Lúc hai gã bước vào trong ngõ, việc này vô tình lọt vào mắt của đám du côn đang đứng bên đường. Trông qua cách tướng mạo cùng cách ăn mặc đoán chừng hai tên này là người từ nơi khác tới, ngoài ra chúng còn để ý tới hai chiếc vali được hai gã xách trên tay. Theo kinh nghiệm "mượn đồ" nhiều năm của chúng, hai chiếc vali này tuyệt đối rất đắt tiền, nếu cái "vỏ" đã đắt như thế thì "ruột" chắc chắn phải là những vật rất có giá trị. Chúng cũng biết rõ cái ngõ kia là ngõ cụt không những thế lại khá sâu, nếu có xảy ra "chút chuyện" trong đó thì cũng không ai hay, mà đến lúc "có hay" thì mọi thứ cũng đâu vào đấy cả rồi. Lòng tham nổi lên, đám côn đồ lập tức theo sát hai gã thanh niên tiến vào trong ngõ.
Hắc Vân và Mai Thái giờ thì đã hiểu rõ đám côn đồ này có "thiện ý" tốt đẹp gì. Nhưng mới trở về nước hai gã cũng chẳng muốn hơi tí động chân động tay, nếu được thì thương lượng một chút rồi cho chúng ít tiền cho xong chuyện. Hắc Vân vẫn giữ nguyên nét mặt, ôn nhu đáp lời.
-Hai chiếc vali này bên trong chỉ có chút ít quần áo với một số sách vở ngoài ra chẳng còn gì. Nếu các vị "đại ca" đây có "nhu cầu" thì trong ví chúng tôi còn ít tiền có thể đưa các vị "mượn tạm", còn chiếc vali e rằng không thể đưa được.
Câu nói nói tuy có "hảo ý" tự nguyện nộp tiền nhưng vô tình lại làm cho lòng tham của đám côn đồ bạo phát. Mấy thằng "công tử" này sẵn sàng dâng tiền trong túi chứ nhất quyết không đưa hai chiếc vali phỏng chừng đồ vật trong đó còn đáng giá hơn cả tiền bạc trên người chúng. Nghĩ tới đây thôi thằng "áo da" càng quyết tâm "mượn" cho bằng được, hắn nhếch mép cười một cách giảo hoạt.
-Mày nghĩ tao là ăn mày hay sao mà đi nhận mấy đồng bố thí. Chẳng qua tao chỉ muốn mượn chiếc vali xem qua một chút để sau này có dịp thì mua thôi. Không ngờ mày lại nghĩ tao như mấy thằng ăn mày tới để xin tiền. Ai da, điều này thật là một sự đả kích rất lớn với tao đó….
Nói rồi tên "áo da" ra vẻ rất buồn bã như thể vừa bị ai đó sỉ nhục, khẽ thở dài mấy hơi. Đám đàn em phía sau thấy đại ca nói thế thì liền 'tát nước theo mưa" hung hăng đe dọa.
-Mày làm sỉ nhục anh tao như vậy, chuyện này phải tính sao đây….
-Có phải là muốn kiếm chuyện không hả…
-Cũng nên bồi thường cho sự mất mát về tinh thần đi chứ nhỉ…..
Vừa nói sáu tên đứng đằng sau vừa khua khua mấy thanh sắt cầm trên tay, gõ gõ vào tường, phỏng chừng đang uy hiếp tinh thần hai gã thanh niên. Tên "áo da" liền trấn an anh em rồi lại cất giọng "tử tế".
-Thôi thôi anh em…. Hắn chẳng qua cũng chỉ hiểu nhầm chút thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy……..Mày thấy đấy mấy thằng em tao rất nóng tính, nếu giờ mày không cho tao mượn xem qua một chút e rằng tao cũng không cản nổi bọn nó đâu! – Nói đoạn hắn khẽ nheo mắt dò xét cử chỉ của gã "bạch tạng".
-"Đại ca" nói vậy là làm khó cho chúng tôi rồi….
"Chát"
Tên "áo da" thẳng tay vả mạnh một cái vào mặt Hắc Vân, cái tát này xem ra rất có "lực".
-Con mịe mày, rượu mời đíu uống lại thích uống rượu phạt à? Ông mày nói từ nãy đến giờ là hết nước hết cái rồi, giờ mày còn cứng đầu đừng trách ông mày đây mạnh tay. – Hắn trợn mắt chỉ tay vào mặt gã "bạch tạng" hăm dọa.
Hắc Vân chậm rãi đưa tay lên xoa xoa cái má vừa bị tát, gương mặt vẫn nở một nụ cười hòa nhã tuyệt nhiên không hề tỏ ra tức giận.
…….
Nhắc lại một chút về thời gian gã Hắc Vân bị huấn luyện trên đảo. Khi hắn bị tẩy não và chưa khôi phục lại trí nhớ, bài học đầu tiên gã được học là khả năng chịu đựng đau đớn và sự nhẫn nhịn. Bởi lẽ một sát thủ để có thể đạt tới cảnh giới "chí cao vô thượng" thì cái hắn cần cảm nhận được đó là nỗi đau, khi hắn đã hiểu đau đớn là gì thì mới có thể nhân nỗi đau đó lên ngàn vạn lần mà áp đặt lên kẻ thù, mới trở thành một kẻ tàn nhẫn phi nhân tính chỉ biết chấp hành theo mệnh lệnh. Hơn nữa khi hắn chịu đủ các loại đau đớn thì không có bất kì chuyện gì có thể khiến hắn sợ hãi, chùn bước được nữa, đây cũng chính là cái gốc của hai chữ "cường giả". Điều thứ hai đó là sự nhẫn nhịn, hắn phải triệt để hiểu được thế nào là "nhẫn", hắn phải luôn biết kìm nén cảm xúc, khóa chặt cái gọi là cảm xúc trong nội tâm không để nó bộc phát ra ngoài, luôn đặt mục tiêu lên hàng đầu. Chỉ khi đã hiểu đạo lý trong hai từ "đau đớn" và "nhẫn nhịn" thì hắn mới thực sự được coi là một "sát thủ".
Chính vì điều này Hắc Vân đã phải chịu đủ mọi cực hình tra tấn, tới nỗi mọi đau đớn đối với hắn dường như đều là chuyện vặt vãnh, điều này vô tình đã thiết đặt một suy nghĩ trong tiềm thức của hắn đó là: "Không bao giờ né tránh". Hắn sẽ trực tiếp dùng cơ thể tiếp nhận công kích, mặc dù với con mắt của mình hắn hoàn toàn nhìn rõ các động tác trước mặt. Đây cũng là một cách để hắn rèn luyện tính nhẫn nhịn của mình, và cảm nhận đau đớn mà đối phương gây ra cho hắn để tới khi hắn trả lại thì nỗi đau này sẽ được nhân lên gấp nhiều lần.
Cho đến giờ khi đã lấy lại kí ức thì điều này cũng không hề thay đổi, nó đã ăn sâu vào tiềm thức và trở thành bản năng. Cái khả năng "diễn kịch" trước các đòn công kích năm xưa cũng theo đó mà bị xóa khỏi "bộ nhớ" của hắn.
……
Mặc dù nhìn rõ tên "áo da" vung tay nhưng Hắc Vân tuyệt nhiên không tránh né, mà chỉ đứng yên tiếp nhận. Gã chỉ đơn giản nghĩ rằng sự công kích này không xứng đáng để bản thân mất công né tránh, đối với sự đau đớn gã từng nếm qua cái tát này chỉ như vuốt má mà thôi. Sau khi đã chịu đựng cái tát "hăm dọa" của tên "áo da", một lần nữa sự nhẫn nhịn của gã lại được đề cao.
-Thằng ôn con này, mày còn cười đểu với ông mày à? Có phải là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không hả?
Tên "áo da" dùng hai tay đẩy mạnh Hắc Vân, khiến gã lùi lại phía sau vài bước. Thấy gã "bạch tạng" cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình thản không hề có chút tức giận nào, điều này lại càng làm cho tên "đàn anh" cáu tiết.
-Mày còn dám nhìn bố mày à? Công tử bột mà lì lợm gớm nhỉ? Xem ra không cho mày gẫy vài cái xương thì mày còn chưa biết tao là ai.
Đám đàn em thấy ông anh cáu tiết thì bắt đầu xắn tay áo, kéo ống quần chuẩn bị thu thập hai thằng "công tử" không biết trời cao đất dày.
-Nói nhiều làm gì anh Du, đánh bỏ mịe nó đi rồi lấy hai cái vali thế là xong…
-Bọn này cứ phải bẻ vài cái xương nó mới kinh anh à…
Trong khi đám côn đồ ồn ồn lên, Mai Thái tiến lên đứng cạnh gã chiến hữu, tưởng rằng thằng bạn sắp động chân động tay nên ra chiều khuyên nhủ.
-Thôi mày cứ chịu nhịn một chút, tránh voi chả xấu mặt nào. Bọn này chẳng qua chỉ là mấy thằng đầu đường xó chợ, nếu ít quá nó không lấy thì thêm cho nó ít nữa để nó biến là được. Chứ bây giờ gây hấn với chúng nó cũng không hay ho gì cả……
Hắc Vân nheo mắt liếc xéo thằng bạn, giọng đầy nghi hoặc.
-Nếu nó tát mày như vừa rồi liệu mày có nhịn không?
Gã Mai Thái bĩu môi nhanh nhảu đáp lại.
-Tất nhiên là có.
Tên "áo da" thấy hai thằng "công tử" nói chuyện với nhau như không để hắn trong mắt thì tức lộn ruột gào tướng lên.
-Đệch mịe cái thằng đầu ngựa kia, đừng tưởng từ nãy tới giờ tao không đả động gì đến mày là yên thân. Khôn hồn thì mau đưa hai cái vali đây đừng để ông phải giáo huấn chúng mày.
Mai Thái đang nói chuyện với Hắc Vân, vừa nghe thấy tên "áo da" nói thế thì chầm chậm quay đầu lại, nheo mắt nhìn thẳng vào mặt tên côn đồ vừa phát ngôn, giọng có phần trầm xuống.
-Mày vừa nói "thằng đầu ngựa" là nói tao đấy hả?
-Trên đầu mày có cái "đuôi ngựa" dài như vậy nếu tao không gọi là "đầu ngựa" chả lẽ lại gọi là "đầu chó".
Nói rồi tên "áo da" cùng lũ đàn em phá lên cười ha hả, mà không hề biết rằng khuôn mặt của gã Mai Thái bắt đầu có chút biến đổi khác thường. Tên "áo da" chẳng hiểu nghĩ gì, liền kéo tay áo bên trái lên để lộ ra ở phần cổ tay một hình xăm màu đỏ hình đầu quạ, rồi vênh vang nói.
-Nói cho bọn bay biết, tao chính là người của bang "quạ đỏ", không chỉ thế….
"BỐP"
Còn chưa kịp nói vế sau thì cái nắm tay to lừng lững của gã Mai Thái nhằm thẳng cái gương mặt lấc cấc của tên "áo da" mà thụi tới, khiến hắn bay tuốt về sau, ngã thẳng vào đám đàn em, do lực đấm quá mạnh, hai tên đỡ lấy hắn cũng theo đà mà ngã chổng vó.
-Ông nội mày đíu cần biết mày là quạ mẹ gì, nhưng động đến ông thì thành quạ chết hết thảy. – Mai thái giận tím mặt, rít lên.
Cái mũi của tên "áo da" giờ đã biến dạng, vạy hẳn qua một bên, cả đống răng cửa cũng rụng gần hết, mồm toe toét máu, khuôn mặt bình thường của hắn vốn đã xấu giờ còn thảm hại hơn gấp vạn lần.
-…ái…on…ẹ…ó…ám….ánh… ánh… ao…..(Cái con mẹ nó, dám đánh tao…)
Tên "áo da" khổ sở phọt ra từng tiếng, khiến bọn đàn em nghe thấy mà cũng bấm bụng cười thầm.