Nhiều ngày trôi qua, hình dáng thôn làng cũng dần xuất hiện trước mắt họ.
Thôn này tên là gì không rõ, vì tấm bảng đầu thôn đã bị ai đó phá nát, chỉ biết rằng: nó nằm dưới chân vùng núi do thổ phỉ U Minh Trại chiếm đóng.
[luutinhblog.wordpress.com]
Hai người họ cuối cùng đã tiến vào bên trong, và vẫn là tư thế chàng cõng, còn nàng dường như cố làm nhiều cách để được ở mãi trên tấm lưng ấm áp của “đại hiệp trượng nghĩa”.
“Trong thôn chắc chắn tìm ra đại phu, vết thương của muội rồi sẽ không sao đâu,” Vô Tình an ủi.
“Hi, chữa luôn cả vết thương của huynh nữa chứ, ưm,” Linh Phiêu cười mỉm xinh xắn đáp lại vậy.
Rồi cả hai cùng cười và cất bước đi tiếp. Nhưng không quá lâu họ đã nhận ra một điều rất khác thường nơi đây: từ lúc mới bước vào cho đến giờ hoàn toàn không thấy bóng dáng của bất kỳ ai, có thấy chăng chỉ là vài cái xác của…
“Á á á...,” giọng Linh Phiêu, nàng bỗng la ó hét toáng lên và ôm ghì chặt lấy Vô Tình hơn, làm mặt nàng sát luôn vào má trái chàng.
Vô Tình thấy lạ, liếc mắt về phía trước đã thấy một con chuột rất to tướng đang dừng lại nhìn chằm chằm vào chàng, sau đó nó rú lên “chít chít” rồi chạy biến vào trong căn nhà hoang đổ nát.
Phù, chàng thở phào, môi mỉm cười hơi ngoảnh mặt qua nhìn nàng, nhưng có biết đâu nàng phần sợ thật, phần cố tình làm vậy cốt chỉ để có cơ hội gần với chàng hơn.
Trở về miêu tả cảnh vật ở nơi đây, ngoài xác và dáng của mấy con chuột gớm ghiếc, cảnh nhà hoang đổ nát, còn là một bầu không khí thê lương u ám kèm thoảng trong gió mùi hôi hám thối rửa của tử thi, xem qua vậy có vẻ như thôn này từng trải qua một đại thảm họa khủng khiếp nào đó, khiến toàn bộ dân cư tuyệt diệt và trở thành một nơi hoang phế từ lâu.
Vẫn không nản chí, Vô Tình cõng cô gái tiếp tục đi, chàng đã phải qua nhiều ngóc ngách, dòm sơ nhiều nơi, cuối cùng bước đến căn nhà trọ một lầu mà xem chừng… dấu vết sự sống như xuất hiện tại đây, đơn giản đám lá trước ngôi nhà này đã được bàn tay ai đó quét sạch so với các nơi khác.
Cốc cốc cốc
Vô Tình gõ cửa ba cái, đợi hồi lâu vẫn không có âm vọng lại. Chàng gõ tiếp.
Cốc cốc cốc
“Này, chúng tôi là khách qua đường, có ai ở nhà không vậy?” Linh Phiêu cũng nói với lên. Nhưng dường như thôn này vốn đã bỏ hoang, hoặc dĩ chăng dù là có, người ta cũng cố sống lén lút chứ không dám ló mặt ra ngoài để ai đó phát hiện?
Bực quá, Vô Tình đành đẩy cửa… không ngờ cửa cũng đã được ai đó cố ý khóa chặt từ bên trong. Hết cách, chàng buộc lòng phải phá.
Ầm, toang
Một chưởng được tung ra, cảnh cửa ngã lệch sang bên, Vô Tình cõng Linh Phiêu bước chân vào trong, bất ngờ…
Vụttt
“Dù có chết lão đây cũng liều với các ngươi,” thêm âm ồm ồm khắc khổ vang trong gió.
Nát
Quá bất ngờ, Vô Tình chỉ còn cách dùng đầu húc “nát” nó, còn chưa định thần lại đã thấy thêm gậy nữa bổ vào mặt. Chàng vung nhanh tay lên nắm chặt lấy, nhìn đối phương “gầm gừ”, rồi đẩy mạnh khiến kẻ đánh lén phải ngã nhào xuống đất.
Quá tức giận, Linh Phiêu liền chỉ tay vào mặt kẻ thô lỗ đó và quát toáng lên: “này lão già kia, sao vô duyên vô cớ lại ám toán Vô Tình huynh, bộ hết muốn sống rồi sao,” sau âm này còn định rủa tiếp, nhưng đã được “đại hiệp trượng nghĩa” đưa tay lên hàm ý thôi lời, cô nương ta cũng đành hậm hực nghe theo.
Bấy giờ chàng mới hỏi: “lão bá, chuyện này dường như bên trong ắt có nguyên nhân, đúng không?”
Về phần người được gọi là “lão bá” ấy, thân vận bộ y phục rách nát, giờ lão mới gượng đau đứng dậy, nhưng tay vẫn ôm khư khư lấy cây gậy, thái độ từ cuồng giận giờ đã chuyển sang run rẩy và sợ hãi. Trông vậy ra vẻ đã hiểu phần nào nguyên nhân, Vô Tình buộc phải thanh minh: “thật ra hai chúng tôi chỉ là kẻ qua đường, đi qua thôn này muốn tìm một nơi tá túc, xin cho hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, lão bá đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Leng keng
Gậy đã được buông rơi, lão cúi mặt, đáp như nhẩm, giọng khắc khổ: “nếu chỉ là khách qua đường hai người hãy lo rời sớm đi, nếu không để chúng xuống lùng người lúc đó có hối đã muộn.”
“Lại chuyện gì? Sự thật ra sao lão bá?” Vô Tình ngạc nhiên nói, vẻ cực quan tâm. Linh Phiêu ngó hai người ngơ ngác, còn lão ấy đáp: “thôn này vốn tên ‘U Minh’, núi phía trên cũng là ‘U Minh’, nhưng kể từ khi có một đám người xấu tụ tập lại kết thành trại thổ phỉ, chúng đã biến toàn vùng U Minh này thành giang sơn của chúng và tiến hành đánh cướp tàn phá nhiều nơi, hãm gái nhà lành, giết người vô số.”
“Thế trách nhiệm quan phủ đâu?” Vô Tình khúc mắc, lão thêm thở dài: “quan phủ? Quan phủ phần thế lực không lại, triều đình không giúp sức, phần đã được chúng hối lộ nhiều ngân lượng nên họ đã bỏ mặc luôn nơi đây, từ cả chức quan mà chuyển sang một nơi khác làm ăn sinh sống. Nhờ thế, thổ phỉ U Minh lộng hành ngang ngược và trở thành bất khả xâm phạm…” nói đến đây bỗng nước mắt trào ra, tiếp: “… nhà lão cũng như bao nhà khác, trước có vợ hiền, có hai trai và một cô con gái xinh xắn, nhưng rồi tất cả đều chết hết dưới tay đám thổ phỉ này. Con gái lão..lão… rức rức… cách đây dăm ngày đã bị bốn tên trong đám giặc cỏ đó hãm hiếp mất trinh, khiến nó quá đau đớn nên đã nhảy lầu tự sát,” vừa cố kìm nước mắt rơi lã chã, lão vừa quay đầu chỉ tay về phía khoảng sân nhuộm một màu máu dưới lan can lầu.
Vô Tình cùng Linh Phiêu hướng mắt nhìn theo, và đó đều là sự thật. Quá bất bình, cô nương láu cá đập “bộp” vào vai Vô Tình cái, hét lên: “thật quá đáng, nhưng có điều chúng đã chết hết cả rồi.”
Sao? Nghe vậy lão bá ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn vào cô gái, “đại hiệp trượng nghĩa” buộc phải lên tiếng hóa nguy: “đúng vậy đó thưa lão bá, trên đường vào thôn, để cứu cô gái này, cháu đã giết tên tại chủ Trương Khâm và diệt phần lớn thuộc hạ của hắn, số còn sống không đáng là bao, cầu mong họ sớm cải tà quy chánh quay đầu là bờ.”
Ló, ló, ló, ló, ló…
Lời xong, bất ngờ có rất nhiều cái đầu già có trẻ có, nam có nữ có ló hết ra từ khắp các chỗ ẩn nấp, tức là ngay từ khi mới bước chân vào thôn hai người đã bị theo dõi ngay, và giờ biết đích xác đây chính là ân nhân của mình họ mới dám hoan hỷ lộ diện.
***
Thời gian trôi.
Sau khi kể lể hết quá trình sự việc, cho đến tối hai người mới được tha để cất bước lên hai phòng đã được bố trí sẵn ở trên gác.
Vô Tình dìu Linh Phiêu vào, sau đó đặt lên giường và lúi cúi thay băng vết thương ở chân cho nàng.
“Hi hi,” không hiểu sao cô nương ta cứ thầm cười tủm tỉm, liếc mắt tình tứ sang chàng mãi.
Tỏ ra hơi khó xử nhưng Vô Tình vẫn không quan tâm lắm, chàng chỉ cố làm nhanh để chóng thoát khỏi tình huống khó xử này thì…
“Á,” chợt Linh Phiêu hét toáng lên một tiếng.
“Sao?” Chàng trố mắt lo lắng nhìn nàng, chỉ thấy nàng hai má đỏ bừng bừng, thái độ chuyển sang e thẹn mà lí nhí đáp: “hơi, hơi đau chút thôi, nhưng… nhưng vì huynh muội sẽ gắng chịu.”
“Ừm,” Vô Tình đáp nhanh, không hiểu sao cảm giác “nam nữ ái ân” giờ như muốn bùng nổ trong đầu, nhưng quên điều đó và cũng để khoát khỏi tình huống quá khó xử này, chàng cố băng bó vết thương nhanh rồi đi vội ra ngoài…
Bất ngờ bị bàn tay người đẹp đưa ra nắm lấy, dường như cô gái này đã chuẩn bị kỹ các tình huống thất bại sẽ xảy ra để ứng phó trước, tình cảm nói: “nỡ bỏ muội một mình lạnh giá đêm nay thế sao, hay ngồi xuống để muội chăm sóc vết thương ở bụng cho huynh?”
“Không cần đâu,” đáp nhanh, chàng vùng tay tiến vội ra ngoài, “huynh về phòng đây,” dứt khoát câu cuối.
Ầm
Cánh cửa đã được đóng chặt lại, để một cô gái hụt hẫng nằm trên giường.
Lát sau.
Cốc cốc cốc
Có ba tiếng gõ cửa rõ mồn một vang lên, cứ ngỡ đó là lão bá, Vô Tình liền tiến vội ra mở cửa thì thật không ngờ…
“Hi,” chỉ thấy cổ nhìn chàng đắm đuối cười ngại ngùng, ánh mắt cứ như là đưa tình, điều này đã khiến nam nhân này chết sững ngay tại chỗ, nhưng chàng cũng phải gắng lấy lại bình tĩnh để tìm cách đối phó.
“Khạc, hừm…m,” Vô Tình vờ ho, cố làm ra vẻ lạnh lùng, nói: “sao muội còn chưa ngủ? Qua đây làm gì?”
“Ơ, chẳng lẽ còn sớm thế này đã bắt người ta ngủ sao. Ê, hay là tối nay muội ngủ với huynh nhé?” cô nương láu cá nói vậy. Cũng không biết đây rõ thật hay đùa, chỉ thấy Vô Tình thêm khó xử, chàng khổ sở đáp: “Phiêu à, lại đùa nữa rồi, quả thật huynh đang rất buồn ngủ, muội về phòng mà ngủ sớm đi nha.”
“Hưm, ứ chịu đâu,” nàng phản đối và đi thẳng vào bên trong, ngồi ngay xuống ghế, tiện tay rót lấy một ly trà đưa lên mồm thưởng thức.
“A, trà ngon quá,” Linh Phiêu reo lên.
Còn người áo trắng đang đứng vòng vo hai tay ấy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm thôi chứ chả dám biết ý kiến ra sao. Cô nương ta thấy vậy, tức thì đã chuyển từ hiền sang nóng giận, nói với lên câu trách móc đầy thâm ý: “hiểu rồi, nếu có người chán ghét, vậy từ rày về sau muội sẽ không xuất hiện trước mắt để người đó khó xử nữa,” lời xong nàng đi một mạch ra ngoài cửa.
“Ấy…,” vụt, tức thì y như rằng đã khiến tay của nam nhân phải vung ra ngăn cản, Vô Tình khuôn mặt cố cười, vờ hí hửng đáp: “sao lại nói vậy chứ? Nếu muội thích, tối nay có thể ở đây trò chuyện với huynh cho đến khi nào buồn ngủ hẵng về phòng mà.”
“Hì hì,” cổ cười hiểm vì biết chiêu này của mình đã thành công, bèn quay người và lại ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vô tình không còn cách nào khác phải giả vờ vui vẻ tiến tới ngồi theo, nhưng ngồi xuống rồi chàng cũng không biết nói gì ngoài việc… đưa tách trà mà mỹ nhân ấy đã pha sẵn cho chàng lên miệng nhấm nháp giết thời gian.
Đang uống, bỗng nhiên Linh phiêu thả tách xuống và đi tới khép vội hai cánh cửa lại. Thấy thế, Vô Tình tối tăm mặt mày, hai tay làm bộ quơ qua quơ về ra chiều nóng bức hòng phản bác: “hay là để cửa vậy cho thoáng mát đi, nóng quá Phiêu à.”
“Vâng,” nàng nói. Nghe vậy tưởng cổ đồng ý, Vô Tình cười. Nhưng không ngờ cái cô nương quỷ quái này lại tiến vội về phía hai cánh cửa sổ nhỏ ở cuối phòng- nơi mà bên dưới chỉ là hậu viên.
Lắc đầu ngán ngẩm thay, Vô Tình chỉ còn biết cách chấp nhập tình cảnh trớ trêu sắp xảy đến.
Bịch
Nàng đã trở về và ngồi xuống, nhìn chàng cười. Vô Tình cũng cố cười theo chứ không biết nói gì.
“A, chân muội vết thương đã bớt đau chưa,” chợt nghĩ ra điều để nói chàng mừng quýnh phát lớn lên. Nhưng chỉ thấy cô nương ấy nhìn chàng đắm đuối thôi chứ chả đáp lại gì. Hành động này càng khiến chàng khó xử thêm, hết cách, trong khi mặt định cúi gầm xuống để trốn tránh thì nàng đã lên tiếng, âm thanh rõ: “vâng, còn vết thương ngang bụng của huynh…,” đáp lửng đến đó, tiếp: “… vạch áo ra để muội xem với nào.”
“Ơ,ơ…,” lại thêm một lần nữa rơi vào tình huống khó xử, biết rằng cởi ra thì không được mà không cởi cũng không xong, chàng cười cười rồi nói nói lảm nhảm gì đó, khuôn mặt lúc này trông rất ngây ngô: “ơ…hơ, thôi không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu mà.”
“Hi, nếu huynh nói vậy là muội đã an tâm lắm rồi. Mà này, huynh thật quá tốt bụng đó nghen, đánh bại chủ tướng U Minh Trại, không những huynh đã cứu muội mà còn cứu luôn cả thôn làng này nữa, thật xứng đáng với chức danh ‘đại hiệp trượng nghĩa’ mà,” cô nương ta tự hào kể vậy.
“Không có gì đâu, tính huynh là vậy mà, chả phải trượng nghĩa gì, chẳng qua chỉ là không muốn thấy trên đời này còn bất cứ ai rơi vào tình cảnh khốn khổ từng trải như mình,” Vô Tình thờ dài, đáp với ánh mắt đầy tâm trạng.
Nghe vậy, hơi khó hiểu, Linh Phiêu mới nói: “là sao vậy? Ý huynh nói đến quá khứ của huynh? Có chuyện gì đã xảy ra cơ?”
“Nếu quá khứ của muội là một thảm bi kịch, muội cố gắng kêu gào nhưng không có ai đến cứu, lúc đó muội sẽ nghĩ sao?” Vô Tình đáp, lời lẽ đầy thâm ý.
“Không, huynh nói gì muội không hiểu,” Linh Phiêu khúc mắc, càng thêm tò mò.
“Thôi, hay là thế này, huynh sẽ hỏi muội ba câu nhé, để xem muội có hành xử giống như huynh không?” Vô Tình nói.
“Hi hi, muội run quá, mà huynh đừng có ra câu hỏi khó quá nghen,” hồ hởi đáp vậy, cô nương ta đã chuyển sang ngồi với tư thế nghiêm túc, hai mắt cứ chăm vào chàng mãi.
Vô Tình mỉm cười: “được thôi, rất đơn giản. Nếu như ngay từ nhỏ đã sống trong một ngôi nhà không hạnh phúc bởi những kẻ không biết làm cha làm mẹ, thường xuyên bị bỏ đói, đánh đập hành hạ và còn bị đuổi ra khỏi nhà, liệu muội sẽ làm sao?”
“Nếu là muội ấy à, hi hi, thì muội sẽ ở lỳ mãi trong nhà, dù có bị đánh chết cũng không đi. Và sau đó, xin lỗi đồng thời giúp đỡ công việc cho cha mẹ vui lòng nhưng…, “ tự tin nói tới đây bỗng lời nàng ngừng lại, sắc mặt chuyển sang trầm buồn. Có điều Vô Tình dường như chưa nhận ra điều này, ngoài mặt chàng tỏ vẻ cảm thông chứ thật ra trong lòng không thể nhịn được cười bởi cách xử lý đầy chất ngây thơ này.
“… họ đã mất hết cả rồi, hu hu,” nói tiếp tới đây nàng đã bắt đầu khóc. Chợt thấy vậy, chàng trai ngốc ấy đã hốt hoảng: “cho ta xin lỗi, ta không cố ý nhắc tới quá khứ đau buồn của muội đâu… thật ra ta… Phiêu à…“
“Hi hi, chỉ là đùa với huynh thôi mà,” cô ấy hí hửng đáp.
“Đùa ư?” Vô Tình ngơ ngác. Cô nương ta ậm ừ: “khóc là đùa, còn lại đều là sự thật. Không sao đâu, muội đã quen với cảm giác cô liêu rồi, nhưng kể từ nay trở đi thì không.“
“Cô liêu ư? Ha ha cô liêu?” Vô Tình bật cười, Linh Phiêu khúc mắc: “sao huynh lại nói thế và cười?”
“Nếu… nếu như toàn bộ bạn thân bè hữu của muội bị người ta giết sạch thì muội sẽ làm sao với võ công thấp kém của mình? Giữa ‘ân oán và tình yêu’ muội sẽ chọn thứ gì?” Vô Tình gằn giọng trong đau khổ. Trong khi Linh Phiêu đã cười toáng lên và cho rằng đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất trần đời: “tất nhiên là cả hai rồi, với võ công thấp kém, muội sẽ cùng người yêu là một chàng đại hiệp đẹp trai phối hợp song kiếm hợp bích đâm chết kẻ thù, rửa mối thù nhục, giành lại vinh quanh, vô địch thiên hạ.“
Ầm
Miệng của đại hiệp không ngừng há hốc, ngay cả một con muỗi bay ngang qua mắt cũng không kịp nhắm, chắc là Vô Tình bị sốc bởi câu trả lời quá thông minh và đầy sự tinh nghịch của Linh Phiêu.
“Thôi được, vậy muội hãy giải quyết luôn cho ta câu hỏi cuối cùng này được không?“
“Vâng, nói thử xem, muội sẽ giúp huynh mà,” xem ra, cô nương ta có vẻ khoái chí trước các câu hỏi của Vô Tình.
“Nếu muội rất yêu người ấy và người ấy cũng rất yêu muội, thương nhau thắm thiết như thế. Vì sợ người ấy sẽ cực khổ nếu như lấy phải một kẻ lang bạt như mình, muội có đành lòng ra đi để người ấy được vui sướng hay không? Hay là sẽ… sẽ làm gì? Muội hãy trả lời đi… LỜI ĐIIIIIII,“ nói tới đây giọng Vô Tình bỗng dưng cứng ngắc lại và đanh như mắng, khiến cô nương ấy giật nẩy cả mình, lí nhí: “sao huynh nói cứ như là nạt nộ muội vậy? Muội đã sai gì sao?”
“À không, cho… cho ta xin lỗi, ừm,” như sực tỉnh lại, chàng cố gắng giãi bày thanh minh cho qua chuyện.
“Hi, vậy muội sẽ trả lời giúp huynh,” khuôn mặt ma quái lại hiện lên tròn trĩnh ở Linh Phiêu, cổ cất cao giọng: “đành lòng ra đi sao được khi người ấy vẫn còn yêu mình. Mà dù người ấy không còn yêu mình nữa thì muội vẫn sẽ bám theo, bám theo mãi làm cho người đó vui lòng và chấp nhận mình thì mới thôi. Này, trở lại câu chuyện của huynh, huynh cứ cho rằng sự ra đi của chính mình sẽ làm cho người ấy vui và hạnh phúc ư? Huynh thật ngốc, đã yêu nhau rồi thì có chết vì nhau cũng cam lòng chứ sao lại bỏ người mình yêu ra đi? Nếu huynh làm vậy không những khiến cô ấy đau lòng vì tưởng huynh lòng lang dạ sói, đã thay đổi và có thể… sẽ tự tử huynh biết không?“
[chemgiophong.forumvi.com]
Rồi nàng thôi lời và ngoảnh mặt sang chàng, đã thấy Vô Tình đầu cúi gằm, nước mắt rơi lã chã từ khi nào?
Khóc? Đúng vậy, có một người đã không kìm được nước mắt khi hồi tưởng lại sự tan vỡ ‘mối tình đầu’ của mình, không ai khác, chính chàng đã làm cho cô gái mình yêu nhất bị tổn thương và bỏ rơi người ấy để cất bước ra đi. Khổ thật, không ngờ câu hỏi cuối lại đề cập đến hai chữ “tình yêu“. Đó sẽ mãi mãi là một dấu hỏi lớn của sự trống vắng trong lòng người.