Cốc Cốc Cốc
Bất chợt có tiếng gõ cửa, âm vang này đã làm cho Vô Tình như sực tỉnh, với đôi mắt đẫm lệ hướng ra ngoài. Linh Phiêu thấy vậy bèn liếc nhìn chàng một cái, rồi đứng bật dậy mở. Ông lão cùng một đám người rất đông đang xúm xít ở bên ngoài với nụ cười hạnh phúc lẫn tươi vui là điều đầu tiên mà nàng cảm nhận được.
Nghe thấy có tiếng reo hò rộn ràng ở ngoài xóm vang vọng tới tai, cổ mỉm cười mà nhẹ nhàng hỏi ông: “dường như ở bên ngoài có chuyện vui nào đó? À, lão bá đến đây có chuyện gì không? Hi.”
“Còn chuyện gì nữa đây hả cháu? Vậy là thôn xóm đã yên bình trở lại rồi, lão và dân làng rất biết ơn hai cháu,“ ông lão dáng người khúm núm, nhìn vị nữ bồ tát này rồi liếc sang chàng trai với đôi mắt đầy biết ơn.
“Hai vị đại ân nhân à, U minh trại đã không thể làm hại thôn làng được nữa. Làng rất biết ơn nên có chút quà mọn xin cháu hãy nhận cho,“ bà lão đứng cạnh bên với khuôn mặt rất niềm nở, phúc hậu thêm vào. Nói đoạn, bà ta chợt nắm lấy tay Linh Phiêu rồi đặt vào đó một gói lớn bạc vụn.
“Cô nương à, nhận đi cho.”
“Tiểu ân nhân…,” khắp căn phòng đều vang lên tiếng gọi á ới, biết ơn như thế. Mọi người tụ lại càng lúc càng đông, vừa để nhìn mặt hai vị ân nhân cũng như tạ ơn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Điều này khiến Hà Linh Phiêu khổ sở vô cùng, phần từ chối, phần không biết cách hành xử ra sao, nàng phải quay lưng lại nhìn Vô Tình một cái, chỉ thấy người này khuôn mặt vẫn đăm chiêu chữ “rầu”. Biết không thể hỏi ý kiến được, cô nương ta đành tìm cách để chối đây đẩy: “không được đâu các lão bá à, chuyện giết cướp bắt trộm là việc nghĩa hiệp nên làm. Vả lại bà con ở làng ta lại quá khổ và đau thuơng rồi, hãy mau đem quà về đi.“
Nhưng dù cô nương ta có nói gì đi nữa thì mọi người vẫn bất chấp quyết ý tặng quà. Một thanh niên ăn mặc hơi rách rưới trong đám đông liền nói: “cô nương nói vậy là không được, tuy nhà tôi nghèo và số tiền trong này cũng không đáng bao nhiêu, nhưng nó lại là tất cả của cải mà vợ chồng tôi tích cóp được suốt gần hai năm nay…“ với đôi mắt xúc động vô cùng, hắn nói tiếp mà nước ở hai mắt cứ như muốn rơi ra: “nếu… nếu số tiền này còn mà nương tử của tôi bị bọn cướp bắt về làm nhục thì nó tồn tại còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Cô nương à…“
“Xin hãy nhận đi….“
Mọi người đều đồng thanh nói lớn như vậy: “nhận đi… nhận đi mà….“
Linh Phiêu có vẻ ái ngại, nhưng rồi nàng bỗng lanh trí: “thật ra Vô Tình đang mệt sau trận kiếm khi chiều. Mọi người có thể về để huynh ấy yên tĩnh dưỡng thương được không?”
Tức thì hàng chục đôi mắt hướng ngay sang Vô Tình, quả thật là huynh ấy đang rất buồn bã. Tuy cố dấu, nhưng điều đó đã hiện rất rõ trên khuôn mặt. Trông mọi người có vẻ lo âu, Linh phiêu cất tiếp lời: “chắc huynh ấy đang cần yên tĩnh, hay mọi người về trước đi nha!”
“Ờ, vậy cũng được, hẹn sáng mai gặp lại,” sau một lượt dò xét thái độ của mọi người xung quanh, lão bá đại diện đứng ra nói vậy, rồi lão ta bỏ phần quà mình tặng xuống sàn trước khi rút lui. Trông vậy, Linh phiêu cúi xuống nhặt lên định đuổi theo trả thì đã không còn kịp… phần ông lão kia đã khuất bóng, phần những người khác cũng bắt chước làm theo nên cuối cùng, đứng chôn mình trong vũng quà đầy ngập, nàng cũng chả biết phải xử lý nó ra sao, bèn bưng một giỏ hoa quả vào đặt xuống mặt bàn, ngồi thừ và cất tiếng hỏi một câu: “đại hiệp Vô Tình, đều là của huynh đấy. Bây giờ phải tính ra làm sao?”
“Muội ranh ma lắm cơ mà, chuyện gì cũng biết sao bây giờ lại quay sang hỏi ta?” Chàng bĩu môi, nhưng chợt thấy đôi mắt Linh Phiêu đã chuyển sang chằm chằm vào mình, Vô Tình buộc phải cười khì, lớ ngớ đáp: “ừ, thì… ta cứ để yên đó, ngày mai sẽ nhờ lão bá đem trả hết lại cho dân làng là được thôi mà.”
“ Ừ nhỉ, sao mình lại không nghĩ ra!” Giọng hớn hở, nàng đã vui vẻ hẳn lên, rồi hướng mắt về phía cửa sổ, tiếp: “huynh nghe kìa, ở ngoài kia sao đông vui quá, chắc mọi người đang bày tiệc ăn mừng trại chủ U minh đã không còn, băng cướp tan rã đây, hưm,” đổi hướng mắt sang Vô Tình: “hay huynh cõng muội ra ngoài kia xem sao, tò mò quá đi à!”
Vô Tình vẫn không biết nói năng gì, im lặng được đúng ba giây, cô nương ta đã đứng dậy toan bước qua kéo chàng đi. Thấy vậy hoảng quá, Vô Tình không thể không tìm cách từ chối: “hay muội… ra xem một mình đi, chứ thật ra huynh đang rất mệt, huynh muốn được ngủ sớm.”
Nghe vậy cũng không thất vọng lắm, cô nương ta lại ngồi xuống, đáp: “nếu huynh không đi thì muội cũng không đi,” nói đoạn nàng đưa tay vào giỏ bốc lấy một quả táo, cho vào mồm.
Nhồm nhàm, nhồm nhàm nhồm…
Bỗng cảm giác như có người đang nhìn miệng mình, nàng cười hí hửng rồi ném ngay một quả khác sang, Vô Tình “chộp” ngay lấy, không quên nhìn cô nương láu cá này mà cười.
Không khí yên lặng thoáng chốc đã hình thành nên, hai người cứ nhai nhai nhồm nhàm, người nam thì đúng y như tên ngốc, chả biết và cũng chả muốn nói thêm chuyện gì nữa bởi đang rất mệt. Còn cô gái không hiểu sao khuôn mặt bỗng nhiên trở nên rầu rĩ thảm hại, đột nhiên nàng nói, lời lẽ có vẻ như mang chiều khách sáo: “Vô Tình đại hiệp, có nhớ huynh đã từng hứa giúp muội báo thù?”
“À, tất nhiên rồi, huynh sẽ giúp muội,” rồi ngừng việc nhai táo, chàng hỏi thêm: “kẻ nào đã nhẫn tâm hại cả gia đình muội vậy, có thể kể rõ chuyện này huynh nghe được không?”
Chỉ còn thấy cô gái yếu đuối đó bật khóc nức nở hồi lâu, sau đó cố gắng lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nàng bắt đầu kể lể, giọng đầy ai oán lẫn căm hận: “ vào một đêm mưa to gió lớn, cách đây đúng năm năm về trước, lúc ấy, muội đang ở trong phòng…hu hu hu…,” lại không kìm được nữa rồi, nàng phải cúi gằm đầu ôm mặt khóc nức nở.
Ngồi cạnh Vô Tình buồn không kém, đoán rằng đây là một chuyện hệ trọng, nên chỉ biết an ủi câu: “Phiêu à, muội hãy khóc cho thật đã đi, sau đó cố bình tâm trở lại và kể rõ cho huynh nghe kẻ đã hại muội tan cửa nát nhà, huynh sẽ lấy đầu hắn,” rồi tiếp tục ngồi đợi chờ.
Thời gian thấm thoắt đưa, thêm hồi lâu nữa, cô gái đáng thương ấy mới có thể lấy được phần nào sự bình tĩnh, nàng ngồi ngay ngắn lại, sau khi vung tay áo lên lau hết lệ đẫm trên mặt, mới kể lại từ đầu: “cách đây năm năm về trước, Mai Hoa Sơn Trang là một sơn trang rất giàu có và hưng thịnh, người làm cùng gia nhân bên trong tất thảy 64 người, trang chủ chỉ có duy nhất một cô con gái tên là Hà Linh Phiêu- tức muội.”
“Tai họa đã xảy ra vào một đêm mưa to gió lớn cách đây 5 năm về trước…”
“Sao nữa?” Vô Tình tò mò hỏi. Cổ tiếp: “lúc ấy, muội cùng với mẹ đang ăn yến sào ở trong thư phòng, bỗng giật mình nghe thấy vô số âm chém giết kèm tiếng la hét của các gia nhân vang lên: ‘bắt lất Đoạn Loãng, lão gia bị giết rồi… bắt lấy Đoạn Loãng… trả thù cho lão gia… bắt lấy….’”
Ầm, quả táo từ trên tay người áo trắng do được nắm không vững đã rơi ngay xuống đất. Khuôn mặt Vô Tình bỗng nhiêm tím tái xanh mét, cắt không còn giọt máu. Dường như có nhầm lẫn gì đó xảy ra ở đây thì phải, là do chàng nghe nhầm hay là Linh Phiêu nói nhầm? Đoạn Loãng ư? Đoạn Loãng? Sao trùng với tên của Đoạn huynh đến thế? Chả lẽ huynh ấy chính là kẻ thù không đội trời chung của Linh Phiêu cô nương?
Không. Mặt đổ đầy mồ hôi hột, hơi thở đã chuyển sang nặng nề, chàng cố nghĩ đến một khả năng có thể hơn. Đó chính là: chỉ tên trùng tên. Nghĩ vậy, liền quay nhanh sang chằm chằm vào mặt cô gái ấy mà nói to như hét, với thái độ căng thẳng vô cùng: “Phiêu này, Đoạn Loãng kia là ai? Huynh ấy là người như thế nào?”
“Hắn ta ư?” Nghe nhắc đến cái tên đó, Linh Phiêu đã cười như mếu, khiến khuôn mặt xinh tươi ngày nào đã trở nên đầy căm phẫn lẫn đau khổ: “chỉ có thể dùng đến từ ‘thua cả cầm thú’ khi nhắc đến hắn. Trước ngày xảy ra án mạng đúng một tháng, cũng vào đêm mưa rơi lã tã như thế này, nếu không có cha muội do lòng tốt đã cho phép phu phụ hắn vào trang tá túc, thì ngay đêm ấy hai kẻ đó phải chết vì cóng và đói bên ngoài rồi…”
“Khoan đã. Phu phụ? Hai kẻ đó? Ý muội nói đến là Đoạn Loãng gì đó còn có vợ nữa sao?” Quá ngạc nhiên Vô Tình chen ngang lời kể của Linh Phiêu. Nàng đáp: “đúng vậy, là một cặp phu phụ với người chồng bị bệnh nặng và thân thể suy kiệt trầm trọng, cơ hồ như ‘thập tử nhất sinh’; còn người vợ đói rét và tiều tụy không kém, thật đáng thương cho một cô gái xinh đẹp phải lấy một tấm chồng không ra gì như hắn.”
“Vợ hắn tên là gì?” Vô Tình hỏi nhanh, bởi chàng sực nhớ đến ba từ “Phạm Như Kính” mà Đoạn huynh đã khóc thầm nhẩm nói bên bờ suối, vào cái đêm đốt lửa tâm tình khi cứu chàng thoát khỏi Vô Tâm Cốc không bao lâu, nguyên văn câu ấy chàng vẫn còn nhớ như in là: “Như Kính… Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng. Như Kính… Phạm Như Kính…,” chỉ cần Linh Phiêu nói ra tên người phụ nữ đó không phải là “ba từ” này, thì chắc chắn kẻ man rợ đó không phải là ân nhân của chàng, hãy nói đi nào.
“Tên của người phụ nữ đó ư?” Linh Phiêu khó hiểu hỏi. Vô Tình gật đầu, thêm hối thúc: “ừ, muội nói đi, nói đi.
“Là… Phạm Như Kính. Mà huynh hỏi kỹ thế có chuyện gì không vậy?” Nàng đáp lại đầy khúc mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Vô Tình, thoáng chốc đã hoảng hồn bởi sự biến đổi sắc mặt kỳ lạ từ người này.
Và nàng ta thấy lạ thì cũng đúng, bởi từ khi nghe đúng ba từ “Phạm Như Kính”, cả tòa thân thể của Vô Tình như sụp đổ. Chàng biết chắc chắn cái người mà Linh Phiêu kể chính là Đoạn huynh của mình. Vậy chính huynh ấy đã ra tay thảm sát cả sơn trang của Phiêu muội thật sao? Tại sao huynh ấy từng nhẩm là ‘Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng?,’ Vậy huynh ấy có lỗi gì và sao tự nhận chính huynh ấy đã hại vợ của mình? Không, Vô Tình hoàn toàn không tin Đoạn Loãng lại chính là một kẻ cầm thú, chắc chắn có ẩn khúc hiểu lầm nào đó bên trong. Chợt chàng trừng mắt sang nắm chặt lấy hai tay Linh Phiêu mà thét lên: “có hiểu lầm, là có hiểu lầm gì đó bên trong? ĐÚNG KHÔNG, ĐÚNG KHÔNG?”
“Ư, ư, huynh… huynh thả muội ra, huynh sao vậy, đau quá đi à,” nàng ngạc nhiên cực độ cũng thét lên. Bị vậy, Vô Tình như sực tỉnh, trong khi chưa hết bàng hoàng vì những thái độ biểu hiện quá đáng của mình, lời thăm dò từ cô gái ấy đã vang lên: “huynh, bộ… bộ huynh có quen biết hắn sao? Sao huynh hỏi han và kích động dữ vậy? HUYNH HÃY NÓI ĐI.”
Trước sự vạch trần kèm trừng mắt chăm chăm của Linh Phiêu, Vô Tình biết rằng tốt nhất chưa nên nói ra sự thật này, chàng chỉ còn cách giả vờ cười, vờ tỏ ra hết sức bình thường, tìm cách để chối đây đẩy: “à, ơ ha ha ha, thì… ơ thì là huynh thấy, thấy điều này là lạ nè…” nói mà tay chân và sắc mặt cứ như tên hề, tiếp: “…, bộ muội kể mà không nhận ra sao, nào là trước đó đúng một tháng cả hai phu phụ hắn đã chịu ơn sơn trang của muội. Vậy lý gì tháng sau hắn lại ra tay hại cả nhà muội đúng không? Chắc chắn là có nguyên nhân bên trong chứ ai đời nào làm thế.”
Cô gái ngẫm đi ngẫm lại thấy lời người áo trắng nói cũng đúng, nàng mới giải thích: “nguyên nhân? Đúng, có nguyên nhân, nguyên nhân chính là chúng quá tham lam.”
“Tham lam?” Vô Tình trố mắt.
“Không sai. Do Đoạn Loãng bị thương tật rất nặng, cần rất nhiều dược liệu quý hiếm để duy trì mạng sống và rất nhiều tiền để có thể mua lấy loại thảo dược thượng hạng nhất, nên khi vừa hoàn sức lại không bao lâu hắn đã bàn mưu cùng vợ đột nhập vào thư phòng cha muội lục bới lung tung để tìm kiếm chìa khóa hòng mở két sắt kho bạc. Và khi ông tình cờ về phòng phát hiện sự việc, chính chúng đã giết chết ông để mở đầu cho đại thảm họa đêm hôm đó.”
Ầm, nghe xong Vô Tình đầu cúi gầm, chỉ cố nghĩ thôi chứ không dám ngẩng mặt lên và phản ứng điều gì nữa. Không có hiểu lầm sao? Mặc cho chàng nghĩ, từng tình cảnh man rợ vẫn tiếp tục hiển hiện qua lời kể của Linh Phiêu: “lúc ấy, muội và mẹ đang ở trong phòng có hay biết gì đâu, nghe tiếng la hét vang trời của đám gia nhân, mới ngừng ăn mà chạy ra ngoài thử xem. Quả thật là không thể nào còn tin nổi vào những gì mắt đã trông thấy.”
“Chuyện gì?Chuyện gì đã xảy ra tiếp đó?” Vô Tình vẫn chưa bỏ được thái độ biểu lộ cảm xúc qua dòng câu chuyện. Còn Linh Phiêu cứ cho rằng chàng ấy quan tâm đến “mối thù” của mình nên mới hỏi kỹ, không nghi ngờ nữa cất lời kể tiếp, kể trong nước mắt: “hu, trước mặt muội chính là hình ảnh lần lượt từng mạng người đổ xuống, mặc dù các gia nhân đã bỏ chạy trối chết nhưng hắn vẫn truy cùng giết tận quyết không tha bất kỳ ai, máu thấm đẫm khắp mọi nơi và văng luôn cả vào hai mắt muội. Hu hu, mẹ vì lao qua đỡ luồng kiếm khí hòng bảo vệ muội đã mất mạng, máu bà phun xối xả vào mặt và ngã đè lên luôn che kín cả thân hình muội. May sao lúc ấy, hoảng quá muội ngất xỉu nên hắn đã không thể đánh hơi thở tìm ra người còn sống sót. Nếu không, Hà Linh Phiêu này đã không còn mặt mà ngồi kể với huynh chuyện xót xa này.”
“KHÔNG THỂ NÀO, ĐOẠN…. ơ,ơ,” Vô Tình như điên cuồng, không còn giữ được cảm xúc nữa bất chợt gào to lên, khi chàng nói từ “Đoạn” sắp buông ra luôn từ “huynh”, may sao bất ngờ kịp đưa tay lên ôm chặt lấy miệng, chứ nếu không chân tướng sự việc bị hé lộ thì ngay cả bản thân tận lúc này cũng sẽ trở thành cừu nhân của Linh Phiêu. Bởi vì chàng chính là “đệ kết nghĩa” của kẻ thủ ác máu lạnh năm nào.
“Đoạn? Huynh vừa nói gì?? Huynh muốn hỏi điều gì về tên khốn Đoạn Loãng???” Cô gái họ Hà gầm gừ vậy, giọng nhắc hai từ “Đoạn Loãng” mà âm tiết chì chiết vô cùng. Về phần Vô Tình, may sao cô nương ấy vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường nào từ mình, nhân tiện chàng hỏi luôn nghi vấn trong lòng: “thật sự là không hề có một chút ẩn khúc nào bên trong đó sao?”
“Không hề có, chính tên cầm thú đó đã sát hại hết 63 người già trẻ lớn bé trong sơn trang của muội, hắn chính là một tên bệnh hoạn điên khùng nhất thế gian, muội hận hắn,” Linh Phiêu đã không thể nào kìm được cảm xúc trong lòng mình, phát tác hết ra.
“Nhưng nếu chỉ là trộm tiền để chữa bệnh thôi, thì đáng lẽ ra khi bị phát hiện, Đoạn huy…. không, Đoạn Loãng phải dẫn vợ phá vòng vây chạy trốn chứ, sao lại thảm sát sơn trang làm gì?” Vô Tình cãi lại, phần thở phào vì cũng may vừa rồi xém chút nữa đã nói hớ từ huy-n-h.
“Có, tất nhiên là có, vì chính hắn đã ra tay giết chết luôn cả vợ mình. Thế mà lại điên khùng vấy hết tội lỗi này cho sơn trang, để có cớ giết chết tất cả mọi người có mặt tại đó một cách hợp pháp nhất. Nói hắn bị thần kinh đâu có quá đáng chút nào đâu,” Linh Phiêu gào lên vậy, âm khắc khổ vô cùng, thở mạnh trong gấp gáp.
“Muội vừa nói gì? Sao hắn lại giết luôn cả Như Kính tẩu?” Vô Tình tiếp tục hỏi, lời có vẻ kìm nhưng âm đâm ra vẫn rất gay gắt.
“Như Kính tẩu? Huynh gọi vợ hắn là tẩu ư?” cô gái họ Hà khúc mắc, cứ nhìn chằm chằm vào mắt chàng, nàng tiếp: “thật sự là huynh có quen họ không?”
Ầm, chết lặng hồi lâu, đệ của Đoạn Loãng khó xử vô cùng, biết mình đã hớ lời, cũng không dám ngập ngừng lâu khiến cổ nghi vấn thêm, chàng cố nghĩ nhanh lý do nào đó mà đáp: “ừ, tẩu. Dù sao tẩu ấy cũng là người vô tội, đã khuất và có chồng, thì huynh gọi một tiếng ‘tẩu’ đâu có gì sai. Phần muội, muội hãy trả lời huynh đi nào?”
“Vâng,” nàng đáp, hết hồ nghi, nói tiếp: “chuyện này thực ra muội cũng không được rõ lắm nguyên do bên trong. Chỉ biết khi chạy ra, đã thấy trong vòng vây, Đoạn Loãng- tên cầm thú đó đang ngồi ôm xác vợ mình, tay hắn nắm thanh kiếm đầy huyết, thêm một vết cắt chí mạng trên cổ người phụ nữ, lại thấy hắn khóc lóc nói lảm nhảm thêm điều gì đó rồi đột nhiên hét toáng lên ‘A A A…,’ bất chợt điều kỳ dị đã xảy ra...”
“Điều gì?” Vô Tình sắc mặt chăm chú. Linh Phiêu tiếp: “Không hiểu sao toàn bộ mái đầu đen của hắn đột ngột chuyển sang màu bạc hoa râm, hắn bỗng cười như điên dại rồi nắm kiếm lao lên đại khai sát giới, giết người một cách vô cảm hu hu, hu hu hu…”
Nghe xong người áo trắng cũng chả còn biết nói năng gì, bởi vì các khúc mắc bên trong câu chuyện chàng đã thông hết, và kẻ sát nhân này đúng là Đoạn Loãng, nhưng có lẽ không thể nào ngờ được một ân nhân từng cứu mạng chàng, một người chàng xem như “tốt nhất thế gian” lại có thể làm nên cái chuyện đáng nguyền rủa này.
Rồi cả hai đứng lặng hồi lâu, một cô gái lặng vì muốn bình tĩnh lại sau khi nhớ về những thảm họa đã qua, còn nam nhân kia cứ suy nghĩ mãi về các khúc mắc bên trong chuyện này. Cuối cùng, nam nhân đó đành phải chấp nhận tất cả mọi điều, đây chính là sự thật, và lý do là: con người nào phải thánh nhân, không ai không có quá khứ và cũng không ai là không có sai lầm đáng tiếc trong đời. Chắc chàng nghĩ đây đại loại chỉ là một lỗi lầm gây ra của Đoạn Loãng chăng?
“Phiêu này,” Vô Tình đứng dậy nói, chàng đẩy cả cái bàn vào trong luôn, để lộ khoảng trống giữa hai người. Cô gái họ Hà tên Phiêu ấy “mắt đẫm lệ tuôn” nhìn chàng mà khóc nấc thôi chứ không thể nói năng gì được.
[chemgiophong.forumvi.com]
Trông vậy Vô Tình trở nên xúc động vô cùng, cảm thấy số phận nàng ấy thật thảm thương, liền bước vội tới và ôm ghì chặt lấy nàng vào lòng.
“Huynh hứa, đừng rời xa muội nhé, Vô Tình, hu hu,” chợt cô ấy nói vậy.
“Huynh hứa!” Vô Tình đáp câu chắc nịch, coi như từ giờ trở đi đó là trách nhiệm mình phải gánh vác, chính Đoạn Loãng đã gây ra lỗi lầm nên bây giờ người phải hàn đắp lại vết thương chính là chàng, phần chàng cũng từ giây phút này đã xem cổ như là “muội muội ruột” của mình mất rồi. Nhưng bỗng dưng chàng lại nghĩ đến những điều tồi tệ, nghĩ mình đã lỡ hứa với cô gái này là sẽ giúp cổ trả thù, vậy nếu như trên đường hành tẩu giang hồ lỡ hai người tình cờ gặp phải Đoạn huynh thì sao? Bên nghĩa bên tình chàng phải hại ai và biết đứng về phía ai?
Ầm, nghĩ đến đó, thần kinh Vô Tình bỗng suy sụp, chàng bỗng cảm giác cả hai chân đứng không vững nữa, khuỵu ngay xuống đất.
“Vô Tình, huynh sao vậy? Huynh bị làm sao vậy Vô Tình ơi? Đừng làm cho muội sợ mà, hu hu,” giọng lo lắng của Linh Phiêu đã vang lên, nàng cúi xuống để chăm sóc cho chàng. Nhưng ngay lúc này đây, người áo trắng đó như đã lao vào một thế giới khác, một thế giới của những hoang tưởng ám muội trong đầu.