Từ cái ngõ nhỏ đến khách sạn Cao Việt chỉ tầm 1 cây số, hai gã thanh niên thong thả vừa đi vừa ngắm đường, chỉ 15 phút là tới nơi. Công nhận khách sạn "VIP" có khác, cái giá cũng "VIP" không kém, 400 dola cho một ngày một đêm, có nghĩa là bạn phải bỏ ra 8 triệu cho một ngày ở đó. Đối với hai gã thì số tiền đó chẳng đáng là bao, nhưng đối với người khác thì đó lại là một cái giá "trên trời". Tuy nhiên tiền nào thì của nấy, cách phục vụ ở đây vô cùng chu đáo, chẳng những vậy sự tiện nghi và sang trọng của Cao Việt có thể nói là thuộc vào top 10 khách sạn đứng đầu cả nước.
Hai gã nhận lấy chìa khóa phòng rồi vào thanh máy đi lên tầng 5, "bạch tạng" ở phòng 506, còn "cây sào bự" thì ở kế ngay bên cạnh, phòng 507. Hai người nhanh chóng tắm rửa rồi đánh một giấc mãi đến 6 giờ tối mới chịu thức dậy. Mà đây cũng chẳng phải "tự nguyện" thức giấc, là do người của khách sạn gọi lên mời hai gã xuống dùng bữa tối nên hai gã mới chịu rời khỏi giường.
Sau khi đã đánh chén no nê, Hắc Vân và Mai Thái khệ nệ bê cái bụng "căng tròn" của mình lên tầng thượng của khách sạn hóng mát, với lí do để thức ăn "nhanh tiêu".
Khách sạn Cao Việt có tất cả 38 tầng, khi đứng trên tầng thượng của tòa nhà hoàn toàn có thể bao quát gần như cả thành phố Long Thành vào tầm mắt. Những bóng đèn đường, các phương tiện đang di chuyển, vô số các ngôi nhà nằm san sát nhau, phía xa xa còn có những chiếc máy bay đang cất cánh. Hàng ngàn các sự vật, ánh sáng khác nhau đã hòa quyện làm một, tạo nên bức tranh buổi đêm đẹp tới lạ lùng.
Nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy hai gã bỗng có chút trống trải trong lòng, đây là quê hương là nơi đã sinh ra chúng, thành phố này thì rộng lớn như vậy, nhưng tuyệt nhiên hai gã không hề có lấy một ai thân thích. Dưới ánh trăng tròn, những cơn gió lộng không ngừng thổi táp qua mặt hai con người đang đứng đây.
-Thành phố vào buổi đêm đẹp thật! – Hắc Vân nhìn vào mông lung, bâng quơ nói.
-Cách đây năm năm nó không được đẹp như vậy! – Mai Thái giọng cảm thán.
-Có lẽ thế. – Hắc vân nhún vai.
-Cứ mỗi lần đứng trên cao là tao lại nhớ đến một người…- Mai Thái xoay người dựa lưng vào lan can, giọng trầm xuống.
-Chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, nhắc lại làm gì.
Hắc Vân tỏ ra hơi buồn, phỏng chừng hai gã đã từng có một kỉ niệm rất đặc biệt với một ai đó. Sự yên lặng phong tỏa không khí ở đây chừng 10 phút thì bị phá vỡ bằng giọng nói sang sảng của "cây sào bự".
-Thôi để quá khứ qua một bên, giờ đi vào vấn đề chính. Bọn mình đã trở về nước, cũng đến lúc gây dựng sự nghiệp thôi chứ nhỉ? Bàn tay tao bắt đầu cảm thấy rất ngứa ngáy rồi.
Nói xong gã Mai Thái đưa bàn tay lên ngang tầm mắt ngắm nghía.
-Vậy theo mày giờ chúng ta sẽ khởi đầu như thế nào đây? – Dường như Hắc Vân có chút không mặn mà trong chuyện này, giọng nói có phần không hào hứng.
"Bạch tạng" khoanh tay nhìn dòng xe cộ nhỏ xíu đang không ngừng luân chuyển phía dưới. Theo thói quen, Mai Thái liền đưa tay sờ sờ cái cằm.
-Giờ chúng ta mới trở về, còn chưa rõ ở đây trong năm năm qua đã có những biến động gì, các băng đảng thế lực ra sao, thị trường kinh tế có những gương mặt nổi trội nào. Nếu chưa nắm rõ mấy vấn đề này thì chúng ta vẫn chưa thể vạch ra một kế hoạch cụ thể.
-Nói vậy là chúng ta cần phải tìm hiểu mọi thông tin của thành phố trong năm năm qua? – "bạch tạng" vừa nói vừa đi đi lại lại.
-Điều này là điều đầu tiên chúng ta cần phải làm, nhưng chuyện này cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Với "máy chủ" tao đem theo mọi thông tin của thành phố này dù là thuộc loại "tối mật" cũng sẽ được tao moi ra. – "cây sào bự" đắc chí khẽ nhếch mép.
-là cái máy mày đem theo đấy hả?
Khi trở về Việt Nam, hai gã có đem theo hai chiếc vali, một cái là để đựng tiền, còn cái kia chính là để chiếc máy chủ mà gã Mai Thái vừa nhắc tới.
-Tao thấy nó đâu có gì khác một cái laptop thông thường? – Hắc Vân nhướn mày hỏi.
Về kiến thức công nghệ khoa học thì Hắc Vân chỉ biết chút ít, chứ không thể sâu sắc bằng Mai Thái. Gã "cây sào bự" khẽ lắc đầu rồi bắt đầu giảng giải.
-Khác ở chỗ nó là hàng "đặt", chỉ có tổ chức đứng sau thằng David mới chế tạo ra được, mà theo tao biết số lượng cũng rất hạn chế. Bất kể là về chip, bo mạch chủ, ram hay khả năng lưu trữ thông tin của nó đều là "cực phẩm", các hãng máy tính hiện nay còn lâu nữa mới đạt tới được. Ngoài ra điều đặc sắc nhất của "máy chủ" chính là khả năng truy cập vào bất kì một loại mạng nào, dù là mạng internet, mạng điện thoại, mạng LAN hay kể cả là Wifi. Để làm được điều đó tất cả là nhờ vào một card mạng được chế tạo chuyên dụng chỉ trong tổ chức mới có. Và nhà mạng sẽ không bao giờ có thể biết được sự tồn tại của kẻ xâm nhập bởi vì họ không hề quản lý "tần sóng thứ ba" này.
-Khả năng bắt sóng của nó được bao xa?
-Theo những gì tao tìm hiểu được thì nó đủ rộng để bao phủ cả thành phố này. Thậm chí tổ chức đứng sau tên David còn chế tạo hẳn một bộ khuếch đại sóng, đấu nối trực tiếp với vệ tinh của chúng, mày biết khoảng cách của nó được gia tăng lên bao nhiêu không?....... là bất kì đâu mày muốn, bất cứ chỗ nào trên trái đất. – Mai Thái gương mặt tỏ ra thán phục.
-Vậy mày có đem theo bộ khuếch đại đó không? – Hắc Vân giọng nói có phần hoài nghi.
-Tất nhiên là…. Không. Nếu sử dụng bộ khuếch đại đó ta phải kết nối với vệ tinh của bọn chúng, vậy thì khác gì "lậy ông con ở bụi này". Vì vậy dù rất thèm nhưng tao vẫn phải cắn răng để nó lại. – "cây sào bự" bự tỏ ra tiếc nuối.
-Cũng không sao, chỉ cần bắt sóng được trong phạm vi toàn thành phố, tao nghĩ cũng đủ để chúng ta lục lọi mọi thông tin rồi.
-Thực ra với khả năng bắt sóng và che giấu IP không thôi thì cũng không ăn thua được, cần phải có thêm một ít "gia vị" nữa thì món ăn mới "ngon miệng"… hắc hắc… - Mai Thái tỏ ra rất đắc chí.
Hắc Vân ngồi xuống dựa lưng vào lan can, nhàn nhạt đáp.
-Nói luôn đi, úp mở làm gì cho mất công ra.
-Tao đã lập trình một con virut có khả năng truy cập thẳng vào các trang web, gây nhiễu cơ cấu hoạt động của "đối tượng", trong lúc gây nhiễu thì tao có toàn quyền sở hữu trang web đó. Ngoài ra sau khi nhiệm vụ hoàn thành nó sẽ tự hủy, đồng nghĩa với việc những thằng an ninh mạng sẽ không bao giờ tìm ra được "kháng sinh" cho con virut của tao… he he….
Mai thái tỏ ra vô cùng tự mãn trước thành quả của mình, nói xong gã không quên vỗ ngực một cái ra chiều vênh váo. Hắc Vân nhăn mặt, gãi đầu phỏng chừng chỉ hiểu lơ mơ những gì gã bạn mình nói.
-Mấy vấn đề đấy thì tao cũng đíu hiểu lắm đâu, nói tóm lại ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào việc tìm hiểu thông tin. Mày sẽ tìm hiểu qua net, còn tao sẽ tìm hiểu theo cách "cổ truyền". Cuối ngày chúng ta sẽ tập hợp thông tin, mày thấy sao?
-Không vấn đề. Tuy nhiên ngày mai chúng ta nên đi mua một ít quần áo vào đồ dùng, chứ mặc thế này xem ra lỗi "mốt" quá.
-Cứ vậy đi. Giờ thì đi ngủ thôi, lúc trên đảo chẳng bao giờ tao được ngủ quá 5 tiếng cả.
Gã "bạch tạng" đứng dậy vươn vai một cái rồi đủng đỉnh bỏ đi.
-Làm gì mà vội thế, sao không xuống quán bar dưới tầng một chơi tí đã. – Mai Thái nhanh chóng bước theo gã chiến hữu.
-Mịe có đíu gì mà chơi dưới đó? – "bạch tạng" tỏ ra không quan tâm tới lời đề nghị này.
-Vừa rồi xuống ăn tao tia được mấy em "bốc lửa" lắm, mà mấy em ấy toàn nhìn về phía mình mới chết chứ. Giờ phải đi cua vài em mà "xài" tạm …..chứ nói thật là tao "vã" lắm rồi.
Vừa nói "cây sào bự" bự vừa vê vê hai lòng bàn tay, gương mặt tỏ ra hứng khởi khôn cùng, chắc chắn trong đầu gã lúc này đang có hàng ngàn "dâm ý" dâng trào.
-Vậy thì mày đi một mình đi, mấy thể loại "tình một đêm" tao chưa bao giờ có hứng thú!
Không biết có phải do Hắc Vân nhớ dai hay không, nhưng đối với những ả đàn bà dễ dãi hoặc chạy theo tiền thì gã luôn tỏ ra có ác cảm. Trong suy nghĩ của Hắc Vân luôn quan niệm, phải có tình cảm thì mới tiến đến vấn đề "đó", trái ngược hẳn với tính cách sống "thoáng" của gã Mai Thái.
-Ai chài! Sao mày khó khăn trong chuyện này vậy chứ? Mì ăn liền không phải vừa nhanh vừa tiện vừa sướng hay sao? – Mai Thái tỏ ra mất hứng khi rủ gã chiến hữu.
-Tao vốn rất ghét ăn mì! – Hắc Vân khẽ lúc lắc cái đầu.
……….
Bảy giờ sáng, ánh nắng đã lan tỏa khắp thành phố Long Thành, một bầu không khí nhộn nhịp và tấp nập của một buổi sáng đầu tuần. Các con đường đông nghịt xe cộ, dòng người qua lại trên vỉa hè ngày một đông đúc. Trong khi thành phố đã bừng tỉnh, thì lúc này tại căn phòng 506 gã "bạch tạng" mới ngáp ngắn ngáp dài bước vào trong nhà tắm để đánh răng rửa mặt.
"Bạch tạng" rời khỏi phòng đi qua phòng kế bên. Toan gõ cửa phòng của "cây sào bự" thì để ý thấy cánh cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng, làm gã có phần khó hiểu.
-Sao mới sáng sớm thằng này nó đã đi đâu mà không đóng cửa thế nhỉ? – Hắc Vân lẩm bẩm.
Cũng chẳng bận tâm gì thêm "bạch tạng" cứ thế đẩy cửa bước vào, tuy nhiên những thứ vương vãi trên sàn khiến gã phải suy xét lại một chút. Đầu tiên là một chiếc áo sơ mi nằm trên đất, ngay cạnh đó là một chiếc áo bông may mỏng dính của phụ nữ, tiếp đó là một chiếc quần âu rồi tới một chiếc váy ngắn. Và màn hay nhất là hai chiếc quần lót của cả nam và nữ đang nằm vắt vẻo trên ghế salon ở phòng khách. Xem ra đêm qua ở đây đã xảy ra một "cuộc chiến" vô cùng "ác liệt".
Hắc Vân chầm chậm đưa tay lên đầu gãi gãi, nhìn tàn dư còn lại của một cuộc chiến. " Tao sợ mày rồi đấy thằng bạn ạ!" – "bạch tạng" thầm nghĩ. Mặc dù Hắc Vân không thích thể loại "tình một đêm", nhưng thấy cảnh này trong đầu gã không khỏi thoáng qua vài hình ảnh "nhạy cảm".Còn đang suy nghĩ tới một số hình ảnh xx-yy chợt thoáng trong đầu, thì vài tiếng rên nhè nhẹ của người con gái từ phòng ngủ vọng ra lôi gã trở lại với thực tại.
Lúc này Mai Thái đang không ngừng truy cầu "kiến thức ngang hông" với người phụ nữ tối qua gã "may mắn" gặp được. Còn đang trong tư thế nam trên nữ dưới, không ngừng chuyển động nhịp nhàng, tiếng rên của người con gái lại càng làm gã "sắc ma" thêm phần sướng khoái. Vừa hoạt động bên dưới, một tay lại không ngừng sờ nắn hai trái "đào tiên", cảm xúc chuẩn bị đạt tới đỉnh cao thì đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt khiến đôi nam nữ đang quấn vào nhau giật bắn lên như chạm phải điện.
-Mày nghe câu "chết bất thình lình là thể dục buổi sáng" chưa Thái?
"Bạch tạng" đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ, dựa người vào một bên cửa, gã nhìn thẳng vào đôi nam nữ đang nằm trên giường. May sao vẫn có chiếc chăn vớt vát được nửa dưới, lúc này chỉ có phần thân trên của hai người là lộ ra.
-A…..
Người con gái ngượng chín mặt, vội đẩy gã Mai Thái qua một bên rồi kéo chăn chùm qua đầu. Thấy gã bạn chẳng biết xấu hổ mà cắt đứt cuộc vui của mình, "cây sào bự" vừa giận vừa ngượng, gã chỉ biết cười khổ mà lái vấn đề qua chỗ khác.
-Mày…. Dậy sớm vậy…. sao không đi ăn gì đi rồi….. hãy qua gọi tao….. – Mai Thái giọng nói ấp úng, gương mặt có phần hơi đỏ lên chút ít.