Thanh Thanh xuất hiện, giống như đại minh tinh chẳng cần khoa trương cũng thu hút được toàn bộ ánh mắt hướng về nàng. Đám đông xung quanh, ngoại trừ Tiểu Thiên và Bạch Huyền Phong đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nam nhân mắt mở to ngây ngô, miệng há hốc. Cá biệt có một vài sắc lang có dấu hiệu chảy nước dãi. Nữ nhân si ngốc nhìn không chớp mắt, khuôn mặt đỏ ửng không biết vì thẹn thùng hay là ghen tị.
Thực ra mà nói, đã thành bán tiên chi thể thì mị lực đương nhiên cũng đề thăng vài phần. Nhưng mà lại có thể kinh diễm như Thanh Thanh, quả thực rất rất hiếm. Cho nên phản ứng của các nữ nhân xung quanh không quá khó hiểu.
Thanh Thanh hoàn toàn không quan tâm đến thái độ của đám đông. Thậm chí ngay cả đại sư huynh Bạch Huyền Phong tiến tới cũng bị nàng làm tinh. Trong mắt nàng bây giờ, chỉ có hình bóng một gã nam nhân vừa ôn nhu, vừa giảo hoạt.
Hắn dùng tiểu thuyết diễm tình làm nàng khóc, lừa gạt đi nụ hôn của nàng, sau đó lại biến đi một thời gian dài không xuất hiện. Để rồi bây giờ đột ngột tái xuất hiện, tuy là có vài phần đổi khác, song nụ cười xấu xa của hắn vẫn nguyên vẹn. Trong lòng nàng lúc này, chính là vừa vui, vừa giận lại vừa nhung nhớ. Quá nhiều xúc cảm, nhưng mà không thể phát tiết trọn vẹn, kết quả là nàng chỉ có thể đứng đó nhìn hắn, gò má từ từ ướt lệ.
Tiểu Thiên tự nhiên là biết cảm giác của Thanh Thanh, trong lòng có chút đau đớn. Hắn nói khẽ với nam nhân bán hàng một câu, tay đưa ra một bình ngọc nhỏ lấy trộm của Thái Ất:
- Huynh đệ, trong này có 100 viên địa linh đan, ngươi cứ cầm tất, ta lấy con tiểu miêu này nhé.
Rồi cũng chẳng đợi gã kia gật đầu, hắn đã bồng lấy tiểu miêu đi về phía Thanh Thanh. Nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của nàng hắn chỉ biết cười khổ. Xa cách lâu ngày, gặp lại nhau không lẽ chỉ có thể đứng đó mà khóc lóc thôi sao, lại còn một gã bạch kiểm, một đống sắc lang với rất nhiều hũ dấm bên cạnh. Nghĩ thế, Tiểu Thiên nắm lấy ngọc thủ của mỹ nhân, rồi thì mặc kệ xung quanh nghĩ gì, vừa kéo nàng đi vừa chửi thầm:
"Cái gì thiên đạo chi khảo, cái gì Bạch Huyền Phong đều con mẹ nó cút hết đi, ta chỉ cần Thanh tỉ đáng yêu của ta ngừng khóc là được rồi…"
Sau đó một lúc, đám đông mới khôi phục thần trí, khi ấy thì Tiểu Thiên và Thanh Thanh đã mất dạng.
Bạch Huyền Phong đối với thái độ của sư muội, trong lòng cực kì phẫn nộ. Khuôn mặt hắn xám xịt, đôi mắt nheo lại đầy vẻ âm trầm. Chứng kiến cảnh người mình theo đuổi không đả động gì đến mình, lại mặc nhiên vì kẻ khác rơi lệ, rồi mặc kệ cho hắn lôi kéo, đả kích này so với chuỗi trâm chọc của Tiểu Thiên lúc trước còn sỉ nhục hơn bội phần.
Đám đông cũng dần tản ra, để lại một mình gã nam nhân bán đồ trơ trọi. Hắn trong tay cầm ngọc lộ của Tiểu Thiên lắc khẽ, miệng lẩm bẩm:
- 100 khỏa địa linh đan, đổi lấy một con mặc kính miêu bảo bảo, con mẹ nó đúng là ta có số kim tiền…
...
Ở một hoa viên nho nhỏ, Tiểu Thiên đang chầm châm đưa tay lau nước mắt cho Thanh Thanh. Nàng ngoan ngoãn để hắn hành động, một chút chống cự cũng không làm, chỉ ôn nhu nhìn hắn. Nàng vẫn y như vậy, vừa dịu dàng vừa nhu nhuyễn, tạo cho người ta cảm giác muốn yêu thương vô tận. Chỉ là thần thái có một chút u oán, nhưng mà lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Đúng lúc Tiểu thiên không biết nói gì , Mặc Kính miêu bên cạnh "ngao ngao" một tiếng. Hắn mừng thầm, liền ôm lấy tiểu miêu đưa lên trước Thanh thanh, cười cười:
- Thanh Tỉ, tỉ xem tiểu miêu này có đáng yêu không, ta phải tốn 100 khỏa địa linh đơn lấy trộm… mượn tạm từ lão già Thái Ất mới mua được. Tặng cho tỉ, tỉ có thích không vậy???
Thanh Thanh tự nhiên đối mặt với hành động không ăn nhập đến tình huống của hắn, không biết phản ứng thế nào cho đúng, chỉ biết mấp máy môi:
- Ta ... rất thích…
Hết hồn, nói xong câu đó, liền thấy Thanh Thanh nở một nụ cười kinh diễm. Môi ướt đỏ mọng, răng trắng như ngọc châu. Nét môi chỉ khẽ uốn một chút phối hợp với gò má ửng hồng thập phần tinh tế. So với cảnh mân côi hé mở, thực sự đẹp hơn bội lần. Tiểu Thiên trải qua một sát na ngây ngốc, thần trí bị đánh gục.
Kế đó là một nụ hôn.
Không hề báo trước, Tiểu Thiên đẩy người về phía Thanh Thanh, mắt nhắm hờ, hướng về phía môi xinh tập kích. Mỹ nhân có chút kinh sợ, miệng nhỏ không kịp khép, liền bị hắn đưa lưỡi vào trong khám phá. Hai tay ma quỉ cũng không chịu an phân, luồn ra phía sau loạn động. Cảm nhận làn da mềm mại ấm áp dường như đang chống đối, hắn lại gồng lên một chút, đem toàn bộ thân thể nàng thu gọn vào lông ngực, giữ chặt không buông.
Cứ thế…
Cứ thế…
…
Phút kích tình trôi qua, Tiểu Thiên chầm chậm thu quân, nhưng mà tay vẫn ôm chặt Thanh Thanh đang mềm nhũn trong lòng. Hắn chầm chậm đánh giá thành quả: Mỹ nhân gò má hồng vựng, mắt trong ẩn ước, đôi môi ướt đẫm hơi chu lên đầy bất mãn. Chứng kiến cảnh tượng này, hắn liền nhếch mép đúng chất sắc lang.
Thanh Thanh trải qua tràng công kích, tâm thần ổn định từng chút một. Chứng kiến cách hắn cười, trong lòng không phục, tay ngọc khe khẽ đưa lên đấm nhẹ vài quyền vào ngực hắn. Sau đó lại thấy không đành lòng, liền ngừng lại. Nàng xấu hổ vô cùng, thanh âm nhỏ như muỗi:
- Tiểu Thiên... xấu xa... ta… rất nhớ ngươi…
Tiểu Thiên không cười thêm nữa, ôm nàng chặt hơn một chút rồi đưa miệng đến bên tai nàng thầm thì, giọng rất chân thành:
- Thanh tỉ, ta cũng rất nhớ nàng…