-Các ngươi gọi cấp cứu chưa? – Lão Phúc lo lắng.
-Đã gọi rồi sư phụ, chắc lát nữa là đến thôi! – Một gã môn sinh đáp lời.
Thượng Điền Tiểu Phúc giờ mới xoay người, nhìn về phía gã “côn đồ” vừa hành hung đệ tử của lão. Ông ta bắt đầu đánh giá con người trước mặt, dáng dấp cơ thể, khuôn mặt, khí độ, tất cả đều nói lên rằng hắn quá ư là bình thường. Vậy thì tại sao đệ tử ưu tú nhất của lão lại có thể bị con người này đánh bại? Khả năng của môn đệ lão ra sao, chẳng lẽ lão không hiểu rõ, hơn nữa nhìn vết lõm trên áo giáp, lão Phúc càng khẳng định phải là một tuyệt thế cao thủ mới có thể tạo nên. Ông cũng chú ý tới vết máu trên mặt Hắc Vân, phỏng chừng là do giao đấu với Trần Vũ nên mới có, vậy thì trận đấu đó chắc hẳn rất ác liệt.
Nhưng ông ta đâu có biết, do gã “côn đồ” hối hận về việc mình làm với Liên Hoa nên mới để tên đệ tử ưu tú kia đánh ba đòn, còn bằng không, dù là cả cái đạo quán này xông vào một lượt e là cũng chẳng thể làm khó được gã.
Nhìn ngang nhìn dọc, lão Phúc vẫn không tin được là kẻ trước mặt đã hạ gục họ Trần, suy xét giây lát, Thượng Điền Tiểu Phúc mới cất giọng trầm ổn.
-Chính là cậu đã đánh trọng thương đệ tử của ta? – Lão muốn khẳng định lại những gì mình nghe được.
Hắc Vân chậm rãi lấy tay quệt vết máu lăn trên má, gã bình thản nhìn lão Phúc mà đáp lại.
-Đúng, là tôi ! – Gã tỏ ra khá kiệm lời.
-Theo như đệ tử của ta nói, thì cậu vô duyên vô cớ tới đây kiếm chuyện có phải không? – Lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt dò xét thái độ của Hắc Vân.
Thực ra nói như vậy cũng đúng, Hắc Vân khi không lại dám vào tận đạo quán mà “sàm sỡ” Liên Hoa mĩ nhân, khác nào tự đi kiếm chuyện với tất cả các môn sinh ở đây. Nhưng cũng chẳng thể trách gã, nếu tay Trần Vũ kia không phải là kẻ tâm địa ác độc, một mực muốn hạ nhục Hắc Vân thì đã không phải lãnh hậu quả thê thảm đến thế. Có điều giờ gã đang đóng vai “phản diện”, lại một mình giữa hang “cọp”, dù có thanh minh thì cũng bị đám nam môn sinh phủ nhận ngay, mà mấy nàng nữ môn sinh kia thì toàn thuộc loại chanh chua, đanh đá, chỉ e Hắc Vân mà mở miệng bào chữa, lập tức sẽ được tặng cho cái danh hiệu “gái ** già mồm” hay “vừa ăn cắp vừa la làng” ấy chứ. Đó là còn chưa kể Liên Hoa mĩ nhân giờ đã có ác cảm với Hắc Vân, gã còn phân bua này nọ thì khả năng cái ác cảm kia được nhân thêm 10 lần, 100 lần là rất có thể. Thôi thì bị mang tiếng là kẻ ác thì ác luôn một thể, Hắc Vân chép miệng rồi cất giọng chán nản.
-Cũng chẳng phải vô duyên vô cớ gì, chỉ muốn cùng đệ tử của ông giao lưu một chút mà thôi!
Thấy thái độ của tên “sắc ma” thật quá ngứa mắt, các nữ môn sinh liền cho gã mấy lời “tán dương”.
-Đúng là một tên hạ lưu, vô liêm sỉ, côn đồ…
-Đã đánh người còn ra vẻ ta đây, nhìn thật là ……
-Sư phụ thấy thái độ của hắn rồi đấy…
Lão Phúc trầm tĩnh, giơ tay ra hiệu cho các đệ tử yên lặng, rồi lại chất vấn.
-Giao lưu? Đây là kiếm đạo quán, thiết nghĩ nếu giao lưu thì cũng nên dùng kiếm để học hỏi lẫn nhau. Nhưng theo những gì ta thấy thì…
Nói tới đây, lão Phúc ngừng lời, nghĩ tới nắm đấm hằn trên giáp của tên đệ tử, thực sự lão vẫn không cho rằng gã thanh niên trước mặt gây ra mọi chuyện. Hay hắn ta có đồng bọn? Lão Phúc toan hỏi, thì câu trả lời của Hắc Vân đã khiến lão phải đánh giá lại vấn đề.
-À… chẳng qua tên đó trình độ non kém, tôi chỉ cần dùng tay không cũng có thể “giao lưu” với hắn, thiết nghĩ chẳng cần phải dùng tới kiếm làm gì. – Hắc Vân thở dài.
Do câu trước đã không giải thích, nên câu hỏi này Hắc Vân cũng phải nghĩ bừa ra một lí do mà trả lời.
Trình độ non kém? Một kẻ từng đoạt giải á quân kiếm đạo toàn miền bắc mà trình độ non kém sao? Thượng Điền Tiểu Phúc thực sự không ngờ tên thanh niên trước mặt lại cao ngạo tới vậy, hắn hạ thấp đệ tử ưu tú của lão cũng đồng nghĩa với việc coi thường đạo quán Thượng Nhật. Lão vốn là kẻ có thể đánh đổi cả đời để truy cầu kiếm đạo, tất nhiên những chuyện liên quan tới vấn đề này đều vô cùng đặc biệt với Thượng Điền Tiểu Phúc. Giờ thấy có kẻ coi thường tâm huyết cả đời mình, sĩ diện nổi lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì giọng của Liên Hoa đã chen ngang.
-Anh Vũ không phải là người kém cỏi. Ngươi nói vậy chẳng khác nào không coi đạo quán này ra gì. Ngươi có thể coi thường ta, nhưng không được phép coi thường tâm huyết cả đời của ông nội. – Liên Hoa do không thể chịu đựng nổi nữa, bèn gắt lên.
-Liên Hoa, cứ để ông nói chuyện với hắn được rồi! – Lão Phúc ôn tồn.
Liên Hoa mĩ nhân không nói gì thêm, lườm lườm nhìn tên “sắc ma”, càng lúc sự oán giận nàng dành cho hắn càng tăng lên.
Nghe qua đoạn hội thoại, Hắc Vân giờ biết thêm được chút tin tức về tuyệt sắc mĩ nhân, nhưng gã cũng thầm kêu khổ, câu trả lời bừa vừa rồi xem ra đã đổ thêm dầu vào lửa.
-Nếu cậu muốn giao lưu, học hỏi về kiếm đạo. Vậy thì hôm nay đích thân lão già này sẽ nhờ cậu chỉ giáo cho vài đường!
Nói thì nói vậy, nhưng thực chất lão Phúc đang muốn tự tay dạy dỗ cho tên thanh niên ngổ ngáo kia một trận, để hắn chừa cái tính “coi trời bằng vung”, chứng tỏ cho hắn biết, đạo quán này không phải đồ bỏ đi như hắn tưởng. Hơn nữa cũng để thử xem khả năng của hắn tới đâu, có phải chính là kẻ vừa đả thương môn sinh của lão hay không.
Thấy sư phụ sắp đích thân giáo huấn tên “sắc ma” thì đám nữ môn sinh như mở cờ trong bụng, khoái chí hô lên.
-Sư phụ không cần phải khách khí với hắn làm gì…
-Sư phụ phải cho hắn biết sự lợi hại của đạo quán chúng ta…
Còn mấy tay nam môn sinh thì vẫn im thin thít, e ngại nhìn Hắc Vân, vừa rồi chúng đã tận mắt chứng kiến khả năng của gã, nên giờ cũng không dám chắc sư phụ chúng có thể thu thập nổi tên “sắc ma” hay không.
Hắc Vân thì thầm cười khổ, xem ra gã đã động chạm đến tự ái của ông già trước mặt, mà ông già này lại chính là ông nội của Liên Hoa, thử hỏi gã ra tay kiểu gì? Giờ lại nhịn nhục mà cho ông ta giáo huấn, tới lúc đó Liên Hoa mĩ nhân nhân lại chả coi Hắc Vân là cái loại thùng rỗng kêu to, anh hùng rơm, quân tử bột, vậy thì còn đâu hình tượng của gã. Đánh cũng chết, mà không đánh cũng chết, Hắc Vân thực sự đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Còn chưa biết phải sử trí ra sao, thì một thanh kiếm gỗ đã vứt ra trước mặt Hắc Vân.
-Cầm kiếm lên! – Lão Phúc cất giọng như thể ra lệnh.
Phỏng chừng chuyện này không còn có đường lùi, Hắc Vân miễn cưỡng nhặt lấy thanh kiếm gỗ, buồn bã nhìn ông già trước mặt, không biết mọi chuyện sẽ còn đi tới đâu nữa đây.
Bước vào trong sàn đấu, hai tay nắm chắc lấy chuôi kiếm, mũi kiếm hướng về phía địch thủ, một chân bước lên còn một chân lùi lại, Thượng Điền Tiểu Phúc đang đứng đúng theo tư thế của một Samurai(*) chuẩn bị xuất chiến. Ông ta đang cực kì nghiêm túc trong việc này.
-Tuy tài năng của ta cũng có phần hạn chế, không biết có thể làm đối thủ của cậu hay không? Nhưng mong rằng cậu sẽ dốc hết sức mà đấu với ta một trận, đừng vì thấy ta già cả mà nương tay! – lão Phúc trầm ổn cất giọng.
Lần đầu tiên thấy sư phụ của mình nghiêm túc như vậy, đám môn sinh cùng Liên Hoa đều không dám ầm ỹ, chỉ nhất nhất quan sát trận đấu. Nhưng trong lòng các nàng thì chắc tới 99% tên “sắc ma” kia sẽ thảm bại, cúp đuôi mà bỏ chạy.
Không khí của đạo quán trở lên tĩnh lặng, ánh mắt của lão Phúc lạnh lẽo như băng tuyết, nhìn xoáy vào Hắc Vân, từ ánh mắt này một loại bức khí bắt đầu phát tán ra xung quanh, chính là chiến khí của Thượng Điền Tiểu Phúc.
Khi khả năng của bản thân đã được tôi luyện tới một mức độ thượng thừa, sức mạnh đã đạt tới một cảnh giới mới, thì người luyện võ có thể dùng hơi thở, ánh mắt hay nội lực của bản thân để tạo ra những loại bức khí khác nhau, tùy theo hoàn cảnh. Loại bức khí này chỉ có thể cảm nhận bởi những người cùng đẳng cấp hoặc cao hơn, còn những người ở đẳng cấp thấp hoàn toàn không hề cảm thụ được.
Cơ thể lão Phúc đang phát ra chiến khí, được tạo bởi suy nghĩ chiến thắng mãnh liệt mà thành. Các môn đệ và Liên Hoa vốn dĩ chưa thể đạt tới cảnh giới của Lão Phúc nên không cảm nhận được, nhưng Hắc Vân lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Thực tình Thượng Điền Tiểu Phúc không nghĩ rằng tên thanh niên tuổi đời chỉ tầm 20 trước mặt ông ta lại có thể nhìn ra chiến khí. Loại bức khí này bộc phát theo suy nghĩ của lão Phúc, chứ lão không hề kiểm soát được nó.
“Ai cha! Gặp phải thứ dữ rồi, lão già này xem chừng là một cao thủ kiếm đạo đây!” – Hắc Vân có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, gã biết rằng để đạt tới cảnh giới như vậy, ông lão phỏng chừng đã phải trải qua không ít lần vào sinh ra tử, tập luyện tới quên cả mạng sống. Nhưng nghĩ tới chiến khí, Hắc Vân chợt nhớ ra có một khả năng huyền thoại của Samurai là “Song đấu tâm lí”(*). Một kỹ thuật tâm lý để kiểm tra sức mạnh tinh thần của kẻ địch mà không phải đánh nhau. Hai người tham chiến phải cùng là samurai, hoặc ở đẳng cấp ngang nhau, nhìn chằm vào nhau, không chớp mắt trong yên lặng, không cử động cơ thể, cho đến khi một trong hai phải thất bại. Kĩ thuật này chỉ dùng được đối với những Samurai ở trình độ chí cao, sử dụng bức khí của mình để áp đảo đối phương.
(*)Samurai có hai nghĩa. Theo nghĩa thứ nhất, samurai là một bộ phận của tầng lớp võ sĩ Nhật Bản, là thuộc hạ của các shogun hay daimyo, và đứng trên một số bộ phận võ sĩ khác. Samurai theo nghĩa này là cách hiểu ở Nhật Bản. Theo nghĩa thứ hai và được sử dụng phổ biến trên thế giới ngoài Nhật Bản, samurai chính là tầng lớp võ sĩ của Nhật Bản, tức là bao gồm cả cả shogun và daimyo.
(*) Song đấu tâm lí (Duel of Wills) : là một khả năng hoàn toàn có thật, nhưng ít được các Samurai sử dụng bởi độ khó của nó khá cao.