Nguyễn Duy siết mạnh, sử dụng một đạo lực cường đại, như thể muốn bóp nhừ thứ đang nằm trong lòng bàn tay mình, gã muốn biết đối phương ẩn tàng bao nhiêu thực lực. Bốn gã đồng đội thì nhất loạt nhìn về phía Hắc Vân, để xem cậu ta ứng phó ra sao.
Do chủ quan, không nghĩ rằng đối phương có bao nhiêu sức mạnh, nên Hắc Vân chỉ dùng có vài phần nội lực. Dĩ nhiên gã đã phải trả giá cho điều này, một cơn đau buốt lan ra khắp người, các đốt xương không ngừng cọ sát vào nhau do lực siết cường đại. Cả người Hắc Vân bỗng chốc nóng bừng lên, đạo lực gã sử dụng tuy ít nhưng tuyệt đối có thể bóp nát một thanh gỗ cứng chắc, xem ra tên thanh niên này đáng để cho Hắc Vân bận tâm đây. “Bạch tạng” chịu đựng cơn đau mà mỉm cười nhìn Nguyễn Duy, ngầm gia tăng sức mạnh vào lòng bàn tay. “Mới sáng sớm mà đã phải vận động thế này, thật là xui xẻo.”
Những tưởng đối phương thực lực yếu kém, không chịu nổi nữa, gã Duy toan dừng lại thì thấy lòng bàn tay mình bị siết lại, đau đớn khôn tả. Trần Duy chau mày nhìn Hắc Vân, không dám chậm trễ, sử dụng toàn bộ lực đạo dồn vào lòng bàn tay mà ứng phó.
Thấy “bạch tạng” bắt tay với Nguyễn Duy mà khuôn mặt vẫn tỏ ra thoải mái, bình thường, thì bốn người thầm thán phục khả năng của đối phương. Bởi lẽ người bắt tay với Hắc Vân là kẻ mạnh nhất câu lạc bộ này, trước nay chưa ai so bì sức mạnh được với gã.
Thấy tên Duy gia tăng lực đạo, Hắc Vân trong lòng cũng có chút khâm phục – “Sức mạnh cỡ này e rằng không mấy người có được!”. Mạnh thì tất nhiên là có mạnh, nhưng để làm khó được gã thì chưa đủ, sức mạnh được đẩy lên thêm chút ít, đủ để cân lực với Nguyễn Duy, Hắc Vân dù sao cũng không muốn khoe khoang khả năng của mình.
Bản thân đã dùng tới mười phần thực lực, nhưng vẫn không thể áp đảo đối phương, mà chỉ có thể cầm cự ngang ngửa, gương mặt Nguyễn Duy liền biến sắc. “Tên này được lão già nhặt ở đâu về vậy?” Còn đang phân vân không biết phải xử trí ra sao thì đã thấy đối phương cất giọng ôn hòa.
-Không biết bắt tay lâu như vậy đã đủ thành ý chưa, anh Duy?
Nghe vậy, Nguyễn Duy liền buông tay, không làm khó Hắc Vân nữa, nhưng chợt hỏi một câu.
-Trước đây cậu từng học qua loại võ thuật gì? – Gã cất giọng lạnh lùng.
-Tôi không học qua loại nào cả, thi thoảng chỉ tập thể dục buổi sáng mà thôi. – “bạch tạng” nhún vai.
-…tôi nghĩ cậu đang nói dối. – Nguyễn Duy hơi híp mắt dò xét.
-Nói dối? Tôi nói dối để làm gì cơ chứ? – “bạch tạng” cười cười, đáp lời.
Đang nói chuyện với nhau, thì từ ngoài cửa tiếng lão Trần vang lên, khiến mọi người bất giác phải nhìn ra.
-Hai cậu này, tới câu lạc bộ có chuyện gì?
-Cái lão già này, lão làm gì ở đây mà lớn giọng thế hử? – Do nhìn thấy lão Trần ăn mặc quá ư giản dị, thành ra Hùng “đinh” mới lớn tiếng nạt nộ.
-…Nói chuyện với người già mày nên lễ độ một chút…đại ca mà ngứa mắt thì mày khốn đấy… - Mạnh “nồi” thấy thằng bạn phách lối quá, nên ghét sát vào tai mà nhắc nhở.
Sực nhớ ra đại ca rất ghét thể loại to mồm, bắt nạt người già cả, ức hiếp phụ nữ, Hùng “đinh” cả kinh, vội vã hạ giọng khúm núm.
-Dạ…dạ… bọn cháu…bọn cháu tới đây để…để… đăng kí luyện tập ạ.
Tuy đã sửa chữa lại câu nói nhưng gã vẫn không tránh khỏi một cái cốc đầu.
-Ui da! – Hùng “đinh” kêu ré lên.
Hắc Vân đã đứng sau hai gã từ bao giờ, thấy mấy thằng đàn em chưa gì đã lỗ mãng, gã không khỏi ái ngại nhìn lão Trần.
-Đây là hai…thằng em của tôi, chúng nó chỉ tới tham quan một chút rồi đi. Bác đừng để ý. – Vừa nói “bạch tạng” vừa đẩy Hùng và Mạnh ra khỏi cửa.
-Sao vừa rồi chúng bảo tới đây đăng kí tập luyện? – lão Trần chau mày.
Thấy đại ca phỏng chừng đang muốn đuổi mình, giờ thấy có cơ hội thì hai gã liền vịn vào cớ này mà ở lại.
-Đúng vậy, chúng cháu thực là muốn tới đây học quyền anh. – Hai tên đồng thanh nói to lên.
-Giờ rất hiếm thanh niên chịu tự nguyện đi tập thể thao lắm, đa số toàn ăn chơi, đua đòi, trác táng mà thôi. Hai cậu đã có nhiệt huyết như vậy thì mau vào đây, báo tên họ để ta ghi vào danh sách. – lão Trần hồ hởi đáp.
Mạnh “nồi” liếc trộm Hắc Vân, lí nhí xin xỏ.
-Đại ca, coi như cho chúng em cơ hội tập luyện cùng đi mà.
-Bọn em nhất định sẽ chăm chỉ, dùng hết khả năng để phấn đấu. – Mạnh “nồi” quả quyết
“Bạch tạng” cũng chỉ còn biết hít một hơi thật sâu rồi thở dài, giọng nói trầm xuống, răn đe hai tên ất ơ.
-Ông ta là quản lí của câu lạc bộ đấy, chúng mày ăn nói cho cẩn thận, đừng để tao phải mất mặt.
Hai gã nhanh chóng được lão Trần ghi tên và phát thẻ thành viên, lập tức được tập luyện từ hôm nay. Gia đình Mạnh “nồi” vốn dĩ cũng thuộc tầng lớp khá giả, nên chuyện đóng lệ phí cho cả hắn và Hùng “đinh” là chuyện đơn giản. Giờ tập cuối cùng cũng tới, hai gã “ma mới” liền được đám tuyển thủ lôi ra rèn luyện thể lực. Bất kì môn gì, cái đầu tiên cần chú trọng cũng là thể lực và sự dẻo dai, trong quyền anh thì hai yếu tố này lại càng trở nên tối quan trọng.
-Sao ông lại đi nhận hai tên ngốc đó làm gì? Chúng vốn không có tố chất gì cả đâu? – “bạch tạng” than thở trước quyết định của lão Trần.
-Tập luyện đâu cứ phải nhất nhất là tố chất, chỉ cần bản thân cần cù, siêng năng, ắt sẽ có lúc thành tài. – Đảo mắt nhìn các tuyển thủ trong phòng tập, lão Trần nghiêm túc bình phẩm.
-Nhưng chúng vốn chẳng phải kẻ chăm chỉ thì sao? – “bạch tạng” lắc đầu nhìn hai tên đàn em đang khổ sở nâng cái tạ 30 cân.
-Không chăm chỉ cũng được, chỉ cần hàng tháng chúng đóng đủ tiền, thì câu lạc bộ lúc nào cũng chào đón! – lão Trần khoanh tay, liếc mắt nhìn qua Hắc Vân.
-Ài…Thì ra đây mới là mục đích chính khiến ông nhận chúng hả?... Không ngờ cục trưởng cục cảnh sát mà cũng tham tiền! – gã lúc lắc cái đầu theo thói quen.
-Tham tiền? Cậu định nghĩa thế nào là tham tiền? Câu lạc bộ muốn duy trì hoạt động, cậu nghĩ không tốn đồng xu cắc bạc nào chắc? Nào là tiền thuê phòng tập, tiền trang thiết bị, tiền điện, tiền nước, tiền lương cho các tuyển thủ, hay tiền giả lương cho gã dọn vệ sinh “nào đó”. Tất tật đều là tiền, nếu không có những thành viên đóng tiền vào, rồi đi xin tài trợ từ nhiều nguồn, cậu nghĩ câu lạc bộ này hít không khí mà tồn tại chắc? – lão Trần giảng giải từng li từng tí.
-Coi như tôi chưa hề ý kiến gì cả! – “bạch tạng” giơ tay ngăn cản lão Trần tiếp tục dạy dỗ
Trong khi hai người đang câu chuyện câu trò, từ phía góc phòng, năm gã tuyển thủ đôi mắt cứ nhìn xoáy vào Hắc Vân.
-Ta thực sự muốn đấu với cậu ta một trận quá đi mất! – Văn Thuật hất mái tóc xõa qua một bên, hứng khởi mà thụi mạnh hai đấm vào bao cát.
-Cái dấu hỏi này không biết bao giờ mới được mở ra đây? – Mạc Văn Vương trầm ngâm.
Còn về phía Nguyễn Duy, gã trân trân nhìn vào bàn tay vừa “thử sức” với Hắc Vân, miệng lẩm bẩm vài từ chỉ đủ để gã nghe được, còn từ đó ra sao có lẽ để sau bàn tới.
Hôm nay Trần cục trưởng dễ dãi hơn đối với “bạch tạng”, có lẽ vì gã đã dẫn được hai thành viên mới gia nhập câu lạc bộ. Nên “bạch tạng” chỉ phải dọn dẹp phòng tập, không cần hỗ trợ các tuyển thủ. Hai tên Hùng, Mạnh thấy đại ca thực sự làm tạp vụ ở đây thì há hốc mồm miệng, không dám tin vào mắt mình, nhưng sau đó chúng lại chợt hiểu ra vấn đề. Chắc chắn đại ca thuộc loại rồng nằm cọp ẩn, cao nhân bất lộ tướng, không muốn gây sự chú ý với mọi người, thiết nghĩ với một thân sở học, mà đại ca vẫn không hề hống hách ngang tàn, thì hai gã càng thêm kính ngưỡng vạn phần, quyết một lòng phò trợ “bạch tạng”, để có ngày “tu thành chính quả”.
Tới sáu giờ tối, sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Hắc Vân đủng đỉnh trở về nhà, theo sau là hai tên đàn em.
-Ui cha mẹ ơi, cái câu lạc bộ đó muốn giết người hay sao vậy! Cứ bắt tập liên tục, liên tục như cái máy vậy…toàn thân giờ đau ê ẩm… ui da…
Hùng “đinh” vừa nói vừa ôm cái lưng của mình mà kêu than, tên Mạnh cũng chẳng khá hơn, hai tay của hắn giờ chẳng nhấc lên nổi nữa.
-Tập tạ, nhảy dây, hít đất, tập tạ, nhảy dây, hít đất, rồi lại tập tạ…không biết mai em có dậy nổi mà lết khỏi nhà nữa không…
-Do chúng mày tự nguyện đâm đầu vào đấy thôi, giờ trách ai? Nếu thấy không chịu nổi thì nghỉ đi cho rảnh! – Hắc Vân hai tay đút túi quần, nhạt giọng.
-Không bao giờ! – Hai tên khăng khăng quả quyết.
Đường phố về tối càng lúc càng trở lên náo nhiệt, xe cộ qua lại như mắc cửi, trên vỉa hè những cô nàng tuổi teen đua nhau mặc những bộ quần áo “tươi mát”, thả dáng trên đường, chẳng hiểu mấy nàng muốn khoe đường cong cơ thể, hay là câu dẫn mấy tên dê cụ đây. Với cái kiểu ăn mặc hở hang này, chẳng trách sao tình hình phạm tội ngày càng gia tăng.
Những ánh đèn cao áo, các bóng đèn pha ô tô, luồng sáng hắt ra từ các cửa hàng, phỏng chừng vào buổi tối thành phố còn sáng hơn cả ban ngày. Sau tầm dăm chục phút, ba gã đã về đến cửa nhà Hắc Vân, hai tên đàn em lễ phép cúi chào rồi mới dám ra về, thấy hai “cái đuôi” bỏ đi thì Hắc Vân thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nợ. Toan mở cửa vào nhà, thì chợt nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên ở lề đường ngay trước cửa nhà mình, theo bản năng Hắc Vân liền quay đầu nhìn lại.
“Tin, tin, tinnnnnnnn…”
Là chiếc Toyota caldina màu trắng sữa, một gương mặt “cù lần” ló ra từ phía cửa sổ, một giọng nói quen thuộc đến nỗi…quá quen thuộc.
-Ê thằng em, lên xe đi chơi chút không? – Mai Thái nhe răng cười hề hề nhìn thằng bạn.
Nhìn thấy “cây sào bự”, “bạch tạng” gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm.
-Ngày hôm nay có vẻ dài hơn thì phải!