Minh Cơ lưỡng lự, liếc mắt nhìn Tiểu Lục Tử một cái, ê a nói ra: "Bây giờ còn không thể nói, giữa ta và Cao Cầu thật sự không xảy ra chuyện gì cả, tuyệt không như lời đồn đại bên ngoài đâu. Ân, ngươi cứ yên tâm đi, tương lai nhất định ta sẽ nói cho ngươi."
"Nga!" Tiểu Lục Tử bình thản lên tiếng, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu, thầm nghĩ mình không nên qua lại với loại nữ nhân có lai lịch phức tạp này. Nếu có tìm nữ nhân, phải tìm nữ tử đơn thuần, thuần khiết như Sở Sở vậy, như vậy mình mới có thể yên tâm ái nàng; hoặc là đi thu thập những thiếu phụ đã có chồng, xong chuyện sẽ rũ áo ra đi, nghìn dặm không để lại tiếng, tiêu diêu tự tại, không để cảm tình trở thành gánh nặng.
Bầu không khí trở nên áp lực, khẩn trương, Minh Cơ thì không biết nên làm như thế nào cho phải, mà tâm tình Tiểu Lục Tử bây giờ cũng không tốt, cho nên cũng không quan tâm, tuy rằng chạy rất chậm, nhưng vẫn buông lỏng tay đang nắm tay Minh Cơ ra, hai người trước sau xa nhau dần, cách xa nhau đến ba bốn trượng, giống như là Minh Cơ đang đuổi theo, Tiểu Lục Tử thì đang chạy trốn.
Hai kiếp, tổng số tuổi của Tiểu Lục Tử cũng đã trên ba mươi, nhưng tính tình thì càng ngày càng giống tiểu hài tử, thấy những gì sớm nên thuộc về mình lại bị người khác cướp đoạt, thì lập tức hắn mất hứng, trở mặt. Trước đây hắn trở mặt với người khác cũng chỉ là hay đùa giỡn hoặc đó là phương pháp làm việc, hiện tại đến chính hắn cũng cho rằng, lúc này thật là mất hứng rồi, trong lòng thấy chua xót, muốn tìm một ai đó để phát tiết.
Huyền Tử trong thức hải hiến kế sách, khuyên nhủ: "Chủ nhân, phải bình tĩnh, trong nguyên tắc chung của Huyền nữ kinh nói cho chúng ta biết, đối đãi với người khác phái phải ba phần nhiệt tình và bảy phân hư tình, nếu là cảm thấy nàng không trung thực, đem nàng lừa tới tay rồi sau đó bỏ rơi nàng!" Huyền Tử như ác ma dụ dỗ Tiểu Lục Tử, hiện tại đến chính nàng cũng không biết thân phận của mình là tiên nô hay là ác ma nữa.
Hai người cứ như thế nên bị chậm trễ, Cao Mãnh dẫn hai tên Băng hệ thuật sĩ đuổi theo kịp, thở hồng hộc, tức giận không giảm, bắt hai tên Băng hệ thuật sĩ tấn công phủ đầu Tiểu Lục Tử, một bên hô hào Minh Cơ: "Minh hộ vệ, dụng độc, dụng độc đối phó Tiểu Lục Tử!" Hiển nhiên, hắn không biết rằng hai người đang giận dỗi nhau nên hiểu lầm.
"Thiên! Độc chết con mẹ ngươi!" Tiểu Lục Tử nổi giận, chính mình đang muốn tìm người phát tiết, Cao Mãnh liền chạy tới, tất cả chỉ có thể dùng thiên ý để giải thích. Hắn nhảy lên, đạp lên thân cây, thân thể quay ngược, dùng Nguyệt Loan đao phát ra một đạo Nhân uân cương khí, thẳng đến chém cái cổ Cao Mãnh.
Cao Mãnh huy đao, phát ra Toàn Phong trảm, đón đỡ Nhân uân chân khí.
"Bang bang."
Khổng lồ năng lượng cuồng bạo va chạm vào nhau, hình thành từng luồn gió xoáy, thẳng đến tận trời cao, khiến cây cối chung quanh mười thước đều bị chấn vỡ thành bột vụn.
Tiểu Lục Tử xoay người trong không trung lấy một hơi, băng qua vùng phấn mạt bị cuồng bạo, tiếp tục công kích về phía Cao Mãnh, nhãn thần trở nên cuồng nộ tàn nhẫn, thời gian dài trải qua những cuộc tàn sát đẫm máu, khí chất của hắn dần trở nên uy nghiêm, còn mơ hồ chứa đựng sát phạt chi khí. Nguyệt Loan đao linh hoạt đa dạng, thích hợp cho cận chiến, tuy rằng ngắn nhỏ, nhưng có Nhân uân năng lượng hùng hậu, lực sát thương cũng không kém so với bất kì loại binh khí nặng nào.
Cao Mãnh lùi liên tục sáu bảy bước, hai tay tê dại, hắn không ngờ được vũ kỹ của Tiểu Lục Tử lại tiến bộ thần tốc như vậy, nhìn hắn bây giờ không hề còn vẻ cuồng nộ tàn bạo như lúc trước, mà bắt đầu sinh ra sợ sệt, liên tục xuất ra mấy đạo tiểu Toàn Phong, ngăn thế công của Tiểu Lục Tử, còn ra lệnh cho hai tên thuật sĩ nhanh chóng niệm xuất chú pháp.
Minh Cơ thấy khó xử, đơn giản là không biết giúp bên nào, đành trốn ở một bên xem náo nhiệt. Nàng nhìn Tiểu Lục Tửu đang nổi giận, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười, cuối cùng tiểu cô nương âm thầm hoài xuân cũng thấy được phản ứng của tình nhân nên lộ ra sự vui mừng. Tuy là vui vẻ, nhưng từ trong đáy lòng nàng lại cảm thấy một sự bất an mơ hồ, nàng nghĩ mình phải xử lý chu đáo mối quan hệ giữa hai người, nếu không trong thời gian ở Trung Châu, mỗi lần gặp Tiểu Lục Tử, hầu như lần nào hai người cũng sẽ ầm ĩ một trận.
Tiểu Lục Tử né tránh hai cái Băng vũ thuật, thừa dịp Cao Mãnh xuất ra một đạo cường đại Toàn Phong trảm, xen lẫn trong lá cây và giữa các khối gỗ, đánh về phía một tên thuật sĩ. Nguyệt Loan đao lóe lên, hơn mười đạo Nhân uân đao mang bắn ra, như thiểm điện, âm thanh ‘két két’, rơi vào trên nguyên tố hộ thuẫn màu bạc của tên thuật sĩ.
Thuật sĩ thấy Tiểu Lục Tử đột nhiên tới gần, sợ hãi gần chết, đao cương sắc bén cương mãnh, khiến vòng nguyên tố năng lượng biến dạng, một đạo Nhân uân đạo cương tiếp theo khiến hắn không ngừng phun máu, lung lay sắp đổ rơi hướng xuống chỗ Cao Mãnh.
"Con mẹ ngươi, chết đi cho lão tử!" Tiểu Lục Tử không để ý tới tiểu băng trùy của tên thuật sĩ còn lại, mặc kệ sống chết điên cuồng đuổi theo tên thuật sĩ đang bị trọng thương, Nguyệt Loan đao lại lóe lên, lưỡi dao đã chạm vào, bóp méo nguyên tố hộ thuẫn của hắn.
"Phốc! A!" Tên thuật sĩ kêu thảm một tiếng, thân thể bị Tiểu Lục Tử chém thành hai nửa, thi thể từ giữa không trung rơi xuống.
Tên thuật sĩ còn lại cũng dường như phát ngốc, đến việc niệm xong Tuyết Mật Phong chú thuật cũng quên mất, hốt hoảng bỏ chạy về hướng, nơi có hơn mười một cao thủ của Kim Tiễn bang, nhưng lại đều mang theo cung tiễn.
Cao Mãnh vừa sợ vừa giận, nhìn tên thuật sĩ đang chạy trốn, mắng to: "Con mẹ nó, không được chạy, trở về lão tử trừ hết lương của mày!" Miệng mắng, nhưng tay cũng không dám ngừng lại, nhảy lên ngọn cây tiếp tục liều mạng với Tiểu Lục Tử, hắn càng đánh càng kinh hãi, nghĩ một mình cũng không phải đối thủ của Tiểu Lục Tử, lúc này mới nhớ tới Minh Cơ vẫn chưa có xuất thủ, liền hô: "Minh cơ, mau tới hỗ trợ, tiểu tử này sắp không xong, hai người chúng ta nhất định sẽ giết được hắn!"
Minh cơ thở dài, không có lên tiếng, cố gắng núp sau đại thụ.
"Ha ha ha ha, đánh không lại liền cầu nữ nhân hỗ trợ, sao không kêu lão bào của ngươi tới hỗ trợ?" Tiểu Lục Tử châm chọc khiêu khích tiếp tục làm cho Cao Mãnh tức giận, lúc này cũng không cần hoàn thủ, chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp, một kích trí mạng.
"Đừng cho là ta không nghĩ, chỉ tại lão bà của ta không có ở đây thôi!" Cao Mãnh bị hắn làm cho tức giận đến hồ đồ, thẹn quá hóa giận nói lại một câu, nói xong, mới biết không thích hợp, ngay cả Minh Cơ đang trốn đằng sau đại thụ cũng len lén cười.
"Ai nha, đúng là một điều đáng tiếc nhất trong năm!" Tiểu Lục Tử cười đểu một tiếng, cất giấu Nguyện Loan đao nhẹ nhàng một chiêu, từ dưới hướng lên, chém thẳng vào hạ thân của Cao Mãnh, nếu đao khí là chém thật, hắn không bị chém thành hai nửa mới là lạ.
Cao Mãnh nhất thời không nói ra tiếng, xuất ra một thân mồ hôi lạnh, nguy hiểm lật nghiêng người, tránh ra khỏi phạm vi đao cương của Tiểu Lục Tử, thế nhưng đũng quần cũng bị Nhân uân đao cương cắt, một con chim nhỏ run rẩy lộ ra nửa cái đầu, tại chỗ đũng quần bị cắt ló ra tham quan.
"Ngươi, ngươi..." Cao Mãnh sợ hãi nói không ra lời, Trảm Mã đao trong tay nặng tựa ngàn cân, vung lên vài lần cũng không được, đã không còn dũng khí tái chiến.
"Ngươi cái con mẹ ngươi, ta là ông nội ngươi!" Tiểu Lục Tử điểm nhẹ hai chân lên cành cây xanh, như viên đạn bay hướng Cao Mãnh, Nguyệt Loan đao liên tiếp chém ra trăm đao, mỗi một đao lý đều chứa Nhân uân năng lượng, lả tả lả tả, trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại một luồng tia sáng, rừng cây không tiếng động lại đang gào thét, chắc bị một đao này làm cho thương cảm, vì cây rừng bị hủy diệt mà thương cảm.
Cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, như Sơn Băng Địa Liệt, cây cối và hòn đá vỡ vụn khắp thiên đại, ánh sáng và gió cùng tồn tại, ánh sáng là bạn của gió, cũng có thể là tử địch, sinh tương khắc, xung quanh trăm trượng là một bầu hắc ám, chỉ có âm thanh như tiếng trẻ con đang nức nở.
Cuồng phong đi qua, tia sáng vừa mới khôi phục. Trên người Cao Mãnh hiện rõ mười đạo vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra, tay phải nắm đoạn đao, cánh tay trái đã đứt, nằm ở trong bùn đất, hai mắt đã không còn thần thái, nếu không phải trên người còn cương khí hộ thuẫn sứt mẻ chống đỡ, thì nhìn không khác gì một người đã chết.
Tiểu Lục Tử thở hồng hộc, tay nắm Nguyệt Loan đao, trên mặt cũng toàn là mồ hôi, nhưng không một tia bẩn loạn, giống như bão cát khắp nơi không có quan hệ với hắn. Hắn cẩn thận mà khoái trá đi về phía Cao Mãnh, cười vào mặt hắn: "Sinh mệnh lực của ngươi so với tiểu Cường còn mạnh hơn, xem ra chỉ có cắt lấy đầu của ngươi mới khiến cho ngươi chết thật!"
"Dừng tay, đừng giết hắn!" Minh Cơ từ sau đại thụ đi ra, giọng nói đầy kiên định và tín niệm.
Vẻ mặt cười đùa của Tiểu Lục Tử phút chốc trở nên rất khó coi, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ và thương tâm, hắn nói: "Ngươi muốn ngăn cản ta sao?"