Dẫn hồn hoa là hoa tử vong, sinh trưởng tại cấm khu tử vong, ngoại trừ một vài thứ có độc tính đặc thù như dẫn hồn hoa, còn lại sinh vật cấp thấp không thể sinh sống được.
Chích hổ sinh sống trong lòng đất nơi có hỏa diễm dung nham, như vậy nhất định nằm tại một ngọn núi lửa mở miệng, thế nhưng trong phạm vi mấy ngàn dặm này cũng không thấy có núi lửa nào mở miệng cả.
Trong lòng Cổ Thần thực ra biết một ít địa phương có dẫn hồn hoa và chích hổ, bất quá kiếp trước khi Cổ Thần tiến nhập Đông Hoang đã là tu sĩ cao giai có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, cũng đã mấy trăm tuổi rồi.
Nói cách khác, những địa phương hắn biết đến phải sau hơn một trăm năm nữa mới xuất hiện, còn hiện tại không biết đã có hay chưa.
Cho dù có xuất hiện, những địa phương này đối với tu vi hiện tại của Cổ Thần chẳng khác nào là cấm địa.
Cổ Thần biết, cách nơi này hơn hai mươi vạn dặm về phía đông bắc có một ngọn núi lửa, trong đó có chích hổ sinh sống, thế nhưng khoảng cách hơn hai mươi vạn dặm, cho dù Cổ Thần sử dụng Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, tốc độ ngự khí cũng chỉ gần bằng tu sĩ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, một ngày có thể phi hành hơn ba nghìn dặm.
Hơn hai mươi vạn dặm, chỉ ngự khí phi hành không cũng phải mất thời gian gần hai tháng, lúc này cách tông tộc tỷ thí chỉ còn hơn bốn tháng, nếu không có gì ngoài ý muốn. Cổ Thần bay tới, đoạt được nội đan chích hổ, khó khăn lắm mới chạy về Cổ gia kịp lúc tông tộc tỷ thí.
Thế nhưng sao không có chuyện ngoài ý muốn cho được? Càng ở sâu trong Đông Hoang, thực lực yêu thú càng cường đại, tiến vào hơn mười vạn dặm trong Đông Hoang đã là nơi yêu thú Thần Hải cảnh Trúc Thai Kỳ thường xuyên lui tới rồi.
Tại địa bàn yêu thú Trúc Thai kỳ, còn muốn bay thêm hơn mười vạn dặm? Thế nào có khả năng không bị yêu thú tập kích? Đối mặt với yêu thú Thần Hải cảnh Trúc Thai Kỳ, Cổ Thần có cơ hội chạy thoát hay không còn khó nói.
Huống chi, xâm nhập vào sâu hơn hai mươi vạn dặm, rất có thể gặp phải yêu thú Dẫn Hồn Kỳ, loại tồn tại có thể dễ dàng miểu sát Cổ Thần.
Như vậy chích hổ ngoài hai mươi vạn dặm kia, dù Cổ Thần có muốn cũng không dám nghĩ tới.
Cổ Thần nhớ lại trong ký ức kiếp trước có một gốc dẫn hồn hoa, hiện tại thật ra lại có thể lấy được, tại địa phương cách nơi này hơn chín vạn dặm về phía đông, có một khu vực hơn trăm dặm vuông là Tử Vong sơn mạch, trong đó có một tử cốc rộng hơn mười dặm vuông gọi là Khô Hồn Cốc, trong cốc không có lấy một ngọn cỏ nào, kiếp trước Cổ Thần cũng phát hiện được một gốc dẫn hồn hoa tại nơi này.
Gốc dẫn hồn hoa kia cũng do Cổ Thần hái, hiện tại thời gian so với kiếp trước thấy dẫn hồn hoa còn sớm hơn trăm năm, không biết dẫn hồn hoa đã mọc hay chưa.
Tiến sâu vào Đông Hoang hơn chín vạn dặm, xác xuất gặp phải yêu thú Thần Hải Cảnh chỉ có một phần nghìn, nếu không phải vận xui tới cực điểm, rất khó gặp.
Không đụng phải yêu thú Thần Hải cảnh, có Tật Vũ Phi Phong, chỉ cần dẫn hồn hoa kia đã mọc, rất có hi vọng hái tới tay.
Nhớ tới đây, trong đầu Cổ Thần liền sản sinh ý niệm đi hái gốc dẫn hồn hoa kia, chuyện tự tìm tử lộ ví dụ như chích hổ ngoài hai mươi vạn dặm kia hắn sẽ không bao giờ đi làm, thế nhưng chỉ cần có hi vọng, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Nơi này cách Khô Hồn Cốc chỉ trên dưới chín vạn dặm, Cổ Thần ngự khí phi hành một tháng mới có thể tới, nếu mỗi ngày toàn lực phi hành, trong vòng một tháng tới nơi là hoàn toàn có thể.
Cùng với việc tiếp tục tìm kiếm không địa chi, thà rằng chọn lấy một tiêu điểm, hi vọng sẽ lớn hơn một chút.
Từ đó, Cổ Thần vẫn bay về phía đông, không hề tìm kiếm vô vị, một đường thẳng hướng Khô Hồn Cốc.
Cổ Thần cũng không toàn lực phi hành, mỗi ngày chỉ phi hành trên dưới hai ngàn dặm liền dừng lại tu luyện.
Vừa uống nguyên linh đan, vừa hấp thu linh thạch, mỗi ngày chân khí Tiên Thiên của Cổ Thần đều tăng trưởng, tốc độ vô cùng nhanh, chiếu theo tốc độ như này, chỉ một tháng sau đột phá Tiên Thiên cảnh tầng hai cũng không thành vấn đề.
Chuyến này tuy nói khó gặp được yêu thú Thần Hải cảnh, nhưng chín vạn dặm trong Đông Hoang, cũng là nơi yêu thú Tiên Thiên cảnh hậu kỳ hay lui tới, nếu có thể đột phá Tiên Thiên cảnh tầng hai trên đường đi, việc hái dẫn hồn hoa cũng an toàn hơn một chút.
Cổ Thần mỗi ngày phi hành đều tương đối cẩn thận, nếu phía trước gặp phải nơi yêu thú thường lui tới đều kịp thời tránh ra, vạn bất đắc dĩ cũng không muốn động thủ với yêu thú.
Cứ như vậy tiếp tục phi hành một tháng, Cổ Thần đã tiến vào Đông Hoang được hơn sáu vạn dặm, trong một tháng này hắn gặp phải yêu thú mười lần, chém giết sáu lần với yêu thú Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, còn yêu thú Tiên Thiên cảnh trung kỳ, Cổ Thần liền dùng Tật Vũ Phi Phong bỏ chạy mất dạng, còn lại một đường bình yên.
Phi hành thêm nửa tháng nữa, khoảng cách tới Khô Hồn Cốc còn không tới vạn dặm. tu vi Cổ Thần rốt cuộc đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh tầng hai, tính ra Cổ Thần mất thời gian gần hai tháng để đột phá từ Tiên Thiên cảnh tầng một tới tầng hai.
Bước vào Tiên Thiên cảnh tầng hai, chuyến đi Khô Hồn Cốc này cũng có thêm một phần hi vọng.
Bước vào Tiên Thiên cảnh tầng hai, Cổ Thần tìm một vị trí hẻo lánh, mất thời gian ba ngày mới củng cố vững chắc được tu vi, lúc này mới đứng dậy đi về phía Khô Hồn Cốc.
Bốn ngày sau, Cổ Thần tiến vào Tử Vong sơn mạch.
Tử Vong sơn mạch trải rộng trong phương viên mấy trăm dặm, càng đi vào dải đất trung tâm, thực vật sinh trưởng càng ít, đến phương viên hơn mười dặm thuộc Khô Hồn Cốc, chỉ có một ít thực vật có tính kháng độc cực mạnh mới có thể sinh trưởng, toàn bộ đều là núi trọc, không một bóng cây nào.
So với toàn bộ Đông Hoang đều là rừng rậm xanh tốt, Tử Vong sơn mạch có vẻ rất khác biệt, dường như đỉnh đầu một gã hói tóc, đột nhiên xuất hiện một khối không đồng nhất.
Tiến vào Tử Vong sơn mạch, Cổ Thần hạ xuống mặt đất, không tiếp tục phi hành.
Tử Vong sơn mạch thoạt nhìn như trụi lũi, nhưng cũng không phải không có yêu thú sinh tồn, trực tiếp ngự khí bay vào Tử Vong sơn mạch, muốn yêu thú không thấy cũng khó.
Nếu chỉ đi ngang qua, có thể trực tiếp phi hành, không có yêu cầm, yêu thú Tiên Thiên Cảnh vẫn chưa thể phi hành, yêu thú dưới mặt đất thấy được cũng chỉ có thể mở mất nhìn.
Nhưng muốn đi vào Khô Hồn Cốc mà nói, không thể không chút kiêng nể mà phi hành được, hấp dẫn yêu thú khu vực phụ cận tới Khô Hồn Cốc, đối với Cổ Thần hoàn toàn không có lợi.
Vào Tử Vong sơn mạch, chỉ còn cách Khô Hồn Cốc chừng trăm dặm, Cổ Thần dọc theo đường đi cẩn thận tránh khỏi gặp một ít yêu thú, một lúc lâu sau đã tới bên ngoài Khô Hồn Cốc.
Tới Khô Hồn Cốc, không còn thấy bóng dáng bất kể cây cỏ nào, hoàn toàn không có.
Cổ Thần thấy thể liền mừng rỡ, điều này nói rõ, trong cốc khẳng định có dẫn hồn hoa.
Duy trì cảnh giác cao độ, Cổ Thần tiến vào Khô Hồn Cốc, ở nơi này khi hít thở không khí chung quanh sẽ có cảm giác đầu choáng mắt hoa, từ xa hơn mười dặm, dẫn hồn hoa đã gây cho Cổ Thần cảm giác này.
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai hắn cũng rất bất an.
Cổ Thần lấy ra khổ diệp liên, tháo xuống hai phiến lá, ngậm một phiến trong miệng, nhất thời trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác đầu choáng mất hoa nhất thời biến mất.
Khổ diệp liên chính là khắc tinh của dẫn hồn hoa, có khổ diệp liên Cổ Thần không còn phải sợ với chất độc của dẫn hồn hoa, bằng không hắn cũng đừng mơ tưởng tiến vào bên trong Khô Hồn Cốc.