“Ám khí’ từ bốn phương tám hướng bay đến như muốn dìm chết Hắc Vân, trông gã lúc này mới tội nghiệp làm sao. Một dị nhân, một sát thủ có sức mạnh khủng bố, chẳng ngờ lại chịu nhục đến mức này.
Gã đưa tay che đầu, khốn khổ tiếp nhận sự phẫn nộ của khán giả phía dưới, tới tận bây giờ Hắc Vân cũng chỉ biết dở khóc dở cười, chẳng hiểu vì sao mình lại lâm vào tình cảnh hiện tại.
Tiếng nhạc tắt ngấm, chỉ còn lại sự la ó của sinh viên cùng với những âm thanh “bộp bộp” phát ra trên sân khấu. Người dẫn chương trình mặt mày tái mét, muốn can ngăn mọi người nhưng lại không đủ gan, giờ mà bước lên chắc chắn sẽ vỡ đầu oan uổng.
Hoang mang, Hắc Vân cảm thấy thực sự hoang mang, câu hỏi xuất hiện trong đầu gã lúc này là – “Làm sao để thoát khỏi chuyện này?”
Đôi mắt gã đảo khắp nơi, như thể muốn tìm một chỗ để bấu víu, biết đâu Mai Thái xuất hiện đúng lúc, giúp gã tránh khỏi sự vụ trước mắt? Tiếc là Hắc Vân chẳng may mắn được như vậy.
Nhưng ánh mắt khốn khổ của gã chợt dừng lại ở một điểm, ngay tại hàng khán giả trên cùng, gần sân khấu nhất. Một gương mặt xinh tươi gã từng gặp qua, bên cạnh thì chính là thằng “xanh dương” vừa đứng cùng.
Kim Chi? Chẳng phải đó là con lão Cảnh đây sao?
Khoan đã! Nụ cười kia là có ý gì?
Ánh mắt thằng “nửa mùa” đứng bên cạnh nữa? Hai người cảm thấy hả hê khi mình bị như vậy? Thỏa mãn, sung sướng?
Con mẹ nó, ông mày đã đắc tội gì với chúng mày chứ hả?
Cuối cùng thì thiên kim tiểu thư của Trần cục trưởng đã bỏ được cục tức trong lòng, hả hê, thỏa mãn, đây có lẽ là viễn cảnh mà đêm đêm cô nàng thường mơ tới. Ngày trước cha nàng đã thường chẳng mấy khi ngó ngàng tới gia đình, chỉ chăm chăm vào công việc cùng với câu lạc bộ quyền anh. Khiến cho hai mẹ con rất buồn nhưng chẳng biết làm sao. Tính tình của nàng cũng trở nên ương ngạnh từ nhỏ, chẳng chịu nghe lời ai. Gần đây Kim Chi còn bị bố bảo rằng mình quá non nớt, không biết nhìn người thì nàng chịu sao thấu. Nhưng lại chẳng hề giận bố, toàn bộ sự căm phẫn đều được nàng ném lên đầu tên “bạch tạng”, coi gã như ngọn nguồn “tội ác”.
Cứ nghĩ hôm nay là một ngày chán ngắt, đám bạn rủ đi xem cái chương trình hiphop nhảm nhí, Kim Chi thực sự chẳng có nổi một tẹo hứng thú, nhưng ra ngoài hóng gió còn hơn cứ ru rú ở nhà mà bực với tức. Giờ đây, chuyến đi lại trở thành lựa chọn sáng suốt nhất của nàng, nhờ nó nàng mới có thể vui vẻ, mới có thể trả thù, mới có thể thích thú nhìn gương mặt khốn khổ của tên “phế vật” kia. “Dám làm cho tiểu thư bẽ mặt, vậy thì chết đi cho rảnh nợ!”
Tên Hiển cũng sung sướng chẳng kém, hắn đã giúp cho người thương của mình trả thù, thể hiện khả năng của bản thân. Thiết nghĩ, sau này tình cảm giữa hắn và Kim Chi sẽ tiến triển rất xa. “Dám động tới bạn gái tao? Mày động nhầm đối tượng rồi con ạ! …he he he…”
Cái Hắc Vân nắm rõ khi trải qua đợt tập huấn trên đảo, ngoài việc giết chóc còn là đọc suy nghĩ của đối phương thông qua sắc diện và cử chỉ. Sự thể hiện của Kim Chi cùng Hiển Bee lúc này quá ư trần trụi, lộ liễu. Gã nhanh chóng nhận ra sự hiểm độc, thích thú trong mắt của hai đứa miệng còn hôi sữa kia.
Lướt lại sự việc, từ đầu tới cuối đều do một tay cái thằng chó ghẻ “xanh dương” dẫn dắt, nếu không nhờ công sức của nó thì đám khán giả đâu có quá khích như vậy. Nhưng sao nó lại muốn chơi mình một vố đau hơn hoạn thế này? Mà nếu theo suy đoán, con giặc cái kia cũng nhúng mũi vào. Mình với hai đứa ranh con này có thù oán gì chắc?
Lí do vì sao bị xỏ mũi, Hắc Vân liền đáp qua một bên, việc đó sau hãy bàn. Còn việc trước mắt chính là gã bị hai đứa ranh con, vắt mũi chưa sạch chơi cho một vố điên đảo, dở khóc dở mếu, sự nhục nhã như vậy liệu gã nuốt có trôi?
Tuyệt đối không nuốt nổi.
Bị đả kích quá ư phũ phàng, làm cho trí não đang u u mê mê của Hắc Vân lập tức thanh tĩnh, lặng như mặt hồ chẳng chút gợn sóng. Những tiếng la hét, chửi bới, gã bỏ ngoài tai, những đồ vật liên tiếp ném vào người, gã coi như không có. Giờ đây, chính Hắc Vân cảm thấy lửa giận đang bốc lên tới đỉnh đầu, “Muốn chơi anh mày phải không? Đợi một trăm kiếp nữa đi!”
Trong tính toán của Kim Chi, cái gì cũng chu toàn, nhưng có một điều mà nàng không tính tới, cụ thể hơn là có muốn cũng chẳng thể tính tới.
Trong cuộc sống, sự trùng lặp, sự bất ngờ, tính chất hi hữu là cực hiếm xảy ra, bởi lẽ nếu thường xuyên diễn ra thì chẳng có gì là bất ngờ, là hi hữu. Thế nên Kim Chi chưa bao giờ nghĩ tới tên “phế vật” thực chất cũng là một rapper, càng không thể ngờ tài năng của hắn cũng chẳng phải loại thường thường bậc trung. Mà dù có tính qua thì cơ hội xuất hiện chỉ có thể là một phần nghìn, mà thậm chí là một phần vạn, phần triệu. Có điều, dù là một phần bao nhiêu thì cũng sẽ nói lên rằng vẫn có cơ hội xảy ra.
-Hả? – gương mặt Chí “chấy” chuyển từ lo lắng sang kinh ngạc.
-Đại ca biết rap thật sao? – hàm răng của Mạnh “nồi” khéo sắp trễ tới rốn.
-Yên! Nghe đã! – Hùng “đinh” gắt lên.
Tất cả mọi người đang hùng hổ phỉ báng, cánh tay hoạt động hết công suất, đột ngột khựng lại như bị đóng băng, họ đang chết lặng. Đồng tử giãn căng hết cỡ, đôi tai vểnh lên để đảm bảo không sót từ nào.
DJ vội vã chơi nhạc, sau một hồi thất thần.
-Sao…sao…có thể… - Hiển Bee nghệt mặt, lắp bắp nói, cánh tay của hắn trong vô thức chỉ lên sân khấu.
Kim Chi cảm thấy mình đang nằm mộng, cục tức vừa được bỏ xuống, thì lập tức nàng lại bị nguyên một quả núi được tạo thành từ bàng hoàng cùng căm giận ném thẳng vào đầu. Nếu có thể ngất, nàng nguyện ngất ngay tại chỗ.
Sao có thể chứ? Không, tuyệt đối không thể!
Cái đầu tiên để đánh giá về rapper đó chính là flow, hay còn gọi là nhịp chảy của rap. Ngắt nghỉ hợp lý, có điểm nhấn, tạo ra cảm giác "liền mạch" để người nghe cảm thấy không bị hụt hẫng và cảm nhận được cái nhịp hay cảm xúc của rapper. Dựa vào điều này mà người nghe có thể phần nào đánh giá rapper thuộc trình độ nào.
Thứ hai là twist, kỹ năng thay đổi nhịp đột ngột, tăng tốc ở một nhóm từ hay một vài câu trong ca khúc. Có thể nhanh đến nỗi người nghe không thể nghe ra ca từ nhưng vẫn phải đảm bảo đó là một câu có nghĩa chứ không phải là ăn gian bởi câu câu tối nghĩa hoặc vô nghĩa. Muốn có trình độ này, rapper phải mất thời gian tính bằng năm để luyện tập, chứ chưa nói tới thành thạo.
Beat (nhịp nhạc) và lyric (lời rap) cũng là những yếu tố cực quan trọng để một rapper thể hiện đẳng cấp của mình.
Hắc Vân là một kẻ có thiên phú về cảm nhịp và đọc rap, có lẽ gã sinh ra là để trở thành một rapper hơn là một sát thủ, với trình độ hiện tại của gã, chuyện trở thành một rapper tầm cỡ quốc tế là hiển nhiên, nếu gã hứng thú.
Vần điệu, nhịp nhạc, lời rap tất cả hòa quyện vào nhau trở thành một bữa tiệc âm thanh thịnh soạn, cảm xúc trầm bổng khiến người nghe trực tiếp bị hút vào nội tâm của Hắc Vân, nhìn rõ tâm tư của gã dồn nén vào bản rap.
(*)
“Đời có mấy ai cho tao tao đc 1 cơ hội sống ?
Đời có mấy ai là không bao giờ gian dối không ?
Đời có bao giờ hoàn hảo như mày từng trông mong ?
Đời là của tao không có thằng nào mà giống!
Ngày rồi qua ngày....vẫn sống trên mảnh đất này
Một mình tao nơi đây, tương lai tao vẫn chưa thấy
Cuộc đời tao như ánh nắng vướng mây, như chân bị vướng lại
Tao vẫn đi, vẫn làm, bon chen để kiếm sống vì đồng tiền với tao là quan trọng
Rất là quan trọng.....hah....
Tiền không có ai là cho không !!! có thằng nào không cần không ?
Tâm hồn thể xác bơ vơ nay đây mai đó vật vờ.....
Không bạn, không gái, chung quanh không có 1 ai !
Thân phận thằng con trai, tao chỉ hướng đến tương lai
Có ai biết đc tương lai sẽ ra sao? Tao không coi tao là ngôi sao!
Muốn có thành công tao phải bỏ ra công lao, không súng, không dao...Tao chỉ chơi với My và Beat, không chích, không hít......một tuần bẩy ngày tao không viết Lyric thì tao tìm nhạc.
Âm nhạc là cuộc sống , linh hồn tao đc nóng , nhưng không bị bỏng trong 1 không gian 4 mùa lạnh cóng.......
Tao Là Con Trai và Với Tao RAP Là Người Bạn Gái...Yeah..... !!!
Đời có mấy ai cho tao tao đc 1 cơ hội sống ?
Đời có mấy ai là không bao giờ gian dối không ?
Đời có bao giờ hoàn hảo như mày từng trông mong ?
Đời là của tao không có thằng nào mà giống
Ốm yếu , nhỏ con , nhưng gan tao vẫn còn !
Châu Á như tao không sợ thằng nào, tao không nói láo , tao không ba xạo
Tao biết rõ tao là ai !!! Tao không làm gi` sai ?
Tao sống không sợ hãi , tao sống có tương lai , tao sống hướng đến ngày mai...
Để khi tao chết thành huyền thoại ....Yo....!
Đời sống đây sống đó, để cái khó ló cái khôn
Tao sống không bao giờ cần lẩn trốn....dù gặp khó khăn hay mưa gió !
Có việc làm không ngồi một xó, chung quanh tao đầy cỏ
Nhưng trong túi không bao giờ có cỏ , cỏ không phải là thứ tao cần
Thử 1 bi , thử 1 lần, kết thúc 1 số phận....
Tao biết tụi mày thích weed , tụi mày thích rít , thằng nào cũng tinh vi
Thằng nào cũng muốn là V I P , nhưng với tao chỉ là không khí .....hah
Tao Là Con Trai và RAP Là Người Bạn Gái....
Cầm máy trên tay....headphone trên tai.....
Cầm Lyric tay trái....chỉ chỏ tay phải.
Tao RAP để biết tao là ai , để mọi người nhớ tên tao mãi mãi....
Rồi 1 ngày mày nhìn TV , và đọc tạp chí.....
Tên của tao không thể nào mà so bì....”