Minh Cơ thấy sắc mặt Tiểu Lục Tử rất khó coi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Thả hắn rời khỏi đi, nếu không sẽ khiến ta rất khó xử, ta đã đáp ứng Cao Cầu, sẽ chiếu cố đội thân vệ của hắn."
"Nếu ta không đáp ứng, ngươi làm thế nào bây giờ?" Nghe đến tên Cao Cầu, hai con mắt Tiểu Lục Tử phát lạnh, cười có vẻ rất gian ác, Nguyệt Loan đao trên tay múa loạn xạ, làm một loạt động tác giết người.
"Ngươi đừng ép ta động thủ có được hay không?" Minh Cơ rất bối rối, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, run nhè nhẹ, hình như rất khổ sở vì có lời mà không nói được, trong con mắt hiện lên vẻ cầu xin.
"Bức ngươi thì thế nào, ngươi khó chịu thì tới giết ta đi!" Khóe miệng Tiểu Lục Tử nhếch lên, nhe răng cười liếc mắt nhìn Minh Cơ, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng vì lợi ích của Kim Tiễn bang mà động thủ với mình, thì mình cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, cho dù nàng có tình cảm gì với mình đi nữa, thì trong lúc chém giết cho tiêu tán hết con mẹ nó đi!
Loan đao như ánh trăng, băng hàn mà tuyệt tình, rít gào đánh úp về phía Cao Mãnh đang nằm đó, Tiểu Lục Tử cũng không thèm quan sát phản ứng của Minh Cơ, chỉ cần nàng động thủ trước, hắn cũng sẽ không chút khách khí mà phản kích.
"Ngươi..." Minh Cơ tức giận giậm chân, đôi bàn tay trắng trẻo đánh ra một đoàn hắc quang, ngăn trở ánh đao của Tiểu Lục Tử. Hai luồng năng lượng va chạm một chỗ, rung động tạo thành một làn sóng năng lượng, nhưng trong tâm linh hai ngươi lại tạo thành vô vàn ngọn sóng, vốn là tình cảm không sâu đậm bắt đầu sinh ra khoảng cách.
Cao Mãnh bị cơn lốc năng lượng thổi đi, bay đi rồi lại lập tức rơi xuống, vốn dĩ hắn đã sớm ngất xỉu, vừa rồi đứng lên chẳng qua chỉ là do năng lượng còn sót lại tác quái.
"Ngươi giết hắn?" Khuôn mặt diễm lệ của Minh Cơ vì giận mà tái đi, tay phải luồn vào túi thuốc bên hông, do dự một chút, lại rút ra, đôi bàn tay trắng trẻo nắm chặt, "Giết hắn đối với ngươi không có lợi, vì sao không chịu nhân nhượng ta một lần?"
"Ha ha ha ha, lúc hắn dẫn người truy sát ta ngàn dặm, sao ngươi không nói như thế đi? Trải qua cửu tử nhất sinh ta mới chạy được tới biên giới Tây Đường quốc, giết hai kẻ địch nhân truy sát ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói với ta như vậy?" Tiểu Lục Tử lạnh lùng cuồng tiếu, giống như nghe được điều đáng buồn cười nhất trên đời vậy, tuy rằng trong lòng hắn muốn cười một chút cũng không được.
"Ngươi..." Minh Cơ bị hắn khiến cho không nói thêm được lời nào, đúng là hắn nói có đạo lí, tuy rằng mình âm thầm thích hắn hơn hai năm, nhưng chưa từng giúp hắn được cái gì, trái lại không ngừng quấy rối hắn, thậm chí ban đầu lúc hắn chạy trốn, còn thiếu chút nữa hại chết hắn và Sở Sở.
Tiểu Lục Tử thấy nàng không hề có ý định động thủ, thu hồi Nguyệt Loan đao vào trữ vật giới chỉ, nhìn nàng cười lạnh: "Nếu là ngươi còn đang giúp Cao Cầu làm việc, nếu là ngươi không có quyết tâm kiên định để yêu ta, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta, cũng đừng bao giờ lộ ra ánh mắt thương cảm u oán tâm tình này đối với ta nữa, thừa dịp đại gia còn không có khai đao, ngươi nhanh đi đi!"
Nói xong, liền quay đầu đi!
"Ngươi, ngươi đứng lại..." Thân thể mềm mại của Minh Cơ run rẩy, hai mắt mông lung đẫm lệ, vừa nhấc tay, Hắc Liên Tử cổ quái bắn về phía Tiểu Lục Tử, nhưng không có đụng tới thân thể hắn, mà là chặn lại phía trước hắn. Hắc Liên Tử dài đến trăm trượng, giống như có sinh mệnh, dọc theo vòng tròn cách xung quanh Tiểu Lục Tử hai trượng, bay hơn mười vòng, Liên Tử (dây xích) va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, đầu Liên Tử có một mũi dao nhọn, giống như một con mắt, chuyển động con ngươi theo Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí cổ quái của Minh Cơ, tựa hồ mỗi một mắt xích đều phát ra một luồng năng lượng cường đại, mơ hồ xen giữa trong đó có chứ một loại yêu khí, càng không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên nàng xuất ra binh khí, là để đối phó hắn. Hắn cười lạnh xoay người, nhìn thẳng vào mắt Minh Cơ, nói: "Làm sao vậy? Ta còn chưa có giết chết Cao Mãnh mà ngươi đã muốn báo thù rồi?"
"Ta có nỗi khổ tâm không thể nói, cũng không phải giúp Cao Cầu làm việc, càng không muốn đối phó ngươi... Chỉ là, chỉ là ta cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là ta đã đáp ứng Cao Cầu sẽ chiếu cố đội thân vệ của hắn, không thể nuốt lời, nếu Cao Mãnh thực sự là đã chết, ta lại càng không vì báo thù mà động thủ với ngươi... Ta thực sự rất thích ngươi, cầu ngươi, đừng..."
"Thiên! Có cái gì khổ tâm mà không thể nói ra? Ta ngại nhất là người lề mề không rõ ràng, ta không muốn hiểu lầm, lại càng không muốn tự mình đa tình, ngươi tin tưởng ta thì nói rõ ràng cho ta biết, không tín nhiệm ta thì cũng đừng làm mất thì giờ của ta nữa! Ngày hôm nay nể mặt ngươi không giết cao mãnh, rốt cuộc trả lại cho ngươi hai năm nhớ mong, ngươi còn muốn thế nào? Hay là đợi truy binh đến, để cho ta bị người khác giết chết ngươi mới vui vẻ?" Tiểu Lục Tử nhìn đám cung tiễn binh cách đó trăm trượng, nhìn Minh Cơ lạnh lùng nói.
"Không phải như thế, không phải như thế, có một số việc ta không thể nói, có thể nói ta lại không nói rõ ràng, vì sao ta lại ngốc như vậy?!" Minh Cơ dường như mất hết khí lực, thu hồi Hắc Liên Tử, nước mắt rơi lã chã.
"Nếu nói không rõ thì không cần nói nữa!" Thấy nàng thu hồi Liên Tử, Tiểu Lục Tử liền phi thân rời khỏi, chân đạp lên các ngọn cây bay đi, chớp mắt đã bay ra sơn lâm mênh mông, trong lòng buồn bực, muốn chạy không ngừng nghỉ, thế nhưng khí lực lại luôn luôn có giới hạn.
Huyền Tử rất an tĩnh trốn ở trong thức hải, ngồi xếp bằng suy nghĩ hồi lâu, không dám quấy nhiễu Tiểu Lục Tử. Nàng nghĩ là bởi vì mình nuông chiều với dụ dỗ mới khiến cho chủ nhân khó chịu như vậy, rất xấu hổ, len lén phản hồi không gian Huyền nữ kinh, suy nghĩ lỗi lầm.
Buổi trưa, Tiểu Lục Tử chạy đến một cái tiểu trấn hoang vắng, bổ sung lương thực và nước uống, bỏ vào trữ vật giới chỉ, sau đó tìm một tiểu điếm sạch sẽ, chuẩn bị đánh chén một trận, trong lúc ăn thì hỏi thăm một chút vị trí hiện tại.
Tiểu Lục Tử vẫn mang theo mình một bộ thanh sắc y bào, không mang theo một tia bụi bặm, tóc có chút tán loạn, che khuất hai gò má, ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, vùi đầu ăn. Một cái đĩa thức ăn chay trong miệng hắn bây giờ cũng là một loại thức ăn hảo hạng, cuộc sống lẩn trốn gian nan, hắn chỉ có mỗi thịt để ăn, vận khí tốt thì tìm được một ít quả dại trong núi.
Trong tiểu trấn, đội ngũ dong binh cũng không ít, trong tiểu điếm cũng có mấy tên dong binh, bọn chúng đang bàn tán mấy chuyện phát sinh gần đây. Một tên hán tử mặt gầy gò, vỗ đoản đao bên hông nói: "Các ngươi biết không, gần đây phụ cận Tạp Kỳ thành xuất hiện một tên yêu quái, thuộc loại thực vật hệ, nghe nói oanh tạc san bằng một tòa thành lâu, canh đáng hận chính là, ban đêm hắn đã trộm đi toàn bộ tài sản của phủ thành chủ. Hiện tại Tạp Kỳ thành chủ đang treo giải thưởng, nói là ai bắt được tên yêu quái này lấy lại tiễn, hắn nguyện ý đem cho nữa số tiền yêu quái trộm được, còn phong cho làm phó thành chủ."
Tên dong binh đeo bội kiếm cười to: "Ha ha, nếu là đoạt lại được tài bảo ai lại nguyện ý trả lại cho Tạp Kỳ. Nghe nói thực vật hệ yêu quái toàn thân đều là bảo bối, đặc biệt bản mạng nguyên hình dùng để luyện chế pháp bảo là thượng đẳng tài liệu, nếu là giết nhiều mấy tên yêu quái cũng có thể phát tài, chúng ta sẽ không ở cái địa phương quỷ quái này để bắt Tiểu Lục Tử rồi!"
Tên dong binh bên cạnh nói: "Tên yêu quái thực vật hệ này vẫn chưa gọi là kiêu ngạo, trước đây khi ta trên đường từ phía Đông đến đây, nghe được một cái tin tức rất là buồn cười, nói là hai tên yêu quái thực vật hệ đang truy đuổi Thạch Thiên, muốn cướp bảo bối trên người Thạch Thiên, mà Thạch Thiên cũng tung tin, muốn đưa người tu chân tới tiêu diệt hai tên yêu quái này, đáng tiếc chạy vài trăm dặm cũng không gặp người tu chân tới cứu, lại có một số người đến dò xét bảo bối trên người hắn, ám sát hắn, đến hai tên yêu quái ra sao cũng chả có ai quan tâm."
"Ai, thói đời là vậy, lòng người khó lường! Bốn mươi đạo tặc Lương Sơn tại Trung Châu tiếng tăm lẫy lừng hầu như không còn ai, chỉ còn mỗi một mình Thạch Thiên, trên người hắn cất giấu tài bảo của bốn mươi tên đạo tặc Lương Sơn, không bị người ta truy sát mới là lạ, buồn cười là vài ngày trước đó hắn còn rải tin về hành tung của Tiểu Lục Tử, đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó sai a!"
Tiểu Lục Tử nghe được tin tức về Thạch Thiên, khóe miệng nở nụ cười sảng khoái, nhưng hận thù đối với hắn một chút cũng không giảm, nghĩ sau này nếu bắt được Thạch Thiên, nhất định phải từ miệng hắn moi ra được tin tức về lượng tài phú của Lương Sơn.
Tên dong binh mũi to đối diện cười nói tiếp: "Là yêu quái nên giết chết, những người đó rõ là quá tham lam! Nếu lúc đó ta ở đây, trước giết chết hai tên yêu quái thực vật hệ, sau mới đoạt tài bảo trên người Thạch Thiên. Cái này gọi là hành sự có trước có sau, cái này gọi là sách lược, buồn cười chúng ta đều là người lại không đánh dị loại trước, mà lại tự giết lẫn nhau, thực sự khiến người ta thất vọng."
Lại một kẻ khác châm chọc nói: "Hắc hắc, ngươi nói mà không xem lại bản thân, nếu không phải ngươi tham lam mười hai vạn hoàng kim thì cũng đã không đến cái nơi quỷ quái hỗn loạn này rồi, phía trước bốn phía quanh Ngõa Cương thành bọn cường đạo đang hỗn chiến, một số dong binh tham tài bị quân đội trong thành coi là mật thám nên bị mất đầu, nói không chừng kẻ kế tiếp rơi đầu chính là ngươi đó."
Đồng dạng một người khác cũng nhìn dong binh mũi to, cười khẩy: "Nhị ca nói không sai, mấy ngày hôm trước tại Thảo thành, một tên phú hộ họ Thương chiêu mộ dong binh, bởi vì nhìn bộ dạng hắn giống cường đạo, nên chúng ta cũng bị liên lụy, bị tiểu nương tử họ Thương kia cự tuyệt. Hắc, nói đến tiểu nương kia, thật đúng là đẹp, bên cạnh lại còn một thiếu phụ mang theo tiểu hài tử, tuy rằng không thấy rõ tướng mạo, nhưng vóc người đẫy đà tuyệt vời, cứ như muốn phá y phục ra vậy, sách sách, nếu được sờ một cái, có chết ngay lập tứ cũng không tiếc!"
Tiểu Lục Tử nghe được trong lòng suy nghĩ, biết được người mà bọn họ nói là Thương Tử Yên, còn thiếu phụ mang theo hài tử khẳng định là Tĩnh Đồng, thật lòng muốn lại gần nghe hạ lạc của các nàng, thế nhưng sợ đối phương nhận ra, đành phải tiếp tục vùi đầu ăn, trong lòng mong bọn chúng nói chuyện về Thảo thành nhiều một chút.
Tên dong binh mũi to bị bọn họ châm chọc rất mất hứng, phản ứng rất mãnh liệt: "Hai người các ngươi còn dám trách ta phá hủy sinh ý, phải cảm tạ ta mới đúng, các ngươi không có nghe người mà Thương gia đắc tội là ai à? Đó là đại danh đỉnh đỉnh Thương Lang cường đạo đoàn, nghe nói dong binh tiếp nhận cọc sinh ý này đều rất hối hận, đã chết rất nhiều người, sợ rằng hiện tại còn đang bị cường đạo vây công ở trên đường tới Ngõa Cương thành."
Nghe đến đây, Tiểu Lục Tử cũng đã có tin tức mình cần, không muốn ở đây lãng phí thời gian, ném một khối bạc vụn, đi ra khỏi tiểu trấn. Hắn móc từ trong giới chỉ bản đồ Thiên Vũ đại lục ra, kiểm tra lộ tuyến từ Thảo thành đến Ngõa Cương thành, tiểu trấn này cách Ngõa Cương thành hai trăm dăm, cách Thảo thành bốn trăm dặm, đang không biết nên đi thoe hướng nào để tìm người nhà Thương gia, chợt thấy ngoài trấn có mấy thớ săn đang kinh hoảng chạy về cửa chính, trong miệng còn hô có cường đạo.
Tiểu Lục Tử theo hướng thợ săn chỉ nhẹ nhành lướt đi, trong lòng lo lắng an toàn của Thương Tử Yên, tạm thời đè xuống sự khó chịu mà Minh Cơ mang đến, thế nhưng trong lòng rất khó mà bình lặng như trước, luôn luôn có một loại cảm giác bị người khác thương tổn.
Đi được hai ba dặm, liền nghe thấy tiếng kêu, còn thấy cả cờ của Thương Lang cường đạo đoàn. Tiểu lục tử nhìn kỹ, phát hiện cường đạo có hơn một nghìn người, mà dong binh bảo hộ Thương gia lại có không đến hai trăm người. Chênh lệch thế này mà đám dong binh cũng cầm cự được hai phần ba lộ trình, cũng quá lợi hại rồi, khẳng định trong đây có cao thủ tọa trấn.
Sau này Tiểu Lục Tử mới biết được, từ Thảo thành thoe tới đây chỉ có hơn ba trăm cường đạo, cầm đầu là Ngân Giáp và Thiết Đầu. Tất cả đều là đám cường đạo mà lần trước bị Cường Quang phù của hắn gây thương tích, ngoài ra hơn một trăm người bị mù mắt, mà bị ép ly khai cường đạo đoàn. Hơn một nghìn cường đạo này đều là mới vừa tập hợp lại, phát động cuộc tổng công kích cuối cùng đối với Thương gia.
Tiểu Lục Tử lặng lẽ bay lại sát đám cường đạo, ném cao giai Lôi điện ngọc phù ra, tia chớp đỏ sẫm như đầu lưỡi ma quỷ, , thu gặt linh hồn đám cường đạo, cao giai Lôi điện ngọc phù phát ra một trăm tia chớp, và cũng giết đi một trăm mạng người, đám cường đạo bị công kích bất ngờ nên rối loạn trận địa, vòng vây bị đánh thủng một lỗ hổng lớn.
Nguyệt Loan đao trong tay Tiểu Lục Tử lúc nặng lúc nhẹ, như học sinh đang luyện tập viết chữ, điên cuồng viết ngoáy cướp đi sinh mệnh của bọn đạo tặc. Trước đây hắn vẫn ôm tấm lòng của nhân loại luôn hướng thiện, cố gắng giết ít người, thế nhưng hiện tại trong lòng lại không kiềm được sự khát máu, càng giết càng thấy thoải mái, tựa hồ buồn bực trong hai tháng bị người đuổi giết, đều được trả thù và phát tiết giữa cuộc giết chóc này.
"Cứu viện tới, có người tới cứu chúng ta rồi!" Đám dong binh đang bị vây giết tuyệt vọng kêu gào hưng phấn, quơ binh khí trong tay, liều mạng chống lại công kích của đám cường đạo.
"Leng keng!" Tiểu Lục Tử trong mắt đầy sát ý, rốt cuộc gặp phải cao thủ trong đám cường đạo, một tên hán tử cường tráng cầm song câu ngăn trở hắn, tiếng binh khí va chạm như tiếng sóng biển gầm gừ, đập vào khoảng không, năng lượng hỗn độn dao động giết chết đám cường đạo xung quanh.
Hai người trong chớp mắt dã quyết sống mái với nhau cả trăm chiêu, dần dần các chiêu thức càng trở nên liều mạng, hai người lăng không bay ngược, rơi xuống hơn hai trượng, mà trên mặt đất đều là thi thể huyết nhục không rõ, thiếu đầu mất chân chỗ nào cũng có, nội tạng gan ruột lòi cả ra, tanh hôi không chịu nổi.
Chẳng biết lúc nào, đám cường đạo và dong binh đang liều mạng đều ngừng lại, nhìn lại chiến trường điên cuồng giết chóc.
"Ta là Thương Lang, ngươi là Tiểu Lục Tử?" Hán tử tay cầm song câu đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển phẫn nộ quát.
Tiểu Lục Tử cũng mệt không kém, trên trán đầy mồ hôi, sự buồn bực trong lòng cũng đã giảm đi, nhưng sát ý quá nặng, con mắt huyết hồng, dữ tợn cười to: "Ha ha, đúng là ông nội nhà ngươi, đên đến, bớt nói nhảm đi, cùng ông nội ngươi tái chiến ba trăm hiệp!"
Đối thoại qua lại của hai người rất lớn, toàn bộ chiến trường đều nghe rõ, Thương gia dong binh đoàn phát ra tiếng trầm trồ không dứt: "Hảo, chửi thật hay! Lục gia thậy là uy phong, đối với bọn cường đạo hung tàn phải như vậy!"
Bốn con mắt nhu tình mà đầy lo lắng lặng lẽ quan sát Tiểu Lục Tử, nhưng là Tiểu Lục Tử đang nắm chặt Nguyệt Loan đao cũng không có phát hiện.
"Ngươi... ?!" Thương Lang vừa sợ vừa giận, từ lúc vây công Khâu thành tới nay, tựa hồ hắn đã đá phải một tấm thiết bản, không chỉ tổn thất mất ba bốn trăm thủ hạ, còn khiến uy danh cường đạo đoàn giảm sút nghiêm trọng, nghe thủ hạ báo cáo, nói là một mình Tiểu Lục Tử đã giết chết hơn bốn trăm người của bọn họ. Bây giời Thương Lang còn muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân, không nghĩ tới đối phương còn chửi cả hắn, dường như giết người đến đỏ cả mắt rồi.
"Ông nội ngươi, muốn đánh cứ đánh, lảm nhảm cái con mẹ ngươi!" Tiểu Lục Tử vung đao chém liền, từng đạo từng đạo Nhân uân chân khí như nộ long càn quét đám cường đạo xung quanh, đám cường đạo cũng biết đao khí cương mãnh không dám tiến lên, đều lui về phía sau.
Tiểu Lục Tử giống như phát điên vậy, gặp người liền giết, gặp người liền chém, Thương Lang bị hắn đánh cho vô cùng chật vật, khổ không nói nổi, đám Thiết Đầu và Ngân Giáp đang vây đánh đoàn xe Thương gia phía xa cũng vội vàng quay lại, gia nhập chiến đoàn.
"Các ngươi nhanh đi giúp Tiểu Lục Tử!" Tĩnh Đồng hơn mười ngày chưa từng mở miệng cũng lớn tiếng, nói với đám dong binh hai bên xe. Nàng ôm chặt lấy hài tử trong ngực, hận không thể trực tiếp đi tới trợ giúp Tiểu Lục Tử, tuy rằng chỉ là một khắc tình duyên, nhưng khiến nàng khắc cốt minh tâm, hơn mười ngày nay, không lúc nào không nhớ tới hắn, đối với trượng phu trước đây cũng chưa bao giờ tưởng niệm như vậy.
Thương Tử Yên nghe thanh âm có chút quen tai, nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu rồi, đây là lần đầu tiên nàng nghe rõ phụ nhân mở miệng nói, thế nhưng không có thời gian suy tư việc này, liền vội vàng phân ơhos dong binh xung quanh: "Kinh Phụ, ở đây vũ kỹ của ngươi tốt nhất, có biện pháp trợ giúp Tiểu Lục Tử không?"
Kinh Phụ là đội trưởng của hơn một trăm tên dong binh, cũng là một hán tử voc người to lớn cường tráng, hắn liếc mắt nhìn đám cường đạo xung quanh, cung kính hồi đáp Thương Tử Yên: "Thương tiểu thư, ta không có năng lực tiến lên, cho dù tiến lên, cũng không có năng lực giúp Lục gia, sợ là lại chọc giận bọn cường đạo, ảnh hưởng đến an toàn của các người."
Thương Tử Yên khẽ nhíu hàng lông mầy, đang muốn khuyên hắn một lần nữa đi trợ giúp Tiểu Lục Tử, chợt nghe tiếng reo hò vui vẻ của đám dong binh: "Cường đạo lui, cường đạo bỏ chạy rồi!"
Tiểu Lục Tử cười ha ha, vung thanh Nguyệt Loan đao, tựa như liêm đao trong tay Tử thần, trong mắt đầy rẫy trứ đỏ đậm tà quang, nhìn đám Thương Lang thua bỏ chạy cười nói: "Bỏ chạy, ta đánh cho các ngươi đến phục thì thôi, xem các ngươi có thể chạy chỗn nào? Ha ha, còn Ngân Giáp, trước đây chúng ta có lực lượng ngang nhau, bây giờ ngươi như đàn bà vậy, mới đánh hai chiêu đã bỏ chạy?"
Thiết Đầu và Ngân Giáp sợ muốn chết, hơn mười ngày trước, hai người bọn hắn liên thủ còn có thể cầm cự được Tiểu Lục Tử, nhưng hiện tại đến Thương Lang cũng không phải là đối thủ của hắn, bọn họ không bỏ trốn không được? Thương Lang không ngờ Tiểu Lục Tử lại lợi hại như vậy, trong lòng cũng phi thường sợ hãi, vội vàng hạ lệnh rút lui, chờ cao thủ trong sơn trại đến rồi mới đối phó hắn.
Tiểu Lục Tử nhân cơ hội bọn cường đạo đang hỗn loạn rút lui, ném ra một cái cao giai Hỏa Hải ngọc phù, lần nữa đoạt hơn trăm mạng người, cầm Nguyệt Loan đao nhìn Thương Lang giơ ngón tay thối, ý đồ khiêu khích, ý tứ rằng, ngươi không phục sao, giỏi thì quay trở lại đánh tiếp!
Hơn nghìn tên cường đạo rút lui rất nhanh, trên chiến trường lưu lại hơn bốn trăm bộ thi thể cường đạo.
Mỏng manh Nhân uân chân khí bao bọc lấy Tiểu Lục Tử, thanh sắc y bào không dính một vết máu, chân điểm nhẹ vài cái, liền lướt đi trăm trượng, đáp xuống phía trước đoàn xe Thương gia, chỉ là cái miệng của hắn máu không ngừng trào ra. Thu hồi Nguyệt Loan đao, hai chân hắn sắp không đứng vững được nữa, loạng choạng như sắp ngã.
Thương Tử Yên muốn nghênh tiếp Tiểu Lục Tử, lại bị Tĩnh Đồng giành trước. Thương Tử Yên vẫn nghĩ bọn họ là phu thê, vì vậy khẽ thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười nhưng rất khó xem, trốn vào trong góc, len lén xem cuộc đoàn tụ của bọn họ.
Tĩnh Đồng nhào vào trong lòng Tiểu Lục Tử, trên gò má trắng nõn lộ ra hai hàng nước mắt, nức nở: "Ta nghĩ đến ngươi ly khai, ta cứ nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi, ta sợ mẹ con ta lại bị từ bỏ..."
Tiểu Lục Tử mệt mỏi cười cười, lau đi vết máu khóe miệng, nói với nàng: "Lo lắng của nàng là thừa rồi, sau này đừng nghĩ như vậy nữa!"
Cánh tay nhỏ bé trong lòng Tĩnh Đồng cũng kẽ đập loạn, miệng cười khanh khách, tựa hồ cảm ứng được nước mắt vui sướng của mẫu thân, cảm giác được cái ôm của hai người rất là an toàn.
Người nhà Thương gia nhao nhao đến hỏi thăn Tiểu Lục Tử, đám dong binh cũng đồng loạt gọi hắn là Lục gia, thái độ cung kính, vẻ mặt sùng bái. Tiểu Lục Tử nhìn bọn họ khẽ gật đầu, làm một người nổi tiếng cũng thú vị, năng lượng của hắn tiêu hao quá lớn, vội vàng lôi kéo mẹ con Tĩnh Đồng lên xe ngựa, không hề để ý tới những người bên ngoài.
Thương Tử Yên nấp một bên xem rồi cũng vội vàng thu dọn chiến trường, trấn an những người bị thương, bảo người làm không nên quấy rối ‘phu thê’ Tiểu Lục Tử.
"Người nàng thơm quá, đã tắm chưa?" Tiểu Lục Tử suy yếu ôm thân thể đẫy đà của Tĩnh Đồng, mặc dù thể lực đang suy nhược, nhưng dục hỏa thì mãnh liệt phi thường, tay trái đã tiến mỹ quần lót của phụ nhân, thủ pháp thô bạo, có khuynh hướng ngược đãi.
"Tắm rồi, mỗi ngày đều tắm chờ ngươi trở về, ân a a, làm làm người ta đau... Rốt cuộc cũng đợi được đến này hôm nay, thật là cao hứng, rốt cục không cần lo lắng rồi." Áo lót phụ nhân được cởi ra môt nửa, ngọc nhũ hở ra một nửa, dây lưng của cái yếm cũng bị kéo lệch sang một bên, chỉ còn cái nơ con bướm phía sau, thế nhưng hai người đang tận tình phát tiết, ai cũng không rảnh cởi.
Niếp Niếp an tĩnh nằm ở góc xe ngựa, con mắt to đen láy chớp chớp nhìn đôi nam nữ trưởng thành đang di chuyển, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra lại dừng lại, không biết nàng muốn nói cái gì, cũng không biết nàng có nhớ gì về chuyện này không.
Lần này, Tĩnh Đồng cũng không có trách hắn thô bạo sỗ sàng, động tình ôm lấy đầu hắn, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, bởi vì nàng sợ thanh âm bị người bên ngoài nghe được, thân thể trắng như tuyết rất là khẩn trương, mà lúc này càng khẩn trương, sự tê dại của nhục thể vaoa chạm càng cường liệt, thân thể thành thục của phụ nhân sớm đã đã như mật đào, hầu như một chút năng lực khống chết cũng không có, ngọc thố thon dài rắn chắc kẹp lại, bên trong co rút nhanh chóng đạt đến cao triều, linh hồn bay đến giữa không trung.