nó coi quaâ€.
Trong cẩm nang chỉ có má»™t tấm địa đồ giản lược, và nhiá»u lá»i chỉ dẫn giản lược, chỉ dẫn làm sao để Ä‘i tìm chá»— mà tiêu kỳ trên địa đồ chỉ rõ.
Äịa đồ đó chừng như phép thuật chỉ bạc hóa vàng.
Lý Hoại tìm đến chỗ đó, đơn độc sống tại đó bảy năm, luyện thành tuyệt kỹ phi đao thiên hạ vô song, cũng tìm ra một bảo tàng tôn phú địch quốc.
Hàn Tuấn tuy má»™t má»±c miá»…n cưỡng khống chế mình, nhưng khi hắn nghe Lý Hoại kể chuyện đó, trên mặt hắn, thậm chí toàn thân hắn, má»—i má»™t cÆ¡ bắp Ä‘á»u đã khiêu động co giật không ngừng.
Ngưá»i tÄ©nh tá»a trong bóng tối đương nhiên cÅ©ng nghe.
“Bảo tàng mà ngươi tìm ra có giá trị rất lá»›n ?†Lão há»i Lý Hoại.
- Ta tin là giá trị của nó tuyệt không thua gì số bạc bị thất thiệt trong ngân khố đại nội.
Trong bóng tối có tiếng ngưá»i hít hÆ¡i nhè nhẹ, lại thở ra nhè nhẹ, rồi má»›i từ từ thốt:
- Ta tin lá»i nói cá»§a ngươi là sá»± thật.
“Cho nên có má»™t chuyện ta không thể không há»i ngươiâ€. Ngưá»i đó há»i Lý Hoại:
“Mẫu thân cá»§a ngươi là ai ?â€.
- Tiên mẫu hỠThượng Quan.
“Có phải lệnh đưá»ng là Thượng Quan Tiểu Tiên ?†Ngưá»i đó vốn luôn rất trầm tÄ©nh, thanh âm đột nhiên đã biến thành có Ä‘iểm kích động.
“Không phảiâ€. Lý Hoại đáp, “Tiên di là chị cá»§a tiên mẫu, tiên mẫu là muá»™i muá»™i cá»§a bàâ€.
Ngưá»i trong bóng tối lại thở dài má»™t hÆ¡i:
- Vậy bảo tàng ngưá»i tìm ra chính là bảo tàng cá»§a Kim Tiá»n bang chá»§ Thượng Quan Kim Hồng năm xưa còn trên nhân gian ?
Câu há»i đó đương nhiên đã không cần thiết phải trả lá»i nữa.
Ãnh đèn đột nhiên đã thắp sáng.
Lý Hoại lập tức hiểu rõ tại sao Hàn Tuấn lại biến thành má»™t ngưá»i khác hẳn như vậy.
Gian phòng tối tăm đó nguyên lai là má»™t đại sảnh rá»™ng rãi hoa lệ, ngoại trừ Hàn Tuấn ra, trong đại sảnh còn có chín ngưá»i.
Chín ngưá»i đó tuy Ä‘á»u tÄ©nh tá»a bất động, Lý Hoại cÅ©ng không nhận ra bá»n há», nhưng nhìn thoáng qua cÅ©ng đủ biết bá»n há» không phải là ngưá»i tầm thưá»ng. Khí độ và thần tình cá»§a bá»n hỠđã đủ để biểu hiện thân phận cá»§a bá»n há».
Dưới sá»± giám thị cá»§a chín ngưá»i đó, Hàn Tuấn làm sao mà dám vá»ng động.
Má»™t lão nhân gầy gầy Ä‘eo thắt lưng tá»­ bão huyá»n ngá»c chầm chậm thốt:
- Ta biết ngươi chưa từng gặp qua ta, nhưng ta tin rằng ngươi nhất định biết danh tánh của ta.
Lão nhân khí độ cao nhã đó nói tiếp:
- Ta hỠTừ, tên là Kiên Bạch, hiệu là Thanh Thạch.
Thanh âm cá»§a lão vừa thân thiết, vừa ôn hòa, chính là ngưá»i nói chuyện trong bóng tối hồi nãy.
Lý Hoại đương nhiên biết lão.
Từ gia và Lý gia có mối giao tình thân thiết từ bao Ä‘á»i, Thanh Thạch lão nhân và Lý Mạn Thanh tiên sinh lúc còn niên thiếu đã kết nghÄ©a huynh đệ. Chỉ bất quá lão thừa lệnh gia huấn mà Ä‘i đưá»ng chính thống, tú tài, cá»­ nhân, rồi tiến sÄ©, có chân trong Hàn Lâm Viện, đến nay đã là quan nhất phẩm.
Bằng vào thân phận của lão, làm sao mà lại dính dáng vào chuyện này ?
Thanh Thạch lão nhân chừng như nhìn thấy mối nghi hoặc trong tâm hắn.
- Bá»n ta lần này xuất hiện, Ä‘á»u là vì muốn gạn lá»c giải quyết chuyện này cho ngươi, bởi vì bá»n ta Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a lệnh tôn. Lệnh tôn tin rằng ngươi tuyệt không vì tiá»n tài mà phạm tá»™i, bá»n ta cÅ©ng tin tưởng tầm nhìn cá»§a ông ta.
Cho nên lão và tám vị lão nhân cÅ©ng khí độ cao nhã kia đồng thá»i cưá»i tươi.
- Cho nên bá»n ta không há»i ông ta vá» sá»± thể, lần này đĩnh thân diện xuất. Hiện tại chân tướng sá»± tình chung quy đã ra ánh sáng, hiện tại ta chỉ hy vá»ng ngươi hiểu rõ, má»™t ngưá»i đã làm cha, lòng lo lắng quan thiết đối vá»›i nhi tá»­ vÄ©nh viá»…n không sao nói để nhi tá»­ hiểu được.
Lão vỗ vai Lý Hoại:
- Ngươi thật sự nên hãnh diện mình là nhi tử của phụ thân ngươi.
Lý Hoại không mở miệng.
Hắn chỉ sợ hắn vừa mở miệng, nhiệt lệ trong mắt nhịn không được sẽ trào ra.
“Còn có má»™t chuyện ta muốn nói vá»›i ngươiâ€. Thanh Thạch lão nhân thốt:
“Có má»™t vị cô nương há» Phương, vốn muốn gặp ngươi má»™t lần cuối, ta cÅ©ng đáp ứng nàng, nhưng sau đó nàng lại đã thay đổi chá»§ ýâ€.
Gặp nhau quả thật cũng như không gặp.
- Khả Khả, Khả Khả, ta biết ta có lá»—i vá»›i nàng, ta chỉ hy vá»ng nàng hiểu rõ, ta cÅ©ng tình không như ý.
“Hiện tại chuyện giữa ngươi và bá»n ta đã toàn bá»™ chấm dứt. Äối vá»›i bá»n ta mà nói, ngươi đã là ngưá»i hoàn toàn tá»± doâ€. Thanh Thạch lão nhân thốt:
“Từ đây vá» sau, ngươi nên làm gì, ngươi muốn làm gì, Ä‘á»u hoàn toàn do ngươi tá»± quyết địnhâ€.
Thụy tuyết.
Thứ bão tuyết đó có thể cóng lạnh chết ngưá»i, không ngá» cÅ©ng thưá»ng thưá»ng được ngưá»i ta coi là Ä‘iá»m lành.
Bởi vì bá»n há» không nhìn thấy xương đóng băng trong tuyết, cÅ©ng không nghe thấy trẻ nít khóc thét trong cÆ¡n đói giá lạnh.
Nhưng có phải thụy tuyết thật sự có thể kéo vỠmột năm mùa màng thịnh vượng ?
Có lẽ vậy, tuyết tan đầu xuân, đương nhiên có lợi cho việc dẫn nước tưới tiêu. Vun tưới lại làm cho đất đai phì nhiêu màu mỡ. Trên mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, thu hoạch luôn luôn tốt đẹp.
Bảo kiếm có hai mặt, má»—i má»™t chuyện Ä‘á»u có hai mặt chính phản. Chỉ tiếc ngưá»i đồng thá»i có thể thấy được hai mặt chính phản lại rất ít.
Tuyết rơi đêm qua, từng mảng từng mảng bị gió thổi tung, gió thổi từ phía tây bắc, tiếng gió vi vu như tiếng tiêu.
Nhưng Lý Hoại không nghe.
Bởi vì trong tâm Lý Hoại còn có nhiá»u lá»i nói vang vá»ng lại, những thanh âm khác Ä‘á»u không nghe.
- Ngưá»i làm cha, lòng lo lắng quan thiết đối vá»›i con mình, vÄ©nh viá»…n con mình tưởng tượng không được.
- Ngươi nên hãnh diện mình là con của phụ thân mình.
- Từ đây vá» sau, ngươi nên làm gì, muốn làm gì, Ä‘á»u do ngươi tá»± quyết định.




hết: Hồi 4, xem tiếp: Hồi 5
Cổ Long

Phi Ãao Há»±u Kiến Phi Ãao


Hồi 5

Nguyệt Quang Như Tuyết
Nguyệt Quang Như Huyết


Äó là má»™t gian phòng trong con phố ồn ào, trên má»™t tiểu lâu trong con phố ồn ào.
Ngưá»i trú trong thành thị đó ai ai cÅ©ng không biết trên tiểu lâu đó có má»™t gia đình sống trong má»™t gian phòng như vậy. Càng không có ai biết, trên tiểu lâu đó, trong gia đình đó có ai ?
Tầng má»™t cá»§a tiểu lâu vốn có má»™t tiệm bán vải. Chá»§ tiệm là hai ông bà già, đã bá» Ä‘i đâu không quay vá».
Cho nên tiệm vải của gia đình đó đột nhiên đóng cửa.
Tầng trên cá»§a tiệm vải có vợ chồng gã tiêu khách ở, nghe nói gã tiêu khách đó chỉ bất quá là má»™t tên đẩy xe cho má»™t đại tiêu cục, nhưng lại rất được bá»n tiêu đầu tín nhiệm, cho nên sau đó rất ít khi ở nhà.
Cho nên ngưá»i vợ trẻ tuổi cá»§a gã hồi bốn tháng trước bá»—ng mất tích, nghe nói đã bị má»™t tên đầu bếp đẹp trai cá»§a quán ăn đối diện dụ dá»— dẫn Ä‘i mất.
Tầng trên cùng vốn là chỗ chất vải không xài tới, căn bản vốn không có ai ở.
Nhưng tháng vừa rồi, nếu quả hàng xóm có ngưá»i ngả lưng ở hai bên tưá»ng, tất nghe thấy tiếng trẻ sÆ¡ sinh khóc oe oe.
- Trên đó cÅ©ng có ngưá»i vào trú ngụ sao ? Gia đình đó có ngưá»i nào ?
Có những ngưá»i hiếu kỳ, nhịn không được, muốn lên đó xem thá»­.
Nhưng trên cánh cửa lớn của tiệm vải đã có dấu niêm phong của quan phủ.
Tầng trên cùng của tiểu lâu, vốn có ba gian phòng. Gian phòng lớn nhất chất đầy vải, còn có một gian là nơi cư trú của đám đầu bếp. Hai vợ chồng lão chưởng quầy của tiệm vải cần kiệm khắc khổ đã trú trong gian phòng còn lại.
Nhưng hiện tại nơi đó tất cả đã hoàn toàn biến đổi, biến thành một gian trắng toát, ngồi xuống không dính tới một chút bụi.
Từ trên tiểu lâu nhìn qua cửa sổ phía sau, đã có thể thấy hậu viện của Lý phủ.
Trong hậu viện của Lý phủ cũng có một tòa tiểu lâu.
Äã nhiá»u năm nay, ánh đèn luôn ảm đạm trong hậu viện cá»§a Lý gia, chỉ có tòa tiểu lâu đó là ánh đèn thắp sáng qua đêm không tắt.
Ngưá»i sống ở đây lâu nay đại Ä‘a số Ä‘á»u biết tòa tiểu lâu đó năm xưa là thư phòng cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa.
Sau khi Tiểu Lý Thám Hoa rá»i bá» nhà ra Ä‘i, tòa tiểu lâu đó đã biến thành khuê phòng cá»§a ngưá»i y ngày đêm luyến thương, Lâm Thi Âm.
Hiện tại, lại là nÆ¡i dưỡng bệnh cá»§a chá»§ nhân Ä‘á»i thư ba cá»§a Lý gia, Lý Mạn Thanh tiên sinh.
NÆ¡i đó vốn là má»™t con hẻm thô lậu, nhá» vào thịnh danh cá»§a Tiểu Lý Thám Hoa, ngưá»i hiếu kỳ từ khắp nÆ¡i đổ vá» chiêm ngưỡng, cho nên má»›i dần dần trở thành nhiệt náo.
Phi Ä‘ao Ä‘i, ngưá»i cÅ©ng Ä‘i, danh vẫn còn.
Cho nên địa phương này ngày nào cũng nhiệt náo, chỉ bất quá gần đây đã lại dần dần vắng vẻ.
Cho nên cái tiệm vải đó mới đóng cửa.
Tại một nơi như vầy, trên tiểu lâu nơi tiệm vải đã đóng cửa như vầy, tại sao đột nhiên có một gia đình kéo tới ? Hơn nữa còn đem ba gian phòng trên lầu đặc biệt bố trí xây dựng thành một cung điện nho nhỠgiống như làm bằng băng tuyết ?
Trong phòng má»™t màu tuyết trắng, tưá»ng tuyết trắng, nóc tuyết trắng, khăn trải giưá»ng dùng thứ tÆ¡ lụa trắng như tuyết mà Ä‘an thành, trên sàn trải đầy thảm trắng như tuyết làm bằng da ngân hồ, thậm chí cả vật bài trí trong phòng cÅ©ng Ä‘á»u má»™t màu trắng bạc.
Khi ánh đèn được thắp lên trong lồng đèn trắng như tuyết, quang tuyến trong gian phòng đó nhu hòa như ánh trăng.
Bên ngoài cá»­a sổ hiện giá» không có trăng, trong phòng chỉ có má»™t phụ nhân toàn thân vận trưá»ng bào trắng như tuyết, ngồi má»™t mình dưới ánh đèn trắng như tuyết. Sắc mặt cá»§a nàng rá»i chiếu dưới ánh đèn, xem ra phảng phất còn trắng nhợt không má»™t chút huyết sắc hÆ¡n xa cả lồng đèn.
Hồi nãy trong căn phòng kế bên còn phảng phất có tiếng trẻ thơ khóc. Nhưng hiện tại đã không còn nghe nữa.
Lại qua má»™t hồi rất lâu, bên ngoài cá»­a má»›i nghe có ngưá»i gá»i khẽ:
- Tiểu thư.
Má»™t ngưá»i cÅ©ng vận trưá»ng bào trắng như tuyết, lại là má»™t tiểu cô nương thắt bím tóc Ä‘en nhánh, nhẹ nhàng đẩy cá»­a tiến vào:
"Tiểu thư". Tiểu cô nương đó thốt:
"Em bé đã ngủ rất ngon, cho nên tôi mới vào đây xem tiểu thư".
"Xem ta ?" Thanh âm của tiểu thư rất lạnh lùng:
"Ngươi xem ta làm gì ? Ta có gì hấp dẫn mà xem ?".
Trong mắt của tiểu cô nương dâng đầy vẻ buồn rầu, nhưng vẻ đồng tình lại càng sâu xa hơn buồn rầu:
- Tiểu thư, tôi biết cô luôn luôn có tâm sá»±, nhưng những tháng gần đây tâm sá»± cá»§a cô lại càng trầm trá»ng hÆ¡n lúc trước nhiá»u, cô tại sao lại ra nông ná»—i này ? Tại sao lại chịu đựng má»™t mình như vầy ?
Tiểu cô nương luôn đa sầu đa cảm, sự đa sầu đa cảm của vị tiểu thư của ả lại tựa hồ càng nặng nỠhơn.
Cửa sổ mở rộng, bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ lãnh phong hàn tinh, không còn có gì khác. Nhưng sau một trận gió lùa, trong bóng tối bỗng vang lên liên tiếp mấy tiếng pháo nổ, tiếng pháo nối đuôi dì đùng liên tục.
Rồi đột nhiên, những tràng pháo như vang vá»ng khắp mặt đất.
Vị tiểu thư thương cảm u sầu đó, vốn như đã chìm sâu vào má»™t cÆ¡n má»™ng bế tắc bi thảm, lúc đó má»›i đột nhiên tỉnh giấc, đột nhiên há»i tiểu cô nương thắt bím đứng ká» bên:
- Tiểu Tinh, hôm nay là ngày gì ? Tại sao có nhiá»u ngưá»i đốt pháo vậy ?
"Hôm nay đã là ngày sáu tháng giêng, ngày tiếp thần tài". Tiểu Tinh đáp:
"Tối hôm nay nhà nhà Ä‘á»u tiếp thần tài, bá»n ta thì sao ?".
Tiểu thư ngưng thị nhìn bóng tối ngoài cá»­a, tiếng pháo ná»— Ä‘inh tai, nhưng nàng chừng như đã hoàn toàn không còn nghe thấy nữa, qua má»™t hồi rất lâu má»›i Ä‘iá»m đạm đáp:
- Ngưá»i bá»n ta phải tiếp không phải là thần tài.
"Không phải là thần tài, thì là thần gì ?" Tiểu Tinh hé má»™t nụ cưá»i rất khoái trá, "Có phải là Nguyệt Thần ? Có phải là Nguyệt Thần Ä‘ao như nguyệt quang ?".
Vị tiểu thư bạch y như trăng tuyết đó bá»—ng đứng lên, Ä‘i đến song cá»­a sổ, đối mặt vá»›i khung trá»i hắc ám.
"Không sai, ta muốn tiếp Nguyệt Thần, bởi vì trong những truyá»n thuyết cổ xưa, ý tứ cá»§a mặt trăng là cái chết". Nàng thốt:
"Mặt trá»i là sinh, mặt trăng là tá»­".
Bên ngoài cửa sổ không có trăng.
Nhưng không xa mấy, trên tòa tiểu lâu chừng như rất xa xăm, phảng phất vẫn còn ánh đèn lóe chớp.
"Ta tin rằng vào lúc này, dưới ánh đèn trong tòa tiểu lâu đó, cÅ©ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi chá» mặt trăng cùng cái chết". Thanh âm cá»§a nàng lãnh đạm vô tình:
"Bởi vì thá»i gian từ đêm nay cho đến ngày rằm tháng giêng, chỉ còn lại có chín ngày".
Ngay lúc đó, bá»—ng nghe có tiếng trẻ thÆ¡ khóc oe oe vá»ng tá»›i.
Tòa tiểu lâu đó đã cÅ© ká»· phi thưá»ng.
Ngưá»i đã từng sống trong tòa tiểu lâu đó, Ä‘á»u đã tìm đến vì tịch mịch bi thương, hoặc đã bá» Ä‘i vì nghÄ©a khí vào ngạo khí.
Hiện giá» ngưá»i lưu lại trong tòa tiểu lâu, cÅ©ng đã kiệt quệ xác thân lẫn tâm trí, lúc nào cÅ©ng tịch mịch, chỉ hận không thể chết mau cho thoải mái.
Y còn chưa chết, tịnh không phải vì hắn không muốn chết.
Y còn chưa chết, chỉ bất quá vì hắn là con cháu của Lý gia. Y có thể đã chết, lại không thể để tôn vinh của Lý gia chết trong tay y.
- Trên thế giá»›i này có bao nhiêu ngưá»i biết được, tịch mịch đôi khi còn thống khổ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cái chết.
Y đã từng nghe nói, má»™t vị bằng hữu trí tuệ phi thưá»ng đã nói vá»›i y má»™t câu cho tá»›i nay y má»›i tin tưởng hoàn toàn.
- Trên thế giới này, chuyện đáng hận nhất là tịch mịch.
Khi con ngưá»i hạnh phúc, là khi có gia đình, có sá»± nghiệp, có con trai, có con gái, có bằng hữu, có sức khá»e.
Khi vợ y ẳm con của y vỠnhà vợ, khi sự nghiệp của y có lúc hưu nhàn rảnh rỗi, khi bằng hữu của y không chịu đi tìm y, là khi có thể một mình nhàn hạ uống rượu.
Y lắng nghe thanh âm rượu đang rót vào chén.
"Tịch mịch quả thật là một thứ hưởng thụ".
Tiểu Tinh cũng nghiêng đầu nhìn ánh đèn trên tòa tiểu lâu đối diện, dùng một thái độ rất kiên định mà nói:
- Tiểu thư, ngày rằm tháng giêng, tôi nhất định cÅ©ng phải theo hầu cô Ä‘i. Bởi vì tôi phải nhìn coi con ngưá»i cá»§a Lý Mạn Thanh ra sao, tại sao năm xưa bức bách lão gia chết thảm như vậy.
Tiểu Tinh nói tiếp:
- Lúc phu nhân kể cho tôi biết chuyện đó, tôi đã một mực chỠcó ngày có thể tận mắt chứng kiến Lý Mạn Thanh chết dưới đao của tiểu thư.
Vị tiểu thư thần thái như mặt trăng Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i.
"Lý Mạn Thanh không chết dưới đao của ta". Nàng thốt:
"Bởi vì ngày rằm tháng giêng, lão căn bản vốn không ứng chiến".
"Tại sao ?" Tiểu Tinh há»i, "Có phải Lý Mạn Thanh là ngưá»i tham sống sợ chết ?".
"Lão không sợ chết, nhưng lão sợ bại". Nguyệt Thần đáp:
"Lão là hậu đại của Tiểu Lý Thám Hoa, lão không thể bại".
Tiểu Tinh đột nhiên trầm mặc, khuôn mặt đỠhồng bỗng biến thành trắng nhợt.
Qua má»™t hồi lâu má»›i từ từ há»i:
- Tiểu thư, Lý Hoại Lý thiếu gia có phải quả thật là hậu đại cá»§a Lý gia bá»n há» ?
- Ừm.
- Vậy có phải chàng nhất định biết ngưá»i khiêu chiến vá»›i Lý gia là cô ?
"Chàng biết". Nguyệt Thần u uất đáp:
"Chàng là ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh, hiện tại chàng nhất định đã biết".
Tiểu Tinh cắn môi.
"Nếu quả chàng quả thật đã biết ngày rằm tháng giêng này đối thủ của chàng là cô, chàng nên bỠđi thật xa". Tiểu Tinh thốt:
"Chàng làm sao có thể nhẫn tâm xuất thủ với cô ?".
- Bởi vì chàng không còn đất lá»±a chá»n.
- Tại sao ?
"Bởi vì chàng không cần biết ra sao, vẫn là con cháu của Lý gia. Chàng tuyệt không thể để tôn vinh của Lý gia bị hủy trong tay của chàng ". Nguyệt Thần đáp:
"Chính như ta tuy biết đối thủ của ta là chàng, ta cũng không thể để tôn vinh của Tiết gia bị hủy trong tay của chàng".
Nàng dùng một thứ thanh âm bình tĩnh gần như lãnh khốc để nói tiếp:
- Thiên hạ vốn có rất nhiá»u chuyện không có đưá»ng lá»±a chá»n, trong má»—i má»™t tình huống như vậy, má»™t ngưá»i tuy biết rõ ràng chuyện mình làm là sai, cÅ©ng không thể không làm.
Tiếng pháo đã hoàn toàn tan biến, trá»i đất đã trở vá» má»™t mảnh tÄ©nh mịch chết chóc, nhưng trong cái tÄ©nh mịch vô thanh vô sắc vô ngữ đó, lại phảng phất còn có thứ thanh âm chỉ có bá»n há» má»›i có thể nghe mà ngưá»i khác không nghe được.
Tiếng khóc của một hài nhi.
"Tiểu thư", Tiểu Tinh há»i, "cô tại sao không nói cho chàng biết, cô đã sinh hạ má»™t hài tá»­ cho chàng ?".
"Ta tại sao lại phải nói cho chàng biết ?" Nguyệt Thần thốt:
"Ta sinh hài tá»­ đó cho chàng, tịnh không phải vì muốn Lý gia cá»§a chàng lưu lại má»™t hậu đại. Hài tá»­ ta sinh ra cho chàng tuy là hậu đại cá»§a Lý gia, cÅ©ng là hậu đại cá»§a Tiết gia. Äó là chuyện cam tâm tình nguyện cá»§a ta, ta tại sao lại phải nói cho chàng biết ?".
- Nhưng nếu quả cô nói cho chàng biết, chàng có lẽ sẽ không xuất thủ với cô.
- Nếu quả ta nói cho chàng biết, chàng bất nhẫn giết ta, ta vẫn nhất định giết chàng, bởi vì ta cũng không thể không thắng, hơn nữa thắng là sinh, bại là tử.
Tiểu Tinh bỗng cắn chặt môi, nước mắt đè nén không được đã chảy ròng ròng trên má ả.
- Tiểu thư, hiện tại tôi chỉ muốn há»i cô má»™t câu.
"Ngươi cứ há»i". Nguyệt Thần thốt:
"Chuyện gì ngươi cÅ©ng có thể há»i".
- Äến ngày đó, đến lúc tranh sinh tá»­, tranh thắng bại, giữa má»™t sát na tranh tồn vong, chàng có thể nhẫn tâm hạ thá»§ giết cô không ?
- Ta không biết.
- Vậy, đến giây phút đó, cô có thể nhẫn tâm giết chàng không ?
Nguyệt Thần trầm mặc, qua một hồi rất lâu, cũng không biết đã bao lâu, mới đáp:
- Ta cũng không biết.
Trên thế giá»›i này, vốn có rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u có dạng như vầy. Phải chỠđến giây phút phân tranh sinh tá»­ thắng bại tồn vong, má»›i có thể biết kết quả.
Nhưng, biết thì sao ?
Lý Hoại thắng thì sao ? Bại thì sao ?
Chuyện sinh tá»­ tồn vong giữa má»™t sát na, nhưng tình cảm cá»§a bá»n há» lại là vÄ©nh viá»…n.
Vô luận Lý Hoại sống hay chết, thắng hay bại, đối vá»›i Lý Hoại mà nói, Ä‘á»u là má»™t bi kịch.
Vô luận Nguyệt Thần sống hay chết, thắng hay bại, đối với Nguyệt Thần mà nói, cũng là một bi kịch như nhau.
Sinh lão bệnh tá»­, vốn Ä‘á»u là chuyện buồn.
Bi kịch trên thế giá»›i này đã có bao nhiêu mà kể siết. Con ngưá»i chỉ thích cưá»i, không thích khóc, tại sao còn phải tả má»™t bi kịch làm ngưá»i ta chảy nước mắt ?
Má»—i má»™t bi kịch Ä‘á»u tối thiểu có má»™t phương pháp có thể tránh né, hy vá»ng má»—i má»™t ngưá»i không thích khóc, Ä‘á»u có thể nghÄ© ra má»™t phương pháp để tránh bi kịch này.



Hết
Tài sản của Inoob