Bát quái đài....
Một đồng hồ cát cực lớn, bên trong là chu sa đỏ tía đang chảy dần những hạt cuối cùng. Khi nửa thân trên của nó đã hết nhẵn, tức thì Đại Hồng chung gần đó cũng chuyển mình dữ dội. Thanh âm khủng bố vang dội, tỏa ra toàn bộ chu vi Bát quái đài. Báo hiệu đã đến thời điểm tập kết.
Từng đám tiên đồng vội vàng di chuyển, đại bộ phận chạy bộ, một số khác sử dụng bộ pháp uyển chuyển vượt lên trên. Cá biệt có một vài cá nhân xuất sắc ngự phi kiếm phóng trên không thập phần oai nghiêm. Đếm sơ qua, có khoảng mười phi kiếm, trong số đó, có một thanh lục ngọc tiên kiếm dáng điệu cực kì thanh thoát. Phi hành giả, không ngờ lại là một cặp nam nữ.
Tiểu Thiên thích thú tận hưởng cảm giác phi hành, tay vẫn không quên từ phía sau ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Thanh Thanh, đầu áp vào dải tóc thơm ngát của nàng. Phi hành bằng tiên kiếm, trong tay lại ôm mĩ nữ, quả thực hắn lúc này không kém mấy gã nhị thế tổ đi xe đẹp ôm gái ở tiền kiếp là bao. Thậm chí những nữ nhân đó, nếu hiện tại đứng trước mặt Thanh Thanh e rằng cũng phải tự tìm khăn để che mặt. Nghĩ thế hắn phấn khích nói lớn:
-Thanh tỉ, tiên kiếm ngự không đích thực là tuyệt thế cảm giác a, nàng làm thế nào mà có được vậy.
Thanh Thanh đối với loại tư thế ôm ấp thê này, hiển nhiên là vừa thích vừa thẹn. Ở chốn đông người mà bị hắn giữ chặt trong tay, cảm giác tuy không tệ, song cũng không hẳn là tốt.Nhưng mà vì nàng lại đang ôm tiểu miêu, cho nên không thể tiến hành đào thoát, chỉ có thể đáp khẽ, giọng tràn ngập vẻ kháng nghị:
- Ư… Tiểu Thiên… đừng ôm chặt quá….
Tiểu Thiên đối với loại phản ứng yêu kiều này, đương nhiên là rất vừa ý, liền không đứng đắn áp sát miệng vào tai nàng, vừa thổi khẽ vừa tiếp tục truy vấn.
- Nàng vẫn chưa trả lời ta, trả lời đi, rồi ta sẽ buông…
- Là… là sư tôn ban cho ta khẩu quyết, dựa vào đó tiến hành thông linh trực tiếp với tiên kiếm, khai mở công năng phi hành, cộng thêm một chút luyện tập là có thể phi thăng.
Tiểu Thiên nghe trọn câu trả lời, song lại không có ý buông tay, hắn bất chấp dãy dụa của Thanh Thanh, chỉ cười khẩy đáp:
- Nghe đơn giản quá nhỉ, như ta chơi Thiên hạ Vô song ngày trước, muốn được tiên kiếm phải ngày đêm săn lùng ở Hắc thị, không chỉ tốn tiền mà còn thêm vô số tài bảo cùng thuyết phục đi kèm. Có phi kiếm rồi lại phải bỏ tiền giám định, thăng cấp. Liền đó còn phải đi tìm bảo tàng động, diệt cả chục con boss mới nhặt được yếu quyết phi hành, tuy là ảo giới nhưng mà nàng so ra còn sướng hơn ta chán đấy.
Thanh thanh đối với tràng thông tin hắn vừa tuôn ra, một lời cũng không hiểu nổi, ngây ngô hỏi lại:
- Tiểu Thiên, trước đó đệ từng sở hữu pháp bảo rồi sao, cái gì mà hắc thị, bảo tàng động, Boss là cái gì.
Câu hỏi đó, Tiểu Thiên không kịp đáp lời.
Bởi vì hắn vừa mới nhìn thấy qui mô khủng bố của Bát quái đài. Thiết kế này, quả thực gây cho hắn sự choáng ngợp. Cái gì mà Tử Cấm Thành, Vạn lý trường thành, nếu mà so với tòa kiến trúc lơ lửng trên không này e rằng không đáng nhắc đến. Thanh Thanh thấy hắn không đáp lời, trong long có một chút khó hiểu, liền từ từ đáp xuống.
Chạm chân xuống đất, Tiểu Miêu trong tay Thanh Thanh tự nhiên kêu lên thống thiết, còn Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Nguyên nhân rõ nhất, chính là vị xích y tiên tử mặt đỏ bừng đang đứng đằng kia. Cứ như biểu hiện của Hỏa Mẫu nương nương, thì xem ra hành động tình tứ của hắn và Thanh Thanh đều không lọt khỏi mắt nàng ta. Hắn lại không biết tốt xấu, cứ thế ôm chặt Thanh Thanh, đồng thời nhìn về phía Hỏa Mẫu Nương Nương cười đểu.
Thanh Thanh chưa kịp dỗ dành Tiểu miêu, chứng kiến sắc diện của sư tôn đã vội vàng dùng toàn lực thoát khỏi tay Tiểu Thiên, bất chấp cảm giác mất mát trong lòng. Nàng hơi cúi đầu, thanh âm ngoan ngoãn nhất mực.
- Sư tôn, đệ tử trình diện người!
Hỏa Mẫu nương nương mím môi một lúc, cảnh ái đồ của mình bị một tên nam nhân mà nàng cực kì căm ghét ôm ấp đương nhiên là không chút nào thuận mắt. Cảm giác không khác gì ngày đó bắt gian trên Bạch Tuyết Phong, chỉ muốn tuốt kiếm một chiêu khiến gã tiểu tử đang cười giả lả kia bay đầu. Nhưng mà đây là chốn đông người, tụ tập rất nhiều tiên đồng, cư xử như vậy rất dễ mang tiếng là ỷ mạnh hiếp yếu. Hơn nữa còn có một Thủy Nhược Lam chưa Lộ mặt. Quả thực từ sau vụ kiện cách đây 3 tháng, Hỏa Mẫu Nương nương đã rút kinh nghiệm rất nhiều. Cho nên lần này nàng chỉ đơn thuần quya lưng, tay phất khẽ.
- Miễn lễ, đồ nhi theo ta đi diện kiến các vị tiên trưởng.
Thanh Thanh thở phào một tiếng, đối với phản ứng mềm mỏng của sư tôn có thể nói là vui mừng ngoài mong đợi. Tiểu Thiên tự nhiên hiểu chuyện, cũng không có ngăn cản, chỉ nói thầm với nàng một câu rất nhỏ:
- Sau này ta sẽ đến tìm nàng nhiều hơn…
Thanh Thanh "ưm " một tiếng yêu kiều rồi cất bước. Đại mỹ nhân thuần khiết trên tay ôm tiểu miêu dễ thương cực điểm tạo thành tổ hợp sát tính kinh người, khiến cho đám nam nhân xung quanh ngẩn ngơ mãi.
Nhưng mà ngẩn ngơ không được bao lâu, thì tất cả đều phải định thần. Trên không trung một tiên nhân áo trắng ngự trên bạch hạc xuất hiện, khí thế thập phần cao quý khiến cho đám tiên đông ở dưới xuýt xoa mãi không thôi. Vị tiên nhân đó không thấy rõ mặt, chỉ nghe thấy thanh âm sang sảng cất lớn:
"Tất cả các ngươi, nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần, không nhắc lại đến lần thứ 2...
...Bổn tiên là Tiếp Dẫn chân nhân Triệu Trác Vân, hôm nay có tại đây sẽ hướng dẫn các ngươi những tân thí sinh một cách cụ thể chi tiết nhất quy định của Thiên đạo chi khảo..."
Trước đó đã từng nghe Thái Ất nói sơ qua, Tiểu Thiên cũng nắm được đại khái thong tin về thiên đạo chi khảo. Hình thức rất đơn giản chính là chia cặp song đấu, thông qua đả bại đối phương để khẳng định trình độ của bản thân. Các phương thức bốc thăm chia cặp, thiết lập vòng loại trực tiếp tương đối giống với hình thức đấu loại thể thao ở tiền kiếp.
Triệu Trác Vân chỉ đơn thuần là phổ biến nội quy cụ thể mà thôi, chủ yếu là không được dùng yêu thuật, không được gây thương tích đến mức đe dọa tính mạng cho đồng môn, không được có thái độ phản ứng với phán quyết sau cùng….
Sau đó, từ mỏ của bạch hạc trải xuống một cuộn giấy màu vàng đề tên của thí sinh, số thứ tự, địa điểm và thời gian tiến hành khảo thí vòng sơ loại. Lúc xem xong danh sách, mỗi người một thái độ. Kẻ hí hửng vì gặp được đối thủ vô danh, một vài kẻ khác ôm đầu chau mặt, miệng lẩm bẩm chửi thầm tên của cao thủ nào đó. Có một số người, nhận thấy mình được sơ đấu cùng nữ nhân, tự nhiên tốt xấu gì cũng không còn để trong bụng, chỉ háo hức đi xem mặt
đối thủ.
Tiểu Thiên cũng lần dò tên của mình. Tìm mướt mồ hôi mới thấy, tên của hắn xếp cạnh một nam đệ tử của Tử Lôi Cung tên là Phùng Quán. Hắn lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên mọi người xung quanh quay sang nhìn hắn, vẻ mặt đầy ái ngại. Hắn nóng mặt, liền hỏi một nam nhân gần đó:
- Vị huynh đệ này, Phùng Quán là ai vậy
Gã đó lắp bắp, nhìn tiểu Thiên giống như nhìn thú lạ:
- Ngươi... ngươi không biết Phùng Quán sao?
Hắn lắc đầu, trong bụng không khỏi chột dạ, "mẹ kiếp, lẽ nào trận đầu đã gặp cao thủ?"
- Tử Lôi Cung nhất đẳng môn nhân Lôi công tử Phùng Quán, chính là một trong những người có khả năng lớn nhất giành ngội vô địch đó. Ngươi thế nào lại không biết?
Tiểu Thiên cười mà như mếu…