Quả nhiên chiếc ô tô của lão phúc đã về tới đầu cổng, hai tên bảo vệ nhanh chóng chạy ra.
Hắc Vân chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc, sau đó lại trở nên bình tĩnh tới lạ thường, chuyện gì càng nguy cấp thì càng cần phải có một cái đầu “lạnh”.
-20 phút nữa của mày đấy hả? Thế giờ tính sao đây? Dừng sao chép rồi chuồn hay tiếp tục? – gã thở dài ngao ngán.
-Tính toán cũng chỉ là trên lí thuyết, còn về phương diện thực tế sao có thể biết trước được…mà trong xe hình như còn có thêm một ả đàn bà…có lẽ là bồ bịch của lão ta.
-Thì ra là hứng tình, thảo nào chạy về nhà sớm vậy! – Hắc Vân lúc lắc cái đầu.
Hai tên bảo vệ nhanh chóng mở cổng, chiếc ô tô con nhanh chóng tiến vào trong sân, một lão già chừng ngoài 50, cùng một cô gái ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp như hoa bước ra khỏi chiếc xe.
-Trong lúc tôi đi, có vấn đề gì không? – lão Thọ nhạt giọng, vứt chùm chìa khóa xe cho một tên bảo vệ.
-Dạ, không hề có chuyện gì đâu thưa ngài! – Hai tên bảo vệ kính cẩn đáp.
-Tốt! – Nói rồi lão quay sang phía người đẹp đang đứng bên cạnh, một tay vòng qua eo nàng ta, tiếp lời – “Vào nhà thôi em!”
Cô nàng vui vẻ nghe lời, đôi nam nữ nhanh chóng tiến tới cửa căn biệt thự. Đột nhiên chiếc điện thoại của lão Thọ reo vang.
-Ai vậy nhỉ?
Giọng nói của lão có chút không vừa lòng, cánh tay rảnh rỗi của lão nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi quần. Nhìn vào màn hình hiển thị, một số điện thoại lạ hoắc. Không lưu trong danh bạ, hẳn chẳng phải người quen, trước nay lão Thọ không tiếp chuyện các số máy lạ bao giờ.
“Bíp”
Gã đưa ngón tay nhấn vào nút không trả lời, rồi đút điện thoại vào túi quần, tiếp tục cùng người đẹp đẩy cửa bước vào trong nhà.
“Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông điện thoại lại réo lên, lần này lão giám đốc sở nhà đất bắt đầu cảm thấy khó chịu. Rút điện thoại ra nhìn, vẫn là số vừa rồi, hay là người quen đổi số rồi gọi cho mình để thông báo? Lão Thọ ngẫm lại, nhanh tay đưa máy lên tai.
-Alo, ai vậy?
-Cho hỏi đấy có phải số máy của ông Lương Quang Thọ không vậy? – đầu dây bên kia hỏi lại, giọng nói có phần cao ngạo.
-Đúng, anh là ai? Sao biết số của tôi? – lão Thọ khó chịu.
-Tôi là ai chẳng quan trọng, quan trọng là sắp tới tôi có một số việc cần ông giúp đỡ, liệu ông có hứng thú hay không?
-Cần giúp đỡ, giúp đỡ cái gì? Tôi và anh không quen biết, chẳng việc gì tôi phải giúp đỡ cả! – lão gằn giọng, tỏ rõ thái độ muốn cúp máy.
-Ông không quen tôi nhưng lại quen với tiền của tôi thì sao? Thù lao cho việc giúp đỡ này, nói ra sẽ khiến ông giật mình đó! – giọng nói có phần câu dẫn, mời mọc.
Nghe tới câu này, lão Thọ lập tức hiểu chuyện, nhưng tinh thần cảnh giác của lão liền hoạt động tức thì. Biết đâu đây là một cái bẫy, khiến mình thân bại danh liệt, hắn ghi lại cuộc hội thoại này rồi đưa cho các cấp lãnh đạo, lúc đó muốn ngóc đầu dậy cũng không nổi. Hừ hừ, muốn hãm hại ông mày hả? Còn non và xanh lắm em ạ!
Tuy rằng lão ta là một kẻ tham lam vô độ, nhưng không có nghĩa là tham tới ngu muội, cái gì chắc chắn ăn được thì lão mới cho lên miệng. Cái chuyện vớ vẩn dạng này, lập tức sẽ được tính đa nghi của lão loại bỏ.
-Xin lỗi, tôi không hiểu anh nói gì! Mong anh đừng làm phiền tôi nữa! – Lương Quang Thọ tỏ ra thanh cao đáp.
Đang chuẩn bị tắt máy, thì đầu dây bên kia nói ra một con số khiến cho lão phải khựng người lại trong chốc lát.
-5 triệu đô la!
Con số quả nhiên làm cho lão cáo già giao động, nếu đây là sự thật thì sẽ là khoản tiền lớn nhất mà lão kiếm được từ trước tới nay. Nhưng đây cũng chỉ là một cuộc gọi nặc danh, đối phương muốn bịa ra một con số cũng cực kì dễ dàng, “Dù mày có nói 50 triệu đô thì ông đây cũng đếch thèm” – lão Phúc nhủ thầm, nhanh chóng cúp máy.
-Ai vậy anh yêu? – Cô nàng nũng nịu hỏi.
-Anh chẳng biết, chắc gọi nhầm số em ạ! – Vừa nói lão vừa đưa tay xoa xoa cặp mông của người đẹp, đôi mắt lộ rõ vẻ dâm dục.
Đôi nam nữ nhanh chóng tiến bước lên trên tầng hai, đi vào phòng ngủ. Trong phòng lúc này mọi vật chẳng chút thay đổi, vẫn y nguyên như lúc lão rời đi. Chẳng thèm bật đèn, lão ta lập tức lôi người đẹp về phía giường ngủ.
-Kìa anh, làm gì mà vội thế…để em tắm đã nào! – Người đẹp vùng vằng, giọng nói điệu đà tới rởn tóc gáy.
-Tắm cái gì, xong đi rồi chúng ta cùng tắm! He he… - nghe qua giọng cười là thấy ngay lão giám đốc đang thả cả đàn dê.
Trong khi hai người đang hú hí, mây mưa, thì ngay ngoài cửa sổ, một gã thanh niên đang treo mình, hai tay bấu chắc vào mép cửa sổ. Mà thật trùng hợp là phòng ngủ lại nằm ngay phía trên nhà bếp, quá tuyệt vời cho công việc của Hắc Vân.
Gã men theo đường ống nước, nhanh chóng trở xuống, lại chui vào nhà bếp, bật lại hệ thống camera rồi mới rời đi. Thiết nghĩ, nếu bây giờ có trộm vào khoắng hết cả cái biệt thự, thì chắc hẳn lão Thọ cũng chẳng hề hay biết.
Một tên bảo vệ đã đánh xe vào gara, chỉ còn lại một tên đang quay lưng lại châm thuốc, kẻ đột nhập lập tức phóng như bay qua sân, phi người về phía vườn cây.
-------------------------
Chiếc toyota đang bon bon lăn bánh trên trục đường chính, chạy xuyên suốt giữa các quận.
-Nếu mày câu giờ lâu hơn một chút thì có phải copy xong hết rồi không? – bạch tạng thở dài, ngả lưng ra sau.
-Lão cũng quái như rận ấy, tao đề suất con số 5 triệu đô mà không thèm để ý! Chẹp…mà cũng chẳng sao, cũng đã lấy được 60 phần trăm dữ liệu, coi như đã hoàn tất nhiệm vụ. Mấy tài liệu ghi chép này chẳng qua cũng chỉ là phụ thôi, cái chính là nhưng thước phim sống động kìa…hắc hắc…
-Cũng may lão ta đang nổi máu dê, thành thử chẳng bật đèn, không thì tao khó mà trốn được. – gã ngẫm lại.
-Người tính sao bằng trời, việc qua rồi thì nghĩ tới làm quái gì. Giờ để chúc mừng chiến công, bạn sẽ dẫn mày tham gia một buổi tiệc HipHop với sự tham gia của rất nhiều trường đại học trong thành phố…hắc hắc…sôi động, náo nhiệt, chân dài, ngực bự, tươi non, chà chà… đáng đồng tiền bát gạo đấy! – đôi mắt Mai Thái híp lại, đôi môi vén lên đầy thâm ý.
-…diễn ra ở đại học Hàng Hải? – Hắc Vân quay qua.
-Sao mày biết? – trong giọng nói của thằng bạn có chút kinh ngạc.
-Chẳng là cũng có thằng em nó mời bạn đi,…mà sao mày lại biết vụ này? – gã chau mày, hỏi lại.
-Cái gì mà tao chả biết! Vụ này là do tao đứng ra tài trợ chứ ai! – Mai Thái cho xe dừng lại trước một ngã tư đang có tín hiệu đèn đỏ.
-Tài trợ? Dạo này mày cũng rỗi việc nhể? – câu nói chứa đầy vẻ chế giễu.
-Cũng là một hình thức làm ăn đấy thằng em! Giờ tầng lớp thanh niên, sinh viên là nòng cốt trong xã hội, chỉ cần mày tiếp cận được đối tượng khách hàng này thì coi như mày đã nắm được một nửa thị trường. Mở một buổi giao lưu HipHop tính ra không đáng bao nhiêu, nhưng lại thu được sự quan tâm và chú trọng cực lớn từ phía sinh viên các trường, vô hình chung nhà tài trợ cũng sẽ được để ý thấu đáo. Xét ra chỉ có chỉ có lợi chứ không có hại, hơn nữa……
Mai Thái còn đang thao thao bất tuyệt, thì Hắc Vân liền chen ngang, nói nốt ý sau của thằng bạn.
-Hơn nữa, các em nữ sinh toàn là rau xanh mơn mởn, tràn đầy nhựa sống, sức xuân phơi phới. Mà đông như vậy kiểu gì chả có những bông hoa rực rỡ giữa đám cỏ dại, một đám mây hồng giữa bầu trời trong xanh, một cơn gió lành giữa trưa hè oi ả. Lúc đó mày tha hồ mà lựa hàng, mà tán tỉnh, mà mì ăn liền, đúng chứ? - gã lắc đầu tỏ ra hết cách, đôi mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
-…tao yêu cầu mày cấm đọc ý nghĩ người khác, như thế là vi phạm quyền cá nhân đấy! – Mai Thái nhanh chóng nhấn ga, cho xe rời khỏi ngã tư.
-Tao còn lạ gì cái mặt mày! Bề ngoài chẳng đến nỗi nào, có điều bên trong thì…chẹp chẹp…
Hai gã quen nhau quá lâu, Hắc Vân làm sao lại không đi guốc trong bụng thằng bạn cho được.
-Sống mà không biết hưởng thụ thú vui chăn gối thì thực là uổng kiếp người! Mà tao thấy mày cũng sắp uổng kiếp người rồi đấy! – Mai Thái thích chí cười lên mấy tiếng.
-…mong là vài bữa nữa Thiên Lôi sẽ qua thăm mày! – “bạch tạng” đan chéo hai tay, chán nản buông lời.
---------------------------
Trường đại học Hàng Hải, 9 giờ tối…
Là một trường chuẩn cấp quốc gia, nhiều năm liền được thành phố cũng như nhà nước tuyên dương và khen thưởng. Trường đào tạo nên biết bao lớp sinh viên ưu tú, bồi dưỡng vô số tài năng trẻ, để sau khi họ ra trường cùng chung tay dựng xây đất nước.
Diện tích của trường Hàng Hải phải nói là lớn nhất toàn miền bắc, đầy đủ mọi tiện nghi để phục vụ việc chơi và học của sinh viên cũng như giáo viên.
Sân bóng đá trong nhà của trường, thường ngày hay diễn ra các trận đấu sôi nổi giữa các lớp, hoặc các trường khác tới giao lưu, diện tích của sân bóng này rộng tương đương với một sân bóng ngoài trời. Tuy nhiên vào lúc này, sân bóng đã được chưng dụng để phục vụ cho đêm hội HipHop, buổi giao lưu này có tên “HipHop in the City”. Quy tụ không chỉ riêng sinh viên ở trường Hàng Hải mà rất nhiều trường khác tới tham gia. Dù là Bboy, Popper, Beatboxer, Dancer, Rapper, Writer, DJ hay đơn giản hơn chỉ là một sinh viên yêu thích hoặc hiếu kì với Hiphop đều có thể tới đây tham dự.
Trước cửa chính của sân bóng, hàng chữ “Hiphop in the city” cao hơn đầu người được treo ngay phía trên. Dòng người ra vào nhộn nhịp như chảy hội, tiếng cười nói rôm rả âm vang khắp nơi. Vì đây là buổi giao lưu Hiphop nên phong cách ăn mặc của các sinh viên cũng rất đặc biệt và nổi trội, đại đa số là mặc quần cạp trễ cùng những chiếc áo phông rộng thùng thình đủ màu sắc, hơn nữa mũ với giày cũng được mọi người nhất mực chú trọng.
Phía trong sân bóng, những nhịp điệu DJ sôi động, hào hứng, đậm chất hiphop đường phố đang vang lên không ngớt, khiến bất kì ai nghe được cũng muốn nhún nhảy theo từng âm bass, thể hiện tài năng của mình trước đám đông. Từng nhóm từng nhóm đứng chụm lại thành vòng, cùng nhau giao lưu, trao đổi khả năng của mình.
Có chỗ thì đang thể hiện khả năng cảm nhạc của mình qua những bước toprock, footwork điêu luyện, tung ra những đòn power-moves đầy tính kĩ xảo, mạnh mẽ của Breakdance. Có chỗ thì đang làm các động tác wave, robot, moonwalk điển hình của thể loại Popping. Nơi khác thì lại vang lên những âm beatbox đỉnh cao, thú vị, khiến cho người nghe phải băn khoăn, làm cách nào họ lại nhái âm chuẩn tới như vậy…
Ngồi trên khán đài là một nhóm người trẻ tuổi, ăn mặc rất phong cách, mũ rapper, quần áo Tribal, Ecko, Spitfire đủ cả, đôi giầy cũng là loại Jordan, Adidas, NAF1, một số người còn đeo trên vai những chiếc ba lô đặc chất hiphop. Đếm qua có tất cả 11 người, 3 nữ, 8 nam. Cô gái ngồi giữa đám có một khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ như muốn hút hồn người, vận trên thân thể là chiếc quần bò loang cùng chiếc áo phông màu đen có biểu tượng Tribal, nàng chính là con của Trần cục trưởng – Trần Kim Chi.