Ngũ Định Viễn thất kinh, đang muốn quay đầu thì cảm giác một luồng lực đạo rất mạnh truyền đến, quẳng cả người hắn ra xa. Ngũ Định Viễn thân giữa không trung, tâm thần không loạn, liền đề khởi nội lực tụ lại ở sống lưng, chỉ mong vững vàng rơi xuống đất, có điều liền phát giác huyệt đạo tê dại. Thế mới biết người nọ chỉ tiện tay một trảo, không ngờ nội lực của đối phương đã thấu vào kinh mạch toàn thân.
Ngũ Định Viễn kinh hãi dị thường, thầm nghĩ: "Võ công người này thật cao!"
Trong nháy mắt bị ném ra xa dưới đất, thân hình hắn loạng choạng, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nam nhân quay lưng về phía này. Người nọ thân hình cao lớn, ánh trăng chiếu rọi một đầu đầy tóc đen, nhất thời không rõ tuổi tác. Vẻ mặt Tuệ Thanh sợ hãi, khom người với người nọ rồi hoang mang chạy xuống núi.
Ngũ Định Viễn miễn cưỡng đứng dậy, kêu lên:
- Rốt cuộc ngươi là ai, chính ngươi đã giết hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục?
Hắn liền móc "Phi Thiên Ngân Thoa ", ném tới người nọ.
Liền vào lúc này, người nọ đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài như rồng ngâm. Ngũ Định Viễn chỉ cảm thấy trong tai ù ù một trận tiếng vang lớn. Thoáng chốc đầu óc choáng váng, hắn vội dùng hai tay bịt tai nhưng tiếng huýt gió vẫn như sét đánh, xuyên thấu vào trong tai.
Ngũ Định Viễn cảm thấy màng nhĩ căng lên đau đớn, nhất thời khổ sở, muốn cất bước đào tẩu nhưng hai chân lại bủn rủn. Qua một hồi lâu, hắn thật sự không thể chịu được, trước mắt tối sầm rồi ngã ra bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Ngũ Định Viễn mơ màng tỉnh lại. Mắt thấy sắc trời mờ tỏ, đã là sáng sớm. Cảm giác đau đầu muốn nứt ra, ngồi dậy thì thấy trước mặt là một bóng lưng, chính là người đã tập kích hắn tối hôm qua.
Ngũ Định Viễn nhớ lại khi vào núi nghe thấy tiếng huýt gió hùng hồn, xem ra là do người này phát ra, có thể nói là võ công cao nhất mà bình sinh hắn từng gặp. Hắn sợ hãi, thầm nghĩ: "Nếu người này là hung thủ sát hại Yến Lăng tiêu cục, hôm nay ta chết không có chỗ chôn".
Kinh hãi một lúc, người nọ đứng trông về quần sơn phía xa, không thấy lại đây làm hại. Ngũ Định Viễn không khỏi sinh nghi. Đêm đó toàn gia Yến Lăng tiêu cục bị người tàn sát, phòng của hắn tại nha môn từng bị người xâm nhập lục lọi. Nếu người này là hung thủ, chắc chắn sẽ tới ép hỏi, tuyệt không để mặc cho bản thân nằm nghỉ ở dưới đất.
Hắn thầm nghĩ: "Đúng vậy, nếu người này thật sự là hung thủ, biết ta là bộ đầu Tây Lương sao không đến ép hỏi? Xem ra người này có lai lịch khác, chưa hẳn liên quan đến án tình Yến Lăng tiêu cục".
Nghĩ như thế liền có cảm giác an tâm, hắn nhìn bóng lưng người nọ, dốc lòng suy tư nhưng nghĩ không ra thành Tây Lương có hảo thủ nào họ Phương, nhất thời lòng đầy nghi hoặc.
Lại qua nửa canh giờ, người nọ vẫn thủy chung hướng mặt về dãy núi, không hề quay đầu lại. Ngũ Định Viễn rõ ràng đối phương chỉ vô tình gia hại bản thân. Hắn đã biết trách lầm người, thầm nghĩ: "Chỉ Quan hòa thượng ngày thường bố thí cho lão bá tánh, công đức vô lượng, tuyệt không thu dụng hạng hung đồ giết người, ta nên mau xin lỗi, tránh lại vô duyên cớ đắc tội với người".
Nhớ tới đêm qua xuất ngôn đe dọa Tuệ Thanh, thêm cảm giác áy náy. Hắn ho khan một tiếng, đứng dậy cung kính nói:
- Vãn bối chính là bộ khoái thành Tây Lương, họ Ngũ danh là Định Viễn. Tối qua đã quấy rầy tiền bối, tội đáng chết vạn lần, xin lão tiền bối thứ tội.
Người nọ chỉ hừ một tiếng mà không đáp. Ngũ Định Viễn không rõ lai lịch nhưng thấy võ công của đối phương rất cao, đoán rằng kiến thức bất phàm, vội vàng nói:
- Vãn bối lần này lên Bạch Long Sơn, là muốn xin Chỉ Quan đại sư tương trợ điều tra vụ án Yến Lăng tiêu cục. Không biết tiền bối từng nghe về huyết án này?
Người nọ vẫn từ chối cho ý kiến, coi như không nghe, Ngũ Định Viễn nghĩ thầm: "Người này võ công cao tuyệt, lại ở tại Bạch Long Sơn, chắc chắn sẽ biết chút ít, nên dùng lời dụ y nói ra".
Hắn đánh bạo, nói:
- Khởi bẩm tiền bối, vài ngày trước đoàn tiêu xa của Yến Lăng tiêu cục nửa đường bị người cướp đi, tiêu cục này về sau lại bị người đồ sát, toàn gia chết thảm, Vãn bối phụng mệnh điều tra nhưng thủy chung không tìm được manh mối phá án, ài... Thật sự không biết sao cho phải. Chỉ còn cách tìm đến tìm Chỉ Quan đại sư, xin người chỉ điểm bến mê cho tại hạ.
Ngũ Định Viễn liền thuật sơ lại vụ án một lần. Hắn sợ người nọ thiếu nhẫn nại nên cố gắng nói nhanh hết mức. Người nọ không quát bảo ngưng lại hay đặt câu hỏi gì cả, vẫn đưa cái lưng về phía bên này, nhất thời nhìn không ra hỉ nộ.
Ngũ Định Viễn trần thuật xong xuôi, lại tán thán:
- Tiền bối võ công cái thế, bình sinh vãn bối mới thấy lần đầu. Không biết tiền bối có manh mối gì? Có thể chỉ điểm một chút hay không?
Lời này vừa dứt, người nọ bỗng ngửa mặt lên trời cười to, thần thái thật cuồng ngạo. Ngũ Định Viễn vội bịt hai lỗ tai, sợ đối phương lại phát ra tiếng huýt gió. May là người nọ chỉ cười to một trận chứ không cố ý dùng tiếng cười đả thương người. Dù là như thế tiếng cười vẫn chấn động cả sơn cốc, khiến cho lòng người kinh hãi không thôi.
Đợi đến khi người nọ ngừng cười, Ngũ Định Viễn cẩn thận hỏi:
-Tiền bối, bằng võ công cùng nhãn quang của người, có cao kiến gì chăng?
Người nọ chợt xoay đầu, ánh mắt đảo qua bên này thì lạnh lùng hỏi:
- Bằng võ công kiến thức của ta? Ngươi có biết ta là ai không?
Chỉ thấy người nọ niên kỷ chừng ngũ tuần, tuổi dù đã cao nhưng vẫn mi thanh mục tú, chỉ là mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, cử chỉ bộ dáng lộ vẻ cố chấp. Ngũ Định Viễn nhất thời nhớ không nổi trên giang hồ có người nào tướng mạo như vậy, không biết phải trả lời ra sao.
Người nọ thấy Ngũ Định Viễn không đáp được, thản nhiên nói:
- Ngay cả ta là ai ngươi cũng không biết, như vậy làm sao nói hươu nói vượn cùng vuốt mông ngựa? Mau mau cút đi!
Vẻ mặt Ngũ Định Viễn lộ điểm xấu hổ, nói:
- Ta thấy tiền bối thần công cái thế, liền cả gan thỉnh giáo, không biết của lai lịch tiền bối thế nào?
Người nọ lại phất phất tay không đáp. Ngũ Định Viễn đang muốn quay đầu rời đi, chợt nhớ tới tử trạng toàn gia Yến Lăng tiêu cục, bất giác nhiệt huyết dâng lên. Hắn cắn răng một cái, lúc này quỳ rạp xuống đất nói:
- Tiền bối, hiện nay đám hung đồ hoành hành trong thành Tây Lương. Bọn chúng hạ thủ tàn bạo, đã sát hại tám mươi ba nhân mạng Yến Lăng tiêu cục, tại hạ thân phò chính nghĩa Tây Lương, lại bất lực không thể đem những người này ra công lý! Ngũ mỗ ở đây quỳ xuống cầu lão tiền bối tương trợ!
Người nọ cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Yến Lăng tiêu cục là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm. Lúc này bị người gia hại, ắt sẽ có một đám lừa ngốc báo thù cho chúng, riêng ngươi lại gấp gáp cái gì?
Ngũ Định Viễn cắn răng nói:
- Trên giang hồ, ngươi giết ta ta giết ngươi, mỗi người chỉ biết lợi ích bản thân, có từng khi nào để vương pháp vào trong mắt? Ta dù là tiểu nhân lực mỏng nhưng không thể ngoảnh mặt, để mặc những người này lén tư đấu trong thành.
Người nọ nghe hắn tức giận, đột nhiên lộ vẻ tán thành, gật đầu nói:
- Ngươi thực có chí khí, rất khác đám cẩu quan triều đình, đứng lên mà nói đi!
Ngũ Định Viễn liền vui mừng đứng dậy. Người nọ đánh giá hắn trên dưới vài lần, hỏi:
- Ngươi nói có người một lần giết chết mười tám hảo thủ, thủ pháp giết người quỷ dị, rốt cuộc chuyện đó là thế nào?
Ngũ Định Viễn vội nói:
- Tâm tạng người chết bị người đâm một lỗ nhỏ, không có ngoại thương, thật sự không biết hạ thủ bằng cách nào.
Thần thái người nọ đang ung dung, lúc này lại "Ồ" một tiếng, tẩn thận hỏi tới tử trạng cùng vết thương, Ngũ Định Viễn miêu tả trước sau không bỏ sót một lần.
Người nọ nghe xong, lúc sau hai mắt lóe tinh quang dữ dội, nói:
- Giỏi cho một đám Trác Lăng Chiêu! Không ngờ luyện thành ngay cả “Kiếm cổ”. Giang hồ từ nay về sau nhiều chuyện! Về sau nhiều chuyện!
Ngũ Định Viễn sửng sốt, hỏi:
- Trác Lăng Chiêu? Người nọ là ai?
Người nọ lắc đầu nói:
- Tiểu tử, vòng thị phi này tuyệt không đơn giản như ngươi tưởng. Đừng toàn tâm toàn ý bắt người nữa, tốt nhất nên lo cho cái đầu của mình thì hơn.
Ngũ Định Viễn biết võ công của hung thủ cao đến không tưởng tượng nổi, đoán rằng bản thân tuyệt không phải đối thủ, lúc này dập đầu nói:
- Hung thủ đã càn rỡ như vậy, vãn bối cả gan muốn mời tiền bối trợ giúp một tay.
Người nọ lắc đầu nói:
- Bát Hổ hoành hành tại thế gian đã lâu, tuyệt không phải chỉ một hai người cản được, trừ phi... trừ phi...
Ngũ Định Viễn quỳ xuống nói:
- Xin tiền bối vui lòng chỉ điểm.
Người kia nói:
- Trừ phi có thể giải được bốn câu đố, tìm ra tuyệt thế bí mật trong đó. Nếu không, chỉ có một đường chết.
Ngũ Định Viễn sững sờ:
- Bốn câu đố? Bí mật tuyệt thế? Là gì?
Người kia nói:
- Ngươi nhớ cho kĩ, “Mậu thần tuế chung, Long hoàng động thế. Thiên cơ do chân. thần quỷ tự tại”. Chỉ cần phá giải được bốn câu này, tìm ra bí mật trong đó. Khi đó tự khắc không cần phải sợ cái gì.
Ngũ Định Viễn dở khóc dở cười nói:
- Đây không phải là những lời hòa thượng Chỉ Quan vừa liêu trai quái đàm sao? Thì ra tiền bối cũng tin những lời hoang đường cỡ này?
Người nọ cười lạnh nói:
- Hoang đường? Ngươi biết gì sao? Nếu nói cho ngươi biết lai lịch bốn câu nọ, chỉ sợ ngươi sẽ tè ra quần!
Nói xong thì chỉ thấy thân hình người nọ rời khỏi mắt đất, liền hướng ngọn núi mà phi thân đi.
Ngũ Định Viễn hét lớn:
- Tiền bối dừng bước!
Có điều người nọ sớm đã bay xa, Ngũ Định Viễn đứng im một lúc lâu, người nọ không hề xuống nữa. Ngọn núi kia rất cao, hắn không cách nào leo lên. Lúc này không còn biện pháp, đành phải hậm hực xuống núi.
Về tới sườn núi, đã thấy một lão hòa thượng đứng giữa đường, không phải Chỉ Quan thì ai? Vẻ mặt Ngũ Định Viễn lộ điểm xấu hổ, hắn đã mạo muội uy hiếp đồ đệ của lão, đắc tội với người ta, đành bồi cười nói:
- Đại sư, vãn bối đắc tội, xin nhận phạt nặng.
Chỉ Quan không tức giận, mỉm cười nói:
- Thí chủ ép hỏi đồ đệ của lão nạp, thủ đoạn quá đáng nhưng dù sao cũng vì công lý Tây Lương, lão nạp sao dám chỉ trích?
Ngũ Định Viễn thấy Chỉ Quan không trách cứ, trong lòng như được mở ra, vội nói:
- Ta đây mấy phiên quấy quả, xin đại sư hãy dừng bước.
Chỉ Quan mỉm cười chỉ về tuyệt đỉnh nọ, nói:
- Lần này thí chủ cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại có thể bái kiến Phương đại hiệp, xem như không uổng chuyến đi này.
Ngũ Định Viễn sững sờ hỏi:
- Phương đại hiệp? Là người trên đỉnh núi sao?
Chỉ Quan gật đầu nói:
- Phương đại hiệp chính là ‘Cửu Châu Kiếm Vương ’ Phương Tử Kính, danh chấn thiên hạ hai mươi năm trước.
Ngũ Định Viễn kêu ồ một tiếng, nói:
- Khó trách võ công cao như vậy, thất kính! Thất kính!
"Cửu Châu Kiếm Vương" Phương Tử Kính thành danh rất sớm, chính là số ít võ lâm đại tông sư, nghe đồn người này kiếm thuật cao tuyệt, đương thời không có mấy đối thủ. Chỉ là chẳng biết tại sao, hai mươi năm trước bỗng phong kiếm quy ẩn, về sau không rõ ở nơi nào. Không ngờ hiện lại xuất hiện tại nơi này.
Năm xưa danh khí của Phương Tử Kính vang dội, giờ tuy mai danh ẩn tích nhưng Ngũ Định Viễn năm nay đã hơn tam tuần, xuất đạo đã lâu xem như người từng trải, đương nhiên đã nghe qua.
Ngũ Định Viễn thở dài, nói:
- Thật đáng tiếc, Phương đại hiệp võ công rất cao nhưng đã không màng trần thế. Nếu không với võ công của người, chỉ cần nguyện khơi dòng nước đục kia, thật là trăm sự không lo.
Thời thiếu niên hắn đã vô cùng ngưỡng mộ người này, hôm nay vô tình có thể bái kiến, nhất thời cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Chỉ Quan cười ha hả, nói:
- Thí chủ à thí chủ, Cửu Châu Kiếm Vương là nhân vật thế nào, ngươi có thể gặp một lần thì nên biết đủ, sao lại có ý nghĩ không an phận?
Ngũ Định Viễn nhớ tới lời Phương Tử Kính, liền hỏi:
- Vừa rồi Phương đại hiệp từng nhắc đến một người gọi là “Trác Lăng Chiêu”. Chắc chắn người này có liên quan đến vụ thảm án, không biết đại sư nghe qua về hắn?
Chỉ Quan biến sắc, run giọng nói:
- Trác... Trác Lăng Chiêu, ngươi biết rồi sao.
Ngũ Định Viễn thấy lão hòa thượng có biết thì vui mừng, nói:
- Người này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Không biết đại sư có thể nói qua!
Chỉ Quan lộ vẻ mặt không đành lòng, chắp tay trước ngực nói:
- Thí chủ tận trung với chức trách, không quản đến an nguy bản thân, lão nạp thật sự cảm phục vạn phần. Chỉ là thế lực đám người kia khổng lồ, vượt xa khả năng tưởng tượng của thí chủ. Ta nói ra chỉ là hại ngươi.
Ngũ Định Viễn vội la lên:
- Nếu như người này thật sự là hung thủ, ta há có thể không đếm xỉa đến? Công đạo cho tám mươi ba nhân mạng Yến Lăng tiêu cục, đại sư người nói đang ở nơi đâu!
Chỉ Quan thở dài một tiếng, lấy ra một cái túi gấm rồi nói:
- Nếu ngày sau thí chủ gặp phải sự tình hung hiểm, xin cứ mở túi gấm này, tất có thể giữ được tánh mạng.
Lão liền đem túi gấm giao vào trong tay Ngũ Định Viễn, lại căn dặn:
- Phương đại hiệp thực hoan hỉ với cái tâm hiệp nghĩa của thí chủ, đặc biệt muốn ta đến chỉ dẫn ngươi, coi như là một chút tâm ý của chúng ta.
Ngũ Định Viễn thấy lão hòa thượng thà chết không nói, thở dài nói:
- Nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là một túi gấm? Đại sư bất cận nhân tình như thế, thật sự khiến người cười chê.
Chỉ Quan chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà phật, vậy ra lão nạp đã làm điều thừa. Nếu thí chủ không cần túi gấm, ta thu hồi lại là xong.
Ngũ Định Viễn thần sắc an nhiên của lão, thầm nghĩ:
- Chỉ Quan hòa thượng lòng dạ từ bi, dù không biết trong hồ lô của lão bán thuốc gì nhưng hẳn không gia hại ta, ta cần gì phải đắc tội với lão đây?
Hắn chắp tay, áy náy nói:
- Đại sư chớ trách, ta một lòng nghĩ tới vụ án, lời lẽ vừa rồi có điểm thất lễ.
Tuy không biết túi gấm có diệu dụng gì, nhưng nghĩ đến hảo ý của Chỉ Quan, hắn liền thu vào trong ngực.
Đang định cáo từ, Chỉ Quan lại nói:
- Ngũ thí chủ, có tin tức về hòa thượng khác.
Ngũ Định Viễn rùng mình, vội hỏi:
- Đại sư có chuyện, mời nói.
Chỉ Quan chắp tay trước ngực nói:
- A Di Đà phật, Thánh tăng Thiếu Lâm đã giá lâm Lương Châu.
Ngũ Định Viễn chấn động toàn thân. Trong lòng một phần lo cùng một phần mừng. Vui chính là cao thủ Thiếu Lâm khẩn trương tới Tây Lương, tất nhiên là vì chuyện Yến Lăng tiêu cục, sẽ trợ giúp phần nào trong vụ án. Lo chính là cao tăng Thiếu Lâm chưa chắc chịu hợp tác nghe lời nha môn. Nếu như đám người này quần ẩu tư đấu, không biết thành Tây Lương còn loạn đến bộ dáng gì nữa.
Ngũ Định Viễn ngây người một hồi, nói:
- Đa tạ đại sư chỉ điểm, ta sẽ cẩn thận ứng phó, không để sự tình thêm phức tạp.
Chỉ Quan nói:
- Thí chủ tự thu xếp, cẩn thận để ý mọi sự. Cũng đừng quá coi thường tánh mạng bản thân.
Ngũ Định Viễn không cho là đúng nhưng vẫn đa tạ.
Hắn rời thành đã lâu, trong lòng chỉ có công vụ, ngày đêm không nghỉ chạy về thành Tây Lương, khi trở lại nha môn thì ánh đèn đêm đã rực rỡ. Hắn gọi thủ hạ tới hỏi qua vụ án. Chỉ thấy chúng quan sai đều ủ rũ, sự tình không hề tiến triển thêm gì.
Thứ nhất là tìm không được Tề Bá Xuyên. Thứ hai là tra không ra người hạ thủ, thứ ba còn chưa biết mục đích hành hung.
Công sự bế tắc, Ngũ Định Viễn một mình tản bộ trên đường, khi tới gần Yến Lăng tiêu cục, chỉ nghe đám hàng xóm bàn tán sôi nổi về tiêu cục:
- Đây là Yến Lăng tiêu cục có ma! Ngươi nhìn bên trong âm khí um tùm, khiến nhiều người rất sợ hãi!
- Không biết đám quan phủ giá áo túi cơm đang làm gì nữa? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thấy bọn họ bắt người.
- Đúng vậy! Suốt ngày ăn hiếp lão bá tánh chúng ta, gặp phải kẻ hung đồ thì toàn bộ làm rùa đen rút đầu!
Ngũ Định Viễn nghe đám người thêm mắm thêm muối mắng người trong nha môn một trận, không hề cung kính như trước đó vài ngày. Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn thở dài đi vào một quán rượu nhỏ, kêu vài đĩa thức ăn gnooif uống một mình.
Cạn một bầu rượu, đang khi Ngũ Định Viễn mang theo ba phần men say trở về nha môn, bỗng nhiên có một người gọi lại:
- Ngũ bộ đầu, xin dừng bước!
Ngũ Định Viễn gấp rút xoay người. Chỉ thấy là một kẻ bán thịt dê rong ruổi. Người kia nói:
- Đại nhân, ngài vì lão bá tánh Lương Châu quanh năm bôn ba. Thật sự đáng kính, tin đồn bên ngoài, xin chớ để ở trong lòng.
Ngũ Định Viễn cảm thấy vui vẻ, gật đầu nói:
- Huynh đài quá lo lắng rồi, Ngũ mỗ không phải hạng nhỏ mọn như vậy. Nói thực, nha môn chúng ta lấy làm thẹn với lão bá tánh, không được trách bọn họ.
Người nọ cười ha hả, nói:
- Ngũ bộ đầu thực là sảng khoái, tiểu nhân là Tâm Nghi. Không có đồ tốt hiếu kính lão nhân gia, chỉ có chút thịt dê nướng xin biếu ngài nếm thử!
Người nọ vừa nói vừa xâu thịt dê mới nướng, dùng giấy dầu gói lại một bọc lớn. Ngũ Định Viễn không nhận nhưng đối phương không chịu, lớn tiếng nói:
- Nếu ngũ bộ đầu không nhận, là xem thường tiểu nhân!
Ngũ Định Viễn thấy tâm ý chân thành của hắn đành đồng ý thu nhận.
Trở lại nha môn, Ngũ Định Viễn mở gói thịt ra. Chỉ cảm thấy mùi thơm nức mũi, thịt dê tươi mới liền ướp hương liệu Tương Du nướng thành, tỏa ra mùi cay nồng hấp dẫn.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Lão bách tính biết ta ra sức làm việc, không uổng ta bôn ba khổ cực mấy năm nay!
Hắn dùng ngón trỏ xé rách giấy dầu, đang muốn ăn thì trong bao chợt rớt xuống một tờ giấy.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ, biết là có biến vội mở ra xem. Chỉ thấy trên tờ giấy viết rằng:
- Canh ba tối nay, hẹn tại Mã Vương Miếu tại thành nam. Tề Bá Xuyên.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ như điên. Rốt cục Tề Bá Xuyên chịu hiện thân, án này đã có điểm đột phá quan trọng. Hắn biết trong đám thuộc hạ không có cao thủ, mang bọn họ theo chỉ sợ hỏng chuyện, liền thay một bộ dạ hành y, rồi một mình vội vã hướng về thành nam mà đi.