“Vút …vút…”
Thấy trứng của mình đang nằm trong tay Lưu Phong, ngay lập tức Ám Kim Tích Bối Địa Long dùng cái đuôi có thể phá vỡ núi đá quất về phía đám người Lôi Ngạo.
“Tránh mau…”
Nhìn thấy cái đuôi của con ma thú nhanh như tia chớp đánh tới, Lôi Ngạo mặt liền biến sắc, hai chân đạp mạnh lên đất, phóng mình thối lui.
“Rống…!”
Ám Kim Tích Địa Long gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cho sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
“Không tốt, Tháp Mộc, Na Tháp Toa!” nhìn về hướng công kích của Ám Kim Tích Bối Địa Long, Lôi Ngạo hô to cảnh báo.
“Súc sinh, ta liều mạng với ngươi…!”
Thấy Ám Kim Tích Bối Địa Long đang hướng về phía mình, khuôn mặt Thác Mộc liền biến sắc, nhưng hình ảnh của chiến hữu đã chết hiện lên trước mắt khiến máu nóng toàn thân hắn bốc lên, Tinh Cương chiến đao trong tay hóa thành một đạo quang mang thê lãnh, không chút sợ hãi đánh về phía con ma thú.
“Đi chết đi!”
“Không nên…!”
Ngay lập tức, Lôi Ngạo như một con trâu điên lao lên trợ giúp, vì hắn biết thực lực giữa Tháp Mộc và Ám Kim Tích Bối Địa Long cách nhau quá xa, dù có phản kháng cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Rống….”
Ám Kim Tích Bối Địa Long nhìn Tháp Mộc đang đánh tới, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
“Keng….”
Chiến đao của Tháp Mộc chém lên lưng Ám Kim Tích Bối Địa Long như gặp phải một lớp trọng giáp, ngoài ánh lửa tóe lên thì không hề có sự tổn thương nào, khiến Tháp Mộc lộ ra sự khó tin trong ánh mắt.
“Bốp…”
Ngay lập tức Ám Kim Tích Bối Địa Long giương cặp trảo khổng lồ vỗ vào đỉnh đầu của Tháp Mộc.
“Rắc…rắc”
Một âm thanh vỡ vụn giòn tan vang lên, đầu của Tháp Mộc giống như một quả dưa bị bổ vỡ, tan nát triệt để, thân thể hắn sau đó cũng bị Ám Kim Tích Bối Địa Long xé thành thịt vụn.
Đồng thời, Na Tháp Toa đang đứng một bên chuẩn bị công kích Ám Kim Tích Bối Địa Long cũng chợt cảm thấy bên hông bị một cỗ man lực triệt để cuốn lấy, xiết chặt phần eo của nàng.
“Phập…” lập tức cả người Na Tháp Toa đã bị chia thành hai nửa.
Nhìn các đội viên vừa sống sờ sờ bị Ám Kim Tích Bối Địa Long giết chết ngay trước mặt mình, hai tròng mắt của Lôi Ngạo chứa đầy tơ máu, trong tim hắn từ từ dâng lên một sự điên cuồng.
“A..A..A…”
Âm thanh của Lôi Ngạo tựa như dã thú, từng khối da thịt trên cơ thể hắn bỗng trở nên cứng rắn như tinh cương, nhanh chóng bành trướng.
“Huyết mạch Cuồng Chiến Sĩ…”
Nhìn vào khí thế kinh khủng đang tản mát ra từ thân hình Lôi Ngạo, Lưu Phong lộ ra một vẻ khó tin trong mắt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin loại huyết mạch được gọi là cỗ máy giết chóc Cuồng Chiến Sĩ đã biến mất gần ngàn năm trên Huy Dạ Đại Lục lại có thể thức tỉnh ở một nơi như thế này.
“Hây…”
Lúc này, thân hình Lôi Ngạo giống như hỏa lưu tinh xé rách hư không, lao về phía Ám Kim Tích Bối Địa Long, thanh Cự Phủ trong tay giơ cao rồi bổ mạnh lên người con ma thú.
“Bang..”
Thanh âm va chạm khổng lồ chấn động xung quanh, làm cho màng nhĩ của mọi người ở đây đau nhói.
“Rống…”
Ám Kim Tích Bối Địa Long gầm lên một tiếng giận dữ, chỉ thấy thanh Cự Phủ của Lôi Ngạo đã cắm ngập một nửa lên trên đầu nó, khiến nó bị thương nặng, nhưng điều đó chỉ làm cho Ám Kim Tích Bối Địa Long càng thêm điên cuồng hơn, nó lập tức quẫy đuôi đâm lên trên người Lôi Ngạo.
“Phập…”
Cái đuôi cắm lên thân thể cao lớn sau khi cuồng hóa của Lôi Ngạo, tạo thành một lỗ thủng lớn trên người hắn.
Bị thương như vậy đã đủ khiến cho người khác đau đến hôn mê đi rồi, nhưng Lôi Ngạo sau khi cường hóa thân thể lại chẳng khác nào một cỗ máy, không hề có cảm giác đau đớn. Hắn hô lên một tiếng, nhanh chóng bắt lấy cái đuôi chưa kịp thu về của Ám Kim Tích Bối Địa Long.
“Ầm…”
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người, Lôi Ngạo dễ dàng quăng thân hình khổng lồ của Ám Kim Tích Bối Địa Long ra xa. Hiện tại, trong đầu hắn đã mất đi lí trí, chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất là giết chết Ám Kim Tích Bối Địa Long.
“Rống…”
Ám Kim Tích Bối Địa Long nhanh chóng đứng lên, phát ra một tiếng gầm bạo liệt rồi lao cả thân hình về phía Lôi Ngạo. Mặc dù đã bị thương nhưng điều đó vẫn không hề làm hành động của nó chậm đi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Ám Kim Tích Bối Địa Long.
Lôi Ngạo không chút sợ hãi, trừng mắt nhìn Ám Kim Tích Bối Địa Long đang lao tới. Sau khi cuồng hóa thân thể, lực lượng của hắn đã tăng lên gấp năm lần, đủ để ngạnh kháng cùng Ám Kim Tích Bối Địa Long.
“Rầm…” một người một thú va chạm vào nhau, điên cuồng công kích lên người đối phương.
Quả đấm của Lôi Ngạo tựa như thiết chùy, oanh kích liên tục lên thân hình Ám Kim Tích Bối Địa Long, mỗi một quyền đánh lên thân thể nó đều phát ra những tiếng nổ mạnh. Bộ lân giáp cứng như thép của Ám Kim Tích Bối Địa Long cũng không thể chống đỡ được, nhanh chóng bị Lôi Ngạo hung mãnh mở ra một lỗ máu trên người.
“Ực…”
Nhìn một màn trước mắt, Lưu Phong không khỏi nuốt nước miếng đang nghẹn nơi cổ, cố gắng xoa dịu tâm trạng khẩn trương trong lòng mình.
“Huyết mạch Cuồng Chiến Sĩ không hổ là một trong mười huyết mạch truyền thừa mạnh nhất trên Huy Dạ Đại Lục, thật sự quá đáng sợ a! Đây mới chỉ là giai đoạn tiến hóa đầu tiên mà thôi, nếu có thể bước vào giai đoạn tiến hóa thứ hai thì….”
Lưu Phong tuy không có nói tiếp nhưng trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi của hắn cũng đã làm bại lộ tất cả.
“Ầm…”
Trở lại với tràng cảnh chiến đấu đang diễn ra, chỉ thấy Ám Kim Tích Bối Địa Long không hề chịu yếu thế, dùng cặp trảo nặng nề vồ lên người Lôi Ngạo. Mặc dù thực lực của Lôi Ngạo đã đề thăng lên gấp năm lần nhưng cũng khó có thể ngăn cản được một trảo kinh khủng này. Trên người Lôi Ngạo lập tức xuất hiện bốn vết móng sâu hoắm đầy máu, khiến cho người nhìn thấy phải rùng mình.
“Hây…”
Lôi Ngạo phát ra một tiếng hô kinh thiên động địa, huyết mạch Cuồng Chiến Sĩ trong người điên cuồng vận chuyển, hai cặp mắt chứa đầy huyết sắc nhìn chằm chằm vào Ám Kim Tích Bối Địa Long, khiến cho nó dâng lên một cảm giác sợ hãi.
“Ầm… ầm…” một đạo năng lượng đỏ như máu từ trong người Lôi Ngạo mạnh mẽ phát tán ra ngoài.
“Đây… đây là… Cuồng Đấu Khí…!”
Lưu Phong như gặp phải quỷ, mắt nhìn chằm chằm vào đạo huyết sắc năng lượng tựa như huyết sắc Ma Thần đang tỏa ra từ người Lôi Ngạo, lắp bắp nói.
“Chết mẹ mày đi…”
Lôi Ngạo rống lên một tiếng thống khổ, bộc phát ra huyết sắc năng lượng đối với thương thế của hắn cũng có hại vô cùng.
Bàn tay của Lôi Ngạo tựa như một tảng đá lớn, mạnh mẽ đánh vào vết thương trên đầu Ám Kim Tích Bối Địa Long. Hắn không còn nhiều thời gian nữa, bởi vì hắn cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể đang dần dần tiêu tán.
“Rầm…”
Một tiếng va chạm khổng lồ kịch liệt vang lên khắp khu rừng. Khí thế cuồng bạo của cả hai làm cho dã thú trong rừng bị kinh động, chật vật chạy trốn.
Sau khi va chạm qua đi, chỉ thấy thanh Cự Phủ đang cắm một nửa trên đầu Ám Kim Tích Bối Địa Long khi nãy đã hoàn toàn ngập sâu vào bên trong, tạo thành một vết thương chí mạng. Từ miệng vết thương, một dòng máu đỏ tươi phun ra như suối.
Khi mà tất cả mọi người đều im lặng, nín thở chờ đợi Ám Kim Tích Bối Địa Long ngã xuống thì con ma thú có sinh mệnh lực kinh khủng này lại phát ra một tiếng gầm rú điên cuồng. Thân hình to lớn của nó nhảy dựng lên, sau đó giẫm mạnh lên người Lôi Ngạo, áp lực ngàn cân kia như muốn trực tiếp nghiền nát hắn.
Lực lượng cường hóa không thể kéo dài quá lâu nên đã nhanh chóng tan biến sau một chiêu vừa rồi, kèm theo những thương thế gặp phải trong lúc chiến đấu khiến Lôi Ngạo toàn thân hư nhược. Lúc này đây, hắn giống như một con dê béo chờ đợi Ám Kim Tích Bối Địa Long làm thịt.
“Các huynh đệ, rất xin lỗi…”
Tiếng hô bi thương của hắn vang dội cả khu rừng. Từng đội viên trong tiểu đội giao phó tính mạng cho hắn, nhưng hắn lại không thể bảo vệ được họ, điều này khiến hắn không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa.
“Ngươi nằm xuống cho ta…”
Ở phía xa, sau khi nhìn thấy Lôi Ngạo không giết chết được Ám Kim Tích Bối Địa Long, Lưu Phong ngay lập tức quay ra đánh lén hai gã đội viên của tiểu đội Huyết Hổ đang đứng bên cạnh trông chừng hắn, chuẩn bị một mình chạy trốn. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, thì một thân ảnh bất chợt như quỷ mị lướt tới.
Sau đó, Lưu Phong chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào bụng của mình
“A…!”
Trong khi mọi người đang hoàn toàn sững sờ thì một âm thanh lạnh lẽo đã vang lên:
“Ta không cho ngươi đi thì ngươi cứ ngoan ngoãn đứng lại đây cho ta…!”
Tiếp theo đó là một thân ảnh tựa như làn khói xuất hiện trước mặt Ám Kim Tích Bối Địa Long.
“Ngươi đã không báo được thù thì ta đây sẽ giúp ngươi…”
Một giọng nói vang lên bên tai Lôi Ngạo, khiến hắn đang cực kì bi thương cũng phải giật mình ngạc nhiên.
“Toái Tinh Đại Thủ Ấn!”
Thanh âm của Yêu Dạ vang lên, văng vẳng như tiếng của tử thần đoạt mạng.
“Ầm…”
Lực lượng ngưng tụ toàn thân tăng gấp năm lần, sức bạo tạc khổng lồ khiến đầu của Ám Kim Tích Bối Địa Long bị đánh cho nổ tung ngay lập tức.
Nhìn thấy một chưởng của Yêu Dạ trong nháy mắt đánh chết Ám Kim Tích Bối Địa Long, đám người Lôi Ngạo lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả Lưu Phong đang nằm rên rỉ cũng như hóa đá tại chỗ.
-o0o-