Lục Tiệm nhìn kinh hãi, hồi lâu mới nói:
- Cái này sao lại ở đây?
Cốc Chẩn cười nói:
- Không biết, ta vừa tỉnh lại thì nó đã ở trên bàn rồi.
Rồi nhìn Lục Tiệm nói với vẻ đầy hàm ý:
- Vậy là có người muốn khiêu chiến với ta rồi.
- Thật kỳ lạ. – Lục Tiệm nói – Người đó đã có thể vào phòng đặt thư thì tại sao không thuận tay làm hại ngươi?
Cốc Chẩn cười nói:
- Cái đó gọi là mèo vờn chuột, vờn trước rồi mới giết sau. Người này cuồng ngạo như vậy, nếu giết ta một cách dễ dàng thì chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều hứng thú ư…
Bỗng nghe Diêu Tình cười nhạt rồi nói:
- Nói cả nửa ngày mới lòi ra ngươi là một con chuột vừa gian ác vừa xấu xa.
Rồi đi tới đưa tay đoạt lấy bức thư, xem qua và thản nhiên nói:
- Đây là nam nhân viết.
Cốc Chẩn nói:
- Tại sao nhìn ra được.
- Nử tử viết thì mềm mại thành khẩn, làm sao ngang ngạnh thế này được? – Diêu Tình chỉ nét chữ - Hơn nữa ngươi nhìn xem, những nét chữ này mạnh mẽ có lực, chắc chắn là do nam tử viết ra.
- Đại mỹ nhân chỉ biết một mà không biết hai. – Cốc Chẩn lắc lắc đầu, cười nói – Chỉ có vài dòng ngắn ngủi thì việc gì phải tự mình viết? Cho dù người đó là nữ nhân thì cũng có thể tìm một nam văn sĩ nói ra ý định rồi nhờ viết. Cô nhìn mấy câu chua ngoa này đi, nói những gì trí cao việc thông, chẳng giống người giang hồ mà lại giống cái bình giấm chua rỗng tuếch. Nếu đổi lại là ta thì phải viết thế này: “Họ Cốc kia nghe cho rõ, cái mạng nhỏ của ngươi lão tử đây chỉ động đầu ngón tay là có thể dí ngươi chết bẹp, nhổ bãi nước bọt là có thể khiến ngươi chết ngạt, đánh một phát rắm cũng có thể hun cho ngươi sống dở chết dở. Bây giờ ta cho ngươi một con đường sống, để xem vận may của ngươi thế nào. Tứ đại khấu chỉ còn Uông lão quỷ, ai bắt được hắn là thắng, kẻ thua trước hết phải dập đầu mười tám cái rồi sau đó tự chặt đầu xuống.” Khà khà, như vậy mới đúng là giọng điệu hào hùng của người giang hồ chứ.
Diêu Tình nhất thời nghẹn lời, hai má lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói:
- Làm gì có kẻ nào bụng dạ quanh co như ngươi.
Rồi vung tay ném thẳng tờ giấy đó vào mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn chân tay loạn xạ gỡ tờ giấy đó xuống thì bỗng nghe Lục Tiệm kêu lớn một tiếng. Hai người quay lại nhìn chỉ thấy y hoảng hót nói:
- Thế này thì hỏng rồi, các ngươi xem câu này “may còn một Uông Trực chạy về quê cũ”. Nói như vậy thì tên nội gian này cũng biết Uông Trực chạy về quê rồi ư?
Cốc Chẩn, Diêu Tình đều thu lại nét cười. Cốc Chẩn gật đầu nói:
- Trong lá thư đó thì cây này khiến người ta khó hiểu nhất. Xin hỏi những gì vị đại nhân nội gian đó nói có ai dám tin không? Cho dù hiện giờ hắn nói thật, quay lại báo cho Uông Trực thì Uông lão quỷ cũng có thể lâm trận bày kế, không quay về Huy Châu nữa. Mà cho dù có về thì tên nội gian đó cũng có thể đi trước một bước giết hắn luôn. Lợi hại nhất chính là địch nhân một hơi bố trí cạm bẫy, chúng ta mà đến thì chẳng phải tự chui vào lưới ư? Nói tóm lại, theo những gì viết trên đó thì tranh giành việc truy đuổi với hắn chẳng khác gì Khổng phu tử dọn nhà cả.
Lục Tiệm nói:
- Tại sao lại nói như vậy?
Cốc Chẩn nói:
- Chín phần mười là thua.
Lục Tiệm trong lòng trầm xuống, Diêu Tình lại phì một tiếng, khinh thường nói:
- Nói cả nữa ngày, toàn là lời bỏ đi.
Lục Tiệm cũng thở dài nói:
- Chẳng lẽ không có cách nào ư?
Cốc Chẩn cười cười, bấm đốt ngón tay rồi nói:
- Lục Tiệm, cách đoạt vũ khí đó của ngươi có hiệu nghiệm lắm không?
Câu hỏi của hắn chẳng ăn nhập gì, Lục Tiệm nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Lại nghe Cốc Chẩn nói:
- Ngươi làm như thế nào vậy?
Lục Tiệm gãi gãi đầu, nói:
- Ta cũng không rõ lắm, tự nhiên làm được thôi, giống như, giống như…
Nói tới đó, y nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Giống như vũ khí nào rơi vào tay ta thì ta đều có thể dùng được. Vũ khí của ta chạm vào vũ khí người khác thì lập tức có thể đoạt lấy, còn nguyên nhân bên trong thì chẳng ai hiểu rõ.
Diêu Tình ngưng thần nhìn Lục Tiệm có vẻ nghi hoặc. Cốc Chẩn thì vỗ tay cười nói:
- Ta hiểu rồi, tất có quan hệ với “Bổ Thiên Kiếp Thủ”. Hay lắm, hay lắm, ta cho người một danh hiệu, gọi là “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp”. Thiên kiếp chính là “Bổ Thiên Kiếp Thủ”, ngự binh là không chỉ khống chế vũ khí của mình mà còn không chế vũ khí của đối thủ nữa. Ngươi thấy thế nào?
- Thiên Kiếp Ngự Binh pháp? – Lục Tiệm đọc lại hai lần rồi vui vẻ nói – Cái tên đó hay lắm, nhưng ngươi hỏi vậy để làm gì?
- Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. – Trong mắt Cốc Chẩn chợt lóe lên mãnh liệt – Nếu có “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” đó thì cho dù Huy Châu là đầm rồng hang hổ ta cũng dám xông vào tranh đấu.
Lục, Diêu hai người nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh. Diêu Tình thất thanh nói:
- Biết rõ có cạm bẫy mà ngươi còn muốn đến ư?
- Không sai. – Cốc Chẩn gật đầu nói – Cô sợ cạm bẫy, y cũng sợ cạm bẫy, vị nội gian đại nhân đó chẳng lẽ không sợ cạm bẫy sao? Hắn lưu lời như vậy chính là muốn dọa ta không dám đi về phía tây để tiếp tục mang tiếng xấu, cứ như vậy chẳng phải không cần đánh cũng thắng ư? Hừ, trong thiên hạ làm gì có việc tốt như vậy? Mọi người đều cho là ta không dám tới thì lão tử lại cứ muốn tới đấy, cái đó gọi là “vào chỗ chết để tìm đường sống”.
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Ngươi có chiến lược gì chứ, toàn là dựa vào Lục Tiệm. Còn cái “Thiên Kiếp Ngự gì gì pháp” đó có nói cả nửa ngày ta cũng không tin đâu.
Cô thấy gần đó có một cây sào phơi quần áo thì đưa tay chặt làm hai đoạn vung tay nói:
- Tiếp lấy.
Rồi ném cho Lục Tiệm. Lục Tiệm đón lấy sào trúc, hơi ngẩn ra. Diêu Tình nhìn y, tay cầm nửa còn lại nghĩ nghĩ rồi chợt hỏi:
- Lục Tiệm, anh còn nhớ được kiếm pháp “Đoạn Thủy” không?
Lục Tiệm nghe vậy trong lòng chuyển động, trước mắt chợt bồng bềnh hiện lên bóng dáng trắng muốt đón gió biển bay lượn múa may đó, liền cười cười:
- Sao lại không nhớ được? Tôi cả đời cũng không quên đâu.
Diêu Tình nghe vậy thì trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên nét cười, giống như băng tan tuyết chảy, nước chảy mùa xuân. Lục Tiệm trông thấy tim bỗng đập nhanh thêm mấy phần.
Diêu Tình vừa cười thì bỗng nghiêm lại, thản nhiên nói:
- Đã nhớ được thì hôm nay tôi sẽ dùng kiếm pháp “Đoạn thủy”, xem anh có thể đoạt được cái sào trúc của tôi hay không.
Lục Tiệm ngẩn ra, Diêu Tình lại không để cho y nghĩ nhiều, lấy sào trúc thay kiếm chợt sử ra chiêu “Phiến quang cát vũ” đâm tới. Lục Tiệm ứng thế đánh ra chiêu “Tật phong sậu vũ”, nhưng không ngờ sau khi y ngộ ra “Thiên Kiếp Ngự Binh pháp” thì giao đấu với người khác cũng tự động dung nhập vào chiêu thức, vì vậy kiếm trúc vừa đâm ra thì bề ngoài tuy giống mà thực chất lại khác. Hai kiếm vừa giao nhau, Diêu Tình liền cảm thấy hổ khẩu đau nhói rồi cây sào trúc trong tay như sống dậy, nhảy nhót muốn rời đi.
Lục Tiệm một chiêu đắc thủ nhưng bỗng tỉnh ngộ ra, sợ thắng Diêu Tình sẽ khiến cô không còn mặt mũi nào, liền vội đẩy sào trúc đi để hủy bỏ chiêu thế đoạt vũ khí. Diêu Tình bỗng thấy kiếm thế của y lệch đi, lộ ra sơ hở liền sử ra chiêu “Xạ đấu ngư”, bóng trúc loáng lên như điện xẹt đâm tới ngực Lục Tiệm.
Lục Tiệm từ khi được Tiên Bích chỉ dạy đã học được thủ pháp “Định Mạch”, kiếp lực tụ về “Kiếp Hải” nên hai tay càng khéo léo hơn. Nếu nói ngày trước giao đấu với Doanh Vạn Thành chỉ có thể cảm nhận được biến hóa nội lực của đối thủ, dựa vào đó để biến hóa chính mình thì bây giờ loại cảm giác đó ngày càng nhạy bén, đã hóa thành một loại trực giác, trong lúc không lưu tâm cũng có thể tự đối phó với khí cơ của đối phương, mượn lực của đối phương để đoạt vũ khí, thậm chí là điều khiển cơ thể của đối thủ.