Chương 50: Huyền âm tuyệt mạch (hạ).
Huyền âm hàn khí như cánh tay tử thần, tàn phá sinh cơ của nàng. Ánh mắt nàng mỗi lúc một trở nên tê dại, miệng rỉ máu, máu tươi cũng bị huyền âm hàn khí đồng thành cục máu, treo nơi khóe miệng.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Hư Tử Uyên, Cổ Thần đau lòng vô cùng, hai mắt không khỏi ngấn lệ, kiếp trước hắn từng vô số lần nhìn thấy Hư Tử Uyên bị huyền âm hàn khí dày vò, nhưng chỉ biết đứng một chỗ không thể làm gì.
Bây giờ, nhìn sư tỷ bị huyền âm hàn khí cắn xé, Cổ Thần vẫn không tìm được ra cách.
Chớp mắt, toàn thân Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí đông thành tượng băng, Cổ Thần muốn lại gần, nhưng hắn chỉ cần tiếp cận một tấc, tay lập tức bị đông kết nhanh chóng, không thể động đậy.
Huyền âm hàn khí, Cổ Thần căn bản không chịu đựng được, cho dù hắn muốn ôm Hư Tử Uyên, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho nàng, cũng không làm được.
Dương nguyên đan.... đúng, dương nguyên đan...
Hai mắt Cổ Thần sáng rực, lúc nãy huyền âm hàn khí đến quá nhanh, Hư Tử Uyên không kịp uống dương nguyên đơn nên thân thể mất đi khả năng khống chế, nếu như không có nguyên âm đơn, Hư Tử Uyên chí ít còn bị huyền âm hàn khí đông kết thêm hai canh giờ nữa.
Trong hai canh giờ đó, huyền âm hàn khí không ngừng dày vò nàng, mặc dù nàng đã bị đông kết thành băng, ý thức rời rạc, nhưng, cảm giác đau đớn không hề suy giảm. Bởi vì, mặc dù nàng đã bị làm cho ngất đi, nhưng, huyền âm hàn khí thì vẫn ngao du trong người nàng, huyền âm hàn khí đi đến đâu, thân thể không ngừng run rẩy đến đấy...
Nếu như uống dương nguyên đan, chỉ cần nửa canh giờ Hư Tử Uyên sẽ có thể được cứu và những đau đớn nàng phải chịu sẽ giảm đi rất nhiều.
- Cổ Thần... Tử Uyên tỷ tỷ... sao vậy?
Tiểu Bạch run lẩy bẩy, trèo lên vai Cổ Thần, ghé sát vào hắn, cố chống lại cái lạnh.
- Tỷ ấy bây giờ rất khó chịu, Tiểu Bạch, ta phải luyện bát phẩm đan dược, ngươi đừng làm phiền ta.
Cổ Thần đi đến bên Ngọc Vương Đỉnh.
- Ồ...
Tiểu Bạch gật gật đầu.
Cổ Thần lấy ra một gốc huyết ô ngàn năm, một gốc dương chi, một góc liệt diễm thảo, một gốc thuần dương hoa... Tay trái đặt xuống Ngọc Vương Đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, thập nhị trùng...
Nhưng ngọn lửa thi triển ra không có uy lực của thập nhị trùng, Hư Viêm Quyết thập nhị trùng, trong môi trường băng lạnh, cùng lắm chỉ có hiệu quả bát trùng.
Bát trùng Hư Viêm Quyết, mặc dù không nhanh như thập nhị trùng nhưng may là thời gian cùng không dài lắm, hai khắc sau, Cổ Thần đã luyện ra dương nguyên đan.
Cầm dương nguyên đan trong tay, Cổ Thần đến trước mặt Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng, thân thể thì không ngừng run rẩy, chứng minh nàng đang cố chịu sự dày vò của huyền âm hàn khí.
Cổ Thần muốn cho nàng uống dương nguyên đan, nhưng, vấn đề xuất hiện...
Tay Cổ Thần căn bản không thể tiếp cận nàng, nói gì đến chuyện cho nàng uống?
- Sư tỷ... Tỷ tỉnh lại đi, Tử Uyên sư tỷ...
Cổ Thần lo lắng gọi.
Hư Tử Uyên nhíu mày, cũng không biết có nghe được hay không, không thấy trả lời gì, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, huyền âm hàn khí như một lưỡi sao, từng nhát từng nhát cắt vào thân thể nàng, khiến nàng đau đớn vô cùng.
Nghĩ đến tử diễm băng viêm thu phục được trong u động, Cổ Thần lập tức lấy Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh ra tay, cầm chung dương nguyên đơn và Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh với nhau, đưa về phía Hư Tử Uyên.
Quả nhiên hiệu quả, mặc dù huyền âm hàn khí lạnh vô cùng, nhưng, Cổ Thần cầm Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trong tay, không còn cảm giác lạnh thấu xương nữa, huyền âm hàn khí gần như không có hiệu quả với Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh.
Nhưng, Cổ Thần bây giờ vẫn chưa thể dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh, cho nên, Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh chỉ có thể phát ra năng lượng bản năng, nếu như Cổ Thần có thể sử dụng, hắn nhất định sẽ thử dùng Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh trấn áp huyền âm hàn khí.
Cổ Thần đặt tay bên miệng Hư Tử Uyên, đẩy dương nguyên đan vào miệng nàng.
Nhưng....
Khoảnh khắc tay Cổ Thần vừa chạm vào miệng Hư Tử Uyên, đột nhiên huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên điên cuồng trào sang Cổ Thần, nói một cách chính xác là trào vào tay hắn...
Cổ Thần giật bắn mình, huyền âm hàn khí đến quá nhanh, mặc dù có Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh nhưng huyền âm hàn khí vừa chạm vào người, Cổ Thần vẫn cảm thấy lạnh buốt như dao cắt.
Sắc mặt Cổ Thần vụt biến, thoáng giật mình, định rút tay lại nhưng đã quá muộn, một luồng huyền âm hàn khí từ miệng Hư Tử Uyên truyền vào trong tay Cổ Thần...
Hỏng rồi...
Huyền âm hàn khí bá đạo trong người Hư Tử Uyên đã đạt đến cực điểm, Cổ Thần không ngờ, huyền âm hàn khí cũng có hứng thú với hắn và bắt đầu trào sang người hắn.
Kiếp trước khi huyền âm tuyệt mạch phát tác, Cổ Thần cũng đã từng chạm vào người nàng, nhưng, không có hiện tượng huyền âm hàn khí truyền nhập cơ thể, chỉ là bị đông cứng một tháng sau cũng không ngồi dậy được.
Vậy thì tại sao?
Trong giây lát, Cổ Thần ngộ ra điều gì đó...
Huyền âm hàn khí chỉ lan sang tay Cổ Thần chứ không tràn vào cơ thể hắn, nói một cách chính xác hơn là lan sang lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Cổ Thần chính là nơi có tử diễm băng viêm.
- Không lẽ... Tử diễm băng viêm có thể thu hút huyền âm hàn khí?
Cổ Thần đột nhiên nghĩ ra, nhất thời mừng rỡ.
Những gì hắn nghĩ hình như không sai, huyền âm hàn khí tiến vào lòng bàn tay, toàn bộ dung nhập trong tử diễm băng viêm, nhẹ nhàng không một tiếng động, chỉ có điều, Cổ Thần cảm thấy, tử diễm băng viêm trong lòng bàn tay hình như lạnh hơn một chút.
Tâm niệm Cổ Thần thoáng động, một khối băng đá màu tím bất ngờ chui ra khỏi lòng bàn tay, chính là tử diễm băng viêm, tử diễm băng viêm vừa xuất hiện, Cổ Thần có thể cảm nhận rõ ràng, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên bắt đầu sục sôi điên loạn, từ khắp nơi trong cơ thể nàng, nhất tề lưu động ra miệng, sau đó truyền nhập vào lòng bàn tay Cổ Thần.
Từng luồng huyền âm hàn khí trắng toát bị tử diễm băng viêm hút nhập vào trong, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, màu sắc của tử diễm băng viêm cũng dần dần nhạt đi đôi chút, màu trắng tinh của huyền âm hàn khí, dùng hòa với màu tím của tử diễm băng viêm, rất nhanh nhập thành một thể.
- Huyền âm hàn khí là cực hàn chi khí, tử diễm băng viêm cũng là cực hàn chi khí, tính chất hai bên tương đồng, bảo sao chúng có thể tương dung với nhau.
Thấy huyền âm hàn khí giao kết với tử diễm băng viêm, Cổ Thần nghĩ.
Nhưng độ lạnh của huyền âm hàn khí không hề thua kém tử diễm băng viêm, huyền âm hàn khí truyền vào càng nhiều, Cổ Thần càng cảm thấy tử diễm băng viêm trở nên lạnh hơn, gần như, đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Cổ Thần rùng mình, có chút không chịu được hàn khí của tử diễm băng viêm, nhưng vì một lượng lớn huyền âm hàn khí đã được rút ra khỏi cơ thể nên sắc mặt Hư Tử Uyên cũng tốt hơn rất nhiều. Dần dần, tầng băng mỏng trên người bắt đầu tan ra, Hư Tử Uyên dần lấy lại ý thức.
- Cổ sư đệ.... đệ đang làm gì vậy?
Hư Tử Uyên vừa mở mắt đã nhìn thấy bàn tay Cổ Thần đang ấn vào miệng mình, còn huyền âm hàn khí trong cơ thể cô thì đang rục rịch chạy vào lòng bàn tay hắn.
Nói một cách chính xác là chạy vào đóa hỏa diễm màu tím nhạt trong tay Cổ Thần.
- Sư tỷ, sư tỷ tỉnh rồi à...
Thấy Hư Tử Uyên đã tỉnh lại, Cổ Thần mừng rỡ, nói:
- Sư tỷ đừng động đậy,ta đang giúp đệ hút hàn khí ra ngoài...
Hư Tử Uyên tròn mắt nhìn Cổ Thần, tai ù đi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Cổ Thần nói muốn hút huyền âm hàn khí ra ngoài?
Hư Tử Uyên đã bị huyền âm hàn khí dày vò từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không có cách, chỉ có dương nguyên đan mới giúp nàng bớt đau đớn một canh giờ.