Nếu như cũng là pháp bảo thì Hiên Viên Nhược Tinh cũng có thể cảm nhận được, nhưng phẩm cấp của cổ chuông này tuyệt đối không thua kém Hạo Thiên Tháp, thậm chí còn hơn Hạo Thiên Tháp, sắc mặt hắn không khỏi một trận kịch biến.
Hắn thậm chí không biết khí tức gì trên cổ chuông này, tại sao trước kia mình lại chưa từng nhìn thấy chứ?
- Ầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, chuông Đông Hoàng không chút khách khí nện lên Hạo Thiên Tháp, nhất thời bạo phát ra hai đạo quang mang xanh trắng, thật giống như đám mây hình nấm bùng lên, hư không trực tiếp bị chấn nát, năng lượng cuồng bạo trực tiếp tràn vào hư không, từ xa nhìn lại, bầu trời đã xuất hiện một vệt nứt khổng lồ.
Mà Hiên Viên Nhược Tinh thì liền bị chấn đến thất khiếu phun máu, trước mặt sao vàng bay loạn, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, về phần Diệp Tịnh Vũ thì cũng không cảm thấy dễ chịu, cũng bị phản chấn đến mức thần hồn trọng thương.
Hai thứ này đều là Tiên Thiên Chí Bảo, với thực lực của hai người hiện nay cũng khó mà hoàn toàn phát huy được thực lực của bọn chúng, mà vừa rồi Diệp Tịnh Vũ lại toàn lực xuất thủ, cho nên chỉ mới va chạm mạnh một chút đã bị thương tổn.
Thấy chuông Đông Hoàng bay lơ lửng trên đầu Diệp Tịnh Vũ, sắc mặt Hiên Viên Nhược Tinh lại lần nữa đại biến, trong mắt càng thêm phiền muộn, hắn thật vật vả mới tu luyện đến cảnh giới Thần Tiên, vốn cho rằng thực lực của mình có thể vượt xa Diệp Tịnh Vũ, nhưng bây giờ vừa giao thủ liền phát hiện lực lượng thân thể của hắn còn mạnh hơn so với mình.
Điều này cũng bỏ đi, mình có Hạo Thiên Tháp, chỉ cần dùng Hạo Thiên Tháp yểm hộ thì bất kể tốc độ của hắn có nhanh như thế nào thì cũng không thương tổn mình được, còn mình thì có thể dùng hồn thuật giết hắn, nhưng bây giờ, trên người hắn không ngờ lại có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo không hề thua kém Hạo Thiên Tháp chút nào.
Điều này sao có thể? Mình là người kế thừa Hạo Thiên Đại Đế a? Mình mới là chúa tể? Tại sao vận khí của hắn còn tốt hơn cả mình?
- Hiên Viên Nhược Tinh, đây là Hạo Thiên Tháp sao? Hôm nay đừng nói là Hạo Thiên Tháp, cho dù Hạo Thiên Đại Đế tự mình xuống đây thì ta cũng nhất định phải giết ngươi….
Ổn định lại thân hình của mình, Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, hắn và Hiên Viên Nhược Tinh thù không đội trời chung, hôm nay không giết gã thì hắn vĩnh viễn cũng không thể nào tha thứ cho bản thân.
- Ha ha ha, buồn cười, Diệp Tịnh Vũ, hôm nay ai thắng ai bại còn chưa biết, ngươi muốn giết trẫm, vẫy hãy xuất thực lực ra đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười lớn, thân thể của mình có lẽ kém Diệp Tịnh Vũ, nhưng mình dù sao cũng là một Thần Tiên, đã từng bao giờ nhìn thấy Thần Tiên cùng với người khác so quyền cước chưa?
Miệng cười lớn, hắn vung tay phải của mình lên, nhất thời từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo tia chớp, giống như mưa không ngừng bổ về phía Diệp Tịnh Vũ, cho dù hắn có chuông Đông Hoàng đi nữa, chẳng lẽ hắn có thể chịu nổi toàn bộ tấn công của mình sao?
Thấy lôi điện nhanh chóng bổ xuống, khóe miệng Diệp Tịnh Vũ trái lại nhếch lên một nụ cười, không ngờ lại thu hồi chuông Đông Hoàng, tùy ý để lôi điện bổ lên người mình.
Mình là Hỗn Độn chi thể, có thể hấp thu được tất cả lực lượng trên thế gian, trừ phi thực lực của đối phương cường đại hơn mình gấp mười lần, nếu không thì những hồn thuật hay tiên thuật lôi điện như vậy cũng chỉ là thuốc bổ đối với mình mà thôi.
- Rẹt rẹt rẹt….
Dưới ánh mắt kinh hãi của Hiên Viên Nhược Tinh, những tia chớp đủ để đem Vũ Thần tầng thứ chín đánh cho hồn phi phách tán, những tia chớp đủ để khiến cường giả cấp Tôn trọng thương lại giống như hạt muối ném vào biển rộng, bị thân thể của Diệp Tịnh Vũ hấp thu toàn bộ.
- Điều này…. Điều này sao có thể?
Hiên Viên Nhược Tinh có chút không thể tin nhìn hết thảy, đây chính là thuật lôi điện mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo a?
Hiên Viên Nhược Tinh không thể tin được, lại lần nữa gia tăng lực lượng của tia chớp, nhưng những tia chớp này vẫn không cách nào tọa thành chút thương tổn cho Diệp Tịnh Vũ.
Hiên Viên Nhược Tinh tức giận lại một lần nữa niệm khẩu quyết, mây đen trên bầu trời giăng đầy, một đạo băng sơn khổng lồ từ trên bầu trời xuất hiện, đập thẳng về phía Diệp Tịnh Vũ.
Nhìn thấy tòa băng sơn khổng lồ kia, Diệp Tịnh Vũ cười lạnh một tiếng, thân hình phóng lên trời, trực tiếp vung một quyền đánh nát tòa băng sơn.
Hàn khí khổng lồ bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, Thủy Nguyên chi huyệt trong cơ thể của Diệp Tịnh Vũ cũng nhanh chóng xoay tròn rồi hấp thu những hàn khí khổng lồ này, có lẽ hắn không thể nào trực tiếp hấp thụ băng sơn, nhưng những hàn khí này thì lại không có vấn đề gì.
Hiên Viên Nhược Tinh không ngừng triệu hoán những tảng băng sơn khổng lồ, những tảng băng sơn có thể dễ dàng đem phòng ngự của Chư Cát Ức Thủy đập nát lại căn bản không thể làm gì được Diệp Tịnh Vũ.
Thấy thân thể của Diệp Tịnh Vũ đã đạt đến tình trạng như vậy, Hiên Viên Nhược Tinh lại lần nữa niệm chú ngữ, bỗng nhiên điểm ra một chỉ, một đạo hoàng quang bắng ra, ngay sau đó thì cảm nhật được mặt đất phát ra tiếng ầm ầm, một tòa núi cách đó không xa, còn to hơn gấp đôi so với ngọn núi gần thành Vân Kinh lập tức bị nhấc lên, giống như một thanh cự kiếm bị rút ra vậy.
Diệp Tịnh Vũ sửng sốt, hiển nhiên biết Hiên Viên Nhược Tinh muốn làm gì, sắc mặt hơi đổi, thân hình hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
- Không còn kịp nữa rồi, ngươi đi chết đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha ha, ngón tay điểm về phía Diệp Tịnh Vũ, tòa núi khổng lồ cao hơn hai ngàn trượng cứ như vậy giống như một viên sao băng nện về phía Diệp Tịnh Vũ.
- Ầm…..
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi khổng lồ cứ như vậy trực tiếp bổ xuống Diệp Tịnh Vũ.
- Ùng ùng….
Lại một trận tiếng động khổng lồ vang lên, ngọn núi hung hăng đè lên Diệp Tịnh Vũ, vô số hòn đá rớt xuống, chấn cả vùng đất xung quanh run rẩy, về phần các loại cây cối và động vật trên núi thì lập tức bị khí lưu cường đại chấn đến nát bấy….
Thấy Bạt Sơn thuật của mình đem Diệp Tịnh Vũ trấn áp, Hiên Viên Nhược Tinh lập tức cười lớn.
- Diệp Tịnh Vũ, cho dù thực lực của ngươi siêu cường, cho dù thân thể của ngươi cường đại, nhưng dù sao thì ngươi cũng chỉ là một thân huyết nhục mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể đối kháng với uy lực của thiên nhiên sao? Ngươi chưa đạt đến cảnh giới Thần Tiên, ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu được lực lượng của ta, ha ha ha…. Hôm nay ta sẽ đem ngươi hoàn toàn trấn áp tại nơi này…. Ha ha ha ha….
Hiên Viên Nhược Tinh cười cuồng vọng, cười liên tục, miệng đọc khẩu quyết, một đạo thủ ấn ấn xuống, hắn không cho rằng Diệp Tịnh Vũ dễ dàng chết như vậy, nhưng nếu mình hạ xuống Thái Sơn quyết, sức nặng của ngọn núi này sẽ càng lúc càng nặng, hắn cũng không tin rằng thân thể huyết nhục có thể chịu được sức nặng vô hạn….
- Lão tử cũng không phải là con khỉ đá, con mẹ nhà ngươi cũng không phải là Phật Như Lai, con bà nó ngươi dựa vào cái gì mà đòi trấn áp lão tử….
Không ngờ vào lúc này, từ phía chân núi lại truyền đến tiếng hét của Diệp Tịnh Vũ.
- Chiến Hồn Thần Quyền, phá cho ta….
Tiếng quát của Diệp Tịnh Vũ truyền đến, một cổ lực lượng khiến Hiên Viên Nhược Tinh cảm thấy tim mình đập mạnh từ dưới chân núi bộc phát….
-o0o-