" ... Năm tên Ngũ Hổ lúc này bắt đầu thi triển võ công. Kiếm khí bay khắp phòng dọc ngang không đâu không có. Ta núp dưới gầm bàn mà thỉnh thoảng vẫn bị mấy đạo kiếm khí cắt qua, xém chút là chết chùm luôn dưới tay bọn Ngũ Hổ điên ấy."
Công tử bột ngạc nhiên hỏi:
- Kiếm khí? Ngươi nói đùa chăng? Ta chưa nghe nói Ngũ Hổ của Lưu Linh Thần Tượng Hội sử dụng kiếm bao giờ.
Ta cũng ngạc nhiên hỏi:
- Ta bảo bọn chúng dùng kiếm hồi nào?
Công tử bột hỏi ngược lại:
- Ngũ Hổ không dùng kiếm vậy kiếm khí ở đâu ra?
Ta cốc đầu gã, lấy giọng đàn anh dạy dỗ:
- Người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn. Ngươi gia nhập Võ Lâm tối thiểu cũng đã một tuần rồi vậy mà sao không khôn chút nào vậy hả? Có biết trong võ lâm có một loại võ công gọi là Lục Mạch Thần Kiếm hay không?
Công tử bột à lên một tiếng, xấu hổ nói:
- Lục Mạch Thần Kiếm nổi danh thiên hạ tất nhiên là ta biết, nhưng đó vốn là võ công trấn phái của họ Đoàn ở Đại Lý, rất ít khi xuất hiện trong giang hồ. Ta cũng không có mặt ở đó nên nhất thời không nghĩ ra thôi.
Ta gật đầu kể tiếp:
" Lúc đó ta cũng lấy làm lạ bèn ngóc đầu dậy nhìn xem. Thì ra năm tên này có vẻ cũng không học được hết toàn bộ Lục Mạch Thần Kiếm, mỗi tên chỉ đánh ra một loại kiếm khí.
Bốn tên đứng chặn ở các lối cửa chính, cầu thang, cửa sổ và cửa thông gió. Còn lão tam Ngón Giữa đi móc máy khắp nơi.
Bọn chúng hình như cũng không biết vị trí chính xác của Thị Xôi nhưng cứ đà này chỉ một lát nữa là Ngón giữa có thể móc trúng Thị Xôi, lúc đó thì dù Độn thuật có tài giỏi đến mức nào cũng không trốn nổi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Thị Xôi bị kiếm khí vô tình quẹt trúng nghe xoẹt một tiếng, một mảnh vải áo bị kiếm khí cắt trúng, bay vút lên khai báo vị trí của Thị Xôi. Tức thì cả năm tên Ngũ Hổ cùng lúc phóng tới, chính xác chụp lấy ả.
Lão đại Ngón Cái cười ha hả:
- ha ha. Đã bị bọn ta túm được, để xem ngươi còn Độn được nữa hay không.
Ta thấy kiếm khí đã tan, vội ngẩng đầu lên ngó. Thấy Thị Xôi đã bị năm người kia túm chặt, đang ra sức vặn vẹo tìm cách thoát thân.
Ta nhìn kĩ Thị Xôi, thấy ả quả thật giống như miêu tả của mấy tên Ngũ Hổ, Thân hình cao lớn gân guốc, môi mỏng mắt nhỏ chính là tên khách nam đã đặt bàn gọi món lúc trước. Chỉ khác là lúc này ả đang mặc một bộ váy áo màu xanh, bộ áo váy này được thiết kế bởi rất nhiều lớp. Lớp bên ngoài màu xanh bắt mắt như thường nhưng các lớp bên trong lại có rất nhiều màu sắc kì lạ như màu gỗ gụ, màu đất đỏ, màu nâu đen vân vân, thậm chí còn có nhiều hoa văn họa tiết giống như đồ đạc trong nhà. Thì ra đó chính là công cụ để ngụy trang của Độn thuật. Khi nãy Thị Xôi hóa trang làm một cái ghế mà đến ta là tiểu nhị cũng không phát hiện được.
Ta nhìn ả, thầm nghĩ " Thuật ngụy trang của ả cao cường như vậy, sao không cải tạo dung mạo đi cho đỡ phần xấu xí ? " Nghĩ đến đây ta lại sực nhớ ra mình cũng không phân biệt nổi ả là nam hay nữ nữa.
Mặc dù Thị Xôi tên nghe rất có vẻ là nữ giới, mà cách xưng hô và giọng của ả cũng giống hệt nữ nhân nhưng ngoại hình của ả không giống nữ nhân chút nào. Nhất là bộ ngực phẳng lỳ ngược hẳn với yết hầu, thậm chí nhìn kỹ trên mép còn lún phún mấy sợi râu, rõ ràng là một gã đàn ông.
Thị Xôi bị Ngũ Hổ vồ được nhưng không có vẻ gì sợ hãi, cười nhăn nhở :
- Các ngươi vẫn cứ nóng vội như xưa, cứ bình tĩnh rồi ai cũng có phần.
Giọng của ả vừa trong vừa mềm mại, lên bổng xuống trầm. Nếu chỉ nghe tiếng thì ai cũng có thể liên tưởng tới hình ảnh một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tiếng cười trong như ngọc có thể nói là vừa nghe tiếng đã yêu.
Thế nhưng thực tế phũ phàng là những âm thanh dụ hoặc mê ly ấy lại do một gã đàn ông thân mình gân guốc, gương mặt xấu xí phát ra khiến người xung quanh bị sự tương phản đó làm cho choáng váng, không khỏi có phản ứng nhăn mặt quay đầu.
Lão tam Ngón Giữa bực mình nói:
- Đã bị Ngũ Hổ bọn ta túm được mà vẫn không chịu thành thật, để xem bọn ta sẽ biến ngươi thành cái dạng gì.
Ta buột miệng nói : " Xôi mà bị nắm , chẳng phải thành cái chim xôi thì còn là cái gì nữa "
Thị Xôi nghe vậy cười nắc nẻ, liên tục gật đầu :
- Đúng thế đúng thế, chỉ còn có thế thôi.
Ngón Trỏ bực mình điểm huyệt ả rồi quay sang dọa dẫm ta:
- Thằng nhóc này thực lắm mồm, có tin ta búng một cái cho lưỡi ngươi thụt hẳn vào trong miệng hay không?
Mấy tên này tới quán của ta, dùng kiếm khí đánh nhau loạn xị khiến thực khách chạy hết, lại còn phá hư đồ đạc mà chưa bồi thường, giờ lại giở giọng hăm dọa. Nếu ta không cho chúng nó một trận thì làm sao Tiểu Nhị Vương này còn làm ăn ở cái đất Hà Nam này được nữa. Hơn nữa Thị Xôi vì xuất hiện cứu ta mà bị bọn này bắt, làm người không nên để liên lụy người khác như vậy... "
Công tử bột nghe đến đây liền nhảy vào ngắt lời ta, nói:
- Đến đây để cho ta đoán. Có phải có một người nữa xuất hiện hay không?
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao ngươi biết?
Hắn làm bộ vênh mặt nói:
- Tất nhiên là ta đoán được. Bởi ta thấy ngươi không những không phải là ma mà còn rất khỏe mạnh lành lặn nữa.
Ta ngẩn người nghĩ một lát, hóa ra tên công tử ngốc này nói xỏ ta, cho rằng nếu ta dám to tiếng với bọn Ngũ Hổ kia ắt sẽ bị đánh đến nỗi không chết cũng thành tật. Ta bực mình nói:
- Ngươi không tin vậy thôi ta không kể nữa.
Công tử bột cười hi hi nói:
- Trêu ngươi vậy thôi, mau kể tiếp xem sau đó thế nào?