“Ầm..!”
Một nguồn lực lượng khổng lồ và cực kỳ thần bí bộc phát ra từ người của Yêu Dạ, tạo thành một hư ảnh phía sau lưng hắn.
Đó là một trung niên nam tử có gương mặt cổ xưa, mặc dù cực kỳ bình thường nhưng cặp mắt thâm thúy của y lại ẩn chứa khí thế to lớn, phảng phất như có thể bao dung hết thảy. Y chính là Độc Cô Cầu Bại, cả đời trung với kiếm, thành công bởi kiếm, suốt kiếp cầu xin thiên hạ một trận chiến bại, cảnh giới cao đến mức đáng sợ.
“Hừ! Chỉ là một con sói bé nhỏ!”
Độc Cô Cầu Bại nhìn thẳng vào con sói hoang, ngón trỏ và ngón giữa tay phải chụm lại, đồng thời Yêu Dạ cũng làm ra động tác y hệt như vô thức.
“Nhìn cho kỹ vào, bất kể đối thủ cường đại như thế nào cũng đều có nhược điểm riêng!”
Có cảm giác như Độc Cô Cầu Bại đang giảng giải cho Yêu Dạ.
Khi con sói hoang sắp chạm đến người Yêu Dạ, Độc Cô Cầu Bại mới cử động. Hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, nhanh như tia chớp điểm vào cổ họng con sói.
“Phụp!”
Một âm thanh giống như tiếng quả cầu da bị rách vang lên, đôi mắt con sói hoang kia dần trở nên ảm đạm, toàn thân không còn chút sức sống, cổ họng nó đã bị thủng tạo thành một lỗ máu.
“Hả, đây chính là Chân linh lực lượng sao?”
Nhanh, chuẩn, dứt khoát! Yêu Dạ nhìn chằm chằm vào con sói cứ thế mà chết trước mặt mình rồi quay sang nhìn Chân linh mà mình gọi ra. Chính Chân linh này vừa khống chế lực lượng trong cơ thể mình chiến đấu.
“Lâm nguy không loạn, ngươi cũng được đấy!”
Độc Cô Cầu Bại nhìn vào đứa bé con trước mặt khen ngợi.
“Vậy ngài là ai?”
Yêu Dạ cảnh giác nhìn Độc Cô Cầu Bại. Mặc dù người này vừa giúp nó đánh chết con sói hoang kia, nhưng đối với những điều còn chưa biết, nó vẫn phải vô cùng cảnh giác.
“Ta chính là một Chân linh bị phong ấn trong Luân Hồi Chi Thư, mà ngươi lại là chủ nhân của Luân Hồi Chi Thư, cho nên khi ngươi thỏa mãn được những yêu cầu nhất định, ngươi có thể triệu hồi ra chúng ta, hơn nữa còn có thể vận dụng năng lực của chúng ta.”
Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói.
“Rồi, ngài là Chân linh bị phong ấn trong Luân Hồi Chi Thư, mà ta lại có thể vận dụng được lực lượng của ngài.”
Ánh mắt Yêu Dạ sáng lên, rồi sau đó hắn lại mang vẻ mặt cổ quái nhìn sang Độc Cô Cầu Bại.
“Ta nghĩ chắc chắn phải có hạn chế mới đúng! Nếu để ta vận dụng vô hạn lực lượng trong Luân Hồi Chi Thư thì ta chẳng phải là vô đối sao?”
Độc Cô Cầu Bại nhìn Yêu Dạ, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng:
“Đúng vậy, ngươi khá lắm, không bị sự cám dỗ làm cho mụ mị. Trên thế gian này không có chuyện vô công thụ lộc. Mặc dù lực lượng của Luân Hồi Chi Thư thật sự vượt quá sự tưởng tượng của ngươi nhưng nếu ngươi muốn đạt được lực lượng trong đó thì ngươi phải cố gắng không ngừng đó.”
“Cái này thì ta biết, muốn lấy được cái gì trước hết phải trả giá. Vậy ngài có thể cho ta biết làm sao mới có thể đạt được lực lượng trong Luân Hồi Chi Thư không?”
Yêu Dạ nói, bây giờ hắn thật sự không biết phương pháp sử dụng Luân Hồi Chi Thư.
“Luân Hồi Chi Thư có chín đại ngục, vị trí của ta ở Nhân Gian ngục. Nhân Gian ngục lại phân thành chín tầng, mỗi một tầng trong đó lại phong ấn chín Chân linh, có thể tùy ngươi lựa chọn. Dĩ nhiên những Chân linh có thể tiến vào Luân Hồi Chi Thư đều không một ai đơn giản cả, chỉ khi ngươi có thể đề thăng lực lượng của bản thân thì ngươi mới có thể triệu hoán và sử dụng lực lượng Chân linh trong Luân Hồi Chi Thư”
Độc Cô Cầu Bại nói.
“Vậy nghĩa là lực lượng của ta càng mạnh, ta mới có thể triệu hoán ra Chân linh có lực lượng mạnh hơn!”
Nghe Yêu Dạ nói những lời đó, Độc Cô Cầu Bại khẽ cười, lắc đầu trả lời:
“Ngươi nói không sai, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều là Luân Hồi Chi Thư chỉ trợ giúp lực lượng cho ngươi chứ không phải trực tiếp giao cho ngươi lực lượng của Chân linh.”
Yêu Dạ gật đầu tỏ vẻ hiểu. Lúc này Độc Cô Cầu Bại mới tiếp tục:
“Luân Hồi Chi Thư sẽ trợ giúp ngươi dễ dàng hấp thu năng lượng thiên địa hơn, nếu như người bình thường có thể hấp thu năng lượng là một, thiên tài là mười thì ngươi chính là hấp thu một trăm đó.”
“Cái gì, một trăm sao?”
Khi biết được sự quỷ dị của Luân Hồi Chi Thư, Yêu Dạ kinh ngạc nói.
“Cái này có gì mà phải kinh ngạc, đây chỉ là một tác dụng nhỏ xíu của Luân Hồi Chi Thư mà thôi. Lực lượng chân chính của nó là để phong ấn Chân linh cùng Pháp Tướng, thế nhưng ta cũng không biết rõ năng lực của Pháp Tướng, điều này phải đợi khi ngươi có thể mở ra đệ nhị ngục trong chín đại ngục - Thiên Nhân ngục mới có thể triệu hoán ra Pháp Tướng.”
Độc Cô Cầu Bại nói.
Nghe được lời của Độc Cô Cầu Bại, thật sự Yêu Dạ không biết nói gì hơn, quả thật là Thiên Địa chí bảo!
“Bây giờ ngươi là chủ nhân của Luân Hồi Chi Thư, sự cường đại của ngươi cũng chính là sự cường đại của tất cả Chân linh, Pháp Tướng chúng ta, cho nên ta có nghĩa vụ giúp ngươi phát triển nhanh hơn, từ lúc này ta chính là lão sư đầu tiên của ngươi.”
Độc Cô Cầu Bại nói.
“Cái gì? Lão sư?” Yêu Dạ kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy, khi ngươi mở ra đệ nhất ngục của Luân Hồi Chi Thư, người mạnh nhất trong đó sẽ trở thành lão sư của ngươi, mà ta lại là người mạnh nhất ở Nhân Gian ngục, nên ta trở thành lão sư của ngươi là lẽ đương nhiên.”
Mặc dù thanh âm của Độc Cô Cầu Bại vô cùng bình thản nhưng lại cũng tràn ngập cao ngạo. Hắn là bất bại Kiếm Thần, tất nhiên phải có sự kiêu ngạo của riêng mình chứ.
Đối với việc Độc Cô Cầu Bại trở thành lão sư của mình, Yêu Dạ cũng không phản đối. Trở thành cường giả không phải chỉ muốn là được. Danh sư, hoàn cảnh, công pháp chỉ là trợ giúp tất yếu để một người phát triển thành cường giả. Có những điều kiện này, con đường đó sẽ rộng mở và rút ngắn đi rất nhiều.
“Học không phân biệt trước sau, ngài chính là lão sư của ta!”
Thái độ của Yêu Dạ làm Độc Cô Cầu Bại hết sức hài lòng. Đang lúc Độc Cô Cầu Bại muốn nói thì hai hàng lông mày của y đột nhiên khẽ động:
“Xem ra lần này ngươi không thể bình tĩnh được nữa rồi. Cũng tốt, xem như đây là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi!”
“Ngao ô…!”
Độc Cô Cầu Bại vừa dứt lời, từng tiếng sói tru thê lương lần lượt vang lên, vang vọng cả hoang nguyên. Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng gương mặt Yêu Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh, muốn trở thành cao thủ trước hết phải có tâm thái của cao thủ đã, chứ cứ trước sợ sói, sau sợ hổ thì làm sao có thể trở thành cường giả đỉnh cao oai phong một cõi?
Một đôi mắt màu xanh thẫm hiện ra trước mặt Yêu Dạ, chính mùi máu tươi của con sói hoang bị giết kia đã hấp dẫn bầy sói hoang này. Lần này không phải một con mà là một bầy sói.
“Hiện tại có lòng tin chiến thắng đám súc sinh này không?”
Nhìn vẻ nghiêm nghị khi đối mặt với đám sói của Yêu Dạ, trên mặt hư ảnh của Độc Cô Cầu Bại hiện lên nét cười thú vị.
“Chiến tới cùng!”
Trong mắt Yêu Dạ tràn ngập vẻ kiên nghị nhìn về phía đám sói xung quanh. Nếu đám sói đã xem hắn là thức ăn thì tại sao hắn lại không xem chúng là vật thí luyện nhỉ.
Có lẽ lúc trước hắn không có tư cách cùng thực lực để nói những lời này, nhưng sau khi mở ra được Luân Hồi Chi Thư, bắt đầu vận dụng được lực lượng của Chân linh, Yêu Dạ liền quyết định coi bầy sói như vật thí luyện, mở ra con đường tu luyện riêng cho bản thân.
“Tốt lắm, cả đời Độc Cô Cầu Bại ta lúc còn sống chỉ có kiếm, trung với kiếm, thành công nhờ kiếm. Lúc ta đứng trên đỉnh thiên hạ, khiêu chiến khắp nơi nhưng không một người thắng ta, kiếm trong tay ta đã tịch mịch rồi, ta cũng tịch mịch rồi. Làm đệ tử của Độc Cô Cầu Bại ta, ngươi phải có lòng dũng cảm tiến lên phía trước, bất kể ngăn trở ngươi là sự khó khăn nào. Tiến lên và tiến lên, trăm lần, nghìn lần, vạn lần, trăm triệu lần, không được nói thất bại, không được từ bỏ!”
Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại như một thanh thần binh ra khỏi vỏ, bén nhọn vô cùng, tựa như cả thế gian này không gì có thể ngăn cản được.
“Vì ngươi có dũng khí lớn như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi bằng cách truyền thụ bộ pháp Quỷ Bộ trong Luân Hồi Chi Thư!”
Chân linh của Độc Cô Cầu Bại khẽ chuyển động, cứ như vậy mà chủ động phát ra công kích đối với bầy sói hoang.
-o0o-