"Ta không cần biết ngươi là cái gì Yêu Dạ, tiểu súc sinh ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Phạm Bội Tư đôi mắt rét lạnh, sát cơ không hề che dấu bùng phát ra. Mới vừa rồi Yêu Dạ cắn hắn một cái đã triệt để chọc giận hắn.
"Địa vị của ta mặc dù tại Phượng Hoàng gia tộc rất thấp, nhưng dù sao ta cũng là người trong dòng họ. Ngươi nếu muốn giết ta thì có nghĩ tới phản ứng của gia tộc không? Bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đáp án dĩ nhiên là hủy diệt ngươi để duy trì uy nghiêm của Phượng Hoàng gia tộc. Ngươi cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Yêu Dạ sắc mặt căng thẳng, nó cảm nhận được áp lực trầm trọng toát ra từ trên người Phạm Bội Tư.
"Chết tiệt! Kiếp trước dầu gì mình cũng là cao thủ, không nghĩ tới một khi xuyên việt lại gặp phải tình huống như vậy. Không chỉ là nhập vào trên người của một phế vật tu luyện, hơn nữa còn gặp phải một tên ác bộc. Chẳng lẽ đây giống như loại tiểu thuyết về cái gọi là phế vật sao?"
Yêu Dạ lúc này trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Kiếp trước hắn vốn là một hiệu úy đỉnh đỉnh đại danh, bởi dính dáng đến một quyển cổ thư mà xuyên qua dị giới này.
“Hừ..!"
Phạm Bội Tư sắc mặt âm trầm đứng ngó chừng Yêu Dạ. Mặc dù hắn chỉ hận không được lập tức giết chết Yêu Dạ, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn lựa chọn tạm thời ẩn nhịn. Hơn nữa muốn giết chết tiểu súc sinh này còn có nhiều phương pháp khác mà!
Nhìn ánh mắt Phạm Bội Tư đang chớp động những tia âm độc, Yêu Dạ sao có thể không biết ý niệm trong đầu của hắn. Chẳng qua là nó cũng không nói ra, để xem đến phút cuối ngươi còn cười được nổi không?
"Biến, lập tức cút cho ta. Mang theo lão già kia nữa, cút xa khỏi tầm mắt ta."
Phạm Bội Tư nói với giọng tràn đầy chán ghét, nếu không phải cố kỵ đến khả năng mà Yêu Dạ đã cảnh cáo thì sợ rằng hắn đã sớm hạ độc thủ rồi.
Yêu Dạ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dùng đôi mắt bi thương nhìn vẻ lo lắng còn đọng lại trên mặt lão giả.
Khi cha mẹ hắn phạm vào sai lầm ngập trời và bị xử tử, lão giả này đã chiếu cố cho hắn đến hiện tại. Có thể nói lão là thân nhân duy nhất của hắn. Mặc dù hắn là xuyên việt giả, nhưng một khi đã trọng sinh tại thế giới này thì lão nhân đó cũng chính là thân nhân của hắn.
Với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không để cho thân nhân của mình cứ như vậy mà oan ức chết đi.
"Cứ để cho ngươi đắc ý một thời gian ngắn đã!" Yêu Dạ nhìn Phạm Bội Tư, trong đôi mắt tràn ngập vẻ băng lãnh.
"Làm sao, ngươi là một phế vật tu luyện còn muốn tìm ta báo thù sao? Ngươi đời này đừng có mơ tưởng chuyện đó"
Nhìn thẳng vào trong đôi mắt lạnh như băng của Yêu Dạ, Phạm Bội Tư không hề che dấu sự khinh thường của mình.
"Phế vật?"
Yêu Dạ cười lạnh trong lòng. Rồi sẽ có một ngày, kẻ phế vật trong mắt thế nhân là ta đây sẽ đem ngươi biến thành một con chó nhà có tang. Có món bảo bối này trong tay, cho dù là cái thế giới này ta cũng dám ném đi huống chi là ngươi.
Trong lòng Yêu Dạ thầm nôn nóng, nghĩ tới cổ thư thần bí đã mang hắn xuyên việt đến thời đại này. Yêu Dạ cũng biết quyển sách này tuyệt đối là nhất tông thiên địa chí bảo.
Hơn nữa, quyển cổ thư này bây giờ đang ở trong đầu Yêu Dạ , chuyện tình thần kỳ lúc nãy phát sinh ở trên người Yêu Dạ càng khiến nó càng thêm tin tưởng quyển cổ thư này không đơn giản.
Cuối cùng, Phạm Bội Tư cũng dùng ánh mắt ác độc nhìn theo bóng lưng gầy ốm của Yêu Dạ lê bước ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc. Khi nó rời đi, có vô số người liếc mắt nhìn theo nhưng tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vậy có thể thấy được Yêu Dạ trong Phượng Hoàng gia tộc có địa vị thấp đến chừng nào.
"Hô..!”
Lấy thân hình của một hài đồng nhỏ yếu mà phải cõng theo một lão nhân trên lưng là một việc cực kỳ khó khăn. May nhờ Yêu Dạ có tính cách hết sức bền bỉ, vì vậy mới có thể cõng lão nhân này đi ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc. Cuối cùng, dưới ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người trong Phượng Hoàng gia tộc, bóng lưng của Yêu Dạ cũng dần dần biến mất.
"Hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?"
Sau khi ra khỏi Niết Bàn thành – một trong ba mươi hai tòa thành của Ô Tư Đình đế quốc, Yêu Dạ đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng mờ mịt không biết nên đi đâu. Thế nhưng Yêu Dạ vốn là đứa trẻ có tâm chí kiên định, trong nháy mắt liền bóp chết tia u mê trong lòng. Một khi đã tới cái thế giới này, ta cứ xông xáo một phen xem sao!
"Bây giờ trước tiên an táng ông nội, dù sao ông ấy cũng là thân nhân chân chính của ta tại thế giới này!"
Yêu Dạ hít sâu một hơi, một lần nữa cõng theo lão nhân trên lưng, nhằm phương xa mà đi tới.
Căn cứ trí nhớ của mình, Yêu Dạ mơ hồ biết đây là một thế giới đã đem lực lượng cùng kỹ xảo cá nhân phát huy đến cực hạn. Ở thế giới này, người mạnh nhất thậm chí có thể phát ra uy lực sánh ngang với vũ khí mạnh nhất trong thế giới của mình. Họ chỉ cần giở tay nhấc chân liền phát ra lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa.
Đây là điều mà ở kiếp trước tuyệt đối không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù tại kiếp trước, Yêu Dạ cũng được coi như là một cao thủ, nhưng nếu đem so sánh với con người ở nơi này mà nói, Yêu Dạ xem chừng mình cũng chỉ tương đương với Nhân cảnh cửu trọng thiên tu vi, mà ở trên Nhân cảnh thậm chí còn có Nhân kiệt cảnh giới, Nhân Hoàng cảnh giới nữa. Mỗi cảnh giới cũng phân ra làm chín cấp bậc. Bởi vậy có thể tưởng tượng cường giả tại thế giới này hơn xa những cường giả trong kiếp trước.
Sở dĩ tạo thành tình huống như thế, hoàn toàn là bởi tại thế giới này vốn tràn ngập các loại năng lượng. Chính xác mà nói là quá mức dư thừa năng lượng, có thể gấp mười lần năng lượng trong thế giới kiếp trước.
Tuy là vậy, để trở thành Tu Luyện Giả trong thế giới này cũng chỉ trăm người có một. Để đạt tới Nhân Kiệt cảnh giới lại càng khó khăn hơn, phải cả ngàn Nhân cảnh mới có một người đột phá nổi!
Yêu Dạ mặc dù chỉ là một đứa bé con nhưng cũng hiểu được những kiến thức cơ bản trong thế giới này.
Sau khi ra khỏi Niết Bàn thành vài dặm, đến một hoang nguyên, Yêu Dạ liền tìm một nơi thích hợp để đào bới. Hắn muốn đem lão nhân an táng cho kỹ càng!
"Hô…!"
Yêu Dạ sau khi đào xong một cái hố nhỏ liền thở hồng hộc. Dù sao với một hài từ chưa từng tu luyện thì sức lực của nó vốn quá ít. Đào xong cái hố cũng đã rút cạn kiệt sức lực của nó.
Sau khi mai táng lão nhân, Yêu Dạ liền quả quyết đứng lên. Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
"Ngao ô…!"
Đang lúc Yêu Dạ chuẩn bị rời đi, một tiếng sói tru thê lương bỗng nhiên xuất hiện khiến hắn biến hẳn sắc mặt!
"Chết tiệt… Không biết sao lại xui xẻo như vậy!"
Yêu Dạ vừa mắng vừa xoay người nhìn sang chỗ khác. Phía sau hắn hơn mười thước, đôi mắt xám lạnh như băng của một con sói đang chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất như muốn nói “Không sai, ngươi chính là xui xẻo như vậy.”
"Đây là sói? Chết tiệt, chẳng lẽ là sói đột biến gien sao? Chẳng hề giống sói tí nào!"
Nhìn thẳng vào con sói hoang dài ba thước, toàn thân phủ bởi bộ lông đen nhánh, trong lòng Yêu Dạ rung động không ngớt. Người khác xuyên việt không phải là có thần công bảo điển thì cũng sở hữu tư chất đến nghịch thiên, mặc dù hai thứ này không quá xa vời với hắn nhưng ít ra lão trời già cũng phải cho người ta một cơ hội chứ?
Mặc dù hãm sâu trong hiểm cảnh nhưng Yêu Dạ cũng không có chút hoảng loạn nào. Hắn ở kiếp trước lúc tiến vào phế tích viễn cổ để thám hiểm đã phải trải qua quá nhiều nguy hiểm. Nếu không phải hắn luôn giữ vững tâm cảnh, làm sao có thể nghĩ ra phương pháp thoát thân!
"Hiện tại, thứ duy nhất có thể vận dụng cũng chỉ có quyển cổ thư, chẳng qua là làm sao mà vận dụng năng lực của nó đây?"
Yêu Dạ ấm ức phát tiết trong lòng. Có thiên địa chí bảo trong tay mà không dùng được thì cũng hỏng bét.
"Ngao…!"
Yêu Dạ còn đang lâm vào khổ tư thì con sói hoang nguyên đã phóng tới. Cú phóng mình của nó trực tiếp vượt qua hơn mười thước xa. Lúc cái miệng khổng lồ tanh lòm mùi máu của con sói sắp tiếp xúc thân mật với cái đầu của Yêu Dạ thì quyển cổ thư trong đầu hắn lại kích phát.
“Túc Chủ gặp nguy hiểm, tự động mở ra Luân Hồi Chi Thư. Dựa theo lực lượng hiện tại của Túc Chủ, trong chín đại ngục thì Túc Chủ chỉ có thể triệu hoán ra Chân linh của đệ nhất ngục là Nhân Gian ngục. Trong đó, thích hợp nhất là Chân linh của kiếm đạo tông sư Độc Cô Cầu Bại. Túc Chủ có triệu hoán hay không?”
Một thanh âm lãnh mạc vô tình, phảng phất như thần phật phương xa vang lên trong đầu Yêu Dạ!
"Triệu hoán chớ…!"
Hiện ngay tại lúc này, Yêu Dạ làm sao suy nghĩ được thứ khác, trước tiên đem nguy cơ trước mắt giải trừ rồi hãy nói.
-o0o-