Mai Thái hai bàn tay bóp chặt lại, các đốt xương kêu lên "răng rắc", xem ra gã "cây sào bự" này đang vô cùng tức giận. Mai Thái giờ thì chẳng có nhẫn nhịn cái con khỉ gì nữa, hắn chỉ thẳng tay vào mặt đám côn đồ mà "chỉ bảo".
-Nói cho mấy thằng đầu đường xó chợ chúng mày biết, chúng mày đánh chửi thằng "bạch tạng" kia thì tao còn chấp nhận được, chứ động đến tao thì chúng mày cứ xác mẹ nó định là nằm đây mà "tắm nắng" đi.
-Ế? Sao nó đánh chửi tao thì mày bắt tao nhịn, giờ nó mới động đến mày có một câu mà mày đã thượng cẳng tay rồi. Mà vừa rồi mày còn nói là mày nhịn được cơ mà? Sao lời mày nói trước sau bất nhất quá vậy Thái? – Hắc Vân khoanh tay nhìn gã chiến hữu.
-À…. Chẳng là….. lúc đầu tao nghĩ …. Có thể dùng lời lẽ với chúng được, nhưng mày thấy đấy mấy cái thằng "óc chó" này đầu nó đặc như đất sét rồi, giờ cứ phải dùng nắm đấm thì chúng nó mới " vỡ" ra được nhiều thứ. – Mai Thái vội "bào chữa" cho hành động của mình.
Thực ra Hắc Vân cũng biết thừa tính tình của gã bằng hữu, hắn có thể khuyên nhủ bạn hết lời là không nên thế này không nên thế kia, vì sẽ thế này và gây ra thế kia. Nhưng đó là khi mà hắn không bị động chạm tới mà thôi, chứ chỉ cần có kẻ "chạm nhẹ" vào người hắn thì mấy lời mà hắn khuyên bạn lập tức đem vứt đi sạch. Nói chung gã Mai Thái là một mẫu người nóng tính điển hình, và trong đầu gã "không bao giờ" xuất hiện hai từ "nhẫn nhịn" hay từ nào đó đại loại như thế, cái tính cách này chính là mảng đối lập với Hắc Vân.
Lúc này Hắc Vân cũng chỉ biết lúc lắc cái đầu cho qua chứ chẳng biết làm thế nào, gã Mai Thái thì xắn cao tay áo rồi bước tới chỗ mấy tên côn đồ.
Đám đàn em thấy ông anh bị đấm thì bâu vào hỏi han.
-Anh không sao chứ?....
-Mồm anh chảy máy rồi…
-…Có cần….
Thấy mình bị đánh mà đám đàn em vẫn chưa "động thủ" thì tên "áo da" bực tới nỗi quên cả đau, hắn đẩy hai thằng đang đỡ mình ra rồi tức giận gào lên.
-…ịt …ẹ…ên..ánh…ết…ẹ… ó… y…ứ.. ìn…ao …àm ….ì… ui..a….
(Đệch mịe, lên đánh chết mịe nó đi chứ nhìn tao làm gì… ui da.)
Do hắn nói quá lớn nên vết rách ở lợi lại càng to hơn, làm cho hắn đang nói thì lại phải bưng mồm kêu than, máu lại càng rỉ ra nhiều. Đám đàn em nghe thấy giọng nói đầy "đặc biệt" của đàn anh thì vừa buồn cười, vừa tức. Sáu tên côn đồ liền lao lên tấn công kẻ đang bước tới. Do mỗi tên đều đã thủ sẵn một thanh sắt trên tay, không những thế lại có đến sáu mạng, nên chúng tuyệt đối tin tưởng sẽ thu thập được cái tên cao to trước mặt.
Mai Thái khi còn ở trên đảo dù rằng cái hắn tiếp thu được chủ yếu là kiến thức về xã hội, còn lại chỉ học một số võ thuật để phòng thân, so với Hắc Vân thì không thể sánh bằng. Tuy nhiên chỉ cần có "một ít" đó thôi cũng đã dư sức đối phó với mấy tay lưu manh "ất ơ" kia.
"Bụp"
Người xưa có câu "Tiên hạ thủ vi cường", ra tay trước ắt sẽ chiếm lợi thế, "cây sào bự" chẳng lẽ lại không hiểu cái đạo lý này. Chỉ thấy đám côn đồ còn chưa kịp lao tới thì đã thấy gã phóng người lên tung một cước uy mãnh vào ngực tên gần nhất, khiến hắn chỉ biết "hự" lên một tiếng rồi ngã lộn người về sau. Đòn phủ đầu này quả nhiên có tác dụng, thấy bên mình vừa đông vừa có hung khí vậy mà đối phương chẳng hề tỏ ra sợ hãi, lại còn chủ động tấn công. Khiến cho ý chí suy sụp quá nửa, một khi ý chí đã mất đi ắt sẽ sinh ra sợ hãi và trong lòng đã sợ hãi thì coi như đã đại bại.
Mấy tên du côn cũng chỉ có thể vung thanh sắt lên rồi sau đó là….. nằm xuống đất mà thôi. Thiết quyền cang cước của Mai Thái thi nhau mà múa lộng, hết tên này tới tên kia thay phiên mà dính đòn. Trông cảnh tượng này chẳng khác nào sói giữa bầy cừu, mặc sức mà diễn võ dương oai. Có tên thì "may mắn" vung được hung khí lên rồi vụt xuống, tiếc là hơi chậm khiến cho gã "cây sào bự" tóm được đầu thanh sắt và gã cũng chẳng ngại ngần gì mà không cho tên này gãy một cánh tay.
Chỉ trong năm phút đám côn đồ đã bò lê bò lết trên đất, mặt xanh như tàu lá nhìn gã hung thần trước mặt, thầm mong rằng hắn hạ thủ lưu tình không cho mấy thằng nằm đây "phơi nắng" thật. Tên nào giờ cũng co rúm người lại không dám động đậy, hai gã thanh niên kia mà chưa đi e là chúng nằm đây tới tối.
Tuy rằng đã thu phục được đám côn đồ, nhưng Mai Thái cũng không khỏi thấm mệt, vì gã vốn dĩ không phải được đào tạo để trở thành một chiến binh. Quay qua nhìn "bạch tạng" thì thấy gã đang đảo mắt "ngắm mây thưởng gió" và cũng không quên đưa ngón út lên "làm sạch" cái lỗ mũi. Mình thì trầy vẩy thu thập bọn hung đồ này còn nó thì đứng…. ngoáy mũi, có cái thể loại này sao? Gã Mai Thái bực quá gắt lên.
-Sao mày không qua giúp tao một tay?
Thấy thằng bạn gọi mình Hắc Vân lúc này mới ngoái nhìn về phía vừa diễn ra "chiến sự", vẻ mặt thì tỏ ra hoan hỉ.
-A, xong rồi đấy à! May quá, để lâu tí nữa khéo tao ngủ mịe nó mất. - Nói rồi gã rảo bước tiến lại gần Mai Thái.
Gã "cây sào bự" chỉ thở hắt một cái, hai tay chống nạnh lườm lườm nhìn gã chiến hữu.
-Đíu mịe, mày không phụ một tay thì nhanh thế nào được?
-Ơ kìa, thế tao hỏi mày, vừa rồi là thằng nào bảo tao nhịn? Tao chỉ nghe đúng lời khuyên của mày, giờ còn ý kiến ý cò cái gì? – Hắc Vân hất cằm "độp" lại.
Gã Mai Thái tuy "nóng trong người" lắm rồi nhưng mà đuối lí, há miệng mắc quai nên đành phải im lặng không nói được gì. "Cây sào bự" xoay người thì ánh mắt "bắt" ngay được tên "áo da" đang lồm cồm bò dậy tính "tẩu vi thượng sách" thì không khỏi mừng thầm: "cái bao cát để mình trút giận đây rồi…. hắc hắc…". Tức gã bạn lắm nhưng không biết làm sao được, giờ chỉ còn nước tìm chỗ khác mà trút, đây cũng là một "cá tính" của gã Mai Thái.
-Ê, thằng đầu đỏ mày đi đâu đó?
Đang tính lỉnh đi thì nghe thấy " hung thần" gọi tên gì tên "áo da" giật bắn mình, toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vã khúm núm quay người lại.
-…ại… ại…a… ọi…. em…ạ…
(Đại đại ca gọi em ạ….)
-Đi vào đây, quỳ xuống cho tao… cả mấy thằng này nữa đi ra đây quỳ cả xuống….
Đám côn đồ giờ ngoan như cún, răm rắp làm theo, đến thằng vừa bị đánh cho lê lết cũng cố mà bò dậy quỳ, chúng mà không quỳ chỉ e đến lúc đó muốn lết được cũng khó. Đám côn đồ nhanh chóng quỳ xuống xung quanh hai gã thanh niên, cứ như thể đám trẻ con bị cô giáo phạt.
Hắc Vân thủy chung vẫn chẳng xen vào để cho gã "cây sào bự" tùy nghi xử lý. Mai Thái lúc này hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nói.
-Vừa rồi là thằng nào đề ra ý tưởng "mượn đồ" của chúng tao?
Lập tức sáu cánh tay nhất loạt chỉ vào mặt tên "áo da" đang dở khóc dở cười, đám đàn em ái ngại nhìn đàn anh chỉ biết lí nhí nói vài câu.
-Anh Du à… em xin lỗi…
-Không còn cách nào khác…..
-Em không giúp gì được…
Thấy đám lâu la nhất loạt chỉ mặt mình thì hắn hốt hoảng xua xua tay.
-…ông… ông…. ải…. em……em… ề……
(Không ..không phải em…. Em thề)
-Câm mồm. – Mai Thái quát lớn.
Tên "áo da" đang ú ớ thanh minh nghe thấy vậy thì lập tức ngậm chặt mồm không dám nói thêm nửa chữ. Gã "cây sào bự" đưa tay vê vê cái cằm rồi đảo mắt nhìn mấy tên du côn, tiếp tục chất vấn.
-Thế…. Thằng nào là đại ca?
-Anh ấy – Cả đám đồng thanh.
-Thằng nào to mồm nhất?
-Anh ấy!
-Vừa rồi thằng nào bị đòn ít nhất?
-…..Anh ấy!
Mai Thái quay qua nhìn tên "áo da", chân mày nhướn lên, giọng nói có phần hạ xuống.
-Cái gì cũng là mày…. Vậy để tao cho mày thành thằng duy nhất phải "phơi nắng" luôn.
Mai Thái toan tung một cước thì thấy Hắc Vân cất giọng.
-Thôi, dạy dỗ thế đủ rồi!
Mai Thái nghe vậy thì thở dài, lườm lườm nhìn tên "áo da".
-Coi như mày may mắn… tuy nhiên vì chúng mày đã đe dọa tinh thần của bọn tao nên cũng phải có chút bồi thường chứ nhỉ…. Hắc hắc…
…….
Hai gã thanh niên rời khỏi cái ngõ, Hắc Vân nhăn mặt nhìn qua tên chiến hữu giọng nói đầy vẻ không hài lòng.
-Sao mày lại "trấn" của chúng nó?
-Thì chúng nó làm mình "suy sụp" tinh thần, đã thế chúng nó còn đánh mày "trọng thương". Mày nghĩ tiền thuốc men ít lắm đấy à? – Mai Thái vừa nói vừa nở một nụ cười nham hiểm.
Gã "bạch tạng" chỉ biết lúc lắc cái đầu trước "lý do" vô cùng "xác thực" của "cây sào bự".
-Vậy thì mày lấy tiền của nó được rồi, sao lại còn bắt nó giao nộp cả dây chuyền, vòng tay, rồi thì cả đồng hồ làm gì. Làm thế khác gì tụi mình cũng là ăn cướp?
-Ơ kìa! Cái này không phải là ăn cướp, mà là "dĩ độc trị độc". Mà sâu xa hơn nữa là " vì nghĩa diệt thân, vì dân trừ bạo"… hắc hắc…. – Mai Thái cười lên mấy tiếng đầy vẻ thống khoái.
……..
Đám côn đồ phải hơn nửa tiếng sau mới dám ló mặt ra khỏi ngõ, tập tễnh bỏ đi, tên "áo da" thì nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: " Thằng đô con đó chắc chắn là vệ sĩ của tên công tử bột kia. Thảo nào gương mặt nó luôn tỏ ra bình thản như vậy, thì ra là có" bảo kê". Thằng oắt con, mày cứ nhớ đó, đừng để tao gặp mày lần nữa không thì bố lột da lóc thịt mày."
Đám côn đồ này đâu biết rằng chúng đã quá may mắn, bởi lẽ nếu kẻ ra tay không phải là "cây sào bự" mà là gã "công tử bột" thì e là chúng sẽ không còn có thể mở mắt nhìn mặt trời thêm lần nào được nữa.