Vị trí địa lý của Nguyên Giang ở vào Trung Nam bộ của Vân Nam, do địa thế Nguyên Giang nằm ở Trung Thượng du của lưu vực sông Hồng Hà mà có tên.(Nguyên Giang có nghĩa là 'đầu sông'-ND) Nơi này dân tộc thiểu số chủ yếu nhất là Cáp Ni tộc, Di tộc, Thái tộc. Đương nhiên cũng có Hán nhân trú ở nơi đây, bất quá tỉ lệ không quá lớn.
Nguyên Giang từ lâu đã là tên của một toà huyện thành, cũng có thể là do ở vùng châu thổ. Lịch sử văn hoá nơi này đã rất lâu đời, cảnh tượng tự nhiên tuyệt đẹp, phong tục dân tộc đậm đà. Khoảng cách tới tỉnh thành Côn Minh của Vân Nam cũng bất quá hơn bốn trăm dặm lộ trình. Bởi sơn xuyên dục tú, vật hoa thiên bảo(Núi sông đẹp đẽ, vạn vật là kho báu của thiên nhiên-ND), nên xa xưa đã nổi danh "Điền nam hùng trấn".(Điền là tỉnh Điền, tên của Vân Nam. Có nghĩa là Tỉnh Vân Nam hùng trấn phía Nam. Có nhiều câu dịch ra không hay bằng để nguyên. Mọi người thông cảm-ND).
Phương Kiếm Minh và Đao Thần hai người mới sáng sớm đã lặng lẽ li khai gia đình thợ săn đó, trong lòng cảm kích sự tiếp đãi của cả nhà họ. Trên đường đi tiện thể tham quan phong cảnh, nhưng thật ra lại nhìn thấy không ít người mặc trang phục khác biệt rất nhiều với người Trung nguyên. Đao Thần đối với điều đó đương nhiên tịnh không cảm thấy quá kì lạ, còn Phương Kiếm Minh cứ một mình nói huyên thuyên cả nửa ngày, bất tri bất giác đã tới bên ngoài thành Nguyên Giang. Ở bên ngoài thành, Phương Kiếm Minh nhìn thấy người Hán dần dần tăng lên, hơn nữa cũng thấy được người trong giang hồ dắt đao đeo kiếm.
Bình thường mà nói, chỉ cần là nơi nào có người qua lại, thì nơi đó có người trong võ lâm lai vãng. Mặc kệ là do cái gì nguyên nhân, những người trong võ lâm đó vẫn có một đại bộ phận hỉ hoan du tẩu tứ phương, thứ nhất là có thể gặp gỡ hảo thủ thiên hạ, thứ hai là tăng thêm kiến thức cho mình, thứ ba là có thể nghe ngóng được lộ tin tức giang hồ mà người khác khó lòng biết được. Có một số người lại dựa vào đó để mà kiếm sống.
Đi ở trên quan đạo, Đao Thần thấy bên đường cách đó không xa có một cái nhà quán nhỏ, mặt trong bố trí tám bàn cho khách trú, nơi đó đang có một già một trẻ bán nước trà. Đao Thần thấy muốn vào thành, vốn là không nghĩ ở chỗ này lại dựng nên chỗ dừng chân. Bất quá hắn cẩn thận nhìn nhìn người bên trong đó, trong lòng đột nhiên ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Ôi chao! Hôm nay là cái ngày gì vậy, địa phương này cách xa Trung Nguyên, thế mà lại có nhiều người trong võ lâm phóng tới như thế, vừa lúc không có việc gì cứ tới nghe nghe ngóng ngóng một chút."
Nghĩ xong, kéo Phương Kiếm Minh đi vào nhà quán nhỏ, quay lại phía tiểu hoả tử kia nói: "Tiểu hoả kế, cho thúc điệt chúng ta hai chén nước trà, hôm nay thực sự là nóng a."
Tiểu hoả tử nọ hét lên một tiếng, kêu hai người bọn hắn tuỳ tiện tìm một chỗ trống, còn chính mình đi tới nơi cái Lão đầu kia đang đun nước trà, chậm rãi múc một hồ lớn nước trà (cái Hồ cũng như cái Bầu, Nậm-ND), cầm theo hai cái chén, rót hai chén nước trà, sau đó hỏi: "Hai vị khách nhân, chẳng biết còn dùng gì nữa không?"
Đao Thần thấy những người khác phần lớn đều yêu cầu một ít hoa quả tươi, dưa hấu đúng là món ăn nhẹ, liền nói: "Đem đến một chút dưa hấu nhé."
Chỉ chốc lát, Tiểu hoả tử nọ đã bưng tới một mâm dưa hấu, Phương Kiếm Minh gõ gõ quả dưa, đánh giá khắp nơi ở bên trong. Hắn không giống hình dạng âm thầm tra xét của Đao Thần, mà chỉ nhìn thoáng lướt qua là thông tỏ, những người bên trong bẩy bàn này là người ăn mặc theo kiểu cách của người giang hồ, trang phục trên người đều cứng nhắc, nam có nữ có, trong tay đều cầm binh khí. Không biết nhiều người giang hồ như vậy tụ tập tại bên ngoài Nguyên Giang thành này để làm cái gì, chẳng lẽ lại có võ lâm đại sự gì phát sinh sao?
Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa "đắc đắc đắc... " truyền đến. Đao Thần không cần nhìn, đã biết có năm thớt khoái mã đang tới, tiếng vó nọ tới cực nhanh, trong thời gian chớp mắt đã tới bên ngoài cái quán nhỏ, nghe thấy có người cười mắng: "Con bà nó, thời tiết cái ngày quỷ quái này thực không phải là cái nóng bình thường, đại ca, chúng ta ở đây uống một bát nước trà, rồi mới vào thành nha. Như vậy chúng ta khả dĩ cũng được nghỉ hơi một lát."
Đao Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy năm thớt ngựa lớn hùng dũng bên trên ngồi ngay ngắn năm đại hán. Đao Thần đã là thô hào với một tấm thân cao sáu thước, năm người này xoay người xuống ngựa, đứng nơi đó, tựa như năm toà thiết tháp, cư nhiên so với Đao Thần còn muốn cao hơn một cái đầu. Bọn họ năm người đem dây cương tuỳ ý buộc vào vài gốc cây đại thụ ven đường, năm người hướng vào bên trong nhà quán nhỏ đi tới. Chỉ nghe một đại hán mày rậm đi ở phía trước nói: "Tứ vị đệ đệ, lần này chúng ta vội đến trợ quyền cho Đồng lão gia tử, tạm thời không được đánh đánh giết giết. Năm đó Đồng lão gia tử cứu tính mạng huynh đệ chúng ta, lần này chính là đem tính mạng để tại đây, chúng ta phải xác định rõ như vậy."
Cái người nói chuyện lúc ban đầu là một hán tử trên mặt có một vết đao chém, chỉ nghe hắn nói tiếp: "Không sai, người trong giang hồ đâu có kẻ sợ chết. Đồng lão gia tử cứu chúng ta một mạng, phân ân tình này giống như cha mẹ tái sinh. Hôm nay Đồng lão gia tử gặp nạn, chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."
Nói xong, năm người đi vào, nhìn thấy trong quán cơ hồ toàn là người giang hồ, hán tử mặt mang vết đao kia ha ha cười nói: "Các vị, các vị đến hơi sớm a, không biết các vị là tới trợ quyền hay là đến xem nhiệt náo?"
Những người đang ngồi ở đó đều không trả lời, hán tử mặt sẹo lại cười nói: "Sợ quá, người nơi này quả thực không ít, Không Động phái, Côn Lôn phái, lại còn Thanh Thành phái, không thể tưởng được mọi người đều tới. Chúng ta là vài hán tử lưu lãng võ lâm danh nhỏ người ít tới đây, có vẻ thật sự là có chút dư thừa rồi."
Hoàn toàn không có một người đáp trả, có người thậm chí đứng lên, trả tiền ăn uống, nhìn cũng không nhìn năm người bọn họ lấy một cái đi ra quan đạo, hướng thành nội bước đi. Năm người bọn họ tìm được một cái bàn trống ngồi xuống, Tiểu hoả kế đặt xuống nước trà và một mâm lớn đồ ăn nhẹ, hán tử mặt sẹo nhìn mấy người đi ở phía xa, cười lạnh nói: "Người Không Động phái thật sự là những bằng hữu tầm thường, bọn họ cùng với Đồng lão gia tử qua lại giao hảo, hôm nay đại nạn lâm đầu, Không Động phái bọn họ mới phái một nhúm người nọ tới trợ quyền, uổng cho cái tên Cửu đại môn phái."
Đại ca "e hèm" một tiếng nói: "Tam đệ, mỗi người một chí, há có thể yêu cầu bọn họ tới xuất đầu đối phó với cái "Ma môn" thần bí kia, ngươi nên nói ít một chút đi."
Hán tử mặt sẹo nói: "Lão tử chính là không quen nhìn loại người không có nghĩa khí giang hồ này."
Mấy người nói xong một ít chuyện phiếm, xì xoạp vài cái uống cạn nước trà, cũng dùng hết đồ ăn nhẹ, ném xuống một thỏi bạc, ra tay thật là hào phóng, cũng không cần Tiểu hoả kế tìm tiền lẻ, phi thân ra khỏi quán, cởi dây cương, nhảy lên lưng ngựa, trong những tiếng "Cộp cộp" dần dần chạy ra xa.
Phương Kiếm Minh nghe được bọn họ nói cái gì Đồng lão gia tử, lại cái gì Ma Môn, trong lòng kỳ quái. Thấy bọn họ đi rồi, quay lại Đao Thần nói: "Đao đại thúc, người biết Đồng lão gia tử này là ai không? Cái Ma Môn kia là người lộ nào vậy?"
Đao Thần nói: "Đồng lão gia tử, ta không rõ ràng lắm, bất quá lúc ta còn chưa tiến vào Thương Long Cốc, ở trên giang hồ nghe thấy một dải Vân Nam, ngoại trừ một Đoàn gia, gia học sâu rộng ra, cũng từng nghe được có một người kêu Đồng Ngũ Châu, lúc ấy ấy khoảng bốn mươi tuổi. Người này trượng nghĩa giúp tiền của, đả phá sự bất công mà nổi danh. Võ công mặc dù không cao, nhưng rất có phong cách hiệp nghĩa của cổ nhân, đến hôm nay đã bị gọi là Đồng lão gia tử rồi. Còn như cái gì Ma Môn kia, kỳ quái? Ta là một chút cũng chưa từng nghe, chẳng lẽ là người của Ma giáo sao?"
Hắn vừa mới dứt lời, đã nghe có người truyền thanh tới, cười nói: "Vị đại hiệp này, ngươi đã vượt qua Thương Long Cốc rồi ư?"
Đao Thần và Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vị trí bên cạnh một thư sinh đang ngồi ngay ngắn, xem hình dáng bất quá hai mươi tuổi đầu, trên mặt có vẻ tươi cười nghịch ngợm, bộ dáng thật sự là nóng nảy, chỉ là cử động có chút ẻo lả, luôn luôn làm cho người ta cho rằng hắn là một vương tôn quý tộc bị suy tàn.
Đao Thần trong lòng âm thầm sợ hãi, hắn và Phương Kiếm Minh thấp giọng nói chuyện với nhau, cư nhiên để cho người này nghe được, võ công người này có thể không thấp. Đao Thần nói: "Thương Long Cốc cũng không phải cái gì đầm rồng hang hổ, lão phu chẳng lẽ lại không có khả năng tiến vào sao?"
Đao Thần một câu nói này nói ra đặc biệt lớn tiếng, người giang hồ đang ngồi ở đó đều lọt vào trong tai, nghe vậy trong lòng đều là cả kinh, vô số ánh mắt hướng phía này bắn tới. Thư sinh nọ thấy Đao Thần làm cho náo động lên như thế, hắn mỉm cười, nói: "Nghe nói bên trong Thương Long Cốc hung hiểm vạn phần, dã thú hoành hành, độc chưởng lan tràn, đầm lầy không chỗ nào không có, đại hiệp có thể bình yên mà trở về, chắc là anh hùng đỉnh đỉnh đại danh trong chốn võ lâm, chẳng biết có thể cho biết tính danh được không?"
Đao Thần ha ha cười, nói: "Rắm thối, chỉ ngươi là miêu tả bên trong Thương Long Cốc đó đáng sợ như vậy. Một số người tiến vào Thương Long Cốc mà không có trở về, là bởi vì bọn họ tham bảo, tự giết lẫn nhau mà chết. Bọn họ lại tự nhiên vô cớ tới trêu chọc dã thú nọ, đương nhiên là lọt vào công kích của chúng nó, như thế còn trách ai được đây?"
Thư sinh nói: "Không phải, không phải. Ta nghe nói độc chướng nơi đó lan tràn, người vừa vào tới là chết liền a."
Đao Thần nói: "Ngươi chỉ là nghe tin đồn nhảm, độc chưởng nọ ngươi nghĩ là trời mưa, nói đến là đến sao, nó đúng là xuất hiện không có quy luật thật, chỉ cần ngươi không xông vào đúng lúc nó xuất hiện, tự nhiên sẽ không trúng độc."
Thư sinh nọ "nga" một tiếng, nói: "Tiểu sinh lĩnh giáo rồi, thỉnh giáo tính danh của đại hiệp?"
Đao Thần cười nói: "Ta họ Đao, tên sớm đã quên rồi, là bằng hữu chỉ cần kêu một tiếng Đao lão ca, không phải là bằng hữu, kêu cái gì đều là rắm thối."
Thư sinh nọ nghe xong, trên mặt lập tức trở nên rất hưng phấn, nói: "Đao lão ca, tục ngữ có nói 'Tứ hải chi nội giai bằng hữu', hôm nay được cùng Đao lão ca gặp gỡ, thực là hạnh ngộ, đợi khi vào thành, không bằng do ta làm chủ, thỉnh Đao lão ca và vị Tiểu huynh đệ này cùng ăn một bữa cơm, chẳng biết có được không?"
Đao Thần nhìn nhìn Phương Kiếm Minh, ý tứ là thăm dò ý kiến của hắn, Phương Kiếm Minh đâu có không đồng ý, có cơ hội ăn không, hắn khẳng định là sẽ không buông tha, thấy thế vỗ tay nói: "Hảo nha, hảo nha. Không biết vị đại ca ca này là nhân sĩ nơi nào, mong rằng được cho biết?"
Hết chương 42.