Chỉ thấy lão lắc người lên trước, nhất thời dùng đôi nhục chưởng ác đấu cùng Tiền Lăng Dị. Công phu bình sinh của Lý Thiết Sam đều trên thân kiếm, không giỏi về quyền cước nhưng nội lực hùng hậu, chỉ dùng quyền chiêu thông thường nhưng mang theo uy lực phá bi toái thạch.
Tiền Lăng Dị đỡ trái hở phải, không trụ được mà thụt lùi, trong lúc nguy cấp quát một tiếng:
- Xem kiếm!
Tiếp theo trường kiếm rời vỏ, một trận hàn quang tỏa ra, Lý Thiết Sam thụt lùi một bước dài. Đã thấy Tiền Lăng Dị cầm kiếm trong tay, thân kiếm kia giống như trong suốt. Nếu nhìn không kỹ, chỉ cho là trong tay hắn có mỗi chuôi kiếm.
Thì ra ngoại hiệu Kiếm Ảnh của Tiền Lăng Dị bắt nguồn từ binh khí cổ quái này. Dựa vào mũi kiếm vô hình cùng chiêu số quỷ dị, không biết biết bao anh hùng hào kiệt đã chết trong tay hắn.
Tiền Lăng Dị một kiếm đại chiếm thượng phong, Lý Thiết Sam gặp phải thế công sắc bén, lại thêm thân kiếm trong suốt không đoán được kiếm chiêu, đành phải nghe kiếm phong mà né tránh, khó mà hoàn thủ. Đám người Ngũ Định Viễn thấy Lý Thiết Sam liên tiếp lui về sau, trong lòng đều thầm lo lắng.
Lý Thiết Sam hét lớn một tiếng, thụt lùi mấy trượng, nhảy ra một bên trầm giọng nói:
- Kiếm Ảnh thì tính cái gì! Người đâu! Mang Thiết kiếm đến cho ta!
Chỉ thấy ba gã gia đinh khệ nệ đi ra, hợp lực khiêng một thanh đại thiết kiếm dài tám thước trước mặt đến Lý Thiết Sam. Mọi người sao chưa từng nghe tới "Thiết Kiếm Cửu Thức", đều trợn mắt mà nhìn, không biết lão làm sao để vận dụng thanh thiết kiếm to lớn nặng nề này.
Ai ngờ Lý Thiết Sam một tay nhấc đại thiết kiếm, quát một tiếng như sét đánh:
- Chịu chết đi!
Thân hình lão cao lớn, trên tay là thanh kiếm còn dài hơn cả người thường, nặng tới bốn năm mươi cân, râu bạc giận dữ vểnh lên, hai mắt chằm chằm như thiên tướng hạ phàm.
Tiền Lăng Dị thấy như vậy, thầm nghĩ: "Lão nhân này phô trương thanh thế, đại kiếm cồng kềnh không thể linh động, ta nên công vào hạ bàn".
Tiền Lăng Dị lăn một vòng dưới đất, giơ kiếm chém vào hai chân Lý Thiết Sam. Lý Thiết Sam quát to:
- Chết!
Một kiếm nặng nề trảm xuống nhanh như thiểm điện! Tiền Lăng Dị cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ: "Kiếm pháp này há có thể nhanh như vậy?"
Hắn liền mau chóng dùng tay phải giơ Kiếm Ảnh che nơi đỉnh đầu, tay trái cũng giơ vỏ kiếm hợp thành chữ thập, tụ hết công lực bình sinh đỡ một trảm kinh thiên động địa của Lý Thiết Sam.
Choang một tiếng vang lớn, Tiền Lăng Dị chấn động mã bộ, hai đầu gối mềm nhũn, bị lực đạo hùng hậu của thiết kiếm ép phải quỳ xuống. Chỉ thấy sắc mặt hắn tím tái như chân lực không đủ, đành ra sức chống đỡ. Lý Thiết Sam vận thêm công lực, muốn một kiếm chém chết người này. Thiết kiếm càng như thái sơn áp đỉnh trầm xuống, ép tới xương cốt toàn thân Tiền Lăng Dị kêu răng rắc như muốn gãy. Tiền Lăng Dị mấy lần muốn lăn ra, đều không thể động đậy.
Mắt thấy Tiền Lăng Dị sắp tận số đương trường, trong đám môn nhân Côn Luân nhảy ra một người. Người này giơ kiếm điểm vào thiết kiếm của Lý Thiết Sam, Lý Thiết Sam chỉ cảm thấy một luồng nội lực âm hàn truyền đến, thoáng chốc thân thể có điểm phát run, thiết kiếm trên tay thoáng lay động.
Tiền Lăng Dị thấy kình lực trên tay đối phương buông lỏng, tìm được đường sống trong chỗ chết, vội lăn một vòng rồi cuống quít bò dậy, tiếp theo đầy mặt xấu hổ trở lại trong đám người. Người nọ thấy Tiền Lăng Dị thoát hiểm thì thu hồi trường kiếm, không hề tiến công. Lý Thiết Sam ngưng mắt nhìn lại, ra là Kiếm Hàn Kim Lăng Sương
Lý Thiết Sam thấy Kim Lăng Sương trầm mặc không nói mà chỉ nhìn lão chằm chằm, lúc này cười lạnh nói:
- Giỏi cho một đám Côn Luân Sơn, không ngờ lấy hai đấu một.
Trong lòng lại thầm nghĩ: "Họ Kim này mấy năm không gặp, võ công đã luyện đến mức này sao, Côn Luân Sơn xuất hiện nhân tài lớp lớp, hôm nay nếu không tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ phải chết ở chỗ này!"
Lý Thiết Sam hít một hơi chân khí, Thiết kiếm trên tay chém ngang hông Kim Lăng Sương. Kim Lăng Sương thấy kiếm thế mãnh liệt, không dám chậm trễ, bước về phía trước một bước. Thiết kiếm rất dài, Kim Lăng Sương tiến lại gần công kích, chính là đánh vào điểm yếu của binh khí dài.
Kim Lăng Sương vận khởi tâm pháp sư môn đích truyền là "Kiếm Hàn", tức khắc trên thân kiếm ngưng tụ ra một tầng sương lạnh. Mũi kiếm khẽ rung, bao quát chỗ bảy đại huyệt trên người Lý Thiết Sam. Mắt thấy người này tới gần thêm vài bước là sẽ phá được thiết kiếm của Lý Thiết Sam.
Lý Thiết Sam liền tăng kình lực trên thân kiếm, nhất thời kiếm thế gào thét, chung quanh cát bay đá chạy. Kim Lăng Sương ngưng thần giới bị, chỉ thủ không công, bộ pháp lại biến ảo theo hướng tấn công của Lý Thiết Sam.
Lý Thiết Sam cười lạnh, Kim Lăng Sương tới gần quả là hợp ý, lão có tu tập một bộ bí kỹ chuyên dụng khắc chế người đánh cận chiến, gọi là " Chưởng trung kiếm ", từng đánh gục không biết bao nhiêu hào kiệt. Lúc này thấy Kim Lăng Sương tiến lại từng bước, trong lòng Lý Thiết Sam mừng rỡ, thầm nghĩ: "Nếu ngươi tới thêm vài bước, Thiết kiếm ta chuyển hướng công vào sau đầu ngươi, tay trái ta lại thưởng ngươi một chiêu ‘ Chưởng trung kiếm ’, rùa đen ngươi còn mạng sao?"
Kim Lăng Sương thấy Lý Thiết Sam ung dung như đã tính trước thì cả kinh, lại thấy ống tay áo trái của Lý Thiết Sam khẽ lay động, rõ ràng đang ẩn dấu hậu chiêu lợi hại, thầm nghĩ: "Ta liều mạng chịu của ngươi một chưởng, cũng phải sử xuất tuyệt chiêu ‘Hàn Tinh Lạc Trường Không’, đâm trên người ngươi mấy cái lỗ!"
Hai người lòng mang quỷ kế, quyết lấy kỳ chiêu đánh gục đối phương ngay tại trận.
Chợt nghe một người nói:
- Khoan hãy động thủ!
Chính là Côn Luân chưởng môn Trác Lăng Chiêu lên tiếng. Kim Lăng Sương vừa nghe chưởng môn có lệnh, liền thu kiếm nhảy về. Lý Thiết Sam cũng không truy kích theo. Lão thấy Trác Lăng Chiêu khẽ lay động chiết phiến, không coi ai ra gì, đi về phía bản thân lão thì trở nên đề phòng.
Trác Lăng Chiêu cười nói:
- Hay cho cái danh Thiết kiếm Chấn Thiên Nam! Lý trang chủ, so với năm xưa thì võ công của ngài tiến nhanh rồi! Chi bằng để bổn tọa lãnh giáo mấy chiêu.
Lý Thiết Sam cười ha hả:
- Trác chưởng môn! Lý mỗ võ nghệ không bằng ngươi, có điều lấy yếu chống mạnh chính là bản sắc hiệp nghĩa của đại trượng phu. Lý mỗ sao nào có sợ gì!
Lão liền vung thiết kiếm lên, quát lớn một tiếng:
- Mau vào nhận chiêu đi!
Trác Lăng Chiêu lắc đầu, nói:
- Bổn tọa không có thâm cừu đại hận cùng Lý trang chủ. Tuy ngài hạ sát hai gã môn hạ của ta nhưng giang hồ hung hiểm, chỉ trách chính bọn chúng học nghệ không tinh, không oán được người bên ngoài. Hôm nay bổn tọa chỉ muốn tìm một gã bộ đầu họ Ngũ danh là Định Viễn. Người này không quan hệ đến trang chủ, ta chỉ muốn dẫn hắn đi, Tăng chúng Thiếu Lâm và gia nhân của quý trang, bổn tọa tuyệt không gia hại.
Lý Thiết Sam cười lạnh nói:
- Ngũ bộ đầu là khách quý của bổn trang, há có thể để ngươi mang đi?
Linh Âm ở một bên lẳng lặng xem, lúc này cũng nói:
- Trác chưởng môn, môn đồ của ngài giết đệ tử Thiếu Lâm ta, tàn sát toàn gia Yến Lăng tiêu cục, lão nạp há có thể để ngài thực hiện ý đồ?
Trác Lăng Chiêu cười ha hả, nói:
- Đã như vậy, bổn tọa không lộ chút tài mọn thì các người khó mà tâm phục.
Vừa nói giơ hai ngón tay, mỉm cười nói:
- Lý trang chủ, bổn tọa sẽ dùng song chỉ tiếp cái uy danh ‘Thiết kiếm Chấn Thiên Nam’ của ngàii.
Môn nhân Côn Luân Sơn đồng loạt khom người nói:
- Cung kính chiêm ngưỡng thần kỹ của chưởng môn nhân!
Mỗi người thần thái cung kính, tựa hồ Trác Lăng Chiêu nhất định chiến thắng Lý Thiết Sam biến sắc, lửa giận bốc lên. Lão thuộc số ít những cao thủ thành danh giang hồ, bình sinh ít có địch thủ. Lúc này nghe Trác Lăng Chiêu khinh thị bản thân thì sát ý trong lòng đại thịnh. Quát:
- Giỏi! Không ngại thì thử một lần!
Từ khi bị Trác Lăng Chiêu dùng một nhánh liễu đánh bại, Lý Thiết Sam khổ luyện một môn nội lực càng thêm cương mãnh, từng chặt đứt những khối đá lớn thành hai nửa trơn nhẵn như thái mì, đủ thấy uy lực cường đại vượt xa năm xưa khi chặt đứt chuông lớn.
Lý Thiết Sam liền cởi áo trên lộ ra cơ thể hùng vĩ, dù đã tuổi đã cao nhưng thân thể tráng kiện không kém thanh niên.
Chỉ thấy sau lưng lão có xăm một con mãnh hổ thần thái hung ác, như đang dạo bước trên núi, bên cạnh có hai hàng chữ: “Gò hoang ẩn mình cọp dữ. Che nanh dấu vuốt im hơi”(1). Trên trán mãnh hổ có một chữ "Nam", liền liên tưởng tới ngoại hiệu "Thiết kiếm Chấn Thiên Nam" của lão.
Mọi người không biết lai lịch hình xăm, lấy làm kỳ đều tấm tắc khen. Linh Âm thấy thứ loang lổ kia lại thở dài.
Lý Thiết Sam giơ kiếm qua đầu, đem công lực toàn thân thông qua tay phải quán chú vào trên thiết kiếm. Thiết kiếm chưa xuất mà trên đầu lão đã bốc lên bạch khí như cái lồng hấp. Mọi người thấy Lý Thiết Sam nâng thiết kiếm như nâng đại đỉnh, đủ thấy trên nội lực thâm hậu ra sao.
Lý Thiết Sam thầm tính toán, lần trước Trác Lăng Chiêu lấy cành liễu đỡ một kích kinh thiên động địa của lão, công lực dù cao nhưng cũng phải mượn ngoại vật, hiện tại chỉ lấy hai ngón tay thịt tiếp kiếm, chẳng lẽ đầu óc điên rồi? Trừ phi Trác Lăng Chiêu có luyện qua công phu chỉ thượng thần kỳ như Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chỉ. Có điều theo lão biết, Côn Luân Sơn không bất cứ ngoại môn ngạnh công gì, thực đoán không ra dụng ý của Trác Lăng Chiêu. Nhưng nếu đoán không ra thì cũng không cần hao tâm tốn sức, bằng vào chân tài thực lực mà phân thắng bại.
Lý Thiết Sam nhất tâm rửa nhục, phát động thần công, đem nội lực mấy chục năm quán chú trên thân kiếm, hơn nữa trời sinh lão có tí lực kinh người, trong thiên hạ không người nào có thể ngăn cản một trảm thái sơn áp đỉnh này.
Trước mắt hung hiểm dị thường nhưng Trác Lăng Chiêu lại mỉm cười, hai tay vẫn để trong tay áo, toàn bộ không để ý tới uy hiếp của Lý Thiết Sam, thần thái ngạo mạn.
Lý Thiết Sam cuồng nộ công tâm, lập tức trợn mắt chằm chằm, hét lớn một tiếng:
- Chết!
Thiết kiếm liền chém xuống thẳng như chớp giật!
Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu sắp bị chém thành một đống thịt ngay tại trận. Từng người nín thở ngưng thần, muốn xem vị chưởng môn Côn Luân này ứng phó ra sao với một kích khai thiên bổ địa, thần uy lẫm lẫm kia.
Chỉ nghe oành một tiếng, Thiết kiếm chém xuống. Thân hình Trác Lăng Chiêu nhoáng lên lùi về phía sau tránh kiếm, nhất thời mặt đất bị bổ thành một cái rãnh sâu dài ba thước, rộng nửa thước. Cát bụi bắn khắp nơi, khí thế trên thiết kiếm càng xem càng thêm kinh người. Mọi người đứng quan sát thấy kiếm pháp cương mãnh bực này thì hoảng sợ, tấm tắc lấy làm kỳ.
Lý Thiết Sam cười lạnh một tiếng, sát khí trên mặt đại thịnh. Xoạt một tiếng, Thiết kiếm từ trái chém ngang sang phải, gió nóng dữ dội như muốn bức chín người, chém thẳng vào bên hông Trác Lăng Chiêu. Nếu kiếm này trúng đích, chỉ sợ Kiếm Thần bị chém làm hai nửa ngay tại trận, chết bi thảm không nói nổi.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đến, Trác Lăng Chiêu chỉ cười nhạt, đột nhiên thân ảnh thoáng một cái, nhẹ nhàng tung bay về phía sau ba thước. Mũi kiếm liền vẽ qua bên cạnh hôn y mấy tấc, quả nhiên là hung hiểm. Lý Thiết Sam điên cuồng hét lên một tiếng, lại chuyển thân chém ra một kiếm, mọi người thấy thiết kiếm rất nặng lại chỉ như trường kiếm thông thường trong tay lão, mắt thần lực hơn người mà trong lòng hoảng sợ.
Hai người liên tiếp qua mười kiếm, Trác Lăng Chiêu ỷ vào thân pháp nhẹ nhàng, mỗi lần đều vừa vặn tránh được thế công, đủ thấy nhãn quang nhìn nhận cực chuẩn về kiếm pháp của Lý Thiết Sam.
Đám người Ngũ Định Viễn, Linh Âm thấy Lý Thiết Sam thần uy lẫm lẫm nhưng thủy chung sờ không được tới góc áo Trác Lăng Chiêu, đều âm thầm lo lắng.
Đến lúc này, Lý Thiết Sam thấy đối thủ không muốn đối cường chiến, lập tức nhảy một bước về sau, lớn tiếng quát:
- Họ Trác! Ngươi vừa rồi cuồng ngôn phóng ngữ, nói làm được cái gì?
Trác Lăng Chiêu cười ha hả, nói:
- Ta vừa mới nói rõ. Nói hôm nay bổn tọa chỉ dùng song chỉ, đánh tan cái danh Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam của ngài.
Hai hàng chân mày Lý Thiết Sam lành lạnh nhướng lên, nói:
- Nếu ngươi nhớ kỹ bản thân buông lời rắm chó như thế nào, sao còn đông lủi tây trốn như vậy? Như vậy thì tính gì là hảo hán?
Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói:
- Nếu Lý trang chủ đã chỉ trích, bổn tọa sẽ không dời bước nữa.
Y đứng nghiêm gót chân, nhẹ nhàng giơ hai ngón tay, mỉm cười nhìn Lý Thiết Sam, bộ dáng đầy khinh miệt, nói:
- Lý trang chủ, có thể động thủ.
Lý Thiết Sam thấy đối phương khinh người như thế, giận dữ muốn điên, thầm nghĩ: "Lão tặc này coi thường ta như thế, hôm nay không đem hắn bổ thành đống thịt, sao tiêu được ác khí trong lòng ta?"
Hai tay Lý Thiết Sam đều cầm chuôi kiếm, tiếp theo thổ nạp thật sâu, phát động công lực sáu mươi năm, từ đan điền chảy ra nội lực hùng hậu như bài sơn đảo hải, quán chú vào thân kiếm, ngay cả nội công hộ thể cũng triệt tiêu sạch. Mọi người thấy sát khí trên mặt lão đại thịnh, chân khí trên thân kiếm lay động mênh mông, đều biết lần so kiếm này liên quan thanh danh cả đời lão, tuyệt đối không thể khinh thường. Song phương địch ta nín thở ngưng thần, đều xem Trác Lăng Chiêu ứng phó sao với một trảm mà Lý Thiết Sam đặt cả danh dự.
Chính khi Ngũ Định Viễn đang cảm thấy hưng phấn, chợt thấy Linh Âm ở một bên nhíu chặt chân mày, có vẻ lo lắng, Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ quái, thấp giọng hỏi:
- Đại sư làm sao vậy? Chẳng lẽ lo lắng kiếm này của Lý trang chủ không đủ lực đạo sao?
Linh Âm khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Không phải, luận về lực đạo, đương thời không có kiếm pháp đủ so được với thiết kiếm.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, nói:
- Đã như vậy, đại sư cần gì sầu lo?
Linh Âm lắc đầu, nói:
- Lão nạp lo là, ngược lại kiếm này dụng lực đạo quá mức bá đạo.
Ngũ Định Viễn có điểm kinh ngạc, hai đại cao thủ giao đấu. Trác Lăng Chiêu nói rõ lấy hai ngón tay tiếp thiết kiếm. Theo lý, Lý Thiết Sam càng dùng toàn lực càng tốt, sợ chỉ chân lực trên thân kiếm không đủ mạnh bạo, Linh Âm sao lại nói ngược như vậy?
Ngũ Định Viễn không hiểu, vội hỏi:
- Lời này của đại sư có ý gì?
Linh Âm lắc đầu nói:
- Kẻ thiện chiến đầu tiên là bảo mạng để cầu thắng. Lý trang chủ vận dụng nội lực như vậy, chỉ sợ nửa đường hư thoát, để cho người thừa cơ hội.
Ngũ Định Viễn nghe lời này thì chỗ hiểu chỗ không, hoàn toàn không cách nào đáp lời.
Đang khi nói chuyện, chỉ nghe Lý Thiết Sam ngửa mặt lên trời huýt dài, trường kiếm nương theo tiếng kêu oai hùng, mang theo tiếng gió sắc bén phá không, cương mãnh chém ra một kích trí mạng!
Mắt thấy thiết kiếm nặng nề của Lý Thiết Sam bổ tới, gió nóng trên thân kiếm xoắn tới khiến cát bụi dưới đất bay loạn, cuốn hai người vào bên trong cát vàng.
Đám người đứng quan sát ở gần, khi cát bay qua thì trên mặt nóng rát, đủ thấy lực đạo kiếm này ra sao. Xem ra Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu tiếp cự lực kinh thiên động địa kia, nếu không bị trảm thành thịt nát thì cũng ăn thiệt thòi rất lớn.
Ngay lúc thiết kiếm đang muốn chém xuống, Ngũ Định Viễn chợt thấy khóe miệng Kiếm Thần nhếch lên tựa hồ có mưu kế, trong lòng hắn trở nên không yên. Liền vào lúc này trong trận đã cát bay đá chạy, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ, không biết hai người cao thấp thế nào.
Oanh một tiếng vang lớn, Thiết kiếm nặng nề chém xuống, song phương địch ta đều biến sắc, không biết thắng bại sao.
Qua một hồi không lâu, cát vàng chậm rãi lắng xuống lộ ra tình cảnh trong trận, đám người khẩn trương, mau chóng nhìn lại.
Khắp nơi bao la, giữa ánh rạng đông sáng sớm trên sa mạc, chỉ thấy Lý Thiết Sam hai tay giơ thiết kiếm nặng nề, mũi kiếm lại ngoan ngoãn nằm trên ngón tay Trác Lăng Chiêu!
Ngũ Định Viễn run giọng nói:
- Này... Điều này sao có thể...
Một bên tăng chúng Thiếu Lâm cùng gia đinh sơn trang mặt xám như tro, cả đám đều thốt không nên lời. Ai cũng biết Thiết kiếm của Lý Thiết Sam cương mãnh thế nào, Trác Lăng Chiêu có thể lấy ngón tay trần tiếp được kiếm thế hung hãn mãnh liệt cỡ nọ, quả thực không thể tin nổi.
Chỉ thấy Trác Lăng Chiêu mỉm cười, nói:
- Lý trang chủ, đa tạ.
Y vận kình, muốn đoạt Thiết kiếm nhưng Lý Thiết Sam nội lực hùng hồn nên đoạt thành công. Trác Lăng Chiêu gật đầu nói:
- Hảo nội lực!
Trên tay y tăng sức. Xoảng một tiếng, không ngờ đã bẻ gẫy cẫy thiết kiếm.
Thiết kiếm bị phá, nhất thời sắc mặt Lý Thiết Sam bi thảm, liền thối lui vài bước, cúi đầu nhìn kiếm gãy trong tay, im lặng không nói gì.
Ngũ Định Viễn thấy chỉ lực tuyệt thế của Trác Lăng Chiêu thì lòng nguội lạnh, thầm nghĩ: "Người này võ công cao đến bực này, sợ rằng đương thời không có địch thủ, xem ra hôm nay ta có chạy đằng trời".
Hắn thở dài một tiếng, liền muốn tiến lên nhận thua, mặc cho Côn Luân môn nhân mang đi, để tránh liên lụy người vô tội.
Ngũ Định Viễn đang muốn ra khỏi đám người, bỗng một người bước ra ngăn cản hắn, nói:
- Ngũ bộ đầu chớ lo lắng, xem lão nạp lột cái mặt nạ của người này xuống.
Tiếp theo người nọ chậm rãi tiến vào giữa sân.
---o0o---
Chú: (1) Trích trong bài 'Tây Giang Nguyệt' mà nhân vật Tống Giang đã đề trên lầu Tầm Dương. Tác giả bài thơ chính là Thi Nại Am (người soạn pho truyện Thủy Hử bất hủ!)
Thuở nhỏ dùi mài kinh sử
Lớn lên kiêm cả quyền mưu
Gò hoang ẩn mình cọp dữ
Che nanh dấu vuốt im hơi
Hai má quan triều khắc chữ
Giang Châu chịu cảnh tù đày
Oán ấy năm nào báo phục
Tầm Dương huyết sẽ nhuộm đầy.