Cổ Kỳ sơn mạch chính là phân giới tuyến giữa Viễn Đông địa khu và phúc địa của Tử Xuyên gia tộc. Quần sơn cao vút và hiểm trở này tựa hồ như là một vách ngăn tự nhiên không thể vượt qua. Chỉ có Trường Hà công lộ từ đại lục thông qua Cổ Kỳ sơn mạch là khuyết khẩu duy nhất lối liền Viễn Đông và phúc địa của gia tộc.
Cứ điểm Ngõa Luân hùng vĩ được thành lập vào năm 456 Đế quốc lịch, tọa lạc ở trên khuyết khẩu này, ngăn ngang Trường Hà công lộ, được coi là đệ nhất cứ điểm trên đại lục (trừ Đại ma thần bảo của Ma tộc ra), dĩ nhiên vị trí chiến lược trọng yếu vô cùng. Cứ điểm này kiên cố vô bì, có lời truyền rằng: "Chỉ cần trốn ở Ngõa Luân, cho dù chúng thần phát nộ cũng không thèm sợ!"
Sự thật chứng minh Ngõa Luân là mỹ danh có thể tin được. Từ khi Tử Xuyên gia tộc kiến lập cho đến nay, quân đội của Ma tộc đã bốn lần phát động hơn trăm vạn tiến hành đại công kích, nhưng Tử Xuyên gia tộc đều dựa vào cứ điểm Ngõa Luân kiện cường ngăn trở, khiến cho Ma tộc quân đội có cường hãn thế nào cũng tới trước cứ điểm này mà vuốt mặt quay về.
Đại tổng trưởng đời trước, và cũng là danh tướng một thời Tử Xuyên Viễn Tinh từng nói: "Nếu như không có Ngõa Luân, chúng ta đã sớm diệt vong những hai mươi lần rồi." Vì thế, có thể thấy Ngõa Luân có địa vị trọng yếu như thế nào.
Tổng chỉ huy bộ của Viễn Đông quân, đại bản doanh, còn có quân giáo của Viễn Đông và các cơ quan trọng yếu khác đều đặt tại Ngõa Luân.
Tử Xuyên Tú cùng những kẻ có công trong Hằng Xuyên hội chiến được Viễn Đông quân Phó Thống lĩnh (Thống lĩnh - Chức danh quan quân cao cấp của Tử Xuyên gia tộc) La Ba ước hẹn đến bộ tổng tham mưu của quân Viễn Đông đặt tại Ngõa Luân để gặp mặt, chỉ có điều, không đúng lúc...
Nữ thư ký mỹ lệ động nhân nho nhã lễ độ nói với Tử Xuyên Tú: "Kỳ bổn Tú Xuyên, thật là xin lỗi, Phó thống lĩnh Lâm Băng triệu tập quân vụ hội nghị lâm thời, La đại nhân vẫn còn trong hội nghị. Người nói nếu như các vị đến, thỉnh chờ trong phòng khách một chút, thật là xin lỗi."
Biểu tình của Tử Xuyên Tú vô cùng nghiêm túc áp đến cạnh nữ thư ký, nhìn trái nhìn phải thật cẩn thận, rồi hạ giọng nói: "Tiểu thư, cô nhận ra tên mặc chế phục tiểu kỳ võ sĩ đó không?" Gã chỉ một quân quan vừa từ trong bộ chỉ huy bước ra.
"A, đó chính là quan liên lạc của Kỳ bổn Ca Tây, hắn vừa tiến vào phòng làm việc của La phó thống lĩnh giao văn kiện..."
"Đó là giả đấy!" Tử Xuyên Tú nói với giọng trảm đinh chặt sắt: "Hắn là thích khách của Lưu Phong gia tộc phái đến đây!"
Nữ thư ký sợ đến nỗi mặt mày thất sắc: "Nhưng mà hắn có quân quan chứng và quan phòng lệnh, còn có văn thư..."
"Cô không tin lời ta à? Cái đó cũng không trách cô! Trên đường chúng ta đến đây có thấy Liên lạc quan chân chính, y đã đoạn khí rồi, mới nói mấy câu với chúng ta là đã đứt hơi." Tử Xuyên Tú nói tiếp, không cho phép nghi ngờ: "Mục tiêu của thích khách chính là La Ba đại nhân! Thích khách vừa rồi đến chỗ nào? Chúng ta cần phải kiểm tra cho tử tế!"
Nữ thư ký bị lời nói vô cùng tự tin của Tử Xuyên Tú thuyết phục, không tự chủ đáp: "Hắn vừa rời khỏi phòng làm việc của La Ba đại nhân, hắn chỉ ở trong đó năm phút, hơn nữa tôi còn luôn ở bên cạnh..."
"Lấy chìa khóa phòng đưa ta!" Tử Xuyên Tú không cho phân bua gì đoạt lấy chìa khóa: 'Năm phút à? Đối phương là gián điệp chuyên nghiệp, năm phút cũng đủ gài ba chục trái tạc đạn rồi!"
Gã tiến vào phòng làm việc, đóng cửa lại: "Ai cũng không cho phép vào, quá nguy hiểm!"
Bộ tham mưu của Viễn Đông quân rơi vào hỗn loạn, hiến binh vội vã chạy đến, nhưng bị mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú không cho phép ai được vào phòng, nên chỉ đứng ngoài nghe tiếng lật bàn lật ghế và tiếng lầm bầm của Kỳ bổn Tú Xuyên: "Ở chỗ nào cà? Chỗ nào cà? Mau hiện ra cho ta, ta biết ngươi nhất định giấu đâu đây! Ta không tin là ta không tìm được!"
Nguy cơ tiếp tục diễn ra đến năm phút, cho tới khi Kỳ bổn Tú Xuyên đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa: ‘’Không phát hiện được gì, có thể là hắn giấu ở chỗ khác!"
Các quân quan, hiến binh và nhân viên ở đó đều vạn phần kính bội đối với sự dũng cảm và trấn định của Kỳ bổn Tú Xuyên, do đó không ai chú ý đến việc gã mang đi một tập công văn dày, bên trong đó còn có tiếng nước óc ách.
Phó thống lĩnh La Ba cho tới khi hội nghị kết thúc mới biết đến chuyện này. Lão đại kinh thất sắc chạy vội trở về, mở cửa bí mật ra thấy trống không, liền phát ra một tiếng kêu rên tuyệt vọng!
Bọn bộ hạ đua nhau đoán: "Có thể là văn kiện tuyệt mật bị gián điệp của Lưu Phong gia trộm rồi...
Phó thống lĩnh La Ba nghiến răng nghiến lợi: "A Tú, ngươi giỏi lắm!"
Tử Xuyên Tú kinh kinh hoảng hoảng: 'Dạ! Hạ quan biết tội! Hạ quan không nên chưa nhìn rõ ràng đã nói loạn lên, làm loạn trật tự chính thường, lại còn hại các huynh đệ binh sĩ cùng đồng sự vô cớ bị bắt, thụ cái oan không giải được, hạ quan nhất định sẽ thành khẩn xin lỗi, hối tội!"
La Ba rống lên: "Ta quản gì tên tiểu kỳ vũ sĩ đó đi chết chứ hả!" Rồi hạ giọng xuống thật thấp, "Rượu của ta đâu? Ba bình bồ đào tửu trăm năm, một bình hoàng gia Bạch lan địa!"
Tử Xuyên Tú làm vẻ mặt ngạc nhiên, phảng phất như đời này kiếp này chưa bao giờ nghe qua chữ "Rượu" vậy: "Rượu gì a?"
"Bớt giả bộ đi nghe! Rượu ngươi trộm từ phòng làm việc của ta..." La Ba đột nhiên nín lặng.
"Đại nhân, không thể nào đâu a? Viễn Đông quân kỷ luật nghiêm minh, khi trực ban không được uống rượu, chẳng lẽ trong phòng làm việc của đại nhân ngài có rượu? Đó là điều tuyệt đối không thể, đại nhân tuân thủ quân kỷ, chấp pháp như sơn, chính là điều mà toàn thể tướng sĩ Viễn Đông chúng tôi biết, sao lại có thể phát sinh chuyện này? Đây nhất định là có người nào đó vô sỉ tung tin đồn nhảm, mục đích là làm tổn hại danh dự của đại nhân. Hạ quan tuyệt đối không tin, xin đại nhân yên tâm!"
La Ba khẩn cầu: "Đừng có tuyệt tình như vậy mà... đem bình Bạch Lan địa trả ta cũng đủ rồi."
Tử Xuyên Tú hồi đáp bằng nụ cười mỉm thần bí, nụ cười này rất quen thuộc, vì lão đã chịu khổ vì nó nhiều rồi.
"Coi như ngươi hay! Cứ để đó mà coi. Nghe đây nè, Thống lĩnh xứ đã gửi văn kiện chính thức xuống, nói do Kỳ bổn Tử Xuyên Tú có biểu hiện xuất sắc trong Hằng Xuyên hội chiến, làm rạng ngời lá cờ đầu ưng (Ưng kỳ) của gia tộc, vì thế Thống lĩnh xứ đã thỉnh tổng trưởng, nguyên lão hội, quyết định gia thưởng cho Kỳ bổn Tú Xuyên, tấn thăng lên..."
La Ba dài giọng: "Phó thống lĩnh! Người hạ mệnh lệnh: Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa. Thông Qua: phụ tá thống lĩnh La Minh Hải, Viễn Đông quân thống lĩnh Ca Ứng Tinh, Biên phòng quân thống lĩnh Minh Huy, Trung ương quân thống lĩnh Lôi Tấn, Hắc Kỳ quân thống lĩnh Phương Kính, cấm vệ quân thống lĩnh Bì Cổ. Đế quốc lịch: ngày 18 tháng 7 năm 778."
Tử Xuyên Tú ngẩn người ra, Phó thống lĩnh! Từ kỳ bổn bỏ qua cấp hồng y kỳ bổn, trực tiếp thăng lên làm phó thống lĩnh! Gã không thể nào ngờ đến chuyện này...
"A Tú, ngươi nên hiểu rõ ý nghĩa của việc thăng vượt cấp lên Phó thống lĩnh của Dương Minh Hoa chứ?" Sắc mặt La Ba vô cùng trầm trọng, không có điểm gì vui mừng trước việc bộ hạ được đề bạt lên cả.
"Hồi bẩm đại nhân, hạ quan minh bạch ạ."
"Vậy sao?"
Tử Xuyên Tú dùng thần tình cũng trang trọng như cấp trên: "Điều này có ý là, sau này hạ quan có thể như đại nhân vậy, có thể tìm một mỹ nữ làm thư ký để dưỡng mắt, ở trong phòng làm việc có thể cất chứa rượu mà không bị Giám sát thính nói này nói nọ!"
"Khốn kiếp, ngươi lại không dùng đầu óc nữa rồi, coi rõ mệnh lệnh này nè, nó là do Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa phát ra đấy!"
"Như vậy là..."
"Lão là người như thế nào chứ, ngươi xem ra biết rõ hơn ta mà?"
Tử Xuyên Tú lanh lợi đọc như tụng kinh: "Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa các hạ tôn kính của chúng ta về công việc là người trí tuệ trời sinh, chỉ huy minh đoán, anh minh hơn người, suy xét trước mọi điều, tư cách đạo đức cao thượng, nhân phẩm đáng tin, đối đãi bộ hạ thân thiết hòa ái, nghiêm theo kỷ luật, nhưng khoan ái đãi người, hầu phụng tổng trưởng đại nhân không ở hai lòng, hơn nữa lại có lòng vô tư không tạp niệm rất khó kiếm, một lòng một ý vì đại cục của gia tộc làm trọng, nhận được sự trung thành và yêu quý của tướng sĩ toàn quân. Vô luận là về nhân, trí, dũng, phương diện nào cũng là điển hình cho Tử Xuyên quân nhân chúng ta, khiến cho hạ quan vô cùng kính ngưỡng! Trời ban cho gia tộc người tài như vậy, nguyện thần ban cho người sống mãi không gì, đối với trên dưới toàn tộc đều có ích..."
La Ba ngắt lời gã: "Đủ rồi, ở chỗ ta không có 'Tai vách mạch rừng', ngươi có thể yên tâm nói."
Tử Xuyên Tú lộ ra nụ cười thuần chân nhất: "La Ba đại nhân vì sao lại nói thế? Những lời vừa rồi của hạ quan đều là lời từ phế phủ a, xin người tin lòng trung ái của hạ quan với tổng thống lĩnh các hạ...."
La Ba nhìn gã trừng trừng, phảng phất như muốn tìm một điểm giả dối trong nụ cười đó. "Nụ cười mỉm của Tử Xuyên Tú" sau này lưu truyền ở hậu thế đã trở thành một ví dụ điển hình để chỉ những người đi tiêu thụ hàng gian hàng giả, hoặc những người chuyên đi bán bảo hiểm, quản lý kinh doanh....!
Giống như trước đây, La Ba không thu hoạch được gì.
"Chuyện bảy năm trước ngươi lẽ nào có thể quên?"
Tháng 3 năm 771 Đế quốc lịch, Lưu Phong gia phát động đại tấn công đối với Tử Xuyên gia tộc, trong lúc quân đội chính diện đại cử tiến quân, thì một chi Thiên sư của Lưu Phong gia tộc đánh lén thông qua vùng đất trung lập của Lâm gia, tránh phòng tuyến của Biên phòng quân, kéo quân đi vào sâu trong đất liền đột nhiên xuất hiện phía ngoài thành của Đế đô.
Tộc trưởng đời trước Tử Xuyên Viễn Tinh của Tử Xuyên gia tộc cho rằng Lưu Phong quân cô quân thâm nhập, không thể có binh lực cường đại, nên không chờ viện quân đến đã động viên Trung ương quân và cấm vệ quân ở Đế đô thành phát động tấn công. Kết quả người bị mai phục, Trung ương quân và Cấm vệ quân gần như bị diệt toàn bộ, chiến sĩ trận vong đạt tới con số hơn tám vạn người, Tử Xuyên Viễn Tinh trọng thương. Lúc này Tử Xuyên gia tộc mới biết, bộ đội đánh lén chính là kẻ kế thừa hợp pháp số một của Lưu Phong gia - Lưu Phong Tây Sơn giảo hoạt đa mưu dẫn đầu, binh lực đạt mười ba vạn người!
Lưu Phong Tây Sơn nhận thấy đại cục đã định, nên không vội công kích mạnh Đế đô thành, phân binh ra năm vạn quay lại giáp công biên phòng quân, lưu lại năm vạn bao vây và tấn công Đế đô. Lúc này Viễn Đông quân của gia tộc đang khai chiến với Ma tộc đến lúc khẩn yếu quan đầu, biên phòng quân, Hắc kỳ quân đều bị quân đội của Lưu Phong gia tộc kềm chế, không có cách gì động đậy, nội thành Đế đô dường như không còn cánh quân nào có thể dùng, lại không tướng chỉ huy, không có ngoại viện, nhân tâm bàng hoàng, mọi người đều cho rằng sự diệt vọng của gia tộc chỉ trong chớp mắt.
Lúc này Tử Xuyên Tú còn đang là học viên trong Viễn Đông quân giáo, liền mượn cớ "Huấn luyện dã ngoại" nhân được sự cho phép của thống lĩnh của Viễn Đông quân là Ca Ứng Tinh (lão cũng là giáo trưởng của Viễn Đông quân giáo) đã dẫn một đội tám trăm kỵ binh học viên quay trở về Đế đô, về đến nơi chỉ vừa kịp gặp nghĩa phụ Tử Xuyên Viễn Tinh lần cuối cùng trước khi tắt thở.
Sau khi Tử Xuyên Viễn Tinh chết, nội bộ gia tộc quần long vô thủ, các thế lực gồm Nguyên lão hội, Tổng trưởng phủ, Thống lĩnh xứ, Quân vụ xứ cãi nhau liên tục, chỉ trích nhau kịch liệt, đùn đẩy trách nhiệm, hơn nữa đều nói chỉ có phía mình mới có khả năng cứu vãn nguy vong của gia tộc. Kết quả mọi người chẳng có cách gì làm, suốt ngày cứ khai hội, thảo luận, tuyển cử, bỏ phiếu, nhưng không ai biết làm sao ứng phó với Lưu Phong đại quân đang lườm lườm quan sát ở ngoại thành. Tử Xuyên Tú trong lúc phẫn nộ đã mang theo tám trăm kỵ binh phát động binh biến, khống chế Tổng trưởng phủ, Thống lĩnh xứ, Quân vụ xứ cùng các trọng địa, giành lấy được binh quyền.
Gã lập tức hướng đến các lộ quân đoàn và các Thủ bị đội ở địa phương phát Cần vương lệnh, mệnh lệnh cho bọn họ trong vòng một tháng phải kéo về tới Đế đô - Điều này đương nhiên là không thể được, vì nếu bọn họ thật sự có đến, nhất định sẽ gặp truy kích, tổn thương càng thảm trọng hơn. Hơn nữa cũng dẫn tới việc Lưu Phong quân ở các địa phương khác cũng bị hấp dẫn tới Đế đô.
Trên dưới Lưu Phong gia đều ha hả cười nhạo, đều nói tân đầu mục mới mười một tuổi của Tử Xuyên gia tộc phát điên rồi, muốn kéo toàn bộ binh lực của Tử Xuyên gia tộc về đô thành để được quét sạch. Bọn họ nhất mực cười cho đến cái đêm đen đầy ác mộng kéo về.
Vào tối ngày mệnh lệnh trên vừa ban bố khắp thiên hạ, tám trăm kỵ binh tinh nhuệ được Tử Xuyên Tú dẫn đầu mặc chế phục của Lưu Phong gia vào người, đột nhập vào Lưu Phong đại doanh, vừa giết người phóng hỏa, vừa phao tin đồn: "Không xong rồi, chủ lực của Viễn Đông quân đã đánh tới!" "Quân đội cần vương của Tử Xuyên gia tộc đã tề tựu về tới kinh thành, tổng binh lực hơn trăm vạn!"
Lưu Phong quân giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, đối diện với hắc ám, lửa nóng, đao thương... không thể thực hiện biện pháp đề kháng hữu hiệu nào. Hơn nữa bọn họ cũng không biết đề kháng ra sao, mỗi người đều mặc phục trang đồng dạng, khắp nơi đều có người kêu la: "Không được đánh! Chúng ta là người nhà, bên kia mới là địch nhân!" Nhưng ngay lập tức một đao đã bay tới...
Trong tình huống không thể nào phân biệt được địch ta này, biện pháp duy nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, và nó đã tạo thành hai vạn chiến sĩ tử trận cho Lưu Phong gia tộc, hầu hết là chết về tay của người phía mình.
Ngay cả Lưu Phong Tây Sơn cũng tìm lấy cái sống trong cái chết, chạy đến trời sáng mới tập kết bại binh định phản công, nhưng dường như khi đội ngũ của y còn chưa tập hợp xong, thì kỵ binh của Tử Xuyên Tú đã xuất hiện, nhào vào chém giết, khiến cho bọn bại binh kinh hồn chưa định đã lập tức chạy trốn nhào nhào.
Đến tối hôm đó, Lưu Phong Tây Sơn lại thử lại một lần nữa, định khống chế đội ngũ, nhưng khi người ngựa vừa tập kích thì vó ngựa truy kích đã lại nổi lên...
Quá trình giống y như vậy diễn đi diễn lại những bảy lần!
Đến lần thứ tám, Lưu Phong Tây Sơ đã bại lui về đến biên cảnh của Tử Xuyên gia tộc và Lưu Phong gia tộc, phía trước là ba mươi vạn biên phòng quân của Tử Xuyên gia tộc mang tâm phục cừu nghiêm trận chờ đợi, phía sau là kỵ binh tinh nhuệ của Tử Xuyên Tú như lang như hổ truy sát ráo riết, khiến y thà tự sát chứ không muốn quay đầu lại giao chiến với Tử Xuyên Tú.
Sở dĩ y có thể chạy thoát, chính là do con gái Lưu Phong Sương của y tiếp ứng, đó là hạnh vận trong vạn điều không may. Các sử học gia sau này đều nhận thấy, nếu như Tử Xuyên Tú không xảy ra tình huống bất ngờ khiến không còn nắm quyền chỉ huy toàn quân, thì cho dù có thiên tài quân sự là Lưu Phong Sương tiếp ứng, Lưu Phong Tây Sơn cũng không thể trốn thoát, đừng nói gì trở về kế thừa quyền gia chủ của Lưu Phong gia.
Nhưng hơn hai chục vạn Lưu Phong binh sĩ hiển nhiên không thể có vận may như y hay con gái của y, có thể sống mà trở về lãnh thổ không được một phần ba.
Về phía Tử Xuyên gia tộc, vận khí của kẻ thắng lợi so với người thất bại còn kém hơn rất nhiều.
Tử Xuyên Tú mang đầy kỳ vọng làm một kẻ chiến thẳng trở về với đầy hoa và mỹ nữ, nhưng thực tế đối diện với gã là: bị đánh thức dậy vào nửa đêm giữa quân doanh, phát hiện vệ đội của mình đã bị tước hết khí giới, xung quanh đầy hiến binh và hành hình đội đến từ Kiểm soát thính của gia tộc....
Một hiến binh quân quan vô cùng lễ độ và nuối tiếc thông cáo cho gã: "Căn cứ mệnh lệnh của Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa, các hạ bị khép vào tội "Binh Biến Phi pháp', 'Dĩ hạ phạm thượng', "Tự động điều binh', 'Chuyên quyền ngỗ ngược'.... đã hạ lệnh tước đoạt quyền chỉ huy quân đội. Các hạ có quyền giữ quyền im lặng, có thể đến tòa án quân pháp để giải bày lí do..."
Những tội danh ghép cho gã đều là tử tội.
Sau đó vì con gái của Tử Xuyên Viễn Tinh là Tử Xuyên Trữ cực lực cứu giúp, Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh ngầm trợ giúp, các tướng lĩnh tiền tuyến phẫn nộ và cường liệt kháng nghị, ngoài ra còn có bằng hữu tốt của gã - một trong ba Tử Xuyên tam kiệt là Tư Đặc Lâm đã ở hội nghị quân pháp khảng khái điều trần là gã "Trung thành vô tội!", Tử Xuyên Tú mới tránh khỏi hình phạt từ hình.
Dương Minh Hoa định cầm tù chung thân gã, nhưng Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh đã điềm đạm nói trước: "Đem hắn đày đến Viễn Đông địa khu gian khổ nhất làm phục dịch chẳng phải tốt hơn sao? Nơi đó của chúng ta đang rất cần người."
Do uy vọng của Ca Ứng Tinh rất cao, thật lực của Viễn Đông quân cường đại, Dương Minh Hoa không dám trở mặt với lão. Và thế là Tử Xuyên Tú bắt đầu tham gia Viễn Đông quân, từ một binh sĩ lao dịch phấn đấu lên trên, thăng từng cấp từ võ sĩ, hồng y võ sĩ, tiểu kỳ võ sĩ, hồng y tiểu kỳ, phó kỳ bổn, kỳ bổn...
Hiện giờ Dương Minh Hoa đột nhiên muốn thăng vượt cấp cho hắn lên đảm nhiệm phó thống lĩnh!
"Đại nhân, trí nhớ của tôi không tốt lắm, không biết ngài muốn chỉ chuyện gì vào bảy năm trước? Có thể cho hạ quan một lời nhắc được không?"
La Ba: "A Tú, ngươi cần phải biết, đối với những thứ nguy hiểm, người ta thường hy vọng đặt chúng ở những chỗ có thể đề phòng được. Tài năng và thực lực của ngươi đối với kẻ nào đó được cho là khá nguy hiểm, nếu như để ngươi thực sự thăng lên cấp hồng y kỳ bổn, về mặt chế độ thì ngươi đã có thể thống soái bảy vạn Viễn Đông quân rồi, nếu thì thì kẻ nào đó ban đêm ngủ không yên giấc đâu."
Tử Xuyến Tú: "Nhưng hạ quan nếu như thăng lên làm phó thống lĩnh, kẻ nào đó càng chẳng phải khó ngủ hay sao?"
"Vấn đề là hiện giờ Viễn Đông quân chỉ có ba biên chế phó thống lĩnh đã có chỗ, chúng ta không có biên chế nào để an trí ngươi, hiểu chưa?"
"Hạ quan nghe nói hai ngày trước Lôi phó thống lĩnh với Ca thống lĩnh có sự khác biệt về ý kiến, nói muốn từ chức, vậy chẳng phải là có biên chế sao?"
"Bọn họ đã sớm hòa hoãn rồi, Lôi phó thống lĩnh đã thu hồi lại thư từ chức rồi."
"Nghe nói Lâm phó thống lĩnh của chúng ta định kết hôn, muốn nghỉ tuần trăng mặt ba tháng?"
"Tân lang trước ngày hôn lễ đã chạy trốn rồi, chỉ lưu lại một hàng chữ: "Ta chịu không nổi!", hiện giờ lão xử nữ từ ái thành hận, đang an bày cảm tử đội truy sát hắn...."
Tử Xuyên Tú thở dài: "Hiện giờ tôi chỉ còn lại một hi vọng, đại nhân, vết loét bao tử của ngài gần đây đã biến thành ung thư chưa..."
La Ba: "......."
"Do đó có thể nói, ngươi thăng lên làm phó thống lĩnh rồi thì chỉ có thể trở lại Đế đô tham gia dự bị quân mà thôi. Nhưng Ca thống lĩnh cũng nhận thấy như vậy càng tốt, nhân vì Tử Xuyên Trữ tiểu thư sắp mười sáu tuổi rồi, sẽ nhanh chóng đủ tuổi kế thừa theo pháp định, chẳng thể nào bảo đảm kẻ nào đó không vì thế mà nổi sát cơ, ngươi về rồi cần phải cận thân bảo hộ người."
"Đại nhân, có điều hạ quan đánh nhau rất kém..."
"Ngươi đừng có giả ngốc trước mặt ta! Giữ mấy cái đó lại đi hênh hoang với bọn ngu La Kiệt á! Ở Hằng Xuyên, thích sát chỉ huy quan của Ma tộc chẳng phải ngươi chứ còn là ai? Ta biết, ngươi không muốn "Người ta" phát hiện tài năng và võ nghệ của ngươi, nhưng ngươi có lừa được ta không?"
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn lão: "Đại nhân, ngài...."
La Ba lỗ ra nụ cười giảo trá: "Ta là gia thần của Tử Xuyên gia tộc, không phải là gia thần của Dương Minh Hoa, ta tuyên thuệ trung thành với người họ Tử Xuyên!"
"Dương Minh Hoa cũng là thượng ty của ngài a..."
"Ta là phó thống lĩnh của Viễn Đông quân, về chế độ thì ta thuộc phạm vi quản lý trực tiếp của Thống lĩnh Ca Ứng Tinh" La Ba hiền hòa nói: "Ca thống lĩnh nhất mực bảo ta chăm sóc cho ngươi."
Tử Xuyên Tú hồi tưởng lại sự quan tâm và bảo hộ của La Ba đối với bản thân suốt sáu năm qua, trong đầu dâng lên một cảm xúc nóng bỏng, cúi người kính cẩn vái lão nhân trước mặt: "Tử Xuyên Tú với thân hèn mọn này mà được Ca thống lĩnh và đại nhân ngài quan tâm như thế... ân này tình này, kiếp này khó báo! Đại nhân nếu như có sứ mệnh gì, Tử Xuyên Tú nhất định tận tâm tận lực, không dám tiếc thân!"
La Ba uy nghiêm trang đứng lên: "Trước mắt, Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa bạo ngược ngang tàng, không ai có thể chế phục, đã ngầm có cái lòng không phải! Phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú, ta lấy thân phận tiền bối gia tộc mệnh lệnh cho người: dùng tận mọi biện pháp bảo hộ Tử Xuyên Trữ tiểu thư! Người là cốt nhục duy nhất Viễn Tinh đại nhân lưu lại."
Lão cũng vái Tử Xuyên Tú: "A Tú, trăm sự nhờ ngươi!"
Tử Xuyên Tú phất tay chào theo kiểu quân nhân đáp: "Tuân lệnh! Tử Xuyên Tú tuyệt không để cho tiểu thư chịu chút thương hại nào cho đến khi còn hơi thở cuối cùng! Thỉnh đại nhân yên tâm!" Cúi sát mình hành lễ một lần nữa, gã nghe trong ngực dân trào tình cảm kích động.
"À, ngoài ra còn có một chuyện nữa, ngươi vừa rồi chẳng phải nói là dùng sinh mệnh báo đáp ta sao? Vậy rượu ngươi lấy của ta...."
Tử Xuyên Tú cũng đáp với giọng kiên quyết y như vậy: "Không có cửa! Tôi chỉ là nói chơi thôi mà... ba bình bồ đào tửu trăm năm, một bình rượu brandi Hoàng gia cộng lại đáng đồng tiền hơn cái mạng của tôi nhiều! Giết tôi cũng không trả!"
-o0o-