Lúc quân Đại Thuận mới bắt đầu phát động chiến dịch Vân Dương, mọi người doanh Giao Châu lại có chú ý mới, mọi người đều tạm thời chuyển sự chú ý từ chính sách quân cải và thu nạp văn sĩ, mọi người đều đồn ánh mắt về phía phủ Tề quốc công thành Tế Nam. Trắc phi của Tề quốc công là Mộc Vân Dao đã hạ sinh một bé trai.
vì thời gian trước thu nạp văn sĩ, trưng binh ở vùng, cả thành Tế Nam đã tập trung rất nhiều đại diện của các nhà giàu có ở Sơn Đông tới chạy quan hệ.
Lần này Tề quốc công có quý tử, chuyện đại hỉ như vậy với mọi người đều đều là cơ hội tốt hiếm có. Tề quốc công tiết kiệm điều độ, cho dù là ngày lễ tết gì đều là đón cùng người nhà, hay ngày sinh nhật gì đó cũng vậy, điều này khiến người ta muốn tặng quà cũng không tìm được cơ hội.
Giờ đây Tề quốc công có con trai, chắc chắn là rất vui mừng, vậy thì mọi người tới tặng lễ chắc sẽ không đóng cửa từ chối, cho dù có thể gặp mặt hay không, chỉ cần là tặng lễ vật tới, theo thói quen đối nhân xừ thế của đại soái, chắc chắn sẽ xem qua danh sách quà tặng, có thể nhìn thấy trên đó có tên mình, để lại ấn tượng cho đại soái, sau này mọi thứ đầy đủ, cả nhà cả dòng tộc đều được thơm lây.
Tặng lễ này có một phần nguyên nhân mọi người đều nghĩ tới, lại ngầm hiểu lẫn nhau, đó chính là thành lập cục thanh tra, giờ không nói tới những lời như hậu cung tham gia vào chính sự gì đó, chức quyền và nhân viên hợp thành tổ chức này, kẻ sĩ Đại Minh vừa nhìn là có thể thấy cục thanh tra rốt cuộc là làm gì.
Cẩm Y Vệ và Đông Hán Đại Minh quyền thế dáng vẻ bệ vệ, mọi người đều coi trọng, hiện giờ Sơn Đông mình cũng có tổ chức như vậy, hơn nữa còn là khống chế trong tay mấy vị phu nhân, mọi người cứ tranh thủ nịnh nọt trước, tránh sau này gặp phải phiền phức.
Quản gia La Tây mới thảnh thơi một chút lại bận tới hoa mất chóng mặt, từ sau lần nhận quà của Trịnh gia bị Lý Mạnh khiển trách, hắn hiện giờ rất cẩn thận với những tặng phẩm lễ vật này.
Những nhà giàu có ở Lưỡng Hoài. Sơn Đông kia, ngoài tặng quà ra, theo quy tắc chốn quan trường Đại Minh ,đều có phong lì xì lớn cho La quản gia, nhưng đều bị La Tây từ chối, hắn hiện giờ cũng có không ít vốn trong đồn điền điền trang, nhà cũng có phần ở ruộng muối bên Linh Sơn, đừng thấy làm người hầu trong phủ Tề quốc công như vậy, nhưng tính toán gia sản ra cũng là phú ông một vùng thật sự.
Quản gia La Tây cũng biết đại soái rất nghiêm mấy vấn đề này, tất nhiên không muốn vì chút lợi hầu bao này mà mất đi vị trí quản gia.
Thấy La Tây nghiêm mặt đẩy hầu bao lại, mọi người ở Sơn Đông đều cảm thán, người gác cổng nhà Tể tướng cũng là quan thất phẩm, người giữ cửa nhà Tề quốc công rốt cuộc là đại quan mấy phẩm đây, thật là không nói rõ được.
Hơn nữa những người này thật sự là mở rộng tầm mắt, tổng binh lính canh phòng biển Phúc Kiến, em trai của Trịnh Chi Long, du kích phòng vệ trên biển Phúc Kiến Trịnh Chi Hổ lại mang lễ vật khiển người ta nghẹn họng cứng lưỡi tới trước cửa nhà Tề quốc công cầu kiến, vừa nhìn thấy khách nhà Trịnh gia tới. La Tây liền tức không chịu được.
Tặng những cô gái kia thật là ai nấy đều tuyệt sắc, nhưng những cô gái này ngoài liên luỵ hắn, còn khiến hắn sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là bố trí chỗ ở cũng là một vấn đề, cách Tề quốc công quá gần, các phu nhân không thích, nhưng cách quá xa, các phu nhân lại sợ lão gia cho rằng mình ghen tuông.
Kết quả những cô gái tuyệt sắc từ nước ngoài này, trên dưới phủ quốc công đều tới tìm quản gia hắn, khiến hắn thật phiền não, sau khi thấy Trịnh Chi Hổ. La Tây thẳng thắn trả lại danh sách lễ vật, không hề để ý tới hắn. Trịnh Chi Long ở Phúc Kiến tôn quý giống như vương hầu, các quan lại gặp hắn cũng phải cung kính, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Nếu là trước đây e là hắn đã rút đao giết người rồi. Nhưng bây giờ lại chỉ có thế nhỏ giọng khép nép thỉnh cầu quản gia La Tây chớ tức giận, phiền thông báo vào trong một tiếng.
Nhưng thái độ khép nép như vậy rồi mà quản gia La Tây vẫn mặt lạnh, Trịnh Chi Hổ đầy bụng tức, nhưng không dám thể hiện ra.
Sơn Đông xuôi Nam Trực Đãi, lên bắc phủ Hà Gian, mấy chiến dịch lớn, cảng tư Linh Sơn và cảng Đăng Châu đều để phòng nghiêm ngặt, người của Trịnh gia vốn vẫn có chút kỳ lạ, thầm nghĩ Lý Mạnh sao lại cẩn thận như vậy, vận may tốt như vậy, lúc Trịnh gia chúng ta chuẩn bị đưa binh tới đánh, lại phòng bị sẵn sàng như thế.
Khi đại chiến ở phủ Hà Gian kết thúc, đại thắng được triều đình xác nhận, lúc Trịnh gia ở các càng phương bắc bị đối xử lạnh nhạt rõ ràng, người của Trịnh gia mới phát hiện, không khéo mình qua lại với Mãn Thanh, mưu đồ mấy cảng ở Sơn Đông này sớm đã bị bên Sơn Đông phát giác rồi.
Các mức thu từ Tề quốc công, bốn tỉnh, mấy chục vạn binh, mỏ vàng, muối lậu, hàng hóa trên biển, điền trang..vv đủ các loại đã nói rõ sau này Sơn Đông sẽ phát triển tới mức nào, cho dù lực lượng chủ yếu của Trịnh gia là trên biển, nhưng trong mắt Trịnh Chi Long, nguồn gốc của Trịnh gia là ở Phúc Kiến.
Đối với Trịnh gia từ trước tới nay chưa từng phục vương hóa, họ cũng không kinh sợ gì với quyền uy của triều đình Đại Minh , hơn nữa so với nhiều người có thể nhìn ra thiên hạ bấp bênh hiện nay.
Cho nên Trịnh gia bắt đầu chú ý tới thế lực sau này có khả năng giành được thiên hạ nhiều nhất, trước trận đại chiến ở phủ Hà Gian. Trịnh gia cho rằng người có khả năng nhất chính là Mãn Thanh, nhưng sau đại chiến, lại hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra có khả năng nhất chính là người ngay trước mặt mình, hơn nữa mình còn có mối quan hệ tốt với đối phương, nhưng đáng tiếc mình đã để mất cơ hội này, hiện giờ muốn hối hận cũng không kịp, tới hoàn cảnh này rồi. Trịnh gia cho dù thế nào cũng phải chắp vá lại quan hệ này. Mặc dù ở thành Tế Nam có thể nói Trịnh Chi Long đã mất hết thể diện, những vẫn cắn răng chờ đợi.
So với niềm vui tới chúc mừng của người khác, người ở vị trí cao được tôn sùng như Tôn Truyền Đình lại càng thích cùng người cùng địa vị là lão thái giám Lưu Phúc Lai uổng vài chén hoặc là thưởng trà nói chuyện.
Chiều mồng sáu tháng sáu, ngoài hai lão Tôn. Lưu ra. Lý Mạnh cũng tham gia vào đó, ba người họ lúc ở cùng nhau, đối với hộ vệ doanh thân binh, hộ vệ có cấp bậc cao nhất, theo sai bảo của Lý Mạnh, mọi người thậm chí là bao gồm cả các nữ quyền muốn vào trong phải thông báo trước.
Bởi vì ba người trong phòng, không chỉ là thân phận tôn quý, còn có rất nhiều điều bi ẩn, chỉ nói riêng về thân phận thực sự của Tôn Truyền Đình, cho tới bây giờ vẫn còn là bí mật.
Vương Hải thống lĩnh doanh thân binh cũng phải đứng cách thư phòng chục bước, có lúc Vương Hải cũng nghĩ, bên trong bàn bạc quân quốc đại sự tới mức nào hơn nữa là các cách thực thì ra sao, có lẽ những suy nghĩ và quân lược khiến người khác sợ hãi của đại soái cũng đều xuất hiện như vậy.
Nhưng Vương Hải cũng nghĩ tới quá mức thần bí, chuyện mà ba người trong phòng nói tới, ít nhất là chuyện ngày hôm nay, đều là những việc vặt trong gia đình.
“Đại soái, nhị công tử mọi thứ đều tốt chứ?”
Mở miệng đầu tiên là Tôn Truyền Đình, Lý Mạnh cầm ấm trà rót đầy chén trà cho Lưu Phúc Lai ngồi bên cạnh, nghe thấy câu hỏi, vẻ mặt có chút mờ mịt, thở dài một hơi trả lời:
“Đại phu đã xem qua, nói là mẫu thân nó khi mang thai bị phong hàn, cơ thể đứa bé cũng chịu ảnh hưởng theo, sau này lớn lên chắc cơ thể suy yếu”.
Mộc Vân Dao sinh hạ con trai, nhưng đứa bé lại không được khoẻ mạnh như Lý Hoành, đứa bé rất nhỏ gầy, khiến Mộc Vân Dao và mọi người lo sợ, mới tìm người tới chẩn bệnh, nói là lúc mang thai chắc chắn đã bị phong hàn, thể chất mẫu tử đều chịu ảnh hưởng.
Về phần bị phong hàn, mọi người cơ bản đều có thể nghĩ tới ngày đó Lý Mạnh từ Nam Trực Đãi quay về Sơn Đông chạy gấp lên Bắc Trực Đãi, giao chiến với Thát Lỗ, lúc đó mấy cô gái trong nhà Lý Mạnh đều lên thành đợi chờ, lúc đó là trời đông giá rét, chắc là lúc đó bị phong hàn.
Không ngờ việc làm lúc đó lại làm hại tới đứa bé. Mộc Vân Dao sinh xong tâm trạng luôn không tốt, may mà thầy thuốc xem xong nói cơ thể đứa bé sau này suy yếu nhưng cũng không có bệnh tật gì. Lý Mạnh ngày nào cũng ở cạnh Mộc Vân Dao nhiều hơn, nhẹ nhàng an ủi cô.
Tôn Truyền Đình bưng chén trà ngửi mùi hương của trà, cười nói:
“Mẫu tử bình an, đó là chuyện tốt, sau này nuôi dưỡng tốt, chắc chắn không có trở ngại gì”.
Trong lòng hắn có những lời không nói ra được, theo kết cấu của doanh Giao Châu hiện nay, Lý Hoành là người kế thừa hiển nhiên, nếu đứa thứ hai này là con gái còn tốt, nhưng nếu là con trai, không tránh khỏi có chút phiền phức, theo những gì Tôn Truyền Đình biết, năm đó nhị phu nhân chính là đại quản gia trong phủ, người sáng lập ra bên sổ sách, hơn nữa mấy tướng quân bên dưới đều kính phục nhị phu nhân, cũng chính là nói Mộc Vân Dao có nhiều người ủng hộ hơn chính thê Nhan Nhược Nhiên, đây là điều kiêng kị và là tai họa ngầm lớn nhất trong một đoàn thể.
Cũng may cơ thể đứa trẻ lại hơi yếu, trong hệ thống doanh Giao Thông với truyền thống trọng võ này tất nhiên sẽ ở vị trí thứ yếu rồi, nói tới thì thân thể gầy yếu, thật ra lại không phải chuyện gì xấu.
Lý Mạnh rõ ràng không muốn nói nhiều tới vấn đề này, gật gật đầu liền nói:
“Hôm qua,có một thanh niên mang mấy hộ vệ nhà hắn tới thành Tế Nam hàng quân ta, hơn nữa điểm danh muốn vào trong doanh thân binh, chuyện này thật thú vị...
Doanh thân binh hoàn toàn không phải là binh lính bình thường có thể gia nhập, tân binh càng không thể. Người thanh niên này thật liều lĩnh, Hai người Tôn, Lưu lập tức bị Lý Mạnh khơi dậy hứng thú. Lý Mạnh cười cười rồi lại nói:
“Người thanh niên đó tự xưng họ là Trần, tên là Đức, phụ thân là tổng binh Hà Nam, Trần Vĩnh Phúc”.
-o0o-