Đích thân hôn lên đôi môi đỏ mọng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’, Chu Duy Thanh mới cảm giác được có chút không đúng. Ngày thường, hắn cũng không phải là không có hun qua, mặc dù đa số là đánh lén, nhưng mùi vị đôi môi của nàng hắn vẫn nhớ rõ, ôn nhu, mềm mại, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Mà lúc này, hắn lại cảm nhận được một loại mùi vị trong trẻo nhưng lạnh lùng rất đặc thù, mùi thơm tựa hồ như cũng có chút không giống. Mà mấu chốt là, đôi môi đỏ mọng kia trong nháy mắt liền cứng lại, còn đôi mắt liền trừng lớn rồi dại ra, làm cho Chu Duy Thanh cảm giác được có chút không đúng.
Hắn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới cảm nhận được cảm giác lạnh lùng kia giống như bị hòa tan vài phần. Bất quá, hắn vừa động, cũng đã liếm tỉnh chủ nhân của đôi môi đỏ mọng kia.
Đột nhiên một luồng sức mạnh mênh mông vô cùng từ trong cơ thể nàng phát ra, vô luận như thế nào Chu Duy Thanh cũng không nghĩ ra ‘Thượng Quan Băng Nhi’ sẽ động thủ với mình, cánh tay đang ôm nàng nhất thời đị đánh văng ra, nháy mắt sau đó, một ngọc chưởng mang theo tàn ảnh liền tiếp xúc thân mật với mặt của hắn.
Ba…
Một âm thanh thanh thúy vang lên, thân thể Chu Duy Thanh liền bay lên không trung santo vài vòng rồi hung hăng va vào bức tranh ngọc thạch trên tường. Mà tiểu bạch hổ Phì Miêu cũng bị văng ra từ trong lồng ngực hắn.
May là da mặt Chu Duy Thanh còn dày hơn da mặt người bình thường vài lần, lần này cũng chỉ làm hắn thất điên bát đảo, nửa khuôn mặt bên trái đã hoàn toàn chết lặng.
Đây là sau khi ‘Thượng Quan Băng Nhi’ bị hắn đánh lén đắc thủ, nàng bị vây trong trạng thái không bình thường, nên một tát này cũng không mang quá nhiều lực, nếu không, chỉ sợ Chu Tiểu Béo đồng học cũng không phải rơi xuống ở chỗ này.
“Ta giết ngươi.” Một âm thanh lạnh băng đến tận cùng, giống như thiên địa đều bị đông kết lại vang lên. Một đạo hàn quang lành lạnh chợt từ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ nở rộ, dường như trong Ngưng Hình Các này lại có nhiều hơn một đạo lãnh điện, đâm thẳng tới hậu tâm của Chu Duy Thanh.
Tốc độ của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ thật sự là quá nhanh, hơn nữa, dưới tác dụng của hàn quang hoàn toàn kềm chế không khí xung quanh, khiến cho thân thể Chu Duy Thanh bị trói buộc hoàn toàn, huống chi một cái tát kia còn khiến cho đầu óc hắn một mảnh mờ mịt, làm sao có thể phản ứng kịp đây?
Đang trong lúc nguy cơ sinh tử, một lần nữa Phì Miêu bị văng ra từ trong lồng ngực hắn lại cứu mạng hắn. Bị văng ra, nó cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mắt thấy ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đột nhiên không biết tại sao lại muốn giết Chu Duy Thanh, nhưng một kích kia ẩn chứa uy lực cường đại, đừng nói Chu Duy Thanh lúc này căn bản không thể phản ứng, xem như ở trạng tháu hoàn toàn đề phòng, cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được.
Thân thể Phì Miêu ngưng tụ trong không trung, một đạo kim quang bắn ra từ trong miệng nó, liền va chạm với đạo hàn quang kia. Một tiếng vang giòn phát ra, âm thanh vù vù mãnh liệt tựa như xung quanh cũng theo va chạm này mà rung động mạnh vậy.
Lúc này mới có thể thấy rõ trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đã xuất hiện một thanh lợi kiếm trắng như tuyết. Kiếm dài ba xích, rộng một tấc(1 tấc=10cm), trên thân kiếm không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng khí tức lành lạnh lại làm cho người ta cảm giác run sợ mãnh liệt khó có thể hình dung được. Mà thời điểm kết thúc va chạm, tầng quang mang màu váng xám trên người ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng vừa rút đi. Đối với loại quang mang này, Chu Duy Thanh cũng quen đến mức không thể quen hơn nữa, đó chính là Ngưng Hình Hộ Thể Thần Quang mà chỉ Trang bị ngưng hình cấp Truyền Kỳ mới có thể xuất hiện.
Trong miệng Phì Miêu phun ra một đoàn kim quang, thân hình to ra, đã muốn dài hơn ba thước, chắn trước người Chu Duy Thanh, song mâu lóe lên quang mang, chăm chú nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi’ cũng toát ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hai tai Chu Duy Thanh bị âm thanh ông ông làm ù đầu, lúc này cũng đã trở lại bình thường. Hắn đưa tay lên sờ má trái của mình thì toàn bộ nửa mặt bên đó đều sung phồng lên, quai hàm cũng có chút sai lệch.
“Băng Nhi, nàng điên rồi? Sao lại đánh ta?” Chu Duy Thanh kinh sợ đan xen hỏi. Mắt nhìn trường kiếm tuyết trắng trong tay ‘Thượng Quan Băng Nhi’ càng hiện lên vẻ kinh dị.
Giờ khắc này, bộ váy trắng của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ tung bay phát ra khí tức rét lạnh phảng phất như đều khiến huyết dịch Chu Duy Thanh muốn đông lại. Nàng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng vào Phì Miêu, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng đặc trưng của nàng nói: “Tuyết Thần Sơn, Thần Thánh Thiên Linh Hổ. Ta bất kể ngươi là vị nào trên Tuyết Thần Sơn, hiện tại mời người tránh ra. Nếu như ngươi vẫn cố ý bảo vệ hắn, như vậy, Hạo Miểu Cung cùng Tuyết Thần Sơn, Không… Chết… Không… Ngừng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như thế, chưa từng bị vũ nhục như thế, cũng chưa bao giờ tức giận giống như hôm nay. Nụ hôn đầu tiền, đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình a!!! Cũng chưa rõ ràng thế nào lại bị tên háo sắc này cướp đi. Ủy khuất, tức giận trong lòng ‘Thượng Quan Băng Nhi’ đều đã đạt đến đỉnh.
Nghe này nói như vậy, ánh mắt Phì Miêu cũng dần trở nên ngưng trọng, bởi vì nàng biết rõ, vị ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt này đang cầm chính là bộ Trang bị ngưng hình cấp Truyền kỳ mà chỉ Cung chủ Hạo Miểu Cung lịch đại hoặc người thừa kế mới có thể tiến hành ngưng hình – Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang.
Trong Hạo Miểu Cung trên Thiên Châu Đảo, đó cũng là bộ sáo trang Ngưng hình cấp Truyền Kỳ cao cấp nhất.
Trên Thiên Châu Đảo, có một bảng danh sách tên là Ngưng Hình phổ, trong đó ghi lại nhũng Quyển trục ngưng hình mạnh nhất đương thời, mà Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, thủy chung đều bài danh vị trí thứ nhất của sáo trang. Nghe nói, Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang có tổng cộng mười một kiện, đương thời cũng là bộ sáo trang cấp Truyền Kỳ duy nhất có mười một kiện tổ hợp, thậm chí nó còn được gọi là Thần chi sáo trang.
Cường giả cấp Thiên Đế tu vi Mười một châu nếu như mặc bộ đồ này vào, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến cường giả đạt tới cảnh giới cuối cùng Thiên Châu thập nhị biến – Cấp Thiên Thần.
Hạo Miểu Cung cũng chính được đặt tên theo Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang, cũng chính dựa vào nó mới có thể trấn áp được Vạn Thú đế quốc Tuyết Thần Sơn, trong Ngũ Đại Thánh Địa thủy chung vẫn xếp hàng thứ nhất.
Bởi vậy, ngay lúc ‘Thượng Quan Băng Nhi’ trước mắt có bộ sáo trang đó nói như vậy với Phì Miêu, cũng không phải là uy hiếp đơn giản, mà rất có thể trở thành sự thật. ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này hiển nhiên không thể là Cung chủ Hạo Miểu Cung, nhưng rất có thể là người thừa kế Cung chủ Hạo Miểu Cung.
“Băng nhi, nàng muốn giết ta, lại còn không chết không ngừng?” Chu Duy Thanh vô cùng giật mình nhìn ‘Thượng Quan Băng Nhi trước mặt. Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên, hắn kinh hô một tiếng: “Không, không đúng, ngươi không phải là Băng Nhi. Bảy Châu, dĩ nhiên là Bảy Châu.”
Đúng vậy, trên cổ tay phải của ‘Thượng Quan Băng Nhi’ này chính là bảy khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy lóng lánh sặc sỡ lóa mắt, cùng phối hợp với hàn khí trên trường kiếm tuyết trắng kia càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo mãnh liệt.
Đúng vây, bạch y thiếu nữ trước mắt này không thể là Thượng Quan Băng Nhi. Tu vi thượng Quan Băng Nhi bất quá chỉ là Ba Châu mà thôi, so sánh với thực lực của thiếu nữ trước mắt này quả là trên trời dưới đất, làm sao có thể là Băng Nhi của mình? Nhưng là tướng mạo của nàng quả thật giống Băng Nhi như đúc một khuôn a! Lấy sự quen thuộc của Chu Duy Thanh đối với Thượng Quan Băng Nhi, làm sao lại có thể dễ dàng nhận lầm người đâu?
Bạch y thiếu nữ nhìn thấy Phì Miêu vẫn không có nhanh chóng làm ra ý tứ gì, nhất thời hàn khí trên người càng tăng lên, nàng căn bản không có để ý đến Chu Duy Thanh đang nói gì, trong mắt nàng, Chu Duy Thanh chỉ có thể là một người chết.
‘Tránh ra, ta không muốn khơi mào chiến tranh không chết không ngừng giữa hai đại thánh địa. Xem khí tức của ngươi, tu vi tối đa cũng sẽ không vượt qua ta. Ngươi nên biết, nơi này là Trung Thiên, hơn nữa còn là Ngưng Hình Các, ngươi không có khả năng ngăn cản được ta.” Trên người bạch y thiếu nữ tản mát ra hàn khí ngày càng mạnh, thế nên lông mao trên người Phì Miêu đều nhiều hơn một tầng băng sương nhàn nhạt.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy tất cả trước mắt, nàng nhất thời ngây dại: “Tiểu Béo.”
Nương theo tiếng kêu này, ánh mắt của Chu Duy Thanh, Phì Miêu cùng bạch y thiếu nữ kia đều nhìn qua, ánh mắt hai ngươi một hổ đồng thời trở nên quái dị. Bởi vì, lại thêm một Thượng Quan Băng Nhi nữa xuất hiện. Lúc này, nàng đang mặc đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội, vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn cục diện trước mắt. Đầu tiên nàng nhìn tự nhiên là Chu Duy Thanh, mắt thấy nửa mặt bên trái của Chu Duy Thanh biến thành như vậy, vội vàng chợt lách người nhào tới, vẻ mặt đau lòng.
“Tiểu Béo, ngươi, mặt của ngươi làm sao lại như vậy? Ai đem đánh ngươi thành cái dạng này?” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt bị sưng của Chu Duy Thanh, trong đôi mắt toát ra phẫn nộ cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn mang theo vài phần sát khí. Đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn bạch y thiếu nữ kia.
Trước đó, Thượng Quan Băng Nhi vừa đến cũng đã cảm giác được ngoại trừ Phì Miêu còn có một người khác nữa, chẳng qua nàng liếc mắt nhìn thấy thương thế trên mặt Chu Duy Thnah mới không chú ý đến bộ dạng của người đó. Không hề nghi ngờ gì, ngoại trừ Phì Miêu cùng Chu Duy Thanh ra, cũng chỉ có một người ngoài này, hiển nhiên là người này động tay. Bởi vậy, nàng mới vừa quay đầu lại, liền nhìn tới phía trước, dư quang quét đến chính là thân ảnh phía trước.
Vừa nhìn thấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng ngây dại. Bất luận là ai, đột nhiên nhìn thấy một người khác giống mình như đúc không khác gì soi gương chỉ sợ vẻ mặt đều như Thượng Quan Băng Nhi.
Bạch y thiếu nữ lúc này đã kịp phản ứng, nhìn Thượng Quan Băng Nhi cả giận nói: “Nhị muội, ngươi đang làm cái quái quỷ gì vậy? Nhanh tránh ra, ta muốn giết hắn.”
Thượng Quan Băng Nhi cũng bị câu này của nàng mắng tỉnh, bất luận là cô nàng này có giống mình như thế nào, nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật nàng đã làm tổn thưởng Tiểu Béo. Nhất thời, nàng cũng nổi giận: “Ai là nhị muội của ngươi, nếu muốn giết Tiểu Béo, trước tiên ngươi giết ta đi.”
Vừa nói, Thượng Quan Băng Nhi liền phóng xuất Thiên lực, thanh quang nồng đậm xung quanh người nở rộ, Ba khỏa Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy cùng Ba khỏa Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ đồng thời phóng thích ra, tay trái vừa nhấc, liền bắn ra năm đạo Phong Nhận nhắm thẳng bạch y thiếu nữ kia mà tới.
Bạch y thiếu nữ nhìn Ý Châu cùng Thể Châu trên tay Thượng Quan Băng Nhi liền dại ra, thậm chí lại càng thêm cổ quái. Mắt thấy năm đạo Phong Nhận mang theo tiếng rít lăng lệ đã đến trước mặt nàng, bạch quang chợt lóe, một tầng Thiên lực rực rỡ yên lặng phóng thích ra, năm đạo Phong Nhận liền giống như chìm xuống đáy biển, dung nhập vào luồng bạch quang kia biến mất không thấy.
“Ngươi, ngươi không phải là Phỉ Nhi?” Bạch y thiếu nữ ngơ ngác nói.
-o0o-