| 
			
			Có lẽ là yêuConvert: Nothing_ nhh
 Tác giả: Lý Lý Tường
Edit: Ishtar
  
 
  
                                  
 
 Edit: Ishtar
 Vệ Khanh từ trước tới nay vốn thuộc trường phái hành động, ngày hôm  sau liền lấy số điện thoại của Chu Dạ, gọi hồi lâu vẫn không thấy có  người nghe máy, hắn nghĩ buổi tối lại gọi tiếp. Nhưng buổi tối khi gọi  lại thì được thông báo đã khóa máy. Ngày hôm sau gọi lại, vẫn là tắt  máy. Từ đó, điện thoại không liên lạc được nữa. Từ khi hắn tung hoành  tình trường tới nay, chưa bao giờ thất bại như vậy.
 Lúc Vệ Khanh gọi điện cho Chu Dạ, là lúc  cô đang đi dạo quanh mấy cửa hàng. Đi qua một cửa hàng bán quần áo nữ hạ  giá mở nhạc ầm ĩ, nên không phát hiện ra có tiếng điện thoại. Cô không  khỏi vui mừng, đồ ở cửa hàng này ít khi giảm giá nhiều như vậy. Vì thế  chen vào đám đông chật chội, bắt đầu chọn đồ. Đúng là cuối tuần, lượng  khách đông nghịt, mọi người đầu đầy mồ hôi, vẫn điên cuồng chọn đồ. Trời  sinh phụ nữ có bản tính cuồng nhiệt với mua sắm.
 Chu Dạ nhìn lướt một hồi, phát hiện một bộ váy liền áo màu trắng, dây  đai lưng màu xanh nhạt, bên hông còn có những họa tiết mờ ảo, toàn thân  được thêu tinh xảo, kiểu dáng thanh nhã, càng may mắn hơn là cỡ S, vừa  vặn với số đo của cô. Cô có khung xương tinh tế, vòng eo nhẹ nhàng, đai  lưng thắt ở phía sau người, càng làm dáng người thêm yểu điệu. Môi đỏ  như anh đào, eo thon như dáng liễu.
 Cô bán hàng đứng cạnh hết lời khen ngợi: “ Tiểu thư, chiếc váy này  chỉ có cô mặc đẹp, quả thực giống như được may theo số đo của cô vậy.  Mẫu hàng này không có nhiều, đây là cái cuối cùng!” ChuDạ tin tưởng lời  của cô ấy, ngay khi cô vừa thử chiếc váy này đã có ba người hỏi cô là  thấy ở đâu, khi biết đây là cái cuối cùng chỉ biết ngậm ngùi thở dài  không thôi.
 Chính cô cũng cảm thấy thập phần vừa lòng. Tuy rằng đã hạ giá, nhưng  so với cô mà nói vẫn là đắt, cắn răng một hồi, vẫn quyết định ra mua.  Đóng gói, cho vào túi, giao tiền.
 Lúc mang túi đồ đi ra, sờ túi mới phát hiện không thấy điện thoại đâu  nữa. Nhất định là vừa rồi thử đồ đã đánh mất, vì thế vội chạy lại tìm  kiếm xung quanh. Các cô bán hàng đều nói không nhìn thấy, làm cho càng  nóng vội, cẩn thận tìm kĩ. Mượn điện thoại của người khác gọi lại số  mình, đã nghe thấy báo tắt máy, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là  bị trộm mất rồi. Không còn cách nào khác, ở khu vực bảo an của cửa hàng  báo mất trộm xong, ủ rũ ra về.
 Đầu năm nay, mỗi người đều mất 1, 2 cái điện thoại, phòng kí túc xá  của cô có 4 người, không ai may mắn thoát khỏi, trong đó, một người đã  mất 3 cái điện thoại, cứ mất lại mua, mua lại mất, tuần hoàn như vậy.  Duy chỉ có Chu Dạ là tới tận bây giờ mới xui xẻo.
 Vì thế đành thông báo tin tức ở trên mạng nói mình bị mất điện thoại,  có việc gì thì gọi vào điện thoại ở kí túc. Thực ra, bình thường cũng  chẳng ai tìm cô cả.
 Vệ Khanh gọi mãi mà không thấy cô bật máy, có chút không kiên nhẫn.  Vốn định trực tiếp tới trường tìm cô, nhưng nghĩ nghĩ lại, lại tạm thời  kiềm chế. Chu Dạ dù sao vẫn chỉ là sinh viên, vẫn cố gắng là sinh viên  tốt, cho nên, cái gì cũng phải từ từ, tiến hành chậm mà chắc, tốn chút  thời gian cũng là đáng giá. Con gái bây giờ thay đổi xoành xoạch, đủ  loại tính cách, hắn ở giữa đám mỹ nhân, tự nhiên hiểu sâu về những điều  này.
 Người này là ma quỷ, suốt  ngày mê hoặc người khác phạm tội trầm luân, tiền tài vật chất, dục vọng đủ cả, vạn kiếp bất phục.
 Lại tới cuối tuần, Chu Dạ theo thường lệ đến “Vương triều” đi làm.  Chân trước mới vào cửa, đã nghe thấy giọng của Thịnh tổng phía sau: “Tây  Tây, điện thoại của cô sao không liên lạc được?”
 Chu Dạ cho rằng hắn tìm mình có việc, vội giải thích: “Thịnh tổng,  ngại quá, tôi vừa mất điện thoại. Ngài tìm tôi có việc gì thế?”
 Thịnh tổng nghe xong hiểu ra, hóa ra là mất điện thoại, thảo nào  không liên lạc được, nói: “Quán bar giờ thiếu người phục vụ, muốn hỏi cô  ngày thường có tới làm được không, tiền lương không thành vấn đề.”
 Chu Dạ trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Thịnh tổng, ngài cho tôi có  thời gian suy nghĩ đã.” Hàng đêm điên đảo cuộc sống, cô chỉ sợ ăn không  tiêu, dù sao việc học mới là quan trọng nhất. Thịnh tổng nghe thấy  cũng không làm khó cô, chỉ nói: “Vậy cô cứ suy nghĩ đi nhé.”
 A Tề sai cô mang rượu Đoan Chi tới bàn cho khách. Cô nhìn ra xa xa,  thấy ở đó chỉ có duy nhất một người đàn ông, lẳng lặng ngồi trong góc,  không có bạn gái, cũng không để cho ai có cơ hội tới gần. Nghĩ rằng,  người này không phải tới muốn mượn rượu giải sầu đấy chứ?
 Vừa đặt rượu xuống, liền thấy người đó cười với cô, “Tây Tây tiểu thư, có thể uống một chén chứ?”
 Chu Dạ nghe thấy hắn gọi tên mình, trong lòng hoảng sợ, cẩn thận nhìn  lại mới nhận ra hắn chính là hoàng đế lần trước giá lâm “Vương Triều”.  Càng nhìn càng giật mình, trong lòng vô cùng lo lắng.
 Vệ Khanh hôm nay mặc âu phục, caravat đã tháo lỏng, áo khoác cởi vắt ở  bên cạnh, nút áo ở cổ tay đã được cởi, lộ ra vẻ phóng túng ương ngạnh.  Chu Dạ bỗng dưng nhớ tới buổi lễ trao giải lần đó, càng nhìn càng cảm  thấy giống. Nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ ra, cho dù đúng thì  thế nào! Hắn dường như còn chẳng nhớ cô là ai.
 Hạ quyết tâm,cô quay sang cười nói: “Ai za—— tiên sinh, tôi còn phải  làm việc!” Người muốn tới gần cô không phải là không có, cô đã sớm quen  với việc này.
 Vệ Khanh lười biếng dựa vào sofa, nói: “Tiếp tôi uống rượu cũng là  việc làm của cô. Tiền boa bao nhiêu tùy cô.” Lời tuyên bố này của hắn  làm Chu Dạ phải suy nghĩ. Bình thường tiếp khách uống rượu, phục vụ sẽ  được trích phần trăm hoa hồng. Mỗi buổi tối nhờ đó mà thu nhập không ít.
 Chu Dạ tới đây để kiếm tiền , có thể không cần làm việc mà vẫn có  tiền, cớ sao mà không làm? Biết ông chủ sẽ không nói gì mình, vì thế  ngồi ở ghế đối diện, nói: “Đây là do anh nói.” Hướng hắn cười, rồi kêu  hai chai rượu đắt nhất. Tính cô vốn phúc hậu, thấy tốt mới làm, không  quá tham lam.
 Vệ Khanh cầm chai rượu rót thay cô, nói: “Có thể uống bao nhiêu thì uống, không cần cố gắng quá.”
 Chu Dạ cảm thấy người này vô cùng kỳ lạ, rất quan tâm người khác, nhưng tửu lượng của cô ở nơi này, chỉ sợ xứng đáng làm sư phụ
 Hai chén rượu vừa đặt xuống, mùi rượu sực lên mũi, toàn thân nóng lên, mặt đỏ bừng.
 Vệ Khanh thấy mắt cô đỏ ngày, đã ngà ngà say, xua tay nói: “Được rồi,  đêm nay cô có thể trở về nghỉ ngơi.” Rồi lại gọi Thịnh tổng tới, “Thịnh  tổng, vị tiểu thư này có vẻ không thoải mái, tôi thấy là vẫn nên cho cô  ấy về nghỉ ngơi cho tốt.” Thịnh tổng gật đầu biết điều, vội nói: “Được  được, Tây Tây, hôm nay cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
 Chu Dạ không nghĩ rằng chuyện như vậy là xong, thật sự chỉ là uống  rượu mà thôi, hơn nữa, lại còn cho cô nghỉ sớm. Cô cũng không từ chối,  cảm ơn Vệ Khanh rồi đứng dậy muốn đi.
 Vệ Khanh lại gọi cô lại: “Tây Tây tiểu thư, chờ một chút.” Từ trên sofa, đưa cho nàng một cái hộp
 Chu Dạ nhất thời không có ý nhận lấy. Vệ Khanh cười: “Yên tâm, đây chỉ là thù lao giúp tôi uống rượu.”
 Chu Dạ mới đưa tay nhận lấy, lại hỏi: “Là cái gì vậy?” Cô nghĩ tốt  nhất vẫn nên hỏi cho rõ, nếu là đồ bình thường thì không sao, chứ đã là  đồ quý giá, thì không thể nhận được.
 Vệ Khanh nhíu mày, hỏi lại: “Cô cho rằng là gì?”
 Chu Dạ cảm thấy người này rất khó ứng phó, liền chuyển đề tài, cười nói: “Tôi có thể mở ra xem chứ?”
 “Đương nhiên có thể.” Vệ Khanh nhún vai tỏ vẻ không ngại.
 Chu Dạ mở giấy gói, vừa thấy vỏ hộp bên trong, liền biết là di động.  Đây là dòng sản phẩm mới nhất của Nokia, còn chưa có tung ra trên thị  trường nội đia. Cô biến sắc, rốt cục hiểu được người này suy nghĩ vô  cùng sâu sắc. Đưa điện thoại cho cô, cũng không phải là ngẫu nhiên.
 Nội tâm hoảng sợ, đương nhiên hiểu được mục đích của hắn. Còn chưa mở  hộp ra đã mang trả lại, cười nói: “Tôi nghĩ tôi không cần sử dụng điện  thoại này.”
 Vệ Khanh thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Tây Tây tiểu thư không cần?”
 Chu Dạ cười: “Thực không khéo, ngày hôm qua tôi vừa mua một cái rồi, nếu không thì nhận cũng không tệ.”
 Vệ Khanh “À” một tiếng, giương mắt nhìn nàng, cười nói: “Không ai ngại có nhiều điện thoại đâu.”
 Chu Dạ lập tức đứng dậy: “Đủ dùng là tốt rồi.” Hạ thấp người xuống chào xong liền quay người rời đi.
 Vệ Khanh cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu trong  tay. Xem ra giai nhân này là một đóa hoa hồng hương diễm, trên người vẫn  còn không ít gai nhọn.
 Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp tự nhiên lại gần bắt chuyện với Vệ  Khanh, cũng không phải lúc Vệ Khanh thích, nên hắn cũng đứng dậy rời đi.
 Chu Dạ trở về, thời gian vẫn còn sớm, thân thể tuy rằng mệt mỏi,  nhưng mãi mà vẫn không ngủ được. Trong phòng, một người đang rất vui vẻ  ôm điện thoại tán gẫu với bạn trai, người còn lại đã đi ra ngoài, còn  Lưu Nặc thì đang ngồi xem phim, cố ý không đeo tai nghe, mở loa ầm ĩ, vô  cùng ồn ào. Chu Dạ lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nhìn cô bạn có  vẻ sẽ ngồi buôn chuyện suốt đêm, đành phải dậy mặc áo, mở cửa đi ra  ngoài.
 Tháng 9, gió đêm mát lạnh, thoảng qua bên người, giống như gió cũng  thở dài. Cô nghĩ mãi không còn chỗ nào để đi, đành phải đi tới phòng vẽ.  Hàng hiên vắng lặng không tiếng động, ngọn đèn sáng le lói. Cô mở cửa  phòng vẽ, trong nháy mắt cảm thấy thật ấm áp, cứ như vậy im lặng tự tại.  Nhìn lên trên bàn có một tập tranh, một dãy chữ tiếng Anh, tự nhiên cảm  thấy buồn ngủ. Chính lúc muốn bước vào mộng đẹp thì lại nghe thấy tiếng  bước chân, lập tức bừng tỉnh.
 Trương Suất đẩy cửa bước vào. Cô còn đang buồn ngủ nhìn hắn, hỏi:  “Đã trễ thế này, bạn tới làm gì thế?” Giọng nói mơ hồ không rõ.
 Trương Suất mở ngăn kéo lật tới lật lui, nói: “Quên lấy vài thứ .”
 Chu Dạ dùng tay xoa xoa mắt, thở dài: “Phòng vẽ này dường như chỉ có hai người chúng ta thường tới.”
 Trương Soái cười: “Lớp 804 dường như chỉ có hai người chúng ta học bài.”
 Cô cũng cười, nghiêng đầu nói: “Trương Suất, bạn là người ở đâu? Sao không về nhà?”
 “Vì sao phải về nhà?” Trương Suất hỏi lại cô.
 Cô quanh co một lúc, nói: “Bạn không biết là ký túc xá ——” rất ầm ỹ?  Sửa lại: “Ở nhà so với ở kí túc xá thoải mái hơn, ít nhất ở khía cạnh  tắm giặt.” Trương Suất chỉ biết những thứ tốt, hoàn toàn không hay biết  về những điều phiền toái.
 Cô đoán gia cảnh Trương Suất không tệ, chẳng những những dụng cụ sử  dụng trong mỹ thuật tạo hình đều là đồ tốt, mà quần áo của cậu ta cũng  toàn là đồ đắt tiền. Rất ít nam sinh có thể gây được sự chú ý như cậu  ta, mà thực ra, cũng rất ít nam sinh có đủ điều kiện như cậu ta vậy.
 Trương Suất nhớ tới một chuyên, hỏi cô: “Mình gửi tin nhắn cho bạn, sao không trả lời vậy?”
 Chu Dạ vội nói: “Gửi khi nào? Ngại quá, mình vừa mất điện thoại, không nhận được tin nhắn.”
 Trương Suất gật đầu, “Tốt nhất sớm mua một cái đi, nếu không tới lúc  có chuyện cần lại không biết tìm bạn ở đâu.” Chu Thị vội hỏi chuyện gì.  Hắn nói: “Câu lạc bộ mỹ thuật chuẩn bị mở một buổi triển lãm tranh quy  mô lớn. Hỏi bạn có bức nào không, có thể đem tới.”
 “Oa, thật chứ? Mình sẽ về tìm xem. Đúng rồi, quốc hoạ có được không?  Mình còn mấy bức thư pháp, nếu cần thì tớ mang tới.” Thư pháp của Chu  Dạ cũng không phải là xuất sắc lắm, nhưng vẫn có thể đem ra cho người  khác ngắm được.
 Trương Suất trầm ngâm: “Tác phẩm thư pháp thì có thể đưa cho bên câu  lạc bộ Lan Đình, bọn họ đang chuẩn bị tuyên truyền cho tân sinh viên  bên đó, bạn mang tới đó, bọn họ cầu còn không được. ” Chu Dạ nói mình  cũng không quen biết bên câu lạc bộ Lan Đình, Trương Suất liền nói thay  cô lấy tranh mang qua đó. Lại hỏi cô khi nào thì mua điện thoại.
 Chu Dạ phiền não nói: “Thích một sản phẩm của Nokia, nhưng mình chưa  đủ tiền mua.” Chiếc điện thoại kia rất đẹp, lại tinh xảo, ứng dụng rất  tốt, nhưng giá trên thị trường phải tới ba ngàn tệ, Chu Dạ đương nhiên  không đủ tiền mua.
 Trương Suất nghe xong, liền nói: “Mình có một người bạn, chuyên bán  hàng xách tay, giá cả phải chăng. Nếu bạn muốn thì mình sẽ nói với cậu  ta.” Chu Dạ nghe xong mừng rỡ, hỏi giá thế nhưng lại rẻ gần một nửa,  đương nhiên là quyết định mua. Trương Suất làm việc cẩn thận, nếu không  phải là bạn bè tin tưởng, sẽ không giới thiệu cho cô.
 Mãi tới giờ kí túc gần đóng cửa, cô mới lười biếng trở về. Trên đường  gặp Tất Thu Tĩnh tự học trở về, trên vai đeo túi xách rất to, giống lúc  Chu Dạ đi học hồi cấp 3. Cô trêu bạn: “Tất Thu Tĩnh, lưng ngươi không  bị còng, thực sự là đại kỳ tích thứ tám của thế giới.”
 Tất Thu Tĩnh không yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai: “Chu Dạ,  buổi tối cuối tuần mà ngươi lại ở kí túc xá, đây mới gọi là đại kỳ tích  thứ tám của thế giới.”
 Chu Dạ nhắc tới đến việc này liền buồn bực, đành phải nói: “Coi như  ta nói không lại ngươi, cam bái hạ phong.” Hai người một đường chậm rì  rì trở về ký túc xá.
 Tất Thu Tĩnh hỏi: “Ngươi bỏ làm phục vụ rồi hả?” Trong lòng cô thở  dài, nói: “Không đâu, hôm nay xin nghỉ phép.” Chuyện buổi tối phát  sinh, không thể nói cho người khác biết.
 Tất Thu Tĩnh chần chờ một chút, vẫn là nói ra: “Chu Dạ, dù sao ta vẫn  cảm thấy làm việc ở quán bar không được tốt. Tuy rằng không có gì, lại  phải làm việc vất vả để có tiền, nhưng mà nơi ấy, lắm chuyện thị phi.”  Chu Dạ nghĩ thầm trong bụng, cũng không phải là như vậy, muốn trêu chọc  bạn một chút! Trong miệng lại nói: “Đợi khi nào tìm được một công việc  tốt hơn, ta sẽ từ chức, còn bây giờ, ta vẫn cần phải đi kiếm cơm ăn.”  Thật sự là ở nhà không biết củi gạo, dầu muối quí giá, lúc đi ra ngoài  mới biết, mọi chuyện diễn ra đều cần tiền, nửa bước cũng khó đi.
 Ở phía trước cửa kí túc xã nữ, mấy đôi uyên ương vành tai mái tóc  chạm vào nhau, anh anh em em, không nỡ xa rời. Cũng có trường hợp, biểu  diễn trước mặt mọi người. Chu Dạ nhìn thấy dưới gốc cây bên kia có cặp  đôi sắp đi quá đà, tay của nam sinh đang muốn luồn vào bên trong váy của  nữ sinh. Hai người nhìn thấy nhưng không thể nói gì. Tất Thu Tĩnh thở  dài: “Dù thế nào cũng phải biết điểm dừng.”
 Chu Dạ cười: “Thế này vẫn chưa là gì, nghe Lâm Phỉ nói, người bên  khoa nghệ thuật, trực tiếp làm chuyện đó ở cầu thang…” Tất Thu Tĩnh ca  thán ngày phong thế hạ, sinh viên càng không giống sinh viên.
 Chu Dạ nói: “Ngươi có để ý thấy, mấy cô gái đang thân thiết với nam  sinh ở dưới lầu, rất ít người là sinh viên khoa nghệ thuật.” Tất Thu  Tĩnh nói: “Đương nhiên, mấy đôi uyên ương này, hầu như toàn là mối tình  đầu, có vẻ vô cùng thuần khiết. Một ngày không thấy, như cách tam thu.  Còn mấy nữ sinh bên khoa nghệ thuật, thật đáng khinh thường .” Danh  tiếng của những nữ sinh khoa ngệ thuật luôn luôn không được tốt.
 Hai người tám chuyện một lúc rồi chào nhau, ai về phòng người nấy, ngủ ngon.
 Không ngờ, tối hôm sau Trương Suất thông báo cho cô đi lấy điện  thoại, hỏi cô có vừa ý hay không, để còn biết đường trả lại. “Đây là  hàng lấy từ HongKong, chỉ có thể viết được tiếng Trung phồn thể.”. Chu  Dạ nói: “Không sao, như vậy là được rồi.”. Giá rẻ như vậy, cô chẳng có  gì là không vừa ý, đối với Trương Suất vô cùng cảm kích. Đem điện thoại  tới tổng đài, kích hoạt lại số sim cũ.
 Ngày mùng 10 tháng10 là lễ quốc khánh, cũng là sinh nhật của Lý Minh  Thành. Mọi người thường trêu Lý Minh Thành sinh ngày này, tương lai  khẳng định có triển vọng. Chu Dạ từ sớm đã nghĩ xem nên mua quà gì, Lý  Minh Thành chắc chắn muốn mời mọi người ăn cơm, nói không chừng còn đi  hát kara suốt đêm.
 Cô quyết định tự mình viết một bức thư pháp, không thuộc sở trường  của cô, dù sao bây giờ muốn vẽ tranh, cũng không kịp. Lại nói, dù cô  học khoa Mỹ thuật tạo hình, nhưng cũng chưa từng tặng ai tranh của mình  cả. Thật ra, viết tự cũng rất khó, không giống như viết chữ nhỏ, là viết  chữ lớn, màu sắc đậm nét, mà cô thì không có bản lãnh này.
 Lật tới lật lui nửa ngày, quyết định viết tô thức  《 Hậu Xích Bích  phú 》. Sở dĩ không viết 《 Tiền Xích Bích phú 》, đơn giản là vì số lượng  từ ít hơn. Từng bước từng bước khối đại thể chữ liễu viết xuống, tinh tế  xinh đẹp tuyệt trần, nghênh ngang tị đoản, khiến người trước mắt sáng  ngời. Người trong nghề cũng chỉ biết cô viết pha giống thời cổ “Đài các  thể”, tuy thiếu mất thần vận của hành văn liền mạch lưu loát, nhưng  trong thực tế có thể hù dọa người thường. Dù sao cô cũng chỉ là muốn dọa  người, không vọng tưởng mình có thể trở thành nhà thư pháp.
 Cô ở phòng vẽ tranh viết suốt ba ngày, viết đi viết lại, bởi vì một  phút vô ý, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại phải viết lại. Tám  thước giấy Tuyên Thành dùng để viết, cứ viết mãi, đến nỗi lưng không thể  đứng thẳng dậy, tay phải cầm không nổi chiếc đũa, vô cùng khó khăn.  Trương Suất thấy cô cố gắng như vậy, còn tưởng cô sẽ mang tác phẩm đi  dự triển lãm tranh.
 Mười một giờ sáng hôm đó cô cuối cùng cũng hoàn thành được bức tranh  có thể nói là tạm hài lòng, nhưng không còn kịp rồi, đành phải nhanh  chóng cuộn bức tranh lại, nhét vào trong hộp đựng cầu lông. Lý Minh  Thành gọi điện cho nàng, thông báo 6h tối cùng nhau ăn cơm. Cô ngủ một  giấc tới giữa buổi chiều, sau đó rửa mặt, trang điểm, thay bộ áo váy mới  mua, bên ngoài mặc một áo khoác ngắn, nhìn vô cùng xinh đẹp.
 Lấy chiếc túi treo trên tường xuống, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì  nhận được điện thoại từ một số lại. Cô liền ấn phím trả lời hỏi: “ Alo,  xin hỏi ai vậy?” Đối phương lười biếng nói: “Hi, Tây Tây!” Thanh âm trầm  thấp gợi cảm, vô cùng độc đáo.
 Cô sửng sốt, liền nhớ tới tới là ai, không khỏi cau mày lại.
 
 
 Lời editor: Về việc xưng hô của nhân vật với bạn bè lúc thì “ta-  ngươi”; lúc thì “bạn- mình”, ý mình là bạn bè thân thiết thì dùng “ta-  ngươi”, còn đối với bạn học thông thường thì chỉ dùng “bạn- mình”.
 
 
 
     
  
		 |