[SPOILER="Phi lộ : Tiểu Nhị Vương"]
" Rong chơi tứ hải ngũ hồ kết giao bằng hữu
Xuôi ngược nam bắc đại giang ngắm cảnh non sông
Một bầu rượu, một thanh đao tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ...
Võ lâm trong mắt đám thanh niên choai choai chính là như thế. Vậy nên dù đám nhà văn viết tiểu thuyết kiếm hiệp ra sức bôi tro trát trấu bằng những từ ngữ khủng khiếp nhất về những âm mưu quỷ kế, sát phạt đẫm máu thì hàng năm Võ lâm vẫn đều đặn nhận thêm vô số thiếu hiệp cả nam lẫn nữ dạt vòm phiêu bạt giang hồ.
Cũng chẳng biết mấy vị thiếu hiệp luôn hô hào thế thiên hành đạo, trượng nghĩa vô tư này có được trời ban tài lộc gì không, nhưng rõ ràng dân giang hồ tiêu tiền là không phải nghĩ.
Một dải Hà Nam hơn tám chục tửu lâu cùng ba mươi tư kĩ viện mọc lên san sát chỉ với mục đích moi sạch từng đồng tiền hiệp nghĩa của các vị võ lâm cao thủ trong cõi giang hồ. Ấy thế mà lắm lúc vẫn thấy cơ sở vật chất còn là không đủ, thi thoảng còn có các vụ đánh lộn giành gái giữa các vị thiếu hiệp có cùng thẩm mĩ hoặc mấy băng đảng giang hồ chém nhau chí chóe chỉ vì một cái ghế trong quán rượu.
Việc làm ăn có hạnh phúc nào bằng việc khách hàng tranh giành nhau dịch vụ? Thế nên nếu ngươi thấy mấy lão chủ quán ngán ngẩm lắc đầu ra vẻ khổ sở mà rằng " Quán ta tiệm nhỏ vốn ít, vừa phải đóng thuế cho quan phủ lại phải đóng tiền bảo kê cho mấy môn phái bản địa, thực là sống không nổi a " thì chớ có tin là thực.
Khổ sở như thế thật thì mấy lão gian thương ấy đã vỗ đít rời đi còn phải chịu cảnh một cổ đôi tròng làm gì ? Các lão nói vậy vì sợ người ta bắt chước mở quán cạnh tranh với họ mà thôi. "
Vị công tử mặc áo choàng xanh nghe ta nói như vậy thì hiếu kì hỏi:
- Ngươi kể như vậy, không sợ ta bắt chước mở quán rượu cạnh tranh với ngươi sao?
Ta vừa đặt đĩa cua nướng cùng một bình Ba Hoa Tửu xuống bàn cho y vừa đáp:
- Tất nhiên là không sợ rồi. - Rồi cười ngất bỏ ra quầy.
Vị công tử này trông mặt mũi thanh tú nhân hậu, thân hình lại ẻo lả, gió thổi cũng bay. Rõ là công tử bột nhưng lại thích ra vẻ ta đây là kẻ lão luyện giang hồ, móc mấy đồng bạc lẻ rồi lấy tư thế kiểu cách búng về phía ta hỏi:
- Ngươi cho là ta không đủ tiền mở quán hay sao?
Ta bắt lấy mấy đồng tiền, sà xuống ngồi cạnh y. Thấy y ngạc nhiên trước thủ pháp thu tiền của mình, ta liền nói với hắn:
- Nếu phi đao của Lý Tầm Hoan làm bằng bạc thì ta cũng bắt được. Nếu ngươi có kẻ thù nào sử dụng Kim Tiền Tiêu thì cứ bảo ta, nể giao tình ta sẽ thu phục hắn giùm cho.
Công tử áo xanh cũng cười, không hỏi nữa.
Ta là người có đạo đức, nhận tiền thì phải bán tin, bèn chép miệng nói :
- Ta nói không sợ ngươi mở quán cạnh tranh vì thấy ba lý do công tử không thể nào làm thế.
Đoạn nhìn tên công tử đang tò mò, gập ba ngón tay lại nói:
- Thứ nhất là ngươi không phải dân bản xứ. Thứ hai, ngươi có vẻ là người thích đi du lịch, lang thang khắp nơi. Tự nhiên mở quán rượu ở đây làm gì? Thứ ba, ngươi có muốn mở cũng không mở nổi.
Y ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại không mở nổi?
Ta đáp:
- Ngươi nghĩ xem. Mở quán rượu là sinh ý tốt như vậy, tại sao số lượng tửu quán ở vùng đất nổi danh là chiếu nghỉ của võ lâm này lại chỉ tồn tại có tám chục tửu lâu? Hơn nữa mỗi năm đều có vài quán sập tiệm đóng cửa, thay tên đổi chủ?
Ấy là vì kẻ có tiền mở quán làm ông chủ thì không thiếu, kẻ có tiền lang bạt giang hồ dừng chân uống rượu như ngươi cũng không hề thiếu, chỉ thiếu tiểu nhị mà thôi.
Ở chốn nào không biết, trên dải Hà Nam này tiểu nhị còn quý hơn vàng, là đối tượng để các ông chủ quán tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, dùng sắc dùng lợi lôi kéo về bằng mọi giá. Bây giờ ngươi có mở tửu lâu, cũng không kiếm đâu ra được tiểu nhị để mà làm ăn.
Thấy hắn cười ngất, ta lắc đầu nói:
- Ngươi nghe đừng cười, là ta nói thật.
Làm tiểu nhị ở mấy quán cơm, quán trà thì đúng là không khó. Quơ tay nhấc chân cũng tìm được cả đống, nhưng làm tiểu nhị ở mấy cái Võ lâm tửu quán này thì lại không dễ chút nào, mà vô cùng nguy hiểm.
Không nguy hiểm? Ngươi nghĩ xem, đám giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ có ai là không nóng tính, làm món nhậu phải mất thời gian, mang lên chậm một chút chúng bất mãn liền đánh, liền chửi. Ngươi không có võ thì thôi, có chút võ nghệ mà chống đối lại thì chúng rút đao ra chém. Chém không được liền gọi đồng môn bang phái ra chém hội đồng. Không may đắc tội với mấy tên chuyên chơi độc thì có khi húp chén canh cũng lăn ra chết.
Chỉ riêng mấy quán xung quanh đây, hai năm vừa rồi có tới hơn 30 tên tiểu nhị bị tai bay vạ gió, không chết cũng thành tật. Ngươi xem, nghề nguy hiểm như vậy ai dám làm nữa chứ?
Tên công tử gật gù nói :
- Ngươi nói vậy thì đúng là nguy hiểm thật. Nhưng nghề này nguy hiểm thế, lẽ ra đám sao tám chục
quán rượu quanh đây vẫn có đủ tiểu nhị để hoạt động bình thường ?
Ta khinh bỉ hỏi:
- Ngươi có phải là người trong giang hồ không mà sợ chết còn hơn bọn ta vậy?
Tên công tử xấu hổ nói:
- Tại ngươi nói làm tiểu nhị rất đáng sợ, rất dễ nguy đến tính mạng. Ta nghe còn thấy nguy hiểm hơn đi lính nên mới hỏi vậy thôi.
Ta thông cảm vỗ vai hắn hỏi:
- Ngươi nói xem, dấn thân giang hồ sống trên mũi đao ngọn kiếm nguy hiểm là như thế, sao vẫn có nhiều kẻ ngốc muốn gia nhập võ lâm?
Tên công tử nghe ta hỏi liền ưỡn ngực nói:
- Giang hồ tự do tự tại, tràn ngập cơ hội. nếu gặp kì duyên học được tuyệt thế võ công, liền có thế trở thành Võ Lâm Minh Chủ ngạo nghễ quần hùng.
Ta chỉ chờ có thế, liền bắt chước y hệt bộ dạng của y, ưỡn ngực nói:
- Ngươi nói đúng lắm, Tửu quán nhàn hạ sung sướng, sinh ý dồi dào. Nếu có bổn sự liền có thể trở thành Tiểu Nhị Vương thống lĩnh tám mươi tửu quán. Ngươi thấy như thế có đáng để bọn tiểu nhị tiếp tục làm việc hay không?
Tên công tử ngơ ngác hỏi:
- Trên đời lại có Tiểu Nhị Vương nữa hả. Sao ta chưa từng nghe thấy?
Ta vỗ vai hắn an ủi nhưng hắn khẽ nhích vai né tránh tay ta.
- Ngươi lịch duyệt giang hồ còn quá kém đi. ở triều đình thì có đế vương, ở trong rừng thì có thú vương, ở trên trời thì có thiên vương, dưới địa ngục cũng có ma vương. Ngươi đi lại giang hồ có biết Quyền Vương, Kiếm Vương, Độc Vương hùng cứ thiên hạ hay không? Cái gì cũng có vương của nó. Ngươi nói xem tại sao lại không có Tiểu Nhị Vương.
Thấy tên ngốc đã ngấm lời, ta lại nói:
- Ở đất Hà Nam này không ai là không biết Tiểu Nhị Vương. Ngươi cứ hỏi các bằng hữu giang hồ đã từng đi qua đất Hoài Nam này xem có ai không biết Tiểu Nhị Vương không? Làm người không biết Tiểu Nhị Vương, chết xuống âm phủ lại bị diêm vương đuổi lên, nhìn mặt một lần rồi mới tiếp nhận đó, có biết câu này không? Vậy nên ở đất Hà Nam này trẻ con đẻ ra cũng phải bế chạy qua mặt Tiểu Nhị Vương một lần rồi mới vỗ mông cho khóc. Ngươi sau này hành tẩu giang hồ, tốt nhất đừng nói là đã đi qua đất Hà Nam, kẻo mọi người hỏi thăm Tiểu Nhị Vương lại không biết chuyện gì mà kể,
Tên công tử ngốc nghe ta hù phát sợ, vội tỏ ý muốn ta chỉ chỗ Tiểu Nhị Vương. Tất nhiên ta đâu dễ dàng đồng ý. Y cái gì cũng ngốc, nhưng có một chuyện đút lót thì lại rất nhanh tay. Ta nghi ngờ hắn nếu làm quan chắc chỉ mất một năm là leo lên chức Tể tướng cũng không biết chừng.
Ta nhận bạc của hắn, rất có trách nhiệm nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy, Trăm thấy không bằng một sờ. Ngươi là người tốt lại rất chu đáo, mau đưa tay cho ta.
Tên này có vẻ không thích người khác chạm vào, chỉ nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi định làm gì?
Ta đáp:
- Thì để cho ngươi sờ tận tay Tiểu Nhị Vương chứ để làm gì nữa.
Tên công tử ngốc ngạc nhiên nhìn quanh hỏi:
- Tiểu Nhị Vương là ai? sao lại dễ dàng sờ được như vậy chứ?
Ta túm lấy tay hắn dí vào ngực nói:
- Ngươi được chạm vào ngực Tiểu Nhị Vương rồi đó,
Tên công tử ngốc trợn tròn mắt hỏi:
- Ngươi là Tiểu Nhị Vương?
Ta cười ha ha đáp:
- Hàng thật giá đúng, cả khu Hà Nam này chỉ có một Tiểu Nhị Vương chính là ta thôi đó.
Ta thấy mặt hắn ngơ ngơ như bò đội nón, miệng há ra mà không biết nói gì, Bèn xúc động nói:
- Ta thấy ngươi ngơ ngác như Bát Giới ăn nhân sâm, chắc là khi nãy sờ chưa có đã. Thôi được, hôm nay ta cho ngươi sờ thoải mái, trừ phía trước của mông ra thì thích sờ chỗ nào cũng được.
Tên công tử ngốc nhăn mặt kêu một tiếng, rồi sực hét toáng lên:
- Ngươi dám lừa ta?
Ta ủy khuất nói:
- Ta xưa nay ăn nói thật thà, hành động đoan chính, chưa lừa người bao giờ. Ngươi ăn nói cẩn thận nha.
Tên công tử giận dữ đứng lên, có vẻ muốn ăn thua đủ nhưng ta cóc sợ. Tên này mặt trắng mỏng cơm, khi nãy ta cầm bàn tay cũng èo uột không có cơ bắp. Nếu phải đánh nhau, ta có thể chấp một lúc 3 tên như thế.
Nhưng trời thương người tốt, minh oan cho ta ngay lập tức. Vị thực khách quen thuộc ở bàn rượu số mười bảy gọi lớn:
- Tiểu Nhị Vương, hôm qua ta đã đưa tiền cho Tiểu Nhị Lý để trả tiền cơm. Hôm nay cũng không mang tiền. Ngươi ghi vào sổ cho ta nhé.
Ta ứng tiếng trả lời, quay đít bỏ đi mặc tên công tử ngốc đứng ngây ở đó.
Con người đôi khi rất khó chấp nhận sự thật dù nó đã được phơi bày hiển nhiên ra đó. Ài, nhân tính...