|
[Huyền Huyễn] Vương Quốc Tử Thần
VƯƠNG QUỐC TỬ THẦN
Tác giả: Lam Y
Thể loại: huyền huyễn.
Tình trạng: Đang tiến hành.
Dẫn nhập:
Đối với con người, cái tên Tử Thần mang ý nghĩa như thế nào?
Là chết chóc, chia ly đau khổ, là thứ đáng ghê sợ: một bộ xương trắng cầm chiếc lưỡi hái đi thu gặt mạng sống của con người. Và với đồng hồ cát trên tay, Tử Thần đang đếm ngược thời gian của từng người, từng người một…
Phải chăng Tử Thần là vô cảm, là tàn nhẫn, là độc ác, là kẻ xấu xí và ghê rợn? Phải chăng những gì liên quan đến Tử Thần đều chỉ là đau khổ, bất hạnh?
Vương Quốc Tử Thần sẽ hé lộ một cách nhìn khác về Tử Thần thông qua cuộc hành trình đầy sóng gió của nhân vật chính Trường An và những người bạn để tìm ra sự thật, một sự thật bị chôn vùi gần ngàn năm của giới Tử Thần.
CHƯƠNG 1: ĐÊM KINH HOÀNG.
Tử Thần? Một phút trước nếu kẻ nào nói câu có Tử Thần tồn tại thì nó không ngần ngại hoài nghi kẻ đó tâm thần có vấn đề. Nhưng một phút sau-tức là giây phút này đây-với cái “thứ” không biết có thể xếp vào hàng sinh vật hay không đang đứng trước mặt nó, thì không từ ngữ nào diễn tả “chúng” đúng hơn ngoài cái tên gọi: Tử Thần!
Mắt nó nhìn trừng trừng vào diễn cảnh phía trước, miệng mở to đến nỗi có thể tắc cả một quả trứng gà, thậm chí lòng bàn tay nó đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào không hay. Hai “thứ” được bao bọc toàn thân bởi áo choàng đen “lướt nhẹ” lưỡi hái khổng lồ xuyên qua thân thể đầy máu me của đôi nam nữ đang nằm giữa đường. Từ vết chém toát ra hai luồng sáng màu xanh mờ ảo phân biệt bị hút vào hai chiếc đồng hồ cát của mỗi tên. Những hạt cát màu vàng ban đầu chiếc đồng hồ được nhuộm lại một màu xanh lơ-nhạt nhòa mờ ảo như những linh hồn. Nhìn lên phía trên đồng hồ cát một chút, nó bàng hoàng nhận thấy “cái” đang giữ ngọn đèn là một bàn tay xương cốt trắng đục. Nó hoài nghi mình thậm chí còn nghe thấy cả tiếng những đầu khớp xương va chạm vào nhau khi bọn chúng chuyển động.
Sau mấy phút gần như hóa đá, cuối cùng nó cũng ý thức được điều mình nên làm nhất hiện tại là chạy. Ngay tại một khắc nó xoay người bỏ chạy thì cái thứ khuất trong mũ áo choàng vừa vặn quay sang đối mặt với nó.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nó hét toáng lên rồi xoay người chạy thục mạng về phía trước. Trong đầu nó tràn ngập cái hình ảnh đáng sợ đó! Khuất trong mũ áo choàng là một cái đầu lâu trắng hếu, phía bên trong hốc mắt chốc chốc lại lóe ra tia sáng màu đỏ trông thật khủng bố! Kinh khủng hơn là cái đầu lâu ấy còn khẽ nhếch hàm ra vẻ cười “thân thiện” với nó! Một hình ảnh mà thậm chí còn tệ tệ hơn bất cứ cơn ác mộng nào trong cuộc đời 13 năm của nó.
Thình thịch thình thịch! Nó nện những bước chân nặng trịch trên đường phố. Dù chân nó đã rất mỏi, cổ họng thì khô khốc đến nỗi chỉ muốn nôn mửa, nó vẫn không dừng lại. Nó cố tình mặc cho cơ thể kêu gào hòng xua tan cảnh tượng ban nãy ra khỏi tâm trí…nhưng thật sự có hiệu quả sao? Những hình ảnh cứng đầu càng cố quên lại càng khắc sâu trong trí nhớ, có khi nó nghĩ mình bị ma ám rồi cũng nên!
Nó cứ vô thức chạy về một mạch về đến nhà. Bước vào trông thấy ba má ở phòng khách, nó rầu rĩ cúi đầu chào rồi cũng không buồn ngẩng đầu cứ vậy mà lao thẳng lên phòng.
Nó nằm trên giường, cẩn thận ngẫm lại những gì vừa diễn ra mấy phút trước, về hai thứ trông như Tử Thần rồi về một thoáng bắt gặp ánh mắt kiểu “Có kẻ tâm thần trốn trại!” của người đi đường khi nó hét toáng lên bỏ chạy. Chẳng lẽ chỉ mình nó thấy cảnh tượng đó? Vì sao…
Cuối cùng nghĩ mãi cũng không ra, nó đơn giản từ bỏ và quy cho những chuyện lúc nãy một lý do: “Tất cả chỉ là ảo giác! Ờ, ảo giác giữa ban ngày!”
Đúng lúc này, giọng oang oang của ba nó vọng lên kéo nó từ trạng thái suy tư trở về với hiện thực:
-Trường An, xuống ăn cơm!
Nó uể oải lê bước xuống nhà. Đầu tóc thì rối bù, bộ đồng phục nhăn nheo chưa kịp thay, trông nó lúc này lôi thôi lếch thếch đến nỗi có lẽ chỉ khá hơn ăn mày một chút.
Bữa ăn bắt đầu và kết thúc trong không khí im lặng nhạt nhẽo. Ba nó vừa ăn vừa dán mắt vào ti vi. Ông có vẻ ngoài cộc cằn thôi lỗ, tướng tá to lớn bặm trợn, tính tình lại rất nóng nảy, thuộc loại người trong ngoài thống nhất. Ba nó đặc biệt say mê xem những cuộc thi, ông hầu như theo dõi tất tần tật các chương trình tranh tài thi thố. Còn má nó thì tính cách trầm tĩnh, dịu dàng nhưng có phần nội hướng. Bà cứ âm thầm lặng lẽ làm việc như một cái bóng trong nhà. Có đôi khi nó tự hỏi với tính cách như vậy thì làm thế nào bọn họ có thể quen nhau được.
Suốt bữa cơm, hai người họ đều tự chìm đắm trong thế giới của riêng mình như mọi ngày. “Có lẽ họ đã quên mất ngày sinh nhật mình cũng nên”, nghĩ đến đó nó thấy có chút buồn tủi! Nhưng cái cảm giác này nhanh đến rồi cũng chóng đi, nó không phải loại người bi quan hay buồn lo vớ vẩn.
Ngay khi nó vừa bước lên cầu thang dự định trở lại phòng tắm rửa một chút thì tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.
“Quái lạ! Giờ này thì ai lại đến chứ?”-liếc nhìn đồng hồ-“vẫn chỉ mới 7h tối, còn sớm chán!” Nó tò mò nghiêng đầu nhòm ra phía cửa.
Nếu như mọi gia đình khác thì giờ này có khách là chuyện bình thường nhưng riêng nhà nó thì đây là chuyện hiếm lạ. Biệt danh “gia đình cú đêm” của nhà nó cũng là nhờ cái chỗ khách khứa đến nhà chỉ toàn là ban đêm, sớm nhất cũng là 11h tối. Thật là một giờ giấc lạ lùng! Kể từ một lần tình cờ phát hiện ra điều này, nó rất hưng phấn và tò mò, thậm chí còn “nóng đầu” nghĩ rằng có lẽ ba má nó có một thân phận bí ẩn nào đó thần bí, siêu nhiên chẳng hạn như: vampire, phù thủy, điệp viên, cao thủ kungfu gì gì đó. Nhưng sau vài ngày rình rập, nghe lén thì nó triệt để loại bỏ ngay cái suy nghĩ viễn vông đó bởi họ chẳng làm gì khác ngoài việc nói chuyện phím thâu đêm, thậm chí có những câu chuyện theo như nó là nhảm nhí đến không thể chịu nổi. Không tìm thấy gì khả nghi, nó đưa ra kết luận rằng ba má nó chỉ là những con người bình thường có sở thích quái dị mà thôi!
Người đến hôm nay là chú Kiên và chú Thắng, hai người họ là khách quen lúc nửa đêm của gia đình. Trông họ hôm nay có vẻ là lạ, nhất là khi ánh mắt họ và nó gặp nhau, thật quỷ dị! Không hiểu sao khi nhìn nụ cười của chú Thắng nó bất giác lại liên tưởng đến cái đầu lâu biết cười hồi chiều, rợn cả người! Nó rùng mình lắc lắc cái đầu nhằm rũ sạch cái liên tưởng không hay ho đó rồi quay nhanh đi về phòng. Điều gì đó trong nó nói rằng đây là một đêm không bình thường, rất không bình thường!
-Trường An! Con xuống đây, chúng ta có chuyện muốn nói với con.
Má nó ít khi yêu cầu nó làm chuyện gì, cái này… đúng là có vấn đề! Nó miễn cưỡng đi về phía phòng khách.
Tất cả mọi người đã an vị và đang nhìn chằm chằm vào nó. Cái cảm giác bị mọi người nhìn không chớp mắt chẳng hay ho tí nào, cứ như nó là sinh vật lạ không bằng! Đồng ý là hôm nay sinh nhật nó nhưng cho dù có tổ chức tiệc chúc mừng hay bất ngờ gì đó cũng không cần nhìn nó bằng ánh mắt như thế chứ!
-Con ngồi xuống đi!-má nó dịu dàng lên tiếng.
Hôm nay nó phát hiện má nó nói nhiều hơn thường ngày! Mặc dù đầy một bụng nghi vấn nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo lời má.
Đến lúc này má nó đứng dậy đi vào bếp. Nó đoán không chừng là lấy bánh sinh nhật ra cũng nên! Nó hi vọng cái bánh không quá ngọt. Nhưng ngoài dự kiến, má nó lại bước ra với một con dao bếp, con dao mũi nhọn sáng bóng! Nhìn má nó tay lom lom con dao xông ra, trong lòng nó chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Nó không hiểu bản thân mình đang sợ cái gì, người đó là má nó kia mà! Nhưng cứ nhìn vào nụ cười trên môi bà thì cảm giác sợ hãi càng tăng vọt. Nhìn sang mọi người ai nấy cũng đều đang nhìn nó cười. Trong phút chốc nó có cảm giác như mình lạc trong một bộ phim kinh dị về kẻ sát nhân hàng loạt, mà nó với vai trò là một nạn nhân hoảng loạn chờ bị “lên thớt”. Tức thì, theo bản năng nó chạy ngay ra lối thoát duy nhất khỏi căn nhà này-cánh cửa. Nhưng kì lạ thay, nó chưa kịp đến nơi thì đã thấy chú Kiên-người mấy giây trước còn nhàn nhã ngồi ghế thưởng trà-đứng chặn trước cửa, nụ cười trên môi vẫn không giảm mà ngược lại còn có chiều hướng tăng thêm! Nhìn sang cầu thang, ba nó đứng ngay trước lối đi lên. Cứ nhìn cái điệu bộ “gác cổng” kia là nó hiểu mình cũng hết đường chạy lên phòng rồi.
Bất chợt nó cảm giác ai đó nắm lấy hai tay nó rồi khóa lại phía sau, không cần đoán thì nó cũng biết không ai khác ngoài chú Thắng cả. Nó giẫy giụa cố thoát ra nhưng vô ích, sức lực một thằng nhóc vừa tròn 13 tuổi sao lại có thể thắng một thanh niên trưởng thành. Nó hoảng sợ đưa mắt cầu cứu nhìn ba nó nhưng ông vẫn cười cười đứng đó mà không có ý giúp đỡ. Còn má nó-với con dao bén nhọn-đang từ từ đến gần. Nó thét lên:
-Mọi người bị điên hết cả rồi! Cứu! Ai đó cứu với!!!!!!
Nó kêu khản cả cổ mà vẫn không thấy động tĩnh gì, cứ như đang hét trong một căn phòng cách âm vậy. Càng lúc nó càng sợ!
Má nó lúc này đã đến gần sát và đứng đối mặt với nó, bà xoa đầu nó khẽ nói:
-Trường An ngoan! Chỉ đau một chút thôi con, rất nhanh con sẽ không bao giờ thấy đau đớn nữa.
Nó xanh mặt! Lời nói của má nó chẳng những không thể trấn an mà lại khiến nó càng hoảng loạn thêm. Đau một chút rồi không đau nữa à? Không còn nghi ngờ gì nữa nó chết chắc, chết rồi tất nhiên sẽ không bao giờ cảm giác đau.
Mũi dao nhọn hoắc trên cao chực đâm xuống, nó uốn éo thân mình lấy hết sức bình sinh tránh né.
Phốc!
Má nó mất đà ngã xuống nền nhà còn lưỡi dao cắm sâu vào những miếng gạch cứng rắn. Suýt nữa thì đi đời nhà ma rồi, trong giây phút thập tử nhất sinh nó đã thần kì né kịp, lưỡi dao chỉ sượt qua để lại một vết xước dài đang rướm máu trên vai trái nó. Không nghi ngờ gì nếu nó mà không kịp tránh hẳn con dao ấy đã đâm vào tim nó, thậm chí cứ nhìn vết tích trên gạch có thể đoán được lực đâm dư sức cắm sâu vào người rồi xuyên qua tim nó chứ chẳng chơi! Nó thở dốc, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi như tắm, nó cảm nhận rõ ràng cái áo ướt đẫm mồ hôi đang dán sát vào lưng.
Kì lạ là sau cú đâm hụt thì gương mặt của mọi người kể cả má nó lại càng thêm vui vẻ, thậm chí nó hoài nghi mình còn đọc được ở đáy mắt họ ý tán thưởng nữa.
-Để ta giúp!-nói rồi ba nó tiến đến chỗ nó.
Chú Thắng thì giữ lấy tay, ba thì lo phần chân, cả người nó bị ép sát xuống sàn nhà hết đường cục cựa.
Lần này thì má nó không còn từ tốn nhàn nhã như lần trước mà nhanh chóng đâm ngay vào tim nó.
Trong phút chốc, một cảm giác đau đớn từ trái tim truyền lên. Máu rỉ ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ một vùng chiếc áo sơ mi trắng, mặt nó càng ngày càng trắng, không khí như bị bóp nghẹt lại.
Khó thở quá! Nó mở cả miệng hòng tìm cơ may hít chút không khí vào nhưng cái cảm giác khó thở vẫn không khỏi. Mắt nó mờ dần, mí mắt nặng trĩu, bây giờ nó chỉ lờ mờ thấy khung cảnh xung quanh, tai thì ong ong cứ như có hàng ngàn con côn trùng đang kêu. Các giác quan của nó đang từ từ biến mất. Cuối cùng trước khi nhắm mắt buông xuôi nó lờ mờ nghe thấy giọng nói của má, vẫn đầy dịu dàng âu yếm nhưng nghe vào tai nó lúc này cứ như tiếng triệu hồi của ác ma:
-Con ngoan, ngủ một lát rồi sẽ khỏe thôi! Ngủ đi nhé con!
Rồi hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là bóng mờ mờ của má, sau lưng bà là một bộ xương ánh màu xanh nhàn nhạt khuất trong áo choàng đen. Chính là một trong hai Tử Thần nó nhìn thấy lúc chiều, chỉ khác là lúc này trong tay tên đó không có chiếc lưỡi hái và cái đồng hồ cát…
Last edited by Lam Y; 27-10-2012 at 10:15 AM.
|