-Anh có thể nói cho mọi người biết tên của mình? – Hiển Bee tỏ vẻ phấn khích, hỏi han.
-…Xin lỗi, nhưng chuyện gì đang diễn ra vậy? – Hắc Vân liếc dọc liếc ngang, nhìn khắp bốn xung quanh.
Phía dưới, tất cả những sinh viên có mặt như đang được đặt lên chảo lửa, sự cuồng nhiệt phát sinh từ sâu trong suy nghĩ làm họ đứng ngồi không yên, liên tục hò hét.
-Rap rap rap…
-Hãy cho chúng tôi biết anh có gì nào…
-Come’on ..…
……
Ba tên đàn em cũng ngơ ngác nhìn nhau, gãi đầu gãi tai tỏ ra khó hiểu.
-Cái quái gì thế nhỉ? – Văn Chí rướn người qua đám đông đang chắn trước mặt.
-Sao đại ca lại leo lên sân khấu? – Mạnh “nồi” đang cố tìm một chỗ đứng thích hợp để nhìn lên.
Tên Hiển giơ tay, ra hiệu cho mọi người tạm thời yên lặng, sau đó mới quay qua cất giọng gần gũi.
-Đơn giản là mọi người rất muốn nghe anh rap, anh có thể đồng ý chứ? – hắn nói rồi đưa mic về phía Hắc Vân.
Đưa mắt nhìn xuống phía dưới sân khấu, gã thấy rõ sự háo hức cũng như hiếu kì của đám sinh viên. Tại sao mình lại bị lôi lên đây? Tại sao tên này lại yêu cầu mình rap? Mình đâu có quen biết ai ở cái chỗ này?... Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, bao trùm toàn bộ suy nghĩ của Hắc Vân. Nhưng có một chuyện gã có thể lập tức chắc chắn, sự vụ này phiền phức, cực kì phiền phức. Cách tốt nhất để tránh phiền phức là gì? Thoái thác chứ sao!
-Có lẽ…mọi người nhầm tôi với một ai đó, tôi…không biết rap là cái gì cả…? – gã lắc lắc đầu.
Hắc Vân cảm thấy cơ thể đang nóng ran, da thịt cứ nổ lách tách rất ngứa ngáy, khó chịu. Đứng trước hơn mấy nghìn người quả thực chẳng phải chuyện dễ dàng, hơn nữa tất cả bọn họ đều đổ dồn nhìn vào Hắc Vân.
-Tôi biết anh tới đây với tư cách là một khán giả và không muốn xuất hiện trước công chúng thế này. Nhưng anh phải cảm nhận rõ sự nhiệt tình của mọi người chứ, họ rất muốn nghe anh rap, dù chỉ là một bài hay một đoạn thôi cũng được! – Hiển Bee vừa nói vừa bẻ nhẹ cái vành mũ của mình, che đi đôi mắt gian xảo của hắn.
Hắc Vân thực sự cảm thấy đầu óc mình đang quay vòng vòng, tự dưng bị lôi lên sân khấu đứng trước hơn mấy nghìn người, giờ lại gặp thằng điên này nói luyên thuyên, nếu cho thêm ít thuốc pháo, đảm bảo đầu gã sẽ nổ tung.
Phía dưới, đứng lẫn trong đám sinh viên, chính là nhóm bạn của Kim Chi và nàng ta, lúc này đôi môi hồng đang nở một nụ cười thỏa mãn vô cùng, cái thú vui được tận mắt xem tên “phế vật” bị dày vò quả thực là sướng khoái.
-Cậu không nghe tôi nói gì sao?... Cậu nhầm người rồi…và tôi cũng không biết rap… - Hắc Vân ngập ngừng nói ra từng đoạn.
-Chẳng lẽ anh không thể vì tất cả những sinh viên yêu hiphop có mặt ở đây mà phá lệ một lần à? Chỉ đơn giản là một bài rap nho nhỏ, sao anh lại khó khăn vậy chứ? Một rapper nổi tiếng trên đất Cali lại hẹp hòi vậy sao? – Tên Hiển bắt đầu dồn ép đối phương theo đúng tính toán ban đầu.
-Hay anh muốn thấy mọi người thể hiện thành ý thêm một lần nữa? – Hắn tiếp lời, chiếc mic nhanh chóng được hướng xuống dưới sân khấu.
-Rap đi rap đi rap đi…
-Chảnh quá vậy ông bạn…
-Thể hiện chút đi xem nào?...
…
Ba tên đàn em chứng kiến sự tình thì chỉ biết nghệt mặt nhìn nhau, chẳng nói được câu gì, điều chúng có thể làm là tiếp tục theo dõi.
-Xin lỗi mọi người, tôi…không phải là một rapper…vì vậy…
Không để cho Hắc Vân nói hết câu, Hiển Bee đã lập tức giật lại mic về phía mình, giọng nói đầy vẻ buồn chán.
-Tại sao anh cứ năm lần bảy lượt phủ nhận chính bản thân mình thế nhỉ? Chẳng lẽ sĩ diện của anh còn lớn hơn sự nhiệt thành của mọi người? Hay tất cả các sao ở hải ngoại đều như vậy? Chúng tôi biết, chúng tôi chỉ là những thằng rapper cùi ở cái đất nước Việt Nam, nhưng chẳng phải anh cũng là dân Việt Nam sao? Vì đâu anh lại coi thường những sinh viên ở đây như vậy chứ? Chỉ là một bài rap đơn giản, chẳng lẽ anh cũng không thể thỏa mãn mọi người? – Hiển Bee nói như thể đang đọc rap, bất kể câu nào của hắn cũng chứa đầy tính chất khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa.
Hắc Vân lúc này chỉ biết tròn mắt, đơ mặt mà nghe những lời chỉ trích của tên sinh viên “xanh dương”.
-Cái khỉ gì vậy? – gã lẩm bẩm, hết nhìn tên sinh viên trước mặt rồi lại nhìn xuống sân khấu.
Lúc này, trong đám đông bắt đầu xuất hiện những câu từ mang đầy tính bất mãn.
-Chỉ là thể hiện một chút, có gì mà anh ta khó khăn thế nhỉ…
-Con mẹ nó, đúng là “bệnh sao”, nó nghĩ nó là bố tướng chắc…
-Kiêu quá đấy anh chàng rapper Mĩ à…
-Mau rap đi xem nào…
…
Tiếng chê bai càng lúc càng nhiều, không khí trở nên khá căng thẳng, mọi người chẳng tiếc lời mà “tán thưởng” Hắc Vân.
Kim Chi cùng tên Hiển đã tính toán khá kĩ càng. Bước đầu chính là tâng bốc đối phương lên chín tầng mây, khiến mọi người háo hức, ngóng chờ. Để khi sự ngóng chờ đó cao tới cực điểm thì lập tức tạt một gáo nước lạnh, dập tắt nó. Đối với sự thất vọng, bình thường mọi người có hai phản ứng, đó là thất vọng và tức giận. Nhưng với sự giới thiệu ban đầu, cộng thêm với những lời khích bác thêm vào, có thể chắc tới 99% sự tức giận sẽ cao hơn cả, chẳng những tức giận mà còn ngứa mắt. Thử hỏi một tên rapper Việt Nam có tiếng tại nước ngoài, nhưng lại một mức không biểu diễn cho mọi người xem, như vậy có thể suy luận là tên này coi thường mọi người, hoặc mắc “bệnh sao” trầm trọng. Bất kể là bởi lí do nào kể trên cũng sẽ khiến mọi người vô cùng phẫn nộ, còn gì đáng khinh hơn một tên có chút tài nghệ rồi coi thường chính đồng bào mình? “Bệnh sao” thì lại làm cho mọi người cực kì ngứa mắt, khó chịu, có tí danh tiếng là bắt đầu chỉ biết ngửa mặt nhìn trời, chẳng để ai trong mắt.
Với âm mưu này, Kim Chi dám chắc tên “phế vật” sẽ không thể nào ngóc đầu lên được. Bị chửi rủa, bị khinh miệt, thậm chí là còn bị một số phần tử quá khích cho một trận nhớ đời cũng nên. Nàng cũng chẳng lo mọi người phát hiện ra Hắc Vân thực chất không phải là một rapper nổi tiếng ở Mĩ, bởi lẽ việc này được chính miệng Hiển Bee nói ra, hắn là một tay rapper có tiếng, đi ra nước ngoài chơi như đi chợ, việc hắn biết mà mọi người không biết là hoàn toàn hợp lí. Lẽ dĩ nhiên, lời tên Hiển nói ra mọi người sẽ tin sái cổ, còn những câu bào chữa của “phế vật” tất sẽ bị mọi người nghĩ rằng hắn không muốn rap chứ chẳng phải không thể rap.
Mượn quần chúng để trả thù cá nhân, cách suy nghĩ của Kim Chi quả thực khá nham hiểm, nếu chỉ nhìn qua khuôn mặt “baby” của nàng thì liệu có ai ngờ được?
Hiểm, thực sự rất hiểm.
Sự việc lúc này trở nên nghiêm trọng tới nghẹt thở, Hắc Vân chót leo lên lưng hổ thì khó lòng nhảy xuống, chỉ còn nước liên tục phân bua giải thích. Nhưng càng phân bua, đám sinh viên càng phẫn nộ hơn nhiều, những tiếng chửi bới bắt đầu lác đác xuất hiện. Không khí trong sân chuyển từ cuồng nhiệt, háo hức qua bực tức, khó chịu.
Tên Hiển biết là đã tới lúc then chốt, hắn nhanh chóng đạp cho Hắc Vân một phát cuối cùng, coi như kết liễu.
Hiển Bee nhét vào tay Hắc Vân một chiếc Mic, sau đó lớn giọng.
-Có lẽ anh ấy cần một chút music để bắt đầu, chúng ta nên cho anh ấy một cơ hội chứ nhỉ?....DJ, bắt đầu nào!
Tên Hiển nhanh chóng nhường lại sân khấu cho Hắc Vân, bản thân hắn đi tới gần Kim Chi, trực chờ nàng khen thưởng bằng một nụ hôn hoặc việc gì đó hơn thế. Hắn cảm thấy hả hê.
Tiếng DJ vang vọng, nhịp đập như hối thúc, tạm thời lấn át tiếng la ó của mọi người, cũng một phần vì họ muốn cho tên rapper trên sân khấu một cơ hội cuối cùng.
-Rap đi thằng bệnh…
-Mở cái mõm của mày ra trước khi chúng tao lấy tay mở nó…
-Làm đại một bài xem nào… lâu la quá đấy…
…
-Đại ca biết rap sao? – Văn Chí trợn mắt.
-Tao biết quái được? Cái này phải hỏi đại ca! – Hùng “đinh” gấp gáp trả lời, mắt chẳng dời sân khấu.
-Các anh đi theo đại ca lâu hơn em mà?
-Lâu hơn vài ngày thôi! – Mạnh “nồi” lắc đầu.
Tình hình trước mắt khiến ba gã phát hoảng, mà ba gã nhất thời cũng không thể biết được là Hắc Vân có biết rap hay là không. Nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng rõ, nếu giờ đại ca mà không rap được thì hậu quả cực thảm, thảm vô cùng tận. Bất tri bất giác, ba tên đồng loạt nuốt nước miếng, khuôn mặt trở nên trầm trọng khó tả. “Làm sao bây giờ?”
Tiếng DJ vang lên đã được 5 phút, nhưng Hắc Vân vẫn luống cuống nhìn đám đông phía dưới, lần đầu tiên gã rơi vào hoàn cảnh thế này. Tất cả các tình huống gã đều được học cách xử lí, nhưng đó là trong chiến đấu, còn về tình huống này đúng là có chết cũng không thể nghĩ ra.
Gã quả thực là một rapper, cũng đã rap rất nhiều lần, nhưng bị rơi vào tình huống trước mắt, đầu óc bỗng trở nên luống cuống, cái gì cũng quên sạch. Chỉ còn nước ném lao thì phải theo lao, Hắc Vân cố gắng biện minh trong tiếng DJ đang vang lên.
-Đây chắc chắn là hiểu lầm…tôi quả thực không biết rap…
Vừa nghe tới đây, tiếng la ó bỗng chốc vang lên ầm ầm, át cả tiếng nhạc DJ, câu nói như một cây gậy chọc vào ổ kiến lửa. Đám sinh viên đã bị chọc tức tới cực điểm, họ muốn lập tức ăn tươi nuốt sống tên thanh niên đang đứng trên sân khấu.
-Con mẹ nó, thằng này thật đéo biết điều…
-Mày giỏi lắm…
-Anh em đập nó một trận…
-Mày thích “sao” à…
…
“Bụp, bụp, bộp, bộp…”
Chai lọ, giầy dép thi nhau phóng lên sân khấu, đây có lẽ là những hành động quá khích của các khán giả khi phải theo dõi một tên thích “sao” làm bộ làm tịch. Họ chịu đựng đủ lâu rồi, giờ là lúc họ xả giận, nếu tên đó không “rap” được thì mọi người sẽ cho hắn ăn “rác”. Tất cả mọi người làm sao ngờ được, họ lại trở thành một công cụ giúp người đẹp Kim Chi trả thù.