Edit: Ishtar
 Cô không đợi đối phương nói chuyện, rất nhanh nói: “Tôi phải vào  trong thang máy, bên trong không bắt được sóng.” Liền cúp điện thoại.  Còn chưa đi ra khỏi kí túc, điện thoại lại reo vang. Cô không nghĩ tới  hắn lại không biết điều, lạnh lùng nói: “Anh muốn gì?”
 Vệ Khanh không giận mà cười, nhíu mày nói:  “Bây giờ là ban ngày, tôi có thể làm gì cô chứ! Chẳng qua là gặp mặt,  ăn bữa cơm, làm bạn bè không được sao?” Loại người như Vệ Khanh có thể  nói làm bạn bè đơn giản như vậy, thật sự là vô liêm sỉ.
 Lúc này Chu Dạ đang vô cùng bận rộn, thời gian đang gấp gáp. Cô  vội vàng nói: “Thực xin lỗi nha, bây giờ tôi không rảnh, lúc khác nói  chuyện sau nha.” Chạy ra cổng trường định vẫy taxi, cất luôn điện thoại.  Không đợi cô chạy ra tới cổng, Vệ Khanh mở cửa xe đi ra, hướng về phía  cô mỉm cười, cảm thấy có chút hứng thú.
 Chu Dạ dừng bước, sắc mặt trắng nhợt, hóa ra hắn đã sớm đứng chờ ở  chỗ này ôm cây đợi thỏ. Cô tự biết khó thoát, cố gắng kiềm chế nói: “Vệ  tiên sinh, thực xin lỗi, hôm nay tôi thật sự rất bận. Xin lỗi.”
 Vệ Khanh thấy cô thần sắc lo lắng, là thật không đem chính mình để  vào mắt, cũng không phải lấy lùi để tiến. Hắn chưa bao giờ bị một cô gái  bỏ qua như thế, càng kích thích tính chinh phục của hắn. Liếc mắt đánh  giá cô một cái, mỉm cười, “Hôm nay cô rất đẹp.”
 Chu Dạ không nói chuyện, thấy hắn không cho phép rời đi, đành phải  nói: “Vệ tiên sinh, tôi đi trước.” Vệ Khanh đạm cười không nói, nhưng  ngay sau đó cầm lấy cổ tay cô. Cô không vui, dùng sức giãy dụa, vẫn  không thoát được. Không nghĩ tới hắn tùy tiền cầm tay cô mà lực lại mạnh  mẽ tới vậy.
 Vệ khanh bộ dạng xuất chúng, soái ca cùng xe đẹp, một bước ra khỏi  cửa xe liền khiến cho người qua đường chú ý, mà tự nhiên lại có một màn  biểu diễn ở cổng trường, khiến cho không ít người qua đường ngoái lại  nhìn.
 Chu Da mặt đỏ lên, thấp giọng quát: “Mau buông tay, rốt cuốc anh muốn làm gì?”
 Vệ Khanh nhíu mày, “Lên xe.” Chu Dạ thầm nghĩ tốt nhất chạy nhanh  khỏi tầm mắt mọi người, chẳng may để người quen nhìn thấy, sau này cô  khó lòng mà sống yên ổn. Sửng sốt một chút, không thể không lên xe.
 Cứng ngắc ngồi ghế bên cạnh người lái, không thèm chú ý tới người bên  cạnh. Vệ Khanh hỏi: “Cô đang cầm trong tay cái gì vậy? Cẩn thận chọc  vào người, để ở ghế sau cũng được.” Rồi đem bức tự mà cô tỉ mỉ vẽ đặt ở  ghế sau. Cô nhìn khung cảnh bên đường, vô cùng buồn bực, cắn môi không  nói. Lấy điện thoại cầm tay ra vừa thấy, sắp tới 6h, vội nói: ” Đưa tôi  tới Thanh Hoa, cám ơn.”
 Đến khi phát hiện Vệ Khanh căn bản không có ý định đi Thanh Hoa, cơn  giận từ lúc nãy lại nổi lên, cô lạnh lùng hỏi: “Vệ tiên sinh, anh có ý  gì vậy? Không thấy đang làm khó người khác sao?”
 Vệ Khanh nhìn thẳng phía trước, bất động như núi, nói: “Cô đi Thanh  Hoa làm gì chứ? Chẳng lẽ có việc gì gấp liên quan tới mạng người hay  sao?” Chu Dạ cười lạnh: “Không khiến anh xen vào.”
 Vệ khanh đánh giá cô, ngả ngớn nói: “Có hẹn sao? Về sau còn nhiều cơ  hội.” Đem xe dừng lại trước một nhà hàng cơm Tây cao cấp. Việc đã đến  nước này, nói cho cùng, đại bộ phận nữ sinh đành phải cố mà làm, cùng  hắn ăn bữa tối, tiến thêm một bước làm sâu sắc cảm tình. Chiêu này đều  dùng để đối phó với những nữ sinh không có tính quyết đoán, trăm trận  không sai.
 Nhưng Chu Dạ lạnh lùng mở cửa xe bước xuống, không nói hai lời, chạy  ra bên ngoài đường lớn. Không đợi cho Vệ Khanh có thời gian phản ứng, đã  vẫy taxi, nghênh ngang mà đi.
 Vệ Khanh lần này xem như mặt mày xám tro.
 Chu Thị vẫn còn chưa hết giận, tên Vệ Khanh này thực sự là bá đạo, về  sau tốt nhất không nên chọc giận hắn. Vừa xuống taxi, liền thấy Lý Minh  Thành cùng một bạn học đứng ở cửa chính Thanh Hoa chờ cô.
 Có nam sinh nhận ra nàng, “Oa”huýt sáo một tiếng, nụ cười xấu xa nói:  “Lý Minh Thành, “em gái” của ngươi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp.  Giới thiệu cho ta được chứ? Ngươi biết đến nay ta vẫn là người cô đơn  mà!”
 Không đợi Chu Dạ phản đối, Lý Minh Thành đã cắt ngang lời hắn: “Nói  hươu nói vượn cái đầu ngươi! Cẩn thận ta đánh gãy chân chó của ngươi!”  Mọi người nói nói cười cười đi vào trong nhà hàng.
 Chu Dạ để ý có hai cô gái khác, một người diện mạo thường thường, một  người khác thượng tính thanh tú, cũng đeo kính mắt, tóc dài buộc gọn,  khí chất trầm ổn, nhã nhặn ít nói. Cô gái ấy thấy Chu Dạ nhìn cô đánh  giá, rồi lại cười với cô, lộ ra răng khểnh, thái độ ôn hòa.
 Lý Minh Thành cố ý giới thiệu: “Thi Thi, đây là Trương Nhiễm Du, học  cùng khoa ta.” Chu Dạ vừa nghe đã vô cùng kính nể, một cô gái dám đến  Thanh Hoa học vật lý, ngoài việc vô cùng chăm chỉ, nhất định còn thông  minh hơn người. Chu  Dạ lập tức ôm tay: “Bội phục bội phục!”
 Trương Nhiễm Du cười: “Nghe Lý Minh Thành nói bạn học mỹ thuật tạo  hình, đấy mới là bội phục chứ.” Không kiêu không nóng nảy, rất khí  phách. Không giống với mấy người ở Thanh hoa, đối với sinh viên trường  khác, ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu. Cảm giác Chu Dạ đối với người này  không tệ.
 Lý Minh Thành lại nói với mọi người: “Những người khác không cần giới  thiệu , đều là một đám sói khoa ta.” Lời còn chưa nói xong, mọi người  xông vào tấn công, nhất thời cười đùa không ngừng, không khí sinh động.
 Hai cô gái đều chuẩn bị quà sinh nhật, Chu Dạ lúc này mới nhớ ra, bức  tự đã để quên trên xe của Vệ Khanh. Vừa rồi nổi giận, lúc xuống xe  quên khuấy mất. Đành phải cợt nhả nói: “Lý Minh Thành, ta vốn đã chuẩn  bị quà cho ngươi, nhưng đến vội vàng, quên mang theo, lần sau gặp lại sẽ  đưa cho ngươi.” Lý Minh Thành đang vui cũng không để ý tới.
 Cô bớt chút thời gian chạy vào toilet, gọi điện thoại cho Vệ Khanh,  giọng nói không thể khách khí hơn: “ Alo, tôi để quên đồ trên xe anh.”.  Vệ Khanh lười biếng “ừ” một tiếng, lúc này mới chú ý ghế sau có một hộp  cầu lông.
 Chu Dạ cắn môi dưới, ấp úng yêu cầu: “Nếu anh còn ở gần đấy, có thể  mang tới cho tôi được không?” Cô vẫn hy vọng có thể ở hôm nay đem quà  tặng cho Lý Minh Thành, dù sao cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết. Cho  nên mới dũng cảm gọi điện cho Vệ Khanh.
 Vệ Khanh cũng không phải là quân tử, lập tức trả lời: “Nếu muốn thì  chính mình tới đây lấy đi.” Làm Chu Dạ nổi giận thiếu chút nữa rơi điện  thoại, loại người gì thế không biết! Không phải vừa rồi mới đắc tội hắn  sao! Thân là đại tổng tài, lại còn bắt nạt một sinh viên non nớt như cô!
 Hít một hơi thật sau quay trở lại bên trong, đến gần hỏi Trương Nhiễm  Du là người ở đâu, Trương Nhiễm Du nói xong. Chu Dạ sợ hãi kêu lên: “Em  nhớ ra rồi! Trương Nhiễm Du, chị không phải chính là người giỏi nhất ở  trường cấp ba Thượng Lâm hay sao? Là học tỷ của em rồi! Thần tượng cấp 3  của em chỉ có mình Trương Nhiễm Du. Ai nha, không nghĩ tới hôm nay có  thể chính mắt nhìn thấy chị!” Vô cùng hưng phấn.
 Bên cạnh có người xen vào: “Trương Nhiễm Du tới Thanh Hoa cũng vô  cùng giỏi, qua mặt không ít nam sinh chúng tôi, thật sự quá kiêu ngạo!”  Có thể thấy được danh tiếng của Trương Nhiễm Du rất lớn. Chu Dạ nghe  càng thêm bội phục. Trương Nhiễm Du chỉ thản nhiên mỉm cười, đối với  những lời ca ngợi của mọi người đều thờ ơ, coi như không nghe thấy.
 Trương Nhiễm Du từ nhỏ đã nổi danh, cô chính là con gái của hiệu  trưởng trường chuyên cấp 3 Thượng Lâm, anh trai cô là sinh viên giỏi của  trường đại học Yale, nay đang ở nước ngoài làm công tác nghiên cứu.  Từ lúc cô bắt đầu đi học tới nay, bằng khen, cup trao giải thưởng bày  chật phòng. Năm lớp 12 vì ngại thi chuyên môn chưa tốt, vẫn cứ tham gia  thi tốt nghiệp, liền đạt thủ khoa. Bây giờ là sinh viên Thanh Hoa, so  với đám người Lý Minh thành còn cao hơn một bậc
 Vốn cô hơn Chu Dạ 2 tuổi, nhưng  Chu Dạ học trung học được hai năm thì được tuyển thẳng lên đại học Bắc Kinh.
 Nếu cùng là bạn đồng học, không khí càng thêm nhiệt liệt sinh động.  Trong bữa tiệc, Chu Dạ nhận thấy Lý Minh Thành hết sức chú ý tới Trương  Nhiễm Du, thấy ly của cô không có gì, lập tức rót nước ngọt. Còn đem  không ít đồ ăn đặt trước mặt cô, giúp cô gắp rau, còn hỏi cô có lạnh  không, có muốn đổi chỗ hay không vì điều hòa đối diện với Trương Nhiễm  Du. Thái đội vô cùng ân cần, quan tâm đầy đủ, mọi người cũng không có  biểu hiện khác thường. Trong lòng “lộp bộp” một chút, không khỏi đau  lòng.
 Nhìn bọn họ, nháy mắt mất đi khẩu vị. Lúc uống rượu chúc mừng, còn có  người cố tình ồn ào: “Lý Minh Thành, còn không mau kính Trương Nhiễm Du  một ly!” Trương Nhiễm Du bị mọi người trêu chọc không tiện từ chối,  đành đứng lên cùng Lý Minh Thành uống một ly. Có người uống nhiều, nói  cười vô kỵ: “Hai người các ngươi khi nào uống chén rượu giao bôi thì tốt  rồi! Đỡ cho Lý công tử của chúng ta suốt ngày tiều tụy!” Mọi người càng  thêm dũng cảm, nhất thời ồn ào: “Trương Nhiễm Du, Lý Minh Thành đã bị  bạn tra tấn không còn hình người, bạn còn muốn tra tấn hắn tới lúc  nào, đáp ứng người ta đi!”
 Lý Minh Thành khẩn trương nhìn vào mắt Trương Nhiễm Du, thấy cô không  có phản ứng gì, lập tức mắng: “Các ngươi lại nói nhăng cuội gì đó! Dùng  bữa, dùng bữa!” Thái độ của Lý Minh Thành đã sớm rõ ràng, mấu chốt là  ở Trương Nhiễm Du, không biết trong lòng cô nghĩ như thế nào . Lý Minh  Thành sợ mọi người nói quá sẽ chọc tức cô. May mắn là cô không có giận.
 Chu Dạ nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đau xót, gần như  muốn khóc. Mọi người đang mải nói cười vui vẻ, không ai nhận thấy.
 Giờ đây, cô không rõ mình đối với Trương Nhiễm Du có cảm giác gì, vừa  rồi còn vui mừng liên tục, bội phục không thôi, nhưng trong chớp mắt đã  đột ngột thay đổi..
 Bốn năm qua Lý Minh Thành chưa từng thân thiết với bạn gái nào, lần  này khẳng định là sự thật. Huống chi đối tượng vẫn là Trương Nhiễm Du,  một người vĩ đại như thế. Nhìn vẻ mặt của Trương Nhiễm Du đối với Lý  Minh Thành không hề giống dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt. Cô càng thêm đau  xót, cảm giác tay không cầm nổi chiếc đũa.
 Ăn cơm nhạt như nước ốc, còn phải kiên cường chịu đựng, bề ngoài  dường như không có việc gì. Cơm còn chưa ăn xong, mọi người liền đề nghị  đi KTV suốt đêm. Lý Minh Thành nghiêng người hỏi Trương Nhiễm Du có  đồng ý đi hay không. Chu Dạ đến lúc này, không thể chịu được nữa. Chống  tay xuống bàn đứng dậy, dùng hết sức mới có thể giữ được thanh âm vững  vàng: “ Thời gian không còn sớm nữa, ta phải trở về trường, bây giờ về  trước.”
 Con gái về muộn là không tốt, mọi người cũng không giữ cô lại. Lý  Minh Thành ý muốn đưa cô về, cô từ chối: “ Không cần, sinh nhật ngươi,  sao ngươi có thể đi. Ta tự mình về là được rồi.” Cứ từ chối mãi, Lý Minh  Thành cũng không rõ vì sao hôm nay cô lại khó tính như vậy, còn nghĩ là  cô đang mệt mỏi chuyện gì, cứ như cũ mà nói: “ Không sao cả, toàn là  bạn học, ta đưa ngươi ra bắt xe.”
 Sợ cô ra ngoài xảy ra chuyện gì, cố ý gọi điện thoại kêu lái xe taxi  quen biết tới. Thấy cô tinh thần không tốt, còn dặn dò, dặn cô về tới  trường nhớ gọi điện cho hắn. Cô cúi đầu không nói lời nào.
 Lái xe quen biết Lý Minh Thành, hay nói giỡn: “Đây là bạn gái cậu  sao, thật là xinh đẹp.” Lý Minh Thành cười giải thích: “Đây là em gái  tôi.” Lái xe kia “ồ” một tiếng, nói: “Thảo nào, hai anh em đều có thần  thái hơn người.”
 Chu Dạ ngồi ở ghế sau, rốt cuộc cũng không kiềm được, nước mắt lã chã rơi, thanh âm nức nở, cứ nghĩ tới lại đau lòng.
 Xe chạy thẳng tới cổng trường, Chu Dạ lau khô nước mắt, lấy ví tiền.  Lái xe cười nói : “Không cần, không cần, đã thanh toán rồi.” Quay đầu  rời đi. Lý Minh Thành vẫn chu đáo như vậy. Nhưng mà giờ phút này chu đáo  như vậy, càng làm cô thêm đau lòng.
 Nước mắt còn chưa khô, lại tiếp tục rơi xuống. Cô đứng dưới gốc cây  run rẩy khóc. Điện thoại vang lên, cô lười biếng nghe máy, “Alo, có  chuyện gì?” Giọng khàn khàn, hàm hàm hồ hồ, thanh âm nức nở cố kiềm  chế.
 Vệ Khanh ở trong xe nhìn cô, nói: “Sao về sớm vậy ?” Chu Dạ xoay người, nhìn ngó xung quanh.
 Hai người chia tay không mấy vui vẻ, Vệ Khanh tâm tình cũng không tốt  chút nào. Đối với tình trường luôn luôn không đánh mà thắng, hôm nay  hắn thật sự có chút mất mặt. Vì thế vòng xe tới quán bar, tiếp tục săn  diễm, cố gắng quên đi. Đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì, phần đông mấy  cô gái ở đây đều vô vị, khiến hắn chán ghét. Hắn đang chuẩn bị trở về  nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Chu Dạ, nói là quên đồ trên xe  hắn.
 Hắn rất hiếu kỳ, ban đầu còn tưởng rằng chỉ là một hộp cầu lông, mở  ra mới biết là không phải, bên trong là một bức thư pháp còn chưa kịp  trang trí. Rõ ràng là tô thức  《 Hậu Xích Bích phú 》, thể chữ liễu – chế  độ chữ nhỏ vô cùng nghiêm ngặt, gân cốt rõ ràng, thập phần tú lệ, thoạt  nhìn cảnh đẹp ý vui, có thể thấy được pha ý tâm tư. Mặt sau có dòng chữ  nhỏ thẳng đứng: chúc mừng sinh nhật Lý Minh Thành, Thi Thi – Bắc Kinh.  Nhìn xuống mặt phải là thời gian lạc khoản, Chu Thị ấn vài cái cổ toản  tự rõ ràng có thể thấy được.
 Tác phẩm mới hoàn thành nét mực như mới, nghe nói học viện Bắc Kinh  chỉ dùng các sản phẩm mực mùi thượng đẳng. Hắn có chút chấn động, lúc  này mới nhớ Chu Dạ là sinh viên khoa Mỹ thuật tạo hình, chẳng những vẽ  đẹp, không nghĩ tới tự cũng viết khá tốt. Hóa ra khoa nghệ thuật cũng có  những nhân vật ngọa hổ tàng long, bản lĩnh của Chu Dạ đúng là không thể  coi thường.
 Hắn nhìn nhìn mặt trên thời gian, là tính ngày lịch âm, mở điện thoại  ra tra, rõ ràng chính là hôm nay. Xem ra hôm nay cô đi dự sinh nhật của  bạn trai, thảo nào lại ăn mặc xinh đẹp như vậy. Nghĩ nghĩ, lại quay xe  đi tới trường Chu Dạ.
 Chu Dạ thấy chiếc  Lamborghini màu đen lặng lẽ đứng ở đó, không nghĩ  lại tái diễn màn cãi nhau, chọc người chê cười. Vì thế đến gần gõ vào  cửa sổ. Vệ Khanh muốn xuống dưới, Chu Dạ liền nói: “Chúng ta ở trên xe  nói.” Chủ động kéo cửa xe bước lên. Vệ Khanh đành cười trừ.
 Chu Dạ vẫn còn khụt khịt, tận lực bình tâm tĩnh khí hỏi: “Bây giờ anh lại có chuyện gì?”
 Vệ Khanh cảm thấy thần sắc cô không thoải mái, nhìn chằm chằm một  lúc, thấy mắt cô đỏ ửng, thái dương tựa hồ còn chưa lau khô nước mắt,  hỏi: “Không phải đang rất vui vẻ sao? Sao lại khóc?” Chu Dạ không dự  đoán được ánh mắt hắn lợi hại như vậy, tưởng rằng ngọn đèn mờ mờ, hắn  nhất định không chú ý đến. Lạnh lùng nói: “Tôi khóc hay không là việc  của tôi, liên quan gì tới anh? Đừng có xen vào việc của người khác!”  Thái độ ác liệt, ngữ khí không tốt.
 Chu Dạ là nghé con mới sinh không sợ hổ, không biết có quyền thế có  tiền có thể trêu đùa tới mức nào, nghĩ rằng, mình chả cần gì ở người ta,  sợ cái gì. Trong lòng có chút bốc đồng, bản chất chưa bao giờ thay đổi,  chỉ vì cuộc sống áp lực tạm thời kiềm chế mà sống.
 Vệ Khanh trải qua quá nhiều sóng gió, không so đo với cô trong lúc  nóng giận, chỉ cảm thấy buồn cười lại thấy thú vị, thực ít có người dám  nói giọng đó với hắn, nên càng thêm chú ý tới cô.
 Chu Dạ thấy hắn ngồi cười cười, lửa giận lại bốc lên, căm phẫn nói:  “Anh rảnh rỗi quá lôi tôi ra làm trò đùa phải không?” Nói xong như muốn  xuống xe.
 Vệ Khanh lấy ra hộp cầu lông bên cạnh, lười biếng nói: “Không cần cái  này sao?” Trải qua một phen thương tâm thất ý, cô đã sớm quên mất. Nhờ  hắn nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới đến, thản nhiên “À” một tiếng, đưa tay  nhận lấy.
 Vệ Khanh là tiểu nhân trong các loại tiểu nhân, sao có thể không nhân  cơ hội này mà cò kè mặc cả. Đương nhiên không đưa, nói: “Cô cứ như vậy  mà cầm đi hay sao? Ngay cả câu cám ơn cũng không có?” Chu Dạ nhẫn nại  nói cám ơn.
 Vệ Khanh vẫn là không buông tay, thứ hắn muốn đương nhiên không chỉ  một câu cám ơn đơn giản như vậy. Chu Dạ lập tức hiểu được, biết hắn ở  đùa giỡn chính mình, được một tấc lại muốn tiến một thước, lạnh lùng  trừng mắt hắn, một lúc lâu sau buông một câu: “Tùy anh.” Cũng không cần,  mở cửa xe bước ra. Tốt nhất nên quên đi, người đã mất rồi, còn giữ lại  vật này làm gì!
 Không nghĩ tới trong nháy mắt, cảnh còn người mất, cô chỉ cảm thấy  mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, không khỏi cầm được nước mắt.
 Hành động bất ngờ này khiến Vệ Khanh trở tay không kịp. Hắn chỉ muốn  làm khó cô một chút, thứ này hẳn là thập phần quý trọng, vừa vặn có cơ  hội đưa ra yêu cầu, từng bước một đạt tới mục đích. Không nghĩ tới cô là  người vô cùng quyết đoán, nói không cần liền thực sự không cần!