Chương 150: Chân tình biểu lộ
"Cô gia, người đã về rồi!"
Đột nhiên một âm thanhvui mừng truyền tới, cắt ngang tâm trạng hoài nghi của Lãnh Ngưng Vũ, đòng thời cũng cắt ngang ánh mắt kỳ quái của Tuyết nhi cùng Đồng Cương nhìn Ngô Lai cà Lãnh Ngưng Vũ đấu khẩu, cả 4 người ko tự chủ đc nhìn về phía tiếng nói
Chỉ thấy một thân hình mảnh dẻ, đột ao hữu hữu trí đích thân ảnh xuất hiện cách chúng nhân vài mét, hai mắt long lanh vui mừng, nhưng vẫn ko gi ấu đc vẻ tiều tuỵ
“Xuân nhi, có phải lại nghĩ đến ta?”
Nhìn thấy Xuân nhi như vậy, Ngô Lai không khỏi trêu chọc Xuân Nhi.
Khuôn mặt Xuân nhi đỏ lên, gật đầu nói “Xuân nhi đang nghĩ tới cô gia, bất quá tiểu thư và Nguyệt nhi thực sự muốn gặp cô gia hơn”.
Lãnh Ngưng Vũ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Xuân Nhi, không nghĩ đến Xuân Nhi có thể can đảm như thế, nếu chính bản thân nàng, tuyệt đối sẽ không trước mặt mọi người nói ra như vậy.
Ngô Lai đến trước mặt, ôm Xuân Nhi vào trong lòng, rồi hôn lên mặt của nàng, hạ giọng:” Xuân Nhi, chắc luôn nghĩ tớ cô gia. Cô gia sẽ chiều chuồng nàng thật tốt.” Thanh âm câu đó rất thấp, có lẽ chỉ mình Xuân Nhi mới nghe được.
Nghe vậy trong mắt Xuân nhi ánh lên khiến người mê say, rung động lòng người, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngô Lai buông Xuân nhi trong lòng nói “Xuân nhi, chúng ta đi gặp Oánh tỷ và Nguyệt nhi”.
Xuân Nhi nói “Cô gia, ta đưa các ngươi đi gặp tiểu thư”. Nói xong dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua Lãnh Ngưng Vũ và Nguyệt Nhi bên cạnh, nhị nữ mỹ lệ đến kinh ngạc.
Xuân Nhi là người không thích hỏi nhiều. Đối với thân phận hai nữ nhân này, Ngô Lại không nói, thì nàng cũng chẳng màng hỏi làm gì. Nàng chỉ đoán ra rằng, hai nữ nhân này cùng với Ngô Lai có quan hệ gì rồi. Nếu đó là Nguyệt Nhi thì sẽ không giống vậy, nàng ta đã sớm ghen tỵ.
Bị Xuân Nhi dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn thoáng qua, Lãng Ngưng Vũ đã đoán được từ trong ánh mắt kỳ quái đó của Xuân Nhi, nàng ta đã biết quan hệ của mình và Ngô Lại, làm nàng không khỏi đỏ mặt. Nàng liền vội kéo Tuyết Nhi và cùng Đồng Cương đi theo phía sau Ngô Lai.
Đám người đi dọc hành lang, không đến một khoảnh khắc đã vào tới hậu viện hoa viên.
Hoa viên này không phải lớn quá lớn, nhưng thế mà các chủng loại hoa cỏ cây cối đều có, còn có thủy trì, đình nhỏ. Không gian được bố trí tương đương hài hòa, khiến cho người ta có một loại cảm giác không nói nên lời.
lúc này,ở đình tử bên cạnh hồ nước trong vườn,chính có hai người đang ngồi, từ thân thể tiêm tế, có ra có vào ấy,cùng với mái tóc dài dài đã đến bờ vai,có thể nhìn ra được đó là hai nữ nhân,hơn nữa là hai nữ nhân phi thường phi thường mĩ lệ
“Tiểu thư, người nói gì với cô gia mà đã đi nhiều ngày như vậy cũng không trở lại?”
Lúc này, trong đám nữ tử bên cạnh đột nhiên có một nữ tử nói.
“Ta cũng không biết, thiết nghĩ đáng lẽ phải trở lại nhanh”. Đột nhiên ngữ khí thay đổi, hỏi “Nguyệt nhi, ngươi có phải gần gũi cùng với cô gia?”.
Nguyệt nhi trở nên ửng hồng đáp “Tiểu thư, có phải người không nghĩ đến cô gia?”.
Hai người này đương nhiên là Trương Ngọc Oánh và Nguyệt Nhi.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh nói “Nghĩ, ta đương nhiên nghĩ a! Hắn không quay trở lại, chúng ta cũng không có biện pháp”.
Nguyệt Nhi đột nhiên nói “Tiểu thư, lần tới cô gia trở về, chúng ta không được để hắn trốn ra ngoài, cô gia rất nhiều hoa tâm, cũng không biết chừng lại lừa dối vài nữ tử lương thiện”.
Dừng lại một chút, nguyệt nhi lại nói: "Lần trước cô gia đi ra ngoài còn chưa tới hai ngày. Vừa mới trở về một lát đã gọi cái gì mà "Sương Nhi" gặp nạn. Vừa nghe cô gia gọi thân thiết như vậy đã biết là cô gia chuẩn bị lừa cô nương nhà người ta rồi. Nửa tháng nay chưa có trở về, không biết đã bị hắn lừa thế nào rồi?”
Trương Ngọc Oánh cười nói: “Nguyệt nhi, ngươi ăn phải giấm chua của cô gia rồi à?”
Nguyệt nhi mặt đỏ lên, nói: “Người ta ko có như vậy?”. Miệng nói thế, nhưng trong lòng tự hỏi mình có thật sự ăn giấm chăng, vì sao khi nghĩ Ngô Lai ở ngoài có nữ nhân khác, trong lòng ko kìm đc tức giận
Trương Ngọc Oánh ko để tâm nói: “Vô lại hắn nhất định ko phải loại bình thường, có rất nhiều chuyện đợi hắn đi làm, ta lần đầu gặp hắn, đã biết hắn rất hoa tâm, lại đa tình nữa, nhưng ta ko tự chủ đc cùng hắn vui vẻ
Nghe vậy, Nguyệt nhi ngẩn người, nói “Tiểu thư, người nói cô gia bên ngoài vẫn có thể có rất nhiều nữ nhân, sao lại như thế được?”
Trương Ngọc Oánh thở dài nói: “Ta cũng ko có biện pháp, ai bảo hắn là khắc tinh của chúng ta? Nguyệt nhi, ngươi có phát hiện lúc nhìn thoáng qua, đã bị hắn hấp dẫn? Huông chi hắn lại luyện thành thứ võ công tà dị trong tử thiên động phủ, toàn than càng thêm hấp dẫn, ko biết có bao nhiêu nữ nhân bị hắn hấp dẫn rồi
Nguyệt nhi cũng nghĩ lại, khi lần đàu nhìn thấy Ngô Lai, quả thật bị hắn hấp dẫn. Hơn nữa, từ khi Ngô Lai luyện thành võ công trong tử thiên động phủ, bản than ko lúc nào ko nghĩ tới hắn
Tức thì, Trương Ngọc Oánh trông tâm co cảm ứng, đột nhiên quay đầu, thì thấy hình bóng mà mình không ngừng nghĩ tới, hình ảnh quen thuộc, cùng với một đôi mắt tràn ngập thâm tình cùng tình ý.
Hai mắt Trương Ngọc Oánh vốn bình đạm đột nhiên trở nên nhu tình như nước, thâm tình như biển, động tình nhìn Ngô Lai, phảng phất như muốn làm tan chảy mọi thứ trước mắt.
Hai đôi mắt tựu như dừng lại cùng nhau, phảng phất như thế giới này ngừng lại, mọi sự vật như không còn tồn tại, chỉ có hai đôi mắt tình tự nhìn nhau ngưng trọng.
Đột nhiên, ánh mắt hai người chuyển động, đều hướng đối phương phóng tối, trong nháy mắt ôm chặt lấy nhau.
Người phía sau chính là Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn thấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc của Trương Ngọc Oánh, trong lòng khao khát, trong nháy mắt bộc phát sự yêu thương.
Ngô Lai nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt đang tươi cười của Trương Ngọc Oánh, đặt một nụ hôn lên trán, thâm tình nói: "Oánh tỷ, ta rất nhớ nàng."
Trương Ngọc Oánh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của Ngô Lai, thâm tình nói: "Vô lại, ta cũng rất nhớ ngươi."
Ngô Lai cẩn thận chú mục nhìn Trương Ngọc Oánh một lát, nói: "Oánh tỷ, người gầy đi rồi."
Quả thật Trương Ngọc Oánh so với ngày Ngô Lai rời khỏi thì gầy đi rất nhiều. Trên mặt cũng có nét tiều tụy, nhưng lạ kỳ là thân thể lại có vẻ càng thêm phong mãn.